Phần 1:
Tại tầng thứ 15 của tầng hầm Thành Không Trung.
Một tiền sảnh lớn ở ngay dưới cầu thang.
Có một ma pháp trận được bố trí ở đó.
Ma pháp trận dịch chuyển.
Thế nhưng, hình dạng của nó không giống như những cái mà tôi từng thấy.
Hơn nữa, trông nó tuyệt là lớn.
Nó có đường kính 50 mét, và chiều cao 1 mét thì phải.
Nó là tổng hợp của những tấm bảng đá có chiều dài và chiều rộng đều là 1 mét, chiều cao khoảng 10 cm.
Có 10 tấm chồng lên nhau thành một khối, và chúng được bày xếp sao cho mỗi hàng dọc và hàng ngang đều 50 khối.
Hơn nữa, ở bên trên ma pháp trận có một cái cửa vòng cung kích thước lớn.
Những hoa văn được khắc ở khắp bên trong cửa vòng cung, khiến tôi cho rằng nó là một phần của ma pháp trận.
Ma pháp trận ba chiều cực đại.
Không, có lẽ phải gọi nó là thiết bị ma pháp mới đúng chăng.
“Hồ.... Cliff sẽ phải cảm thấy tiếc đây.”
Zanoba cất giọng thán phục.
Cái thiết bị ma pháp này không chỉ to lớn đến kinh khủng, mà nó còn được vẽ một cách chi tiết và kỹ lưỡng nữa.
Ít nhất là, Zanoba và tôi không đủ khả năng để vẽ được như vậy.
Ngay cả Roxy gần đây liên tục nghiên cứu về ma pháp trận, cũng sẽ phải cảm thấy khó khăn.
Có thể Cliff sẽ..... nhưng mà, hình như cậu ta chưa từng vẽ ma pháp trận cỡ này trước kia cả.
“Có tuyệt vời không nào.”
Perugius ưỡn ngực tự hào như thể đây là công trạng của ông ta vậy.
Thế nhưng, tôi có thể hiểu được cảm giác của ông ta.
Là người dạy ma thuật dịch chuyển cho cô ấy, đương nhiên là ông ta sẽ cảm thấy tự hào khi học trò của mình có thể tạo ra một tác phẩm tuyệt hảo đến thế này.
Bản thân Perugius chắc hẳn cũng có tham gia đến việc tạo ra nó.
“Ngươi thấy sao hả, Orsted.”
“Đến mức này... cả ta cũng ngạc nhiên.”
Orsted không khỏi thán phục cái thiết bị ma pháp này.
Một ma pháp trận ba chiều được làm từ 25,000 tấm bảng đá.
Hẳn là ngay cả Orsted cũng chưa từng nhìn thấy số lượng nhiều như vậy.
Hình nhân tự động do Cuồng Long Vương để lại cùng lắm cũng chỉ có 50 phần, và mỗi phần cũng cũng chẳng quá là lớn.
Có lẽ Nanahoshi đã mải lắp ráp ma pháp trận mà không để ý đến việc nó sẽ lớn ra làm sao.
“Đúng không nào. Nhìn thử cái cửa vòng cung đó xem.”
“Thứ đấy cũng là một phần sao? Nhìn bề ngoài thì nó không có vẻ liên kết với ma pháp trận.”
“Không phải. Nó là thiết bị để xác nhận có hoạt động đúng hay không. Ngươi hẳn cũng thừa biết là sau khi ma pháp trận được sử dụng thì nó sẽ để lại tàn dư ma lực còn sót lại chứ.”
“Ừ.”
“Tùy thuộc vào chủng loại của ma pháp trận dịch chuyển. Bằng cách đo lường, ta có thể xác định được việc dịch chuyển tới thế giới khác đã thành công rồi hay không.”
“... Ngươi có thể làm được sao?”
“Fufufu, thật không ngờ được là có một ngày ta lại có cơ hội dạy điều gì đó cho một kẻ uyên bác như ngươi.”
“......... Không, không phải như ngươi nói, nhiều thứ từ ngươi... mà ta đã học được.”
“Hừm. Lại còn giả vờ. Ngay từ lần đầu ta gặp ngươi là ngươi đã mang cái vẻ như thể biết hết mọi thứ rồi.”
Perugius và Orsted đang thoải mái trò chuyện với nhau.
Đối với Perugius đang tự mãn vì đã vượt mặt Orsted, thì giọng của Orsted có phần nào chứa đựng cảm giác hoài niệm.
Với cả đau đớn nữa.
“Rudeus.”
Nanahoshi quay người lại, và đi đến chỗ tôi.
“Trước tiên, tôi sẽ gửi đi thứ gì đó đơn giản. Từ đó, thì chúng ta sẽ quan sát tàn dư ma lực đặc trưng còn sót lại của ma pháp trận dịch chuyển, rồi điều chỉnh thứ phân định tính hiệu quả của ma pháp trận cho việc dịch chuyển tới thế giới khác. Nếu như thành công, thì tiếp theo đến sinh vật sống, và cuối cùng thì sẽ là tôi. Cậu hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi, nhưng tôi không phải lo đến việc sẽ có Sự Kiện Dịch Chuyển xảy ra chứ?”
“Không sao. Cái này, không sao cả.”
Nanahoshi đang lặp đi lặp lại cụm từ [Không sao].
Thay vì cảm thấy yên tâm, lời trấn an đó của cô ấy lại khiến tôi có cảm giác lo lắng.
Mặc dù cô ấy có đưa cho tôi báo cáo chi tiết trước đó, nhưng báo cáo lại có quá là nhiều thông tin để tôi có thể đọc hiểu được hết.
