Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

ức cẩm)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi ở khách sạn ù ù cạc cạc mà biến thành cháu gái ngoại của Lê Diệu Phàm. Vậy mà A Kha và Tây Bối, hai đứa trẻ đơn thuần này lại rất tin điều đó không nghi ngờ gì, thực sự khiến tôi vô cùng suy sụp.

Nhưng quá trớn hơn chính là Lê Diệu Phàm, người này được tiện nghi còn khoe mã, chẳng những không giải vây cho tôi còn thêm thú vị nhìn tôi bối rối.

"Có lầm hay không, thì ra vai về của cô nhỏ hơn tôi, dựa vào cái gì mà giành đàn ông với tôi? Tôi phải nói cho Quỷ Đao ca, cô mới là cô bé!" Tây Bối nói xong, rất nhỏ nhen hừ một tiếng, ý chí chiến đấu hiên ngang mà rời đi.

A Kha vội vàng đuổi theo, đi phía trước còn không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Bọn họ vừa đi, quản lý trực ban hiển nhiên ngốc không nổi nữa, cười làm lành nói: "Thật ngại quá Lê tiên sinh, không ngờ cháu gái ngoại của ngài lại lớn như vậy. Quấy rầy đến các vị, thực sự xin lỗi. Tôi đi trước."

Nhìn bóng lưng bảo vệ cấp tốc rời đi, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là "Ngậm bồ hòn làm ngọt —— có khổ nói không nên lời" như vậy, chỉ có thể không nói gì mà hỏi trời xanh, tôi đang tạo cái nghiệt gì đây?

"Không phải cháu cũng định đi đấy chứ, cháu gái ngoại?" Giọng Lê Diệu Phàm hơi hiện ra ý cười, không lưu tình chút nào kéo tôi đang sụp đổ ở bên cạnh trở lại thực tế tàn khốc.

Tôi quay đầu lại, vẻ mặt sát khí uy hiếp: "Anh còn dám nói ba chữ này, tôi liền đồng quy vu tận với anh."

"Được rồi." Anh ta nhún vai, "Tôi không nói là được, cháu gái ngoại."

"Anh!" Tôi còn thực sự muốn bóp chết tim anh ta, nhưng ngại giết người phạm pháp nên trước mắt nhịn xuống, cắn răng nghẹn ra mấy chữ, "Coi như anh lợi hại, chúng ta chờ xem!" Nói xong, quay đầu liền đi.

"Cứ đi như vậy, cam tâm không?" Anh ta không đánh mất thời cơ hỏi câu.

Trong lòng tôi khẽ động, bước chân dừng lại.

Anh ta nói không sai, tôi mang nhiều tâm tư như vậy đuổi đến đây, đơn giản chính là muốn giải tỏa những điều không cam lòng trong lòng. Hiện tại cơ hội đã bày trước mắt, nếu cứ như vậy buông tha, thực sự quá đáng tiếc.

Ngay khi tôi do dự, anh ta lại bồi thêm một câu: "Cửa mở, có vào hay không tùy cô."

Rốt cuộc tôi vẫn không chịu được hấp dẫn, hạ quyết tâm, xoay người đi vào theo.

Có lẽ vì vừa mới ra oai được với tôi, nên khiến cho tâm trạng của Lê công tử rất tốt. Nói chung hôm nay anh ta nhìn qua rất không bình thường, chẳng những không lạnh như băng giống hồi trước, còn chủ động hỏi tôi muốn uống gì.

Điều này làm cho tôi lập tức có một cảm giác nguy cơ "Chồn chúc tết gà", quyết đoán cự tuyệt nói: "Không cần, tự tôi rót nước là được rồi." Nói xong, đưa tay lấy cái chén trên bàn trà.

Gần như đồng thời, anh ta cũng đưa tay ra.

Trong khoảnh khắc hai tay chạm nhau kia, tôi phản xạ có điều kiện muốn lùi về, lại bị anh ta vững vàng chộp vào trong tay.

Sức lực của anh ta rất lớn, ánh mắt không kiêng nể gì cả dừng lại trên mặt tôi, khiến trong lòng tôi không khỏi hốt hoảng một trận, vội vàng dồn sức từ chân rút tay ra từ trong tay anh ta, đặt mông ngồi xuống sô pha phía sau.

"Anh điên rồi à? Buổi tối phát xuân cái gì!" Tôi vừa xoa tay mình, vừa mắng anh ta. Vì quá mức kích động, còn nhịn không được 'khụ' hai tiếng.

Sô pha bên cạnh đột nhiên trũng xuống, anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, đem một ly nước đã rót đưa tới trước mặt tôi.

