Tập hợp của khoảng chục ngôi nhà. Hàng rào cọc thô sơ.
Cánh đồng thì nhỏ. Và ở cạnh cánh đồng là những cái cây bẫy kẹp khổng lồ.
Những học sinh trung học quây quần bên nồi chảo lớn.
Mọi thứ vẫn y hệt như trong ký ức của tôi.
“Dạ con xin chào bố vợ, bố vợ vẫn khỏe mạnh chứ ạ?”
“Có khỏe mạnh không cơ à...”
Thời gian của làng Migurd như là đã ngừng trôi vậy.
Phần 1:
Khoảng 2 tháng đã trôi qua kể từ khi Atofe gia nhập làm đồng minh.
Trong thời gian này, tôi đã gửi những bức thư đến các Ma Vương ở khắp thế giới.
Mang theo thư của Atofe, và những cống vật mà Orsted gợi ý nên tặng, tôi đã đi từ đầu cho tới cuối của Đại Lục Ma.... thông qua ma pháp trận dịch chuyển.
Ở đại lục này có đủ các thể loại Ma Vương.
Nào là, kẻ phàm ăn có bề ngoài giống lợn, [Lược Đoạt Ma Vương] Bagler Hagler.
Kẻ chỉ có mỗi cái biểu cảm trông giống bức tượng Moai, [Nhan Ma Vương] Line Vine.
Kẻ mà toàn thân lúc nào cũng tỏa sáng, [Quang Ma Vương] Samedi Nomedi.
Kẻ có cơ thể gần như là trong suốt và chỉ được che bởi lớp áo khoác mỏng, [Yêu Diễm Ma Vương] Pattle Settle.
Vân vân và vân vân.
Ngoài ra tôi cũng đã gặp [Bất Khoái Ma Vương] Kebura Kabura, kẻ mà Orsted đã dặn tôi phải cẩn thận.
Hắn là Ma Vương hình cầu có những lỗ thủng ở khắp toàn thân, và ở những cái lỗ ấy lúc nào cũng toát ra mùi của bãi nôn.
Nơi nào tôi tới cũng đều chuẩn bị trước khả năng phải chiến đấu.
Dù sao thì, những kẻ mà tôi sắp gặp là Ma Vương cơ mà.
Đám Ma Vương ắt hẳn là một nhóm những tên đần độn do Atoferatofe và Badigadi dẫn đầu.
Chúng sẽ chẳng đời nào chịu nghe lý lẽ đâu.
Tuy rằng tôi đã nghĩ là như vậy, nhưng hóa ra là tôi có thể nói chuyện bình thường được với họ.
Khi được tôi tặng quà thì họ đã mừng rỡ như là những đứa trẻ vậy, và khi nhận lấy bức thư từ Atofe, họ đã xanh mặt lẩm bẩm rằng “Dũng giả ư...”, rồi cúi đầu nhìn đi chỗ khác.
Có một vài người thậm chí còn đái dầm và cầu xin tôi rằng “Xin đừng giết tôi.”.
[Bất Khoái Ma Vương] Kabura Kabura cũng đã như vậy.
Từ đây tôi đã hiểu được Atofe đáng sợ và phi thường tới cỡ nào.
Các Ma Vương về cơ bản là những kẻ thân thiện, thích làm những gì mà mình muốn.
Khi tôi nêu ra yêu cầu mà mình muốn nhờ họ làm, họ đã cân nhắc với vẻ mặt nghiêm túc.
Thế nhưng, dù họ có đáp ứng yêu cầu tìm kiếm Kishirika, nhưng về tương lai 80 năm sau thì có nhiều người đã trả lời rằng “Chuyện tương lai thì ta không chắc đâu”.
Những Ma Vương sống lâu như họ xem ra đều có xu hướng chẳng thèm nghĩ đến tương lai.
Trên đường đi, tôi đã dừng chân tại thị trấn Rikarisu.
Thị trấn có cái lâu đài Kishirka do Badigadi cai quản.
Thị trấn của những hố lõm, từng là cứ địa chính của Kishirika.
Nhưng Badigadi không có mặt ở đây.
Tôi nghe được rằng anh ta chưa bao giờ trở về cả.
Những binh sĩ chỉ biết nhún vai, thắc mắc giờ này không biết anh ta đang quanh quẩn ở đâu.
Tạm thời, tôi đã giao bức thư cho những binh sĩ làm nhiệm vụ canh gác trong lúc anh ta vắng mặt, và nhờ họ tìm kiếm cả Kishirika cả Badigadi luôn.
Vẫn còn vài nơi cư ngụ của những Ma Vương khác mà tôi cần ghé qua.
Mọi chuyện dường như là sẽ kết thúc một cách suôn sẻ.
Đang là như vậy, thì Roxy đã hỏi rằng.
“Liệu em có thể ghé qua quê hương của em một chút có được không?
Không có gì cả đâu. Để không tốn nhiều thời gian, thì em sẽ chỉ đi tới đó và rồi quay lại một mình thôi.”
Làm sao mà tôi có thể để cô ấy đi một mình được chứ.