Tuy nhiên, Nanahoshi đã liên tục thí nghiệm để sao cho mà cái Sự Kiện Dịch Chuyển sẽ không diễn ra mà.
Tôi và Sylphy đã từng giúp đỡ cô ấy trong chuyện đó.
“Cô có tự tin không vậy?”
“Tất nhiên là tôi tự tin rồi.”
Thế thì, hãy tin cô ấy vậy.
Cô ấy tự tin là sẽ thành công mà.
“Giờ thì, chúng ta bắt đầu nhé.”
“Ừ. Vậy, đầu tiên sẽ là quả táo...”
Nanahoshi xem ra là đã chuẩn bị từ trước.
Cô ấy lấy ra một quả táo từ cái rổ được để góc phòng.
Sau đó, cô ấy leo lên thiết bị ma pháp trong khi tay vẫn còn đang cầm nó, và đi đến trung tâm của thiết bị ma pháp.
“Perugius-sama, nhờ ngài đó.”
“Ừ.”
Perugius đi đến phía bên kia của ma pháp trận dịch chuyển.
Không, không chỉ có mỗi Perugius.
Những người đầy tớ di chuyển nối đuôi nhau, đứng vòng quanh ma pháp trận với khoảng cách đồng đều nhau.
Chỉ có duy nhất Sylvaril là đi đến chân cửa vòng cung.
“Rudeus hãy đứng đây đi.”
Nghe theo Nanahoshi, tôi đứng ở phía đối lập với phía của Perugius.
Có hai đường viền hình dấu tay được vẽ ở đây, như thể muốn bảo tôi rằng hãy đặt hai tay ở đó vậy.
“Khi tôi ra hiệu, hãy truyền ma lực của mình vào chỗ đó. Toàn bộ luôn.”
“Đã rõ.”
Theo như được dặn, tôi đặt tay của mình xuống.
Không biết vì sao, mà hồi hộp thật đấy.
Tôi quay đầu lại và nhìn Sylphy.
Cô ấy đang nói chuyện với Zanoba trong khi nhìn ma pháp trận với vẻ trầm trồ.
Bởi vì họ cũng từng học một chút về ma pháp trận, nên thứ này chắc phải khiến họ hứng thú lắm.
Eris không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Với tư thế thường lệ của mình, cô ấy ngước nhìn cái cửa vòng cung với vẻ mặt hãnh diện.
Cô ấy đơn thuần thích những thứ nào mà trông nó to nhỉ.
Còn Orsted thì chỉ lẳng lặng đứng đằng sau cô ấy....
“Perugius-sama! Hãy bắt đầu thôi!”
“Ừm.”
Rồi, đến giờ tập trung nào.
Mặc dù nói là tập trung, nhưng tôi chỉ có mỗi một việc truyền ma lực.
Nhưng dù sao, vẫn cứ phải tập trung.
“.... Bắt đầu này.”
Perugius và những người đầy tớ đồng loạt chạm vào ma pháp trận cùng một lúc.
Ngay sau đó, ở mép của ma pháp trận bỗng tỏa sáng.
Nhưng chỉ mỗi ở mép thôi.
Dù ma pháp trận được vẽ chi tiết ở mép tỏa sáng rực, nhưng khu vực gần trung tâm thì lại vẫn còn tối.
Thất bại rồi sao?
“Rudeus.”
“Đây.”
Theo hiệu lệnh của cô ấy, tôi truyền ma lực từ cả hai tay.
Ngay trong giây lát. Tôi có cảm giác như tay phải của mình bị dính kẹt vào thiết bị ma pháp.
Tôi có thể nhận thấy ma lực của mình đang bị hút đi với một sức hút khủng khiếp.
Không biết vì sao chỉ có tay phải là bị như vậy, tay trái cũng bị hút ma lực nhưng sức hút thì còn yếu hơn nhiều so với tay phải.
Chẳng phải tay trái của tôi cũng mạnh như tay phải sao?
Tuy mới thoáng nghĩ vậy, nhưng lượng ma lực bị hút từ tay trái của tôi đã tăng đến chóng mặt.
Thay vào đó, tay phải giờ thì bị hút ít hơn.
Tay phải, rồi tay trái, rồi tay phải, rồi tay trái.
Sức hút của ma lực cứ đảo từ tay này cho tới tay kia.
Nếu cảm nhận kỹ hơn, thì tôi nhận thấy rằng sức hút ở đầu ngón tay và ở lòng bàn tay có khác biệt đôi chút.
Nhưng mà, tôi có cảm giác của thứ gì đó nhân tạo, chứ không phải cơ giới.
Người vận hành ma pháp trận... là Perugius sao.
Tuy không nhìn thấy mặt ông ta lúc này, nhưng xem ra là ông ta không chỉ có mỗi cái việc khởi động không.
Và cả những người đầy tớ đang hỗ trợ nữa.
Nó không phải là sẽ hoạt động tự động một khi đã được khởi động, mà người ta còn phải vận hành nó nữa, quả nhiên nó đúng là một thiết bị ma pháp nhỉ.
Ma pháp trận đã trở nên sáng hơn trước.
Cả căn phòng ngập tràn ánh sáng chói chang, màu sắc thay đổi từ xanh dương, tới xanh lá cây, cho tới trắng.
Chói chang tới nỗi không thể nhìn thấy gì nữa.
Vậy ra đây là cường độ ánh sáng của cái ma pháp trận này.
Tôi chưa từng thấy ở đâu có ma pháp trận tỏa sáng dữ dội đến thế mức này cả.
