Giữa lòng khu dân cư có một tòa nhà ba tầng cao sừng sững tựa như các khối hộp xếp chồng lên nhau.
Và ở đâu đó trên tầng ba của tòa nhà này chính là ngục tù đang giam cầm Tachibana Rina.
Căn phòng chật hẹp không có nổi một chiếc tivi; chỉ có tối thiểu vài món đồ đạc. Từ cái ngày đặt chân vào trường tiểu học, con gấu bông hiển nhiên là đặc tính duy nhất về căn phòng con gái mà cô sở hữu. Nó là món quà mà mẹ cô đã dành tặng nhân dịp sinh nhật, nhưng thay vì đi mua cho Rina thì giống như mẹ đã tự tay làm cho cô hơn.
Tiếng đồng hồ chạy vang khắp căn phòng thanh bình.
Thay vì học hành, Rina lại bắt đầu vẽ tranh phong cảnh ngay trên cuốn vở đã mở ra.
Bỗng nhiên ---
Một tiếng “Bang!” nổ ra.
“.......”
Rina vô thức nắm chặt cây bút chì.
Người cha lớn tiếng la rầy “--- Không phải tao đã dặn rồi à?!” và mẹ cô nhỏ giọng xin lỗi “---Em xin lỗi...” vang lên.
Căng thẳng đi đôi một chút sợ sệt --- và đương nhiên là căm giận đã làm thay đổi biểu cảm Rina.
Thằng cha chó chết ---
Rina nguyền rủa từ tận đáy lòng mình. Với một đứa trẻ như Rina, đó sự phản kháng tối thiểu mà cô có thể làm.
Không, người có thể ngăn cản hành động phi lý của cha cô rõ ràng không hề tồn tại trên đời này. Ai trong số những người lớn mà cô quen biết đều ngoan ngoãn vâng theo những gì mà cha cô nói. Bất chấp có là cảnh sát thì cũng chả có gì thay đổi.
“Em lại vẽ nữa à? Đã làm xong câu mà cô giao chưa?”
Một bàn tay đột nhiên vươn ra bên ngang và giật cuốn sổ ở trên bàn.
Rina không phải người duy nhất ở trong căn phòng chật hẹp. Sau lưng cô, có một người phụ nữ với thân hình thanh thoát trông như người giám hộ đứng phía sau.
Đó là gia sư tại nhà của Rina, Mikajima Yorozu. Trước tiên, cô đã tốt nghiệp ngôi trường cấp ba có chỉ tiêu cao nhất ở gần đây. Dù mang một khuôn mặt yêu kiều phù hợp với việc đeo kính nhưng mái tóc kiểu mũi nhọn và ánh nhìn sắc bén đã khiến người khác khó lòng mà hình dung được cô lại là một mỹ nhân.
“...”
Có gì đó không đúng...
Rina nâng niu bờ má khi nghĩ về điều đó.
Cô quay mặt và nhìn ra bên ngoài thông qua khung cửa sổ duy nhất.
Đáng lẽ học sinh tiểu học phải được tự do và cởi mở hơn chứ? Vì sao mỗi người trong số họ lại áp đặt quá nhiều luật lệ lên mình?
Bên ngoài khung cửa sổ, cảnh tượng y hệt những gì mà cô vẽ trong cuốn sổ dần trải rộng ra.
Rina thực sự rất trân quý khung cảnh mà mình có thể thấy được thông qua cửa sổ.
Đặc biệt là những lúc chạng vạng, khi đó mặt trời lặn đỏ rực sẽ chiếu sáng cả con phố; nhuộm tất cả trong một sắc cam sống động. Cứ như đang cố gột rửa những cảm xúc đen tối ẩn chứa trong lòng Rina.
Hoàng hôn làm cho các cung đường của thành phố Akamaki từ sắc cam chuyển từ từ sang sắc đỏ.
Ở một khoảng cách khá xa nơi những thứ nhỏ nhoi có thể được nhìn thấy, chính là tháp quan sát Akamaki Skypiea đang được xây lên. Với Rina, công trình đó không gì ngoài một đối tượng bị ghét bỏ. Nhưng dưới ánh hoàng hôn thì nó chả khác gì một cái bóng tầm thường.
“Em trả lời đúng hết rồi!”
Mikajima bỗng nhiên thốt lên.
“Uh ---”
Trước việc bị gia sư tại nhà nhìn ngắm, Rina không khỏi thắt chặt biểu cảm.
Dù cô đã ngay lập tức chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn quá chậm trễ.
“Em học nhanh đấy! Như một phần thưởng tương xứng (cho cô), hãy xoa đầu cô đi!”
Quý cô lớn tuổi hơn Rina bất ngờ quỵ xuống trước mặt cô.
Cô ấy đặt đầu lên đùi Rina rồi ngưng động đậy như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
“Nào! Nhanh lên em~”
“......”
Thật đấy à, có điều gì đó cực kỳ sai ở đây...
Rina cau mày cùng lúc xoa đầu Mikajima một cách ngẫu nhiên trong vài giây.
“Ahh. Rina-san... Em quá ư là hoàn hảo.”
Nhìn xuống Mikajima đang biểu lộ nét mặt say sưa, Rina không khỏi thở dài.
Dù còn nhỏ nhưng cô đã hiểu rõ bản thân ngay từ những ngày đầu đặt chân lên khối cao hơn của trường tiểu học.
Vì lý do nào đó --- mà cô dường như có chút quyến rũ.
Dù quý cô muốn được Rina xoa đầu có hơi kỳ lạ nhưng đúng thật Rina thường hay dựa dẫm và đặt lòng tin vào người khác. Chưa nói đến bạn học cùng lớp mà kể cả giáo viên cũng hỏi cô một số vấn đề hệ trọng, với lại một số vấn đề còn trần trụi đến nỗi người ta còn nghi ngờ liệu nó có phải phép với một đứa trẻ khi nghe được hay không.