Tôi đã lập tức trở về nhà, dẫn Lara theo và mang theo sính lễ, và quay lại thị trấn Rikarisu.
Và rồi, sau khi kết thúc hành trình 3 ngày, giờ đây tôi đã ở ngôi làng Migurd.
Tôi, Roxy và Lara.
Eris bởi vì biết ý nên đã tìm đủ mọi lý do để từ chối đi theo chúng tôi.
Mặc dù cô ấy có dặn tôi là hãy gửi lời cảm ơn họ về thanh kiếm hồi xưa... Nhưng nghĩ đến việc cô ấy biết ý đến thế này đã làm tôi không khỏi cảm thấy rất xúc động.
Phần 2:
Mẹ của Roxy, Rokari, đã sững sờ khi nhìn thấy Roxy.
Không phải.
Đây không phải là chỉ vì nhìn thấy Roxy.
Lý do mà bà ấy sững sờ, là bởi vì bà ấy đã nhìn thấy Roxy đang đứng bên cạnh tôi một cách thân mật, và cả đứa bé mà cô ấy đang bế trên tay nữa.
Ở trong làng, có người khi nhìn thấy Roxy thì đã nhìn chằm chằm cô ấy.
Chắc là họ đang sử dụng thần giao cách cảm đây mà.
Nhưng Rokari thì lại khác.
Bà ấy đã đơ người ra vì ngừng mọi suy nghĩ.
Cứng đơ người được khoảng 5 giây.
“Thưa mẹ, con đã về rồi ạ.”
Nghe thấy Roxy chào bằng miệng, Rokari bắt đầu run người.
“Ro, Roxy, người này, và đứa trẻ ấy là ai vậy?”
“Anh ấy là chồng con, và đây là đứa con gái của con ạ.”
“............ ! !”
Ngay lập tức sau đó, Rokari đã nhìn đi nhìn lại xung quanh với vẻ mặt như đang nói rằng rằng “Ôi!”.
Gần như là ngay cùng lúc, có những người của tộc Migurd đã lại gần tới chỗ chúng tôi, xem ra là cô ấy đã thốt lên điều gì đó bằng thần giao cách cảm.
Hoặc là, cô ấy đã gọi cho bố của Roxy là Rowin.
‘Kya, mình ơi, Roxy đã dẫn một người đàn ông về nhà này!’
Tôi đoán là cô ấy đã nói như vậy.
“...”
“...”
Cái cách mà họ im lặng nhìn chúng tôi làm tôi cảm thấy nhức nhối.
Vậy nhưng, tôi đây là [Người đàn ông của Roxy].
Tôi phải ra dáng làm sao để không làm cô ấy phải bẽ mặt.
Khoanh tay, dang chân, ưỡn ngực. Bao bọc toàn thân bằng thứ năng lượng “Psycho Power”.
“Mẹ à, cha cũng đang ở đây chứ ạ?”
“Ừ, đúng vậy đó. Mẹ đang gọi cho bố nó đây. Bố nó đang ở nhà của trưởng lão... nhưng sẽ trở về đây sớm thôi.”
“Thế vậy, chúng con sẽ đợi ở trong nhà nhé, không thì Rudi vì bị mọi người nhìn chằm chằm mà cứ đứng ở đây tạo cái tư thế kỳ cục này mất.”
Ể!
Này mà kỳ cục á!
Đây là tư thế đứng cực kỳ oai của tên thống soái tà ác nào đó đấy...
“Nào Rudi, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Theo lời của Roxy, tôi đi theo cô ấy.
Có phải là bởi áp lực sắp đi gặp bố vợ và mẹ vợ, mà giờ đây hành lý đeo ở trên lưng của tôi bỗng trở nên nặng trĩu không nhỉ.
Tôi không nghĩ đây là bởi Roxy yêu dấu của tôi đã thẳng thừng chê bai cái tư thế đứng do tôi dày công khổ nhọc thực hiện.
“Xin phép vào nhà ạ.”
Theo sau hai người họ, tôi thử nhìn qua và bước vào ngôi nhà mà bố mẹ Roxy ở.
Nghĩ lại thì, hồi trước tới đây tôi chưa từng bước vào bên trong ngôi nhà này.
Liệu tôi có được nhìn thấy căn phòng mà Roxy từng ở hồi nhỏ không đây.
À không, ở ngôi làng này làm gì có khái niệm về phòng riêng.
“Không biết có đủ lương thực dữ trự không nhỉ...”
“Mẹ đừng lo, bọn con sẽ rời khỏi đây sớm thôi ạ.”
“Đừng mà Roxy, con mới về đây, thì hãy ở lại một thời gian nữa.”
Tôi ngồi gần bếp lò Irori, và lắng nghe được câu nói buồn bã này của Rokari.
Roxy lập tức ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Không được đâu, bọn con còn đang bận nhiều việc.”
“Vậy sao...”
Rokari trông tiếc nuối.
Thực ra thì nếu muốn, thì chúng tôi ở lại đây 3 4 ngày cũng được.
Nhưng Roxy thì lại không thích quê hương của mình cho lắm, nên là xem ra sẽ phải rời khỏi đây sớm rồi.