Không.
Tôi có từng thấy một lần rồi.
Đó là hồi xảy ra Sự Kiện Dịch Chuyển...
Patsu~------.
Có một âm thang vang lên, và ánh sáng theo đó mà biến mất.
Không phải, nó chưa biến mất hoàn toàn.
Cửa vòng cung.
Chỉ có duy nhất ánh sáng của cửa vòng cung vẫn còn chiếu sáng xung quanh.
Và ở ngay bên dưới cửa vòng cung.
Trung tâm của ma pháp trận.
Nơi mà quả táo vừa nãy được đặt ở đó.
Chính xác hơn thì, đã từng ở đó.
Có gì đó mờ nhạt còn sót lại.
Mờ nhạt, như những hạt phân tử.
Nó lơ lửng trôi nổi ở xung quanh, rồi dần dần biến mất.
“Thí nghiệm đã thành công rồi ạ.”
“....”
Không ai đáp lại lời của Sylvaril.
Không chờ đợi câu trả lời, cô ấy viết cái gì đó lên tờ giấy được đặt ở gần đó.
“Kể từ giờ, chúng ta sẽ phân tích tàn dư ma lực còn sót lại và cải thiện làm sao cho chắc chắn được việc dịch chuyển tới thế giới khác. Vậy nhưng, bởi vì lần phân tích này đã có sẵn dữ liệu rồi, nên là sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Trong khi lắng nghe lời giải thích của Nanahoshi, tôi bỏ tay khỏi ma pháp trận dịch chuyển.
“Rudeus. Cậu có sao không?”
Khi được hỏi vậy, tôi bắt đầu nhớ lại ma lực trước đó.
Chỉ duy nhất một lần. Mới 1 2 phút trôi qua kể từ khi khởi động, mà lượng ma lực tiêu thụ đã tốn đến từng ấy.
Thêm một vài lần như vậy nữa, thì tôi sẽ sớm cạn kiệt thôi.
“Không có sao, nhưng mà tôi không thể truyền ma lực được nhiều lần đâu.”
“Vậy sao... Cậu đã phải vất vả rồi. Cơ bản thì, tôi chỉ định cứ 1 2 ngày thì sẽ thực nghiệm 1 lần mà thôi. Cậu hãy từ từ mà nghỉ ngơi nhé.”
Nói vậy xong, Nanahoshi cúi đầu và chạy về phía Perugius.
Cô ấy vừa ghi chép với thảo luận với đội ngũ nghiên cứu.
Kết quả lần này sẽ được tóm tắt thành một bản báo cáo, và nó sẽ được sử dụng cho lần thí nghiệm tới.
Bản thân hệ thống cho việc dịch chuyển tới thế giới khác, đã hoàn tất.
Việc còn lại cũng chỉ là cải thiện cửa vòng cung cho hoàn hảo, phân tích tàn dư ma lực còn sót lại vừa nãy, và thay đổi vật bị dịch chuyển dần dần đến Nanahoshi.
Ngoài ra thì, sẽ còn phải mất khoảng hơn 1 tháng nữa.
Mặc dù tôi phải tốn từng này thời gian trong khi mà Gisu còn đang tự tung tự tác thì cũng chẳng tốt lắm, nhưng mà... cũng đành phải chịu thôi.
Hãy cứ cho rằng là tôi đã dành thời gian này để mà mời gọi Perugius làm đồng minh, nhưng rồi rốt cuộc lại thất bại vậy.
Phần 2:
Đã 2 tuần trôi qua kể từ khi bắt đầu thí nghiệm.
Trong quá trình phụ giúp việc thí nghiệm, tôi đã liên tục về nhà của mình xong rồi lại quay trở lại Thành Không Trung.
Thí nghiệm của cô ấy đòi hỏi phải tiêu tốn khá nhiều ma lực.
Khó có thể nói chắc được rằng ma lực của tôi sẽ khôi phục hoàn toàn trong một ngày.
Để thí nghiệm tiếp tục được diễn ra suôn sẻ, thì cho dù có kẻ gian tấn công vào thời điểm này, tôi đã quyết định sẽ sử dụng ít ma lực nhất có thể.
Một khi quyết định như vậy xong, tôi nhanh chóng trở nên rảnh rang.
Không phải là tôi không có gì để làm.
Tôi có trò chuyện với Zanoba về việc kinh doanh hình nhân, trò chuyện với Roxy về việc cải thiện ma đạo khải, sử dụng tấm bảng đá để trao đổi thông tin với những đối tác ở trên khắp thế giới, thảo luận với Orsted về tương lai sau này mà không rút ra được kết luận gì.
Tôi chỉ có vài ngày là rảnh.
Thế nhưng, so với một năm rưỡi vừa qua mà tôi cứ chỉ đi hết nơi này rồi tới nơi nọ, thì hiện tại còn dễ thở hơn nhiều.
Thông qua tấm bảng đá liên lạc, có những lúc tôi được hỏi về việc đưa ra quyết định liên quan đến tình hình binh đoàn đánh thuê và việc kinh doanh hình nhân ở các nơi, nhưng ở Sharia cũng có nhiều người mà tôi có thể tham khảo ý kiến, cho nên là tôi đã không phải đi bắt đầu nghĩ từ con số 0.
Hơn nữa, nhờ việc ít phải đi lại nhiều nơi, mà tôi đã có thể tiếp xúc với lũ trẻ trước khi đến giờ đi ngủ.
