Sau khi nhìn (Kakkou) rời đi, Haji chuyển ánh nhìn về phía con quỷ đang đứng trước mặt mình.
“Cảm ơn vì đã đứng bên lề lắng nghe, Giám Đốc Chi Nhánh Takakuwa.”
“--- Cậu có biết tại sao tôi lại bổ nhiệm cậu, một tân binh chỉ vừa mới vào nghề làm trợ lý không?”
Takakuwa, người đã yên lặng nãy giờ cuối cùng cũng chịu lên tiếng với tông giọng trầm và già dặn. Không riêng gì vẻ ngoài hay khí chất mà ngay cả giọng nói phát ra từ cổ họng của ông cũng mang đầy sự uy hiếp.
“Một cuộc bổ nhiệm không tuân theo quy chế nào, như thể sét giáng từ trên trời xuống vậy. Tôi dám cá có khá nhiều người ghen tỵ với mình.”
“Vì ta biết rằng cậu cũng giống như ta, dù cho cách thức có hơi khác. Ta không biết cậu đang tính giở trò gì sau lưng nhưng ta thực sự thích cái chiêu trò xảo quyệt của cậu đấy --- liệu đây có phải cái cách mà cậu trả ơn Haji Keigo?”
“Cả hai ta đều là những kẻ theo đuổi sự nghiệp. Ngay cả khi đã biết rằng tình huống này sẽ xảy đến, ông vẫn chiêu mộ tôi làm người đồng sự; Phải nói thật, ông thực sự rất phóng khoáng, nhưng nếu ông đã thất vọng - thì tôi cũng vậy, Giám Đốc Chi Nhánh.”
Sự im lặng bủa vây mọi thứ xung quanh họ. Dù hơi muộn màng nhưng Haji đã ban bố thiết quân luật đối với những cơ quan chính quyền địa phương thông qua CBT. Trong vòng bán kính một trăm cây số, không ai được phép bước vào.
“Điều ông đang âm mưu --- sẽ kết thúc trong thảm bại.”
Thậm chí sau khi nghe những câu từ của Haji, nét mặt của Takakuwa vẫn không thay đổi.
“Chiếm quyền kiểm soát CBT và thu nhận toàn bộ thành viên Mushitsuki đã tham gia, lợi dụng họ để thực hiện cuộc đảo chính và cải biến đất nước này --- Đó là lời nói để lừa lọc những thành viên của Phân Khu Trung Đông thôi đúng không?”
“.......”
“Nhưng mục đích của ông, không phải là nó, không sai chứ?”
Người đàn ông chưa một lần run sợ, đã nhún mày.
Như thể đang muốn ngăn cản Haji được nước lấn tới, ánh nhìn trợn trừng của ông càng thêm sắc lẻm và hung tợn. Đối với một người bình thường thì chỉ cần đối diện với ánh nhìn đó của ông thôi cũng đủ để khiến họ trở nên khép nép và co cứng ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, Haji vẫn nở ra một nụ cười hời hợt và không màng đến ánh nhìn trợn trừng của ông cứ như nó chẳng là gì.
“Lợi dụng Mushitsuki nhằm làm cho đất nước chìm vào hỗn loạn --- sau đó để cho những quốc gia khác xâm lược.”
Takakuwa lặng lẽ xác nhận lời nói của Haji.
“Sự tồn tại của Mushitsuki vẫn sẽ còn tiếp tục tăng lên. Không sớm hay muộn, nó sẽ xúc tiến tới giai đoạn không thể che giấu sự tồn tại khỏi công chúng. Đất nước chúng ta không còn thể nào kìm hãm được sức mạnh của họ nữa --- đó là những gì ông nghĩ. Và cũng chính là nguyên do ông âm mưu lợi dụng họ và làm cho đất nước này chìm vào hỗn loạn, sau đó kích động sự tham gia của các quốc gia khác. Rất nhiều quốc gia thèm muốn thủ đô của đất nước chúng ta. Một khi đã điều đó nổ ra, việc xâm lược sẽ trở thành hiện thực.”
Haji dẹp nụ cười hời hợt trên nét mặt đi và bắt đầu nhìn trừng vào người đàn ông ở trước mắt.
“Sau đó tận dụng lực lượng quân sự áp đảo của các quốc gia khác nhằm tiêu diệt (Mushi) --- và cả Mushitsuki.”
“......”
“Người e dè nhất trước sự tồn tại của Mushitsuki, chính là ông đấy.”
Người đàn ông đã lộ ra ý định thật sự của mình vẫn giữ thái độ cương quyết, nhìn thẳng vào Haji.
“Đất nước này... đã quá mục nát rồi.”
Takakuwa sau đó chuyển ánh nhìn khỏi Haji, hướng về con đường hoang vu nằm ngay phía trước.
Như thể đang cố bao phủ mặt đường trong sự tĩnh mịch, những bông tuyết nhỏ nhắn bắt đầu rơi từ bầu trời xuống.