“Thế nhưng mà, mẹ vẫn còn chưa hết bàng hoàng trước việc con bỗng trở về... và dẫn theo một người bảnh bao thế này về nhà...”
Thế rồi, Rokari nhìn tôi một lần nữa.
Sau khi soi xét tôi từ dưới lên trên, bà ấy cúi đầu như đã nhận ra được điều gì đó.
“A, xin lỗi vì sự chậm trễ. Tên của cô là Rokari, mẹ của Roxy. Rất hân hạnh được gặp cháu lần đầu.”
Hân hạnh được gặp lần đầu ư....
Quả nhiên là, vì chỉ gặp tôi có 1 lần vào 10 năm trước nên bà ấy không còn nhớ tôi, cũng phải thôi nhỉ.
“Tên con là Rudeus Greyrat. Chúng ta đã từng gặp nhau một lần rồi ạ...”
“Ủa thế ư...?”
“Dạ vâng, có một lần vào 10 năm trước ạ. Con đã được Ruijerd dẫn tới đây.”
“Cháu có quen Ruijerd Supard sao? Nhưng lần cuối anh ta ở ngôi làng này...”
Nghe thấy tôi nhắc tới Ruijerd, Rokari đưa tay lên cằm và nghĩ ngợi.
Thế rồi, như thể đã nhận ra được điều gì đó, cô ấy thốt lên tiếng “A”.
“Có phải cháu là cậu bé loài người đi cùng Ruijerd hồi anh ta rời làng không?”
“Dạ vâng, đúng rồi ạ.”
“Ôi~.... Không ngờ đã lâu vậy rồi! Cháu lớn thật là nhanh quá. Mới chỉ hơn 10 năm một chút, dù là loài người nhưng cháu đã cao lớn đến thế này rồi, vậy là cháu đã là người trưởng thành rồi đấy nhỉ?”
“Vâng, dù đã là người trưởng thành, nhưng con thấy mình vẫn còn chưa chín chắn ạ...”
Tôi đặt hai tay lên sàn nhà và cúi đầu mình.
“Con xin lỗi vì đã báo cáo muộn chuyện này, nhưng con đã kết hôn với con gái của mẹ ạ.”
“... À, ừm. Cháu có vừa ý với con bé không?”
“Dạ con ưng cô bé này lắm ạ.”
Nói vậy xong, tôi nhìn sang phía Roxy và thấy cô ấy đã đỏ mặt.
“Ý của cô là, cháu có vừa ý với việc Roxy làm vợ của một loài người như cháu không? Bất hòa giữa loài người với ma tộc vẫn còn đang diễn ra mà, đúng không? Con bé không gây ra bất tiện gì cho cháu chứ?”
“Thật ra mà nói thì, con mới là người toàn được Roxy giúp đỡ thôi. Người đáng tin cậy nhất ở nhà chính là Roxy đấy ạ.”
“Thì ra, là vậy sao...”
Roxy chọc nách tôi.
Khi tôi quay đầu sang để xem vì sao cô ấy chọc, thì cô ấy thì thầm rằng “Anh nói hơi quá rồi đấy”.
Nhưng tôi đâu có phải là đã nói quá.
“Thế nhưng, một người bảnh bao như cháu.... Thật sự là, cháu vừa ý với con gái nhà cô chứ?”
Câu hỏi tương tự như trước.
Rokari xem chừng còn đang lúng túng.
“Rudi cũng còn có hai người vợ khác nữa ạ. Con dù sao cũng chỉ như người vợ lẽ, nên là dù con không vừa ý trong mắt của anh ấy, thì cũng sẽ chẳng gây nên bất tiện gì đâu ạ.”
Roxy nói xen ngang.
Nhưng làm gì có điểm gì mà tôi không vừa ý Roxy chứ, với cả tôi cũng đâu hề có coi cô ấy là một người vợ lẽ...
“Đâu thể nào... Nhưng mà...”
“Mẹ, chuyện này đáng xấu hổ lắm, nên là hãy dừng lại đi.”
“À... ừm... Vậy nhưng, mẹ vẫn không ngừng lo được. Trước kia con đâu thể hòa đồng và truyện trò được với những người khác...”
“Con biết mình có khuyết điểm không tốt. Nhưng giờ đây con đã sinh được một đứa con và làm đúng nghĩa vụ của một người vợ.”
Nghĩa vụ nghe nó máy móc quá.
Mà cho dù cô ấy có không sinh được con, thì tình yêu của tôi dành cho cô ấy cũng sẽ không bao giờ đổi thay...
Thế nhưng, có lẽ nói như vậy thì lại tốt hơn.
“Rudeus-san, có phải là vậy không?”
“Dạ vâng. Chí ít thì, con chưa từng có một lần ngừng yêu Roxy ạ. Con xin thề với thần.”
Tình yêu của tôi đối với Roxy là tình yêu dành cho thần.
Đó là thứ tình yêu bất diệt.
“Vậy sao...”
Rokari đang tỏ ra bối rối.
Chẳng lẽ tôi nên dùng hành động để chứng minh ư.