Tôi trò chuyện với Zenith đọc được suy nghĩ của tôi về những gì đã diễn ra trong ngày, trò chuyện với Elinalize về Cliff khi cô ấy tới đây chơi, dạy ngôn ngữ cho Lara, quan sát việc học của Lucy, lỡ làm Ars khóc, và thay tã của Sieg.
Mỗi ngày trôi qua với ít chuyện phải bận tâm trong đầu.
Đây chẳng lẽ là cảm giác của một nhân viên văn phòng có được một kỳ nghỉ dài hạn trong suốt một thời gian dài làm việc 24/7 chăng.
Tôi có thể hiểu được phần nào tại sao mà Orsted gần đây lại ít khi rời khỏi Sharia.
Đôi khi có những lúc tôi tự hỏi liệu có được không, nhưng mà con người ai cũng cần phải có một kỳ nghỉ, và có lẽ ngay cả tôi cũng nên có một quãng thời gian nghỉ ngơi.
Cứ như vầy, thì những trận đánh đêm của tôi sẽ rất là gay cấn, nhưng thật đáng tiếc là Rudeus không màng dục vọng sẽ còn phải tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi đạt được mục tiêu của mình.
Phần 3:
Giờ thì, đã một tháng như thế trôi qua.
Loáng một cái mà, việc thí nghiệm đã đi đến hồi kết thúc.
Những thí nghiệm từ đấy cho tới giờ đã diễn ra một cách thuận lợi.
Trong quá trình diễn ra thí nghiệm, những thứ được gửi tới thế giới khác đã thay đổi từ hoa quả cho tới sinh vật sống.
Sinh vật sống cứ to dần to dần hơn, và cứ mỗi lần như vậy thì ma pháp trận sẽ được điều chỉnh đi điều chỉnh lại.
Cuối cùng thì, một con ngựa có kích thước to gấp 3 lần Nanahoshi đã được gửi đến thế giới khác.
Kết quả từ việc đo đạc cửa vòng cung.
Con ngựa được cho là bị dịch chuyển tới [Đất liền trên mực nước biển khoảng 10 tới 30 mét ở thế giới khác.]
Đất liền trên mực nước biển khoảng 10 tới 30 mét.
Đó là giới hạn mà họ có thể đặt ra ở phía bên này.
Chỉ dựa vào tàn dư ma lực còn sót lại, thì họ vẫn chưa thể nào suy ra được là nó đã dịch chuyển tới Nhật Bản hay là Mỹ.
Bằng việc sử dụng hoa văn của ma pháp trận dịch chuyển, thì ta có thể áp dụng những điều kiện tiên quyết cho việc dịch chuyển đến thế giới khác như là [Bay tới đất liền hay là biển], và [Độ cao đất liền là bao nhiêu].
Dù sao đi nữa, nếu áp dụng điều kiện [ở đất liền trên mực nước biển khoảng 10 tới 30 mét], thì khả năng tử vong ngay khi dịch chuyển tới thế giới khác sẽ trở nên thấp đáng kể.
Mặc dù nói là thế giới khác, nhưng chúng tôi vẫn chưa biết liệu đó có phải là thế giới mà chúng tôi từng sống hay không nữa.
Tất nhiên, bởi vì chúng tôi đã từng triệu hồi được những thứ như là chai nhựa ở thế giới bên kia, nên khả năng đó là thế giới chúng tôi từng sống cũng khá cao.
Thế nhưng mà, đó không phải là bằng chứng xác thực.
Vẫn có một khả năng nữa, là thế giới bên kia nó chỉ là một thế giới rất là tương đồng với thế giới chúng tôi từng sống mà thôi.
Cho dù bên kia có đúng là thế giới của chúng tôi, thì với điều kiện vẫn còn mơ hồ là [ở đất liền trên mực nước biển khoảng 10 tới 30 mét], vẫn có khả năng cao là cô ấy sẽ bị dịch chuyển tới một đất nước xa lạ nào đó.
Hơn nữa, là cô ấy sẽ còn phải trải qua quãng đường trở về nhà.
Tuy rằng cô ấy vẫn có thể trở về Nhật Bản nếu như cô ấy được trang bị số lượng lớn thức ăn, nước uống, bộ đồ chống lạnh, những thứ có thể quy đổi sang thành tiền ở bên kia,... Nhưng con đường về nhà nhất định là sẽ gian nan.
Vậy nhưng, Nanahoshi vẫn muốn đi.
Cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần của mình rồi.
Bước tiếp theo, sẽ là dịch chuyển bản thân Nanahoshi.
Xét đến lượng ma lực của tôi, thì mục tiêu thật sự của những thí nghiệm này sẽ được bắt đầu vào 3 ngày sau.
Phần 4:
Đã 2 ngày trôi qua kể từ thí nghiệm cuối.
Nanahoshi đã tới nhà của chúng tôi.
“Tôi muốn tắm ở nhà của cậu lần cuối.”
Dù nói là như vậy, nhưng cô ấy cho đến cuối cùng vẫn tỏ ra khách sáo.
“Nếu cô muốn, tôi có thể tổ chức tiệc chia tay đấy.”
“Không cần đâu, vầy là được rồi.”
Nói thế xong, Nanahoshi biến mất vào trong phòng tắm của nhà chúng tôi.
Giờ đây, chắc chỉ có mỗi mình cô ấy trong phòng tắm.
Tôi vẫn chưa hiểu được ý định thật của cô ấy là gì.
Bộ cô ấy muốn thay đổi suy nghĩ của mình trước khi đến hôm đi, hay chỉ đơn giản là muốn nói lời từ biệt.