“Có là nữ thần mùa màng hay là nữ thần sáng tạo bị chôn vùi dưới đáy lòng đại dương cũng phải e dè khi đối đầu với em thôi.”
“......”
Mikajima Yorozu quả thực là một ví dụ đặc biệt, nhưng mà Rina cũng sở hữu nét quyến rũ tác động đến người khác.
Ngay cả nguyên nhân hay lý do chính bản thân cô còn chẳng hề hay biết.
Nhưng, nhỡ đâu ---
“Hmm...”
Trong lúc xoa đầu Mikajima, Rina nhìn ra ngoài cảnh quan đường phố thông qua ô cửa sổ.
Cảnh quan đường phố mà không có ngày nào cô để tâm tới đang thay đổi từng chút một. Không phải thay đổi về các tòa nhà mới xây hay thay đổi về màu sắc lá, mà là sự thay đổi về những người đang băng băng trên con phố. Cách ăn mặc, kiểu tóc, tuổi tác của họ đang liên tục thay đổi.
Dạo này, Rina đang dần bắt đầu thích thú với việc quan sát một số công viên.
Vài ngày trước đó thôi, một nghệ sĩ đường phố nhìn khá lạc quẻ đã bất ngờ xuất hiện trong công viên. Từ thân hình cho đến khuôn mặt được tô điểm bằng bột phấn trắng chứng tỏ cô là một thiếu nữ. Thi thoảng, cô ấy sẽ nhảy múa như một chú rối, làm trò với những quả banh tròn trĩnh và tung hứng các quả bóng sặc sỡ. Khá là trùng hợp khi công viên lại nằm đối diện với nhà trẻ cho nên nhiều gia đình thường hay dừng chân tại công viên cùng với bọn trẻ để tận hưởng buổi biểu diễn. Hình ảnh những người dâng tràng pháo tay bị lôi cuốn thực sự trao cho ta một cảm giác ấm lòng.
“.......”
Xem coi, hôm nay có gì mới nào?...
Rina đảo mắt ra khỏi công viên, chuyển sang một nơi xa hơn.
Và ở đó, cô bắt gặp một bóng dáng ai đó đang đứng trong con hẻm. Con đường nơi tràn ngập hình ảnh phủ đầy cây cỏ đu đưa trong gió và khách bộ hành trên đường về nhà --- chỉ riêng bóng hình kia thì vẫn còn đang đứng đó, như thể thời gian đã ngừng trôi.
Vì khoảng cách quá xa nên Rina không thể thấy rõ dung mạo người đó.
“Nè, Mikajima.”
“Ơi? Rina-san.”
“Cô có thể đưa thức ăn cho nghệ sĩ đường phố kia được không? Em nghĩ cô ấy đang đói lắm.”
“Từ chối nhé. Tại sao cô lại phải đưa cho con nhỏ nghệ sĩ đường phố thấp hèn đó thứ gì đó để ăn chứ?”
“Với lại em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với người đàn ông ở tầng ba nên là.... Cô có thể giúp em hỏi thăm ông ấy được không?”
“Cô không làm đâu. Tại sao cô lại phải trò chuyện với người lạ chứ.”
“Đừng có cứng đầu như thế được không? Nếu cô không chịu nghe lời thì em sẽ không bao giờ xoa đầu nữa đâu.”
“.......”
“Được rồi, nhanh cái chân nào! Cô cũng biết là em không thể ra ngoài mà, đúng không?”
Mikajima miễn cưỡng đứng dậy trước khi rù rì đặt chân ra khỏi phòng một cách thờ ơ.
“Ah, đợi em chút!”
“Em tính thể hiện lòng bao dung và tha lỗi cho cô ư?!”
“Còn một người nữa!”
“Trời ạ.....”
Rina ngả người ra ngoài ô cửa sổ.
Nghệ sĩ đường phố lãng bạt và hình bóng vẫn đang đứng yên tại chỗ.
Rina nhận ra một hình bóng nữa ở cách xa hai người kia. Hình bóng đang cẩn trọng di chuyển giữa những hàng cây cột điện và các ngõ hẻm như thể đang tránh bị ai đó bắt gặp. Căn cứ vào thân hình mảnh khảnh thì cậu ta hẳn là một đứa trẻ. Tuổi tác cũng trạc cỡ Rina.
Cậu ta đang chơi trò trốn tìm sao? Hay là đang trốn tránh một ai đó mà bản thân không muốn gặp mặt?
Không hề.
“Giúp cả cậu bé đó nữa nhé.”
Lý do thực sự mà mọi người quý mến Shiika ---
“Cậu bé đó chắc chắn đang gặp rắc rối.”
Rina --- có thể nhận ra những người đang cần sự cứu giúp.
Chứng kiến người khác bị nhấn chìm trong tấn bi kịch khiến lồng ngực cô không khỏi nhói đau.
Như thể cô đã nghe được những lời than thở không thành tiếng lấp đầy trong chính con tim.
Cô có thể nêu tên những ai cần đến sự cứu rỗi.
“Nghe nè, nghệ sĩ đường phố, người đàn ông... và cậu bé đó nữa, cô nhớ chưa?”
Bên trong con phố được nhuộm trong sắc đỏ của ánh hoàng hôn, ba con người đứng rải rác thành một hình tam giác.
Họ chính là những người đi đường trong giấc mơ mà cô đã ấp ủ.
Và cũng khi ấy ---
Lần đầu tiên trong đời, Rina đã chạm trán một tồn tại, mang tên Mushitsuki