Như là khoác vai cô ấy chẳng hạn.
Ơ, tôi bị giữ tay mất rồi.
Nhầm rồi Roxy ơi, anh đâu có định sờ mông em.
Tuy rằng nghĩ là như vậy, nhưng hóa ra là cô ấy muốn nắm tay của tôi.
Bàn tay của Roxy quả thật là ấm áp.
“Xem ra, đúng là vậy thật.”
Rokari có vẻ như là đã chịu chấp nhận sự thật này.
Thế rồi Lara đang ngồi bên cạnh Roxy, bỗng nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài.
“A, Rowin đã về rồi.”
Vậy là bố vợ đã xuất hiện.
Chuẩn bị chào hỏi như vừa rồi thôi.
Hãy vững tâm lên nào.
Tôi đã sẵn sàng để quỳ kiểu Dogeza rồi.
Phần 3:
Việc chào hỏi Rowin đã diễn ra một cách suôn sẻ.
Anh ta cũng phản ứng y như Rokari.
Bởi vì anh ta đã đưa ra những câu hỏi tương tự trước đó, nên tôi cũng trả lời tương tự như trước đó. Chiến dịch báo cáo bố mẹ vợ rốt cuộc không khó khăn như những gì mà tôi đã nghĩ.
Tôi đã không phải quỳ kiểu Dogeza.
“Dù sao thì, chúc mừng con nhé, Roxy. Chỉ cần được nhìn thấy con hạnh phúc là ta đã mãn nguyện lắm rồi.”
Cuối cùng thì Rowin đã nói câu này, trong khi mắt đẫm nước mắt và tay thì nắm lấy tay của Roxy.
“Con xin cảm ơn cha ạ.”
Cả Roxy và Rokari cũng đều đã rơi lệ.
Tôi tự hỏi liệu mình đã thật sự làm cho Roxy được hạnh phúc.
Vốn dĩ thì, hạnh phúc là cái gì cơ chứ.
Mặc dù không biết chính xác được câu trả lời, nhưng tôi sẽ không ngừng tiếp tục cố gắng để không làm cô ấy phải cảm thấy thất vọng về tôi.
“Cơ mà, Roxy vậy là đã kết hôn rồi ư... Mới ngày nào còn khóc nhè, dù chẳng vấp phải vào vật gì mà cũng ngã, Roxy hồi xưa nay đã...”
“Xin cha đừng nói những chuyện này trước mặt Rudi.”
Đó là hồi Roxy còn nhỏ sao.
Hẳn là hồi đó cô ấy đáng yêu lắm.
Hay là trước giờ trông vẫn vậy nhỉ.
Nếu tôi mà gặp cô ấy hồi đó và lớn lên cùng nhau... Thì quan hệ giữa chúng tôi thể nào cũng khác xa so với bây giờ.
Không, cho dù quan hệ có khác thế nào, thì việc tôi kính trọng Roxy sẽ không bao giờ thay đổi.
“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, là ta sẽ có một ngày được nhìn mặt cháu ngoại mình.”
Rowin trông khá là xúc động.
Dù mới bị Roxy nhắc nhở, nhưng anh ta vẫn ở trong tâm trạng vui vẻ, bế Lara lên và nói ra câu này.
Vẫn y như mọi khi, Lara chẳng quậy lên tý nào, và chỉ nhìn chằm chằm Rowin.
Rowin mỉm cười khi nhìn thấy vậy.
“Ra vậy sao, tên của con là Lara à. Mới còn bé mà đã nói được rõ tên mình rồi, con giỏi lắm đó.”
“Hử?”
“Hả?”
Tôi nghĩ, cả Roxy và tôi đều thốt lên cùng một lúc.
Cả hai người bọn tôi đều chưa từng cho họ biết tên con bé.
Lara cũng không hề nói gì cả.
Thế thì tại sao mà họ biết...
Trong lúc tôi còn đang thắc mắc, thì Roxy đang nhìn về phía Rowin với vẻ đầy bất ngờ.
“... Con gái con, có lẽ nào, nó đang sử dụng thần giao cách cảm?
“Ể? À, tuy rằng vẫn còn bập bẹ, nhưng con bé đã truyền được thông tin tới ta.”
Tôi và Roxy nhìn lẫn nhau.
Sự thật động trời đã được hé lộ.
Con gái tôi, thì ra là một nhà ngoại cảm.
À, mà nghĩ lại thì, điều này thực ra cũng không lạ.
Roxy không thể dùng thần giao cách cảm.
Thế nhưng, cả bố cả mẹ của Roxy lại đều có thể sử dụng được, cho nên ta có thể suy ra rằng khuyếm khuyết này nó không phải là di truyền.
“Con không biết sao?”
“... Chúng con không quen ai khác có thể dùng thần giao cách cảm ạ.”
“Là vậy sao...? Nhưng mà, Lara có kể là bà của con bé hay nói chuyện với con bé lắm mà?”
Bà ư.
Bà của Lara... không tính Rokari...
Thì chỉ có, Zenith.
“Hóa ra là thế...”
Cùng lúc này, tôi đã nhận ra được một chuyện.
Miko có từng nói.