Nếu cô ấy muốn qua đêm với tôi để tạo nên kỷ niệm về thế giới này, thì tôi sẵn sàng xông vào phòng tắm và... không, làm gì có chuyện. Đây chẳng qua là trí tưởng tượng ướt át của Rudeus không màng dục vọng mà thôi. Nếu tôi mà dám là cái trò đó, thì Sylphy sẽ hậm hực cho coi.
Ngày hôm qua, có vẻ như là cô ấy đã đi chào tạm biệt những người mà cô ấy quen ở Sharia, nên chắc đây cũng chỉ là một dạng chào tạm biệt nào đó của cô ấy.
Cô ấy muốn chọn lúc nói lời chào tạm biệt chúng tôi là vào cái đêm cuối cùng còn tồn tại ở thế giới này.
Thế thì, tất cả những gì mà tôi có thể làm được lúc này là bí mật nhờ Aisha và Lilia chuẩn bị thức ăn nhiều hơn thường ngày.
Thức ăn thì chủ yếu được làm từ khoai tây.
Ngày hôm nay có vẻ Norn sẽ trở về nhà, nên là dù chỉ khiêm tốn, chúng tôi sẽ cố gắng tiễn biệt cô ấy sao cho không khí thật là nồng ấm.
“Nào, đứng lại đi coi.”
“Ứ đâu.”
Trong khi tôi còn đang mải suy nghĩ, và phụ Sylphy chăm sóc Sieg, thì Lucy bỗng chạy nhào vào phòng khách.
Không mặc gì cả.
Cứ như vậy, con bé nhảy vào đầu gối của tôi.
“Papa, cứu con với!”
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này.
Tự dưng lại có một cô gái không mặc gì cầu xin tôi giúp đỡ.
Ai mà đi từ chối thì đúng không đáng mặt đàn ông.
Hãy yên tâm đi, cho dù có là Long Thần hay Ma Vương đi chăng nữa thì ta chấp hết.
“Rudeus!”
Thứ xuất hiện trước mặt tôi, là một Ma Thần tóc đỏ.
Thân trên của người này không mặc gì cả.
Thôi xong, đấy chính là nhược điểm của Rudeus không màng dục vọng. Đúng là một đòn trí mạng.
“Rudeus. Tóm Lucy hộ tôi. Con bé đang không chịu tắm đây. Mới vừa rồi con bé tập kiếm xong toát hết mồ hôi, nên tôi đã bảo con bé là phải đi tắm.”
Tôi đã tóm Lucy.
Rất tiếc Lucy à.
Tập xong, thì con không thể không tắm được.
“Ứ ừ! Mama đỏ, mạnh tay lắm!”
“Mạnh tay ư? Eris à... với anh thì được, nhưng đừng dùng vũ lực với trẻ con chứ.”
“Thật là vô lễ, tôi đâu có dùng vũ lực! Chỉ là tôi... gội đầu không được giỏi.”
Khi tôi quay sang nhìn Lucy, con bé đã phồng má lên và phàn nàn rằng [Dạ, lúc mama đỏ gội đầu con, mắt con đau ạ].
Vậy ra đây là lý do sao.
Anh xin lỗi nhé, Eris.
Anh đáng lẽ phải biết dù thế nào đi nữa thì em cũng sẽ không bao giờ dùng vũ lực với trẻ nhỏ.
“Giờ thì, Lucy à, papa nghĩ đã đến lúc để con tự gội đầu cho mình rồi đó.”
“...... Papa cùng.... con hiểu rồi ạ.”
Tuy rằng Lucy định nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc con bé lại thôi, và để cho Eris dẫn quay trở lại phòng tắm.
“Em nghĩ là con bé muốn Rudi tắm gội cho con bé đó.”
“... Ừ, chắc là vậy.”
Nhưng hiện tại, Nanahoshi đang tắm ở bên trong mà.
Tôi không thể bước vào trong đó được.
A.
Nghĩ lại thì, tôi chưa kể cho Nanahoshi biết, rằng trong lúc tắm có thể sẽ có người vào...
Không, hình như cô ấy vốn đã biết rồi thì phải.
Kể từ lúc nhà được xây cho tới giờ, trong nhà chúng tôi đã có cái tục lệ là nhiều người có thể tắm cùng một lúc.
Đến giờ phút này, cô ấy sẽ không than phiền khi có người xông vào đâu.
Một thời gian sau, Roxy và Norn trở về nhà và họ cùng đi tắm với Lara.
Đúng lúc này, Nanahoshi, Eris và Lucy đã tắm xong và cả người họ đều đang bốc hơi nóng.
Mặt đỏ bừng thế kia, có lẽ là bởi tắm lâu quá đây mà.
“Papa nè. Nanahoshi onee-chan đã dạy con cách gội đầu đấy!”
“Vậy sao vậy sao. Cảm ơn nhé Nanahoshi.”
“Không có gì đâu.”
Nanahoshi xem chừng là đã chăm sóc cho Lucy.
Có lẽ trong lúc tắm cô ấy cũng trò chuyện với cả Eris nữa, nên là hiện giờ tôi không cảm thấy có bầu không khí hiểm ác nào cả.
Quả nhiên là, ai đi tắm rồi cũng phải thấy sướng.
Mối quan hệ trần trụi chính là con đường dẫn tới hòa bình.
Phần 5:
Cuối cùng thì, sau khi tôi và Sylphy đi tắm cùng Ars, chúng tôi cùng nhau ăn tối.
Bữa ăn gồm có thịt, rau và cơm.
Cả khoai tây nữa.