“(Mushi) là một tồn tại đáng lẽ không nên có mặt trên đời này. Nó là một thứ chất độc đến một ngày nào đó sẽ chiếm đoạt quốc gia. Dù đã biết từ rất lâu --- nhưng chính quốc vẫn không chịu trừ khử hay tiêu trừ năng lực của chúng. Bọn họ tự nuông chiều chính bản thân trong thứ hòa bình ngắn ngủi, làm ngơ trước những việc làm bần tiện, sa đà trong sự biếng nhác và sung sướng. Để ngăn chặn mọi việc đến nước không còn đường cứu chữa chúng tôi phải dọn dẹp vấn đề ngay từ gốc rễ. Bên cạnh đó, đất nước này vẫn sẽ không ngừng mục nát.”
“......”
“Nhìn đi, thậm chí CBT đã được đặc biệt thành lập nhằm kiểm soát những Mushitsuki cũng chẳng làm nên trò trống gì. Khi những kẻ dị thường như (Fuyuhotaru) xuất hiện thì tôi có thể dễ dàng mường tượng trước được sự sụp đổ của đất nước. Cách duy nhất để cứu lấy đất nước này - là xóa sổ sự tồn tại của Mushitsuki, và thiết lập lại tất cả mọi thứ ngay từ chính gốc rễ.”
Haji thở ra một ngụm sương trắng buốt.
“Dường như ông đã không còn muốn bảo vệ đất nước nữa.”
“Bản thân đất nước còn chẳng có nổi sức mạnh, nên chả còn cách nào khác.”
Giọng điệu điềm tĩnh của người đàn ông vẫn được giữ nguyên kể cả trong tình huống này. Haji lại nở nụ cười.
“Mới đây, bộ ngoại giao của nước ta và các quốc gia khác đã ký một hiệp ước bí mật.”
“Hiệp ước bí mật...?”
“Thỏa thuận đó là không có sự can dự của Mushitsuki trong vòng 5 năm.”
Takakuwa không thể không mở to đôi mắt.
“Cậu nói thỏa thuận không có sự can thiệp?! Sao có thể thế được, từ khi nào họ lại kí chúng ---”
“Nó thực sự đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức để đạt được tất cả những mối quan hệ mà bản thân tôi cần đến... và tôi cũng phải cật lực làm nhiều việc lắm đấy.”
“Cậu đã làm gì!”
“Nếu tính thêm cả Tổng bộ của CBT nữa thì có kha khá người muốn che giấu sự tồn tại của Mushitsuki. Dù không nhiều quốc gia kí kết hiệp ước và những người đã hứa sẽ cung cấp sự hỗ trợ rõ ràng cũng có động cơ và mục đích riêng... tuy nhiên nó sẽ cho ta khoảng thời gian bổ sung. Tôi nghĩ điều này sẽ đền đáp phần nào cho việc chi một ít ngân quỹ khổng lồ để các quốc gia khác kí kết hiệp ước.”
“Bổ sung? Cậu nói khoảng thời gian bổ sung? Điều gì khiến cậu nghĩ rằng chỉ một vài năm tháng ngắn ngủi sẽ thay đổi quốc gia này ?! Rốt cuộc cậu đang định đối chọi lại (Mushi), một tồn tại đáng ra không nên có mặt trên đời này sao?!”
“Không phải tôi đã nói rồi à? Đất nước này không có đủ sức mạnh để chế ngự Mushitsuki. Tuy vậy mới đây, chúng ta cuối cùng cũng đã đạt được thứ sức mạnh đó.”
“... Sức mạnh sao? Thứ sức mạnh đó nằm ở đâu?!”
“Ông vừa mới thấy mà.”
Takakuwa thể hiện nét mặt bối rối trước khi chìm vào trầm ngâm. Sau đó ông ta choáng váng mất một hồi như thể đã nhận ra điều gì đó, rồi dùng nắm đấm bổ vào nóc xe.
“Tên nhóc đó?!”
“Mhm.”
“Mushitsuki thậm chí còn không biết chuyện gì đang diễn ra ấy lại là thứ sức mạnh cần thiết để thay đổi đất nước sao?! Ahaha, không biết ý tưởng này còn ngu ngốc đến mức nào nữa. Không phải tên nhóc đó vẫn mồ côi sao? Theo quan điểm của tôi thì tên nhóc đó còn thua xa con gái mình. Có điều, vì con bé đã trở thành một Mushitsuki nên đằng nào tôi cũng phải xuống tay.”
“Không có mất mát thì không thể trở nên mạnh mẽ. Những kẻ chưa từng trải như ông đến cuối đời sẽ chẳng bao giờ thấu hiểu.”
“Đừng nói nhảm nữa! Tôi sẽ không giao đất nước này cho một tên như cậu!”
“Mmm, với ông thì sự sa sút này chả khác nào vấp phải một cục đá ven đường. Việc lợi dụng quyền hạn của gia tộc Takakuwa đã được gây dựng cho đến ngày nay, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi ông trở về tiền tuyến.... nhưng mà ---”
Haji vươn tay về phía trước và kéo bộ vest của Takakuwa.
“Dù ông có quay trở lại bao nhiêu lần đi nữa ---”
Ông ta không quát lên cũng không siết mạnh tay. Tuy vậy đối diện ánh mắt trợn trừng của Haji, ánh mắt đáng sợ chưa một lần lay chuyển của ông, đã lần đầu tiên xao động.
“Tôi sẽ nghiền nát ông bất cứ lúc nào tôi cần. Kẻ đã gửi con cái mình làm mồi nhử chỉ vì chúng trở thành Mushitsuki không có tư cách để nói về đất nước này...!”