Zenith có thể đọc được suy nghĩ của đối phương.
Và ở trong ký ức của Zenith, Lara hay nói chuyện rất nhiều.
Trong khi Lara bình thường thì toàn lì cái mặt ra, chẳng thèm nói năng gì.
Tôi nhớ là cô ấy và Lara đã vui vẻ trò chuyện với nhau.
Ra vậy, là thần giao cách cảm sao?
Lara lúc nào cũng dùng thần giao cách cảm.
Thế nên con bé mới có thể giao tiếp với Zenith.
“...”
Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Vậy nhưng, trông Roxy thì lại không như tôi.
Cô ấy đang cúi đầu nhìn xuống đất với biểu cảm khổ sở.
Có lẽ cô ấy đang tự hỏi rằng, tại sao con gái mình làm được mà mình lại không làm được.
Không khí xung quanh đã bắt đầu trở nên ảm đạm rồi.
“Thật thế sao... Hừm? Làm gì đây nhỉ... Bé Lara ơi, papa của con nè.”
Tôi đứng dậy, xoa đầu Lara và nói vậy.
Lara chẳng cười gì, mà chỉ cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Con bé đang nói gì vậy không biết.
“Con bé đang nói rằng con bé không hiểu con đang nói gì.”
Ủa?
À, phải rồi, cũng tại chúng tôi đang nói chuyện bằng tiếng ma thần.
“Lara bé bỏng ơi, là papa con đây nè.”
Lần này thì tôi dùng tiếng loài người.
Sau đó tôi quay sang Rowin để xem con bé đã nói gì.
“Con bé nói là con bé hiểu con đang nói gì.”
Con bé hiểu sao.
Phải, phải vậy chứ nhỉ, nói bằng tiếng kia thì làm sao con bé hiểu được.
Bởi vì tôi toàn dùng tiếng loài người trước mặt con bé thôi.
Dù sao thì, con bé thật là lạnh lùng quá.
Chí ít thì con bé cũng nên nói bằng miệng là “Con yêu papa” chứ.
Gần đây, Lucy toàn là người hay nói cái câu này thôi.
Ngôn ngữ và thần giao cách cảm có vẻ như không có liên quan gì với nhau cả.
Thần giao cách cảm truyền đạt cảm giác khác so với tiếng nói phát ra từ miệng chăng...
Chắc là vậy rồi, không thì con bé sẽ khó mà giao tiếp được với Zenith.
“Dù sao thì, con cứ nghĩ là con bé nó chỉ là đang phát triển hơi chậm so với bình thường, thật là nhẹ nhõm khi biết được chuyện này.”
“Con bé còn nhỏ nên mới chỉ biết nói trong đầu, không lâu sau thì con bé sẽ nói bằng miệng được thôi.”
Rowin bỗng nhắm mắt lại như thể đang nhớ về ngày xưa, và rồi nói rằng.
“Cảm giác mà các con đang có hiện giờ, cũng giống như cảm giác của chúng ta hồi Roxy chào đời không lâu đó.”
“Ý của bố, là sao ạ?”
“Khi Roxy còn nhỏ, chúng ta cũng đã nghĩ là con bé không biết giao tiếp với cả phát triển chậm...”
Roxy là người duy nhất trong gia đình họ không thể dùng thần giao cách cảm.
Còn Lara, thì là người duy nhất trong gia đình chúng tôi biết dùng thần giao cách cảm.
Vị trí của họ có sự tương đồng sao.
Đây gọi là “hổ mẫu sinh hổ tử” nhỉ.
Cơ mà, thật là nhẹ nhõm.
Nhóc con hóa ra là vẫn đang phát triển bình thường.
Tôi đã khá là lo bởi vì sợ con bé không trò chuyện được với ai trong nhà, nhưng thực tế thì không phải vậy.
Zenith thì đã biết rồi, còn Leo thì chắc cũng biết dùng năng lực tương tự thần giao cách cảm để giao tiếp với Lara.
Một khi có thể nói chuyện bằng miệng, con bé sẽ giao tiếp được với mọi người trong nhà thôi.
Sẽ không còn lâu nữa đâu.
“Lara cũng giống Roxy đấy nhỉ.”
“Hahaha, đúng là thế nhỉ. Cả hai đứa thật là giống nhau. Đặc biệt là phần đôi mắt.”
Rowin cười rạng rỡ.
Rokari cũng lấy đó làm vui.
Nhìn mặt Lara thì có vẻ cũng đang vui.
Và sau đó, tôi đã trả lại gấp 10 lần số tiền mà tôi đã mượn của họ hồi xưa, đồng thời biếu họ quà sính lễ.
Khi được ăn thịt Đại Vương Lục Quy sau một thời gian dài không động tới, tôi đã nhăn mặt ở trong lòng và ở ngoài mặt thì cố phải nói là ngon.
Thời gian này phải nói là vui vẻ.
Thật là mừng khi tới đây.
Mặc dù tôi thì nghĩ là vậy, nhưng biểu cảm của Roxy thì lại không được tốt.
Không được tốt, cho suốt từ đầu tới cuối.