Khoai tây chiên lát mỏng, và khoai tây chiên giòn hình que.
Chúng là những đồ ăn vặt.
Tuy Nanahoshi trở nên nhỏ bé ở một góc bàn ăn của chúng tôi, nhưng cô ấy cũng không ngần ngại ăn khoai tây.
Về đến nhà thì cô ấy có thể ăn chúng thỏa thích mà.
Đúng thiệt là, thiếu nữ phàm ăn khoai tây có khác.
“Cơm cũng ngon thật đấy.”
Ngoài khoai tây ra, cô ấy cũng ăn cả cơm nữa.
“Nhưng mà ở Thành Không Trung cũng có cơm mà.”
“Tuy là vậy, tôi lại cảm thấy thích cơm ở đây hơn....”
“Vậy sao.”
Đây là cơm được thổi từ gạo của Aisha, hàng Made in Sharia.
Hay là nên đặt cho nó nhãn hiệu [Mỹ Nhân Hầu Nữ].
Nó là thứ sản phẩm mà tôi rất ưa chuộng, được trồng trên cánh đồng lúa và được nuôi dưỡng từ những giọt mồ hôi của cô hầu nữ còn trinh tuổi dưới 20 (Được gặt bởi những người đàn ông lực lưỡng cơ bắp).
Nó được làm ra để hợp với khẩu vị của người Nhật.
“Đây là lần cuối cậu sẽ được ăn đồ ăn ở đây.... nên là nhớ nhai kỹ vào rồi mới nuốt nhé.”
“Tự dưng sao cậu lại nói năng như một bà mẹ vậy chứ?”
Nói vậy xong, Nanahoshi tiếp tục lặng lẽ ăn một lúc.
“....”
Không biết từ lúc nào, cô ấy đã không còn nhìn tôi, mà thay vào đó là gia đình tôi.
Lucy mải mê kể chuyện đã xảy ra gần đây, và Norn lắng nghe một cách nhiệt tình.
Roxy trò chuyện với Sylphy về ma pháp trận.
Eris bón cho Lara, và Aisha bón cho Ars.
Lilia và Zenith, thì đang dõi theo mọi người.
Một cảnh tượng đầm ấm mà xưa kia tôi chưa từng có mơ tới.
Và Nanahoshi, thì đang quan sát cái cảnh tượng đấy.
Có lẽ cô ấy đang nhớ quê nhà của mình chăng.
Trong khi tôi còn đang nghĩ, thì bữa ăn đã tới hồi kết thúc.
Sau khi bữa ăn chấm dứt, thì Nanahoshi đã dành một khoảng thời gian để chơi với bọn trẻ.
Có lẽ bởi mối quan hệ trần trụi trước đó, mà giờ đây Lucy có vẻ gắn bó với Nanahoshi.
Khi được Nanahoshi ôm vào trong lòng, Ars đã dúi mặt mình vào ngực của cô ấy, trên mặt thằng bé nở nụ cười tươi thấy rõ.
Lara thì, vẫn y như mọi khi...
“Nanahoshi. Cậu hãy ở lại đây ngày hôm nay nhé.”
Thế rồi cuối cùng, bởi lời mời này của Sylphy mà cô ấy đã quyết định ở lại qua đêm nhà chúng tôi.
Tôi có cảm giác như kiểu là chuyện này đương nhiên sẽ diễn ra vậy.
Nhưng mà, đã bao lâu nay phòng khách của chúng tôi bị đem ra làm phòng cho lũ trẻ.
Bởi vì thế mà, nhà tôi đã không còn có chỗ nào để cho khách qua đêm cả, cho nên phòng của Sylphy đã được chọn làm phòng để Nanahoshi sử dụng đêm nay.
Phần 6:
Ngay buổi tối này, tôi đã trò chuyện với Nanahoshi.
Trong căn nhà mà mọi người giờ đã đi ngủ hết.
Ở trong căn phòng khách, với ánh sáng của mặt trăng phản chiếu trên cửa sổ cùng với ngọn lửa ở chiếc lò sưởi rọi sáng đến chỗ của chúng tôi, thì chúng tôi đang uống rượu từng chút, từng chút một trong khi mặt đối diện nhau.
Nói về những chuyện chẳng có giá trị gì cả.
Nào là sở thích của Perugius, và Sylvaril tận tâm với Perugius đến dường nào.
Nào là Perugius và Orsted dù không có thân nhau, nhưng cả hai đều coi trọng lẫn nhau.
Thật sự thì, chúng tôi chỉ toàn nói chuyện phiếm vô giá trị không thôi.
“Rudeus giờ đã ra dáng người lớn thực thụ rồi đấy nhỉ.”
Trong khi vẫn còn đang nói những chuyện đó, thì Nanahoshi bỗng đổi sang chủ đề này.
“Cô thấy vậy à.”
“Lần đầu chúng ta gặp nhau, cậu vẫn còn là một đứa trẻ như học sinh tiểu học vậy, rồi lần kế tiếp gặp lại, thì cậu đã như là một học sinh trung học.
Thật sự ra mà nói, đã có một khoảng thời gian mà tôi cứ nghĩ rằng cậu còn nhỏ tuổi hơn cả tôi...
Nhưng gần đây, thì cậu đã là một người lớn rồi. Đã kết hôn lại còn có con nữa.”
“Kết hôn và có con đâu đồng nghĩa với việc là ta sẽ trở thành một người lớn.”
Đến giờ, tôi vẫn còn chưa hiểu rõ thế nào mới là người lớn, thế nào mới là trẻ con.