Phần 4:
Thế rồi tối hôm đó, tôi và Roxy đã ở lại ngôi làng.
Bởi vì đã kết hôn với nhau rồi, nên chúng tôi cùng qua đêm tại một căn nhà trống gần nhà bố mẹ Roxy.
Tại căn nhà trống còn hơi bụi bặm này, ba người chúng tôi ngủ cùng một giường với Lara nằm ở giữa.
Nếu như cùng ngủ tại một “nhà trọ kiểu nhật” với chỉ một chiếc giường duy nhất và hai cái gối được đặt gần nhau, thì nhất định là tôi sẽ nảy sinh cảm giác nào đó.
Thế nhưng, bởi vì hiện tại có Lara đi cùng nên tôi không thể nào đi làm cái chuyện đó với Roxy, với cả tôi nay đã là một Rudeus không màng dục vọng.
Cho dù Roxy có nằm ngủ ngay cạnh, tay của tôi sẽ không đi sờ mó lung tung.
Nhưng mà, nhìn Roxy nhắm mắt nằm ngủ thế này, tôi khó lòng nào mà nhẫn nhịn được.
Có lẽ, chỉ cảm nhận một tý thôi cũng được.
Nó bắt đầu trồi lên rồi.
Một tý thôi nhỉ.
Thôi, hãy bình tĩnh lại nào.
Tôi bắt đầu cuộc đời không màng dục vọng này là để tạm thời không có thêm đứa nữa mà.
Hay nói cách khác, chỉ cần không có thêm đứa nữa thì làm gì cũng được.
Số phận của tôi sẽ không rẽ sang chiều hướng xấu chỉ vì tôi đi trút bỏ thứ vật chất có hại trong người đâu.
Roxy sẽ vẫn an toàn mà.
Thế cho nên là, tôi sẽ đành phải thất lễ...
“Rudi.”
Ôi da!
Cho anh xin lỗi.
Đây chỉ là suy nghĩ bồng bột nhất thời thôi.
“Anh vẫn còn thức đấy à?”
“Khò~, khè~.”
“Không cần phải giả vờ giả vịt làm gì đâu, em đã thấy anh nhìn em rồi.”
Tôi đành bất đắc dĩ mở mắt của mình.
Roxy vẫn đang nằm bên cạnh và nhìn tôi.
Với bộ mặt nghiêm túc.
“Em muốn nói về chuyện của Lara.”
Lara giờ đã ngủ say.
Bình thường thì trông lúc nào cũng ngang ngược, nhưng một khi đã ngủ say rồi thì con bé lại mang gương mặt của một thiên thần.
“Thật ra, anh cũng nghĩ là em sẽ muốn nói về chuyện này.”
Điều mà tôi đã không mở miệng hỏi.
Ở cuộc nói chuyện ngày hôm nay.
Cái chuyện mà Lara có thể sử dụng được bình thường năng lực của tộc Migurd.
“Có điều này mà em đã giữ im lặng... Đó là mỗi khi Lara và Zenith-san nhìn chằm chằm lẫn nhau, em cũng từng nghĩ đến khả năng con bé biết dùng thần giao cách cảm.”
“Anh thì lại chưa từng nghĩ đến khả năng ấy.”
“Cũng phải thôi, bởi vì những năm gần đây Rudi hay bận công tác xa nhà mà.”
‘Anh đã không để ý đến lũ trẻ.’
Tôi cảm thấy như là cô ấy đang nói thế vậy.
Mà, nếu cô ấy nói là tôi không để ý, thì có lẽ là tôi không để ý thật.
Tôi cũng chỉ toàn để ý đến mặt dễ thương của lũ trẻ, với âu yếm chúng là chính.
Chứ còn việc nuôi dạy với giáo dục chúng, thì tôi chưa làm được gì ra hồn.
Thật sự ra mà nói, tôi toàn đi để Roxy với Sylphy chiều chuộng mình thôi.
“Sao anh lại trông như vậy. Em có phải là đang đổ lỗi anh đâu mà.”
Tôi rất cảm kích khi cô ấy nói vậy.
Cho dù có lo lắng và than trách bản thân mình đến dường nào, thì tôi vẫn còn phải bận đối phó với đủ mọi chiêu trò của tên Hitogami.
Tôi làm sao có đủ thời gian để mà tận tâm nuôi nấng lũ trẻ được.
“Chỉ là, có điều này, em băn khoăn một chút.”
“Chuyện gì vậy?”
Roxy đang xoa đầu của Lara.
“Em sinh ra tại ngôi làng này. Kể từ khi nhận thức được mọi thứ xung quanh, trong lòng em đã bắt đầu nảy sinh cảm giác của sự xa lánh.”
“...”
“Nghĩ lại thì, những ngày tháng đó thật là trắc trở.
Em rời khởi làng, đi đến những thị trấn mà em có thể giao tiếp bằng lời nói được, và kết bạn với những người ở đó, thế rồi khi em bắt đầu cuộc sống của một mạo hiểm giả, em có nhớ mình đã nhận ra rằng đây mới chính là thế giới mà em nên sống từ nay về sau.”
Việc mà mọi người có thể làm được, thì cô ấy không làm được.
Dù chỉ rất đơn giản, nhưng cô ấy đã không thể làm được.
Khi được hỏi tại sao việc bình thường như này mà cũng không làm được, cả bản thân cô ấy cũng không biết.
Với việc không thể làm một việc được cho là đơn giản, và bị những người xung quanh coi là thất bại và vô dụng, ngay cả tôi cũng sẽ cho rằng họ đã đúng.
Nhưng đó thực chất không phải là lẽ thường.
Cô ấy không nhất thiết phải sử dụng được thần giao cách cảm, thì mới được coi là bình thường.
Roxy chắc hẳn là đã cảm thấy như được giải thoát khi biết được sự thật này.
“Nếu Lara mà cứ lớn lên như này, thì có lẽ con bé cũng sẽ có suy nghĩ tương tự như em hồi đó.
Em thì may mắn sau khi rời khỏi làng, nhưng trường hợp của Lara thì lại khác, ngoài tộc Migurd ra thì không có tộc nào khác có thể sử dụng thần giao cách cảm hết cả.”
Roxy bỗng nhìn đi chỗ khác.
Nhưng mà, cô ấy nói cũng có lý.
Người Migurd rất hiếm khi rời khỏi làng.
Ngay cả ở Đại lục Ma, tôi cũng rất ít khi thấy tộc nào giống với tộc Migurd.
Tộc của họ chẳng phải là bị những tộc khác tẩy chay, mà họ chỉ đơn giản là tộc sống khép kín.
Tôi không thể dám chắc là Lara sau này sẽ không có cảm giác như bị xa lánh.
“Thế nên em đã nghĩ rằng là.”
Lần này thì Roxy quay đầu đi.
Cô ấy trông khó xử như thể không tự tin vào suy nghĩ của mình.
“Hay là chúng ta hãy để Lara ở lại với cha mẹ em.”
“...Hử?”
“Cho đến khi con bé 10 hoặc 15 tuổi, hoặc lớn hơn tý nữa, thì con bé nên được sống như một người Migurd ở làng của Migurd.
Sau đó, thì chúng ta hãy để con bé tự quyết định sẽ ở lại hay rời khỏi làng.
Đó là điều mà em đang nghĩ.”
“...”
Tôi muốn những đứa con của tôi ở gần mình nhất có thể.
Bởi vì tôi nghĩ đây là bổn phận của bậc làm cha làm mẹ, một trong những việc mà mình phải chịu trách nhiệm.
Cho dù không có trò phá hoại của Hitogami, thì tôi vẫn muốn Lara lớn lên ở trong tầm mắt của mình.
Nhưng Roxy thì đã suy nghĩ rất thấu đáo để nói ra điều này với tôi.
Ý của cô ấy không phải là muốn trốn chạy khỏi bổn phận của mình, hay là từ bỏ việc nuôi dưỡng.
Cô ấy chỉ là lo lắng Lara sau này sẽ phải chịu đau khổ.
Cô ấy không muốn con bé phải trải qua những gì mà mình từng trải.
Một đứa trẻ mái tóc màu xanh dương, có cách giao tiếp khác biệt so với những người khác.
Làm sao mà sau này con bé sẽ không phải chịu đau khổ chứ.
Chẳng cần phải nói ra, bậc làm cha làm mẹ không thể nào gánh vác hộ đau khổ giùm con cái mình.
“Anh thì lại, không đồng tình... Nhưng nếu Roxy đã nghĩ đây là điều tốt nhất cho con bé, thì anh...”
Tôi đã không thể nói được hết câu.
Tôi không thể chọn được.
Tôi không biết mình nên nghe theo cảm giác của mình, hay là đề xuất của Roxy nữa.
Tôi chẳng biết làm gì khác, ngoài ngậm chặt cái miệng của mình.
“Em xin lỗi, Rudi. Anh hãy coi em chưa từng nói gì, và quên chuyện này đi.”
Sau khi tôi im lặng được một lúc, Roxy đã nói vậy.
Câu nói này đã đặt dấu chấm hết cho buổi ngày hôm nay.
Roxy và tôi nắm chặt tay nhau và cùng ngủ thiếp đi.
Phần 5:
Làng Migurd.
Quả là một ngôi làng tĩnh lặng.
Tôi chẳng thể nghe thấy tiếng trò chuyện.
Vì dân làng ở đây toàn dùng thần giao cách cảm, nên sẽ chẳng có tiếng trò chuyện nào cả.
Có lẽ có một vài đứa trẻ đang chào Roxy, nhưng cô ấy lại không nghe thấy được.
Lara thì lại có thể.
Có thể con bé đang nghe họ trò chuyện về việc chuẩn bị thức ăn đằng kia, cặp đôi đang cãi nhau trong nhà, và cả những tiếng ồn ào khác nữa.
“Nhìn mọi thứ vẫn chẳng hề thay đổi thế này, em mới thấy thập kỷ vừa qua mình đã dày dặn nhiều đến thế nào... Hay nói đúng hơn, thì là cuộc sống của loài người tấp bật đến dường nào.”