Nhưng có một điều tôi có thể dám chắc, đó là ở kiếp trước tôi chỉ là một đứa trẻ to xác.
“Cũng có lý. Nhưng mà gần đây, cậu trông còn người lớn hơn cả tôi.”
“Chắc là thế.”
“Ừ, cậu đã biết lo nghĩ đến con của mình, gia đình của mình, và cả những chuyện khác nữa... Trong khi đó thì tôi... vẫn chẳng hề thay đổi gì.”
“Làm gì có chuyện đó.”
So với hồi xưa, thì Nanahoshi đã thay đổi rất nhiều mà.
Hồi đó cô ấy còn không muốn bất kì ai tiếp xúc mình cơ.
Silent Seven Star-sama Vô Địch nay còn đâu.
“Nanahoshi trước kia sẽ không chơi đùa với lũ trẻ nhà tôi đâu.”
“Có lẽ vậy... Nhưng mà, lý do một phần cũng là bởi vì cậu đã cứu giúp tôi. Chứ còn trước đó, thì tôi đã không quan tâm gì đến việc dính dáng đến con người ở thế giới này.”
“Ở thế giới trước kia, cô có từng chăm sóc trẻ con à?”
“.... Có lẽ.... Không, bởi vì sắp phải dự thi đầu vào, có lẽ tôi đã tỏ ra nhẫn tâm. Nhớ không nhầm, cũng gần đến ngày kiểm tra nữa.”
Dự thi đầu vào và kiểm tra.
Nghe mà hoài niệm thật đấy.
“Không biết là đã bao nhiêu năm trôi qua ở bên đấy rồi nhỉ.”
“.......... Cậu tự nhiên đi hỏi câu khó chịu này làm gì chứ.”
“À, xin lỗi nhé.”
Đã được khoảng 15 năm kể từ khi cô ấy tới thế giới này.
Nếu 15 năm ở bên đấy cũng đã trôi qua, thế thì cũng như trường hợp của Urashima Taro nhỉ.
Liệu rằng ngay khi bị dịch chuyển đến bên kia, Nanahoshi sẽ già đi 15 tuổi chăng.
“Thế nhưng, không biết vì sao mà, tôi lại cảm thấy thời gian ở bên kia vẫn chưa trôi đi nhiều.”
“Tại sao lại thế?”
Trong khi vẫn còn đang say, tôi trình bày suy nghĩ của mình.
“Cả Nanahoshi và tôi đều bị tông bởi chiếc xe tải ngày hôm đó.
Vậy nhưng, tôi thì lại tới thế giới này sớm hơn cô 10 năm liền.
Như vậy thì, cách thời gian trôi đi ở bên này với bên kia, chúng lại khác nhau cũng không chừng.
Thế cho nên, cô cứ yên tâm đi.”
Nanaoshi trông như thể là đang nghĩ ngợi điều gì đó.
“............... Chờ đã nào. Ý cậu là sao, khi cậu nói là đều bị tông bởi chiếc xe tải ngày hôm đó.”
A.
“Cậu cũng ở đó ư?”
“À ừm, cái này.”
“Để tôi nghĩ nào, ể, khoan đã...”
Nanahoshi đặt ngón tay lên trán của mình, nhắm mắt và đang cố gắng nhớ lại.
Thế rồi, cô ấy ngẩng mặt của mình lên.
“Cậu là cái người béo hồi đó.”
A, trời ạ.... Thế là xong rồi....
Do tôi uống rượu say đây mà. Tôi đã để bất cẩn rồi.
Cơ mà, thật là thô lỗ đấy nhé. Sao lại gọi tôi là béo chứ. Dù tôi đúng là béo đi nữa thì....
“Ôi cha, hóa ra là thế, cậu là cái người đó, Rudeus chính là cái người đó... Ể~, ai mà ngờ được cái người đó đã trở nên đẹp trai thế này chứ, Hể~...!”
Nanahoshi lấy tay che miệng, và mắt thì trố lên.
Cô ấy đang rất là hào hứng.
Mặc dù tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ cảm thấy kinh tởm, nhưng hóa ra lại là thích thú.
“À này, Nanahoshi ơi... Nếu được, cô có thể giữ bí mật với mọi người chuyện này, thì tôi sẽ rất là cảm kích đó.”
“Tại sao cậu phải giấu?”
“... Tôi có cảm giác, nếu họ mà biết, họ sẽ không còn đoái hoài gì tới tôi nữa.”
“Tôi không nghĩ là mọi người chọn ở bên cậu chỉ vì bộ mặt của cậu đâu...”
“Có thể là vậy đi chăng nữa, có những bí mật mà tôi muốn giữ kín.”
“.... Cũng phải.”
Nanahoshi ngồi xuống chiếc ghế sô pha.
Cô ấy thật sự đã hiểu, hay là cô ấy cho rằng nếu cứ tiếp tục lằng nhằng chuyện này, thì tôi sẽ không chịu giúp cô ấy ngày mai.
“Không như tôi, Rudeus đã [Chuyển Sinh] tới đây nhỉ.”
“Ừ.”
Phải, tôi đã chuyển sinh.
Tôi không thể trở về như trước.
Không phải là tôi muốn chấm dứt tất cả mọi chuyện liên quan đến thế giới cũ, nhưng tôi
cũng không có ý định đi thể hiện sự lạc quan về thế giới cũ.
Ngoài ra, tôi còn cảm thấy hổ thẹn về bản thân mình ở kiếp trước.
Dù rằng tôi có được ngày hôm nay cũng là nhờ tôi vô dụng hồi đó, vậy nhưng mà, điều đáng hổ thẹn cứ mãi đáng hổ thẹn thôi.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ giữ kín chuyện này trong lòng.”
“.... Nhờ cô đó.”
Và rồi, tôi bỗng nhớ về kiếp trước của mình.
“À, phải rồi, suýt nữa thì quên.”
“Sao thế?”
“Giờ thì cô đã biết tôi thật ra là ai rồi... nên là, tôi muốn nhờ cô chuyển thứ này về nhà bố mẹ ở kiếp trước của tôi.”
Nói vậy xong, tôi lấy ra một cái phong thư và đặt lên trên bàn.
Cái phong thư hơi dày cộm này, nó chứa đựng những cảm xúc của tôi về anh em của mình ở kiếp trước.
Đã hơn hai mươi mấy năm kể từ khi tôi tới thế giới này.
Đã có nhiều chuyện xảy đến với tôi.
Từ những gì mà tôi đã học được sau bao lần từng trải, tôi nghĩ mình có thể ưỡn ngực tự hào rằng bản thân đã khác so với hồi xưa.
Dù rằng là đã khác, nhưng tôi không đời nào có thể nói được rằng mình đã trở thành một người lớn thực thụ.
Nói gì thì nói, phong thư này được nhét đầy những điều mà tôi muốn nói với họ, như là tôi xin lỗi về những việc mà mình đã làm, kể về chuyện ngày xưa, kể về tình hình hiện tại của tôi, và vân vân.
Nếu như mà, Nanahoshi đặt chân đến Nhật Bản, và một ngày thậm chí còn chưa trôi qua kể từ khi cô ấy bị dịch chuyển tới thế giới này, chắc họ rồi sẽ thắc mắc rằng tôi đang nói linh tinh gì thế không biết...
Mà, sao cũng được.
Tôi chỉ là muốn tự làm thỏa mãn bản thân mình mà thôi.
“Tôi hiểu rồi.”
Nanahoshi nghiêm chỉnh cầm lấy phong thư và cất nó vào trong túi của mình.
“Tôi nhất định sẽ chuyển được nó.”
“Xin cảm phiền cô.”
Đến giờ chúng tôi vẫn chưa chắc được điểm dịch chuyển đến sẽ đúng là Nhật Bản.
Và sau khi dịch chuyển xong, cũng chưa chắc là cô ấy có thể đi được đến Nhật Bản.
Dù đã biết thừa là như vậy, cô ấy vẫn gật đầu.
“Ngoài ra thì, cả đây nữa.”
Tôi đưa cho cô ấy thêm một bức thư nữa.
Nó mỏng hơn phong thư trước.
“Chẳng may mà đã rất nhiều năm trôi qua rồi mà cô không còn có ai để nhờ cậy, không có nơi nào để trở về, không có nơi nào để đi tới,... Tôi có viết cho những người anh em ở kiếp trước của tôi là mong họ chiếu cố cho cô, dù chỉ chút ít thời gian.”
“...!”
Cái tay mà Nanahoshi dùng để nhận lấy bức thư, đã trở nên run rẩy.
“Không thể nào...”
“Mà, ở bên kia, thì tôi chỉ là một đứa ăn bám, nên có lẽ họ sẽ không chịu giúp... nhưng có vẫn còn hơn không.”
“Cậu là một kẻ ăn bám sao?”
“Ừ, tôi vốn là một kẻ vô tích sự không nghề nghiệp gì.”
Dù sao thì, khi cô ấy trở về và tìm gặp được anh em của tôi, thì cô ấy sẽ biết ngay được chuyện này mà thôi.
“Thật sự, tôi khó có thể nào mà tin được....”
Nói vậy xong, Nanahoshi nhìn mặt của tôi một cách nghiêm túc.
Những gì cô ấy mới nói, là bằng chứng của việc tôi đã rất nỗ lực đấy nhỉ.
Đúng là thế, thì tôi cảm thấy vui lắm.
“Nhưng mà, nếu lúc đó mà xảy ra, thì tôi sẽ rất cảm kích khi sử dụng tới nó.”
Nanahoshi giữ nó cẩn thận ở giữa ngực của mình, và rồi cúi đầu.
“Thật sự, xin cám ơn cậu rất nhiều vì những gì cậu đã làm cho tôi.”
Ngày mai, Nanahoshi sẽ trở về thế giới của mình.
Thí nghiệm đã hoàn hảo rồi.
Ma pháp trận cũng không còn khuyết điểm gì nữa.
Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn còn đôi chút sự bất an.
Cái ma pháp trận đó được như bây giờ cũng là bởi đã phải trải qua sự chuẩn bị kỹ lưỡng, cùng với liên tiếp các thí nghiệm.
Nanahoshi trông cũng tự tin nữa, và không một ai nghĩ rằng là sẽ thất bại cả.
Thế nhưng, có một điều đáng lo lắng.
Vẫn còn một điều nữa.
Tạm thời, tôi sẽ không đi nói ra để mà khiến cho cô ấy phải lo lắng.
Vốn dĩ, Nanahoshi đáng ra phải biết thừa cái điều đó rồi.
Vậy nhưng, cô ấy đã không đề cập gì đến nó cả.
Chắc có lẽ là cô ấy đã giải quyết xong điều đó rồi.
“.... Ngày mai, hãy trở về bình an nhé.”
Cho nên là, tôi đã chỉ nói như này.
“Tất nhiên rồi.”
Nanahoshi gật đầu.
Tôi có cảm giác như là chỉ cần bản thân mình có ý chí, thì có ít nhiều những chuyện mà ta có thể vượt qua được.