Nói vậy xong, Roxy quay sang nhìn đứa con gái của mình.
Lara trông vẫn chán đời như mọi khi, và đang nhìn chằm chằm Roxy.
Ngôi làng này chắc cũng sẽ chẳng thay đổi gì vào thập kỷ tới.
Mà cho dù có thay đổi, thì chúng tôi cũng sẽ chẳng nhận ra nổi là thay đổi ở chỗ nào.
“Giờ thì, cha mẹ hãy bảo trọng nhé.”
“Giá như con có thể ở lại lâu hơn chút nữa...”
Rowin và Rokari đang tiễn chúng tôi tại lối vào của ngôi làng.
Họ lúc này trông rất là buồn bã.
“Ta có thể bế Lara lần cuối này có được không?”
Rowin nói vậy xong và dang tay của mình ra.
Ở thế giới nào đi chăng nữa, thì đứa cháu đầu của ông bà lúc nào cũng là đứa dễ thương nhỉ.
Dường như là họ không có ý định có thêm một đứa con nào nữa ngoài Roxy ra.
“Không vấn đề gì ạ, cha hãy bế lấy này.”
Roxy trao Lara, đang ôm lấy người mình ra.
Nói chính xác hơn, thì là cô ấy đang cố trao ra.
“Ủa?”
Bởi Lara đang bám víu lấy quanh vùng cổ áo choàng của Roxy.
Tôi nghĩ mình đã từng thấy cảnh này ở đâu đó.
“Thôi nào, Lara, hãy chào tạm biệt ông bà con đi chứ.”
“...”
Lara dùng cả hai tay hai chân để bám lấy người Roxy.
Con bé cứ như vậy và nhìn về phía tôi.
Như mọi khi, con bé vẫn đang mang cái bộ mặt lì lợm và ngang ngược...
Thế nhưng rồi, lại không còn nữa.
Con bé bắt đầu bĩu môi, lông mày cau lại, và trông cái mặt như thể là sắp khóc tới nơi vậy.
Con bé như là đang cầu xin sự giúp đỡ từ tôi.
“A... Hahaha. Quả nhiên là, thôi không sao.”
Rowin vẫy một tay, và nói như vậy với nụ cười gượng.
“Con không muốn rời xa mẹ đâu.”
“...!”
Roxy sửng sốt nhìn Lara.
Thấy Lara sắp khóc thế này, trên mặt của Roxy bắt đầu chất đầy sự lo âu.
“Không đâu, muốn ở với mẹ cơ...”
Lara như thể đang cố vắt ra từng câu từng chữ vậy.
Đứa con gái trước giờ chưa từng nói gì của tôi.
Nó đã lần đầu tiên khẳng định mong muốn của mình.
“...”
Xem ra Lara đã nghe được cuộc trò chuyện tối qua.
Cho dù lúc ấy vẫn còn ngủ, thì có thể những lời đề xuất của Roxy vẫn đến được tai con bé, và khiến con bé mơ thấy mình bị bỏ rơi.
Chúng tôi đã làm con bé phải lo lắng vô ích rồi.
“Không sao đâu mà.”
Roxy nhẹ nhàng ôm lấy Lara.
Cô ấy ngậm chặt lấy môi của mình, trong khi cố để kìm nén nước mắt.
Trong khi cả hai mẹ con đều đang cùng mang một vẻ mặt, thì Roxy nói rằng.
“Bởi vì mẹ sẽ mãi ở bên con.”
Nghe thấy vậy, Lara đã thả lỏng người với vẻ an tâm trên khuôn mặt.
“Roxy, khi nào thì, con sẽ trở lại đây lần nữa?”
“Cái chuyện này, con nghĩ mình sẽ quay lại đây... vào 10 năm nữa, sau khi mà Lara đã lớn hơn.”
“... Vậy sao, mẹ hiểu rồi. Con hãy giữ gìn sức khỏe nhé.”
‘Con không nghĩ 10 năm là khoảng thời gian dài sao’, Rokari như thể là đang lo lắng nói vậy.
Và rồi, chúng tôi đã rời khỏi làng.
Họ đã đứng tiễn biệt chúng tôi tại lối vào của làng cho đến tận khi hình bóng của chúng tôi biến mất.
Mặc dù cái tình hình lúc nãy hơi căng thẳng, nhưng ít ra thì chúng tôi cũng nói lời tạm biệt được.
Bố mẹ của Eris và của Sylphy, nay đều đã không còn tồn tại trên cõi đời.
Mặc dù Roxy có quan hệ xa cách với bố mẹ mình, nhưng thế nào thì thế, họ vẫn là bố mẹ của cô ấy.
Trong khi còn sống ở thế giới này, tôi sẽ cố gắng để tới đây cùng cô ấy nhiều nhất có thể.
“Rudi này, giờ thì chúng ta lại phải bận rộn rồi nhỉ.”
“Đúng vậy.”
Nhưng trước đó thì, hãy cùng nhau loại bỏ chướng ngại vật ở phía trước cái đã.
Với suy nghĩ này trong đầu, chúng tôi đã trở lại thị trấn Rikarisu.