Xung quanh bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh, tôi cảm thấy thân thể có chút cương cứng, nhìn chằm chằm ly nước sửng sốt hồi lâu, do dự rốt cuộc muốn nhận hay không đây. Nhận sao, sao vẫn cảm thấy như đang tỏ ra yếu kém; không nhận, lại sợ bầu không khí quá cứng ngắc, khó mà nói nên lời.

Vì hoàn thành mục đích tới chỗ này, cuối cùng tôi vẫn đành lựa chọn thỏa hiệp, đưa tay nhận chén nước, tháo khẩu trang xuống, uống một ngụm.

Nước ấm như cam lộ, lướt qua nơi cổ họng tôi, trong nháy mắt khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn không ít. Cùng lúc đó, tâm tình khẩn trương vừa rồi cũng giảm bớt một chút.

Tôi lại uống một ngụm nước, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền ngẩng đầu giả vờ trấn định hỏi: "Vừa rồi tôi nghe Tây Bối vẫn gọi anh là ca, từ lúc nào anh lại lòi ra thêm một cô em gái vậy?"

"Cô ghen tị?" Anh ta trả lời tôi một câu khó hiểu.

Một ngụm nước không nuốt xuống, tôi bị sặc.

"Anh... Khụ khụ... Đùa giỡn cái gì... Khụ khụ khụ... Ai ghen tị... Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." Tôi càng nói càng khó chịu, cũng sắp 'khụ' cả phổi ra.

Bỗng nhiên, Lê Diệu Phàm vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lên lưng tôi.

Tôi bỗng nhiên giật mình, ngẩng đầu mờ mịt nhìn thẳng anh ta.

Trong tích tắc đó ánh mắt của anh ta bỗng nhiên trở nên cực độ ôn nhu, dưới ánh đèn thủy tinh, mày kiếm và con ngươi như sao rạng rỡ sinh huy. Trong ánh đèn êm dịu hòa tan khí thế bức người ngày thường, tươi cười ngọt ngào giống như một đầm lầy thanh tuyền, cho đến khi khiến người ta chết chìm ở bên trong.

Tôi như bị dính thần chú mà ngây dại, trơ mắt nhìn anh ta vươn tay, dùng ngón tay tinh tế lau đi nước đọng trên khóe miệng tôi. Trong lòng không khỏi vì sự dịu dàng giống như đã từng quen biết như vậy mà hồi tưởng lại rất nhiều kí ức bị lãng quên.

Nhưng dẫu sao giữa chúng tôi sự dịu dàng như vậy chỉ có thể tồn tại trong chốc lát. Khi anh ta lau xong nước đọng cho tôi, lúc ra vẻ muốn hôn tôi, rốt cuộc tôi lấy lại tinh thần, hung hăng đẩy anh ta ra.

"Bộ dạng này của anh đối phó với em gái nhỏ còn có thể, nhưng với tôi thì vô dụng." Tôi nói.

Anh ta lùi người lại, dựa lưng vào sô pha cười lạnh một tiếng, sự dịu dàng trong nháy mắt vừa rồi không còn sót lại chút gì trên mặt anh ta: "Vậy phải thế nào mới có thể đối phó được cô đây?" Anh ta hỏi.

"Anh không cảm thấy như vậy mệt lắm à? Chúng ta cũng không phải là trẻ con, không cần thiết tiếp tục dây dưa lôi thôi như vậy. Nói rõ ràng mọi chuyện thật sự khó khăn như vậy sao? Nếu anh không chịu nói thì tôi nói!" Tôi nhìn thẳng anh ta, "Ngày đó ở bệnh viện tôi giả ngủ lừa gạt anh, kỳ thực lời anh nói tôi đều nghe thấy được. Tôi muốn biết cái gì mà 'Vốn không nên liên lụy tôi vào'. Rốt cuộc có chuyện gì không thể nói với tôi?"

Tôi một hơi nói xong, chờ Lê Diệu Phàm trả lời.

Anh ta trầm mặc rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn thản nhiên nói: "Có một số việc cô không cần thiết phải biết."

"Đã liên lụy tôi vào, vì sao tôi không thể biết?" Tôi nổi giận, "Anh muốn tôi diễn kịch cùng anh thì được, nhưng ít nhất phải cho tôi biết nguyên nhân chứ? Tôi không muốn bị anh nắm mũi dẫn đi, nhưng trò chơi tình yêu ấy của anh, thực sự tôi đã chơi đủ rồi!"

"Cô cảm thấy tôi đang chơi trò chơi với cô?" Anh ta đứng thẳng dậy, biểu tình bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Lúc thì anh nói muốn đánh cuộc với tôi, lúc lại nói muốn diễn kịch với tôi, tìm mọi cách gợi lên hồi ức của tôi đối với anh, đến lúc tôi hỏi thì nói tôi không cần thiết biết. Ở đây chỉ có hai người chúng ta, thẳng thắn với tôi một chút anh sẽ chết à?"

"Muốn tôi thẳng thắn một chút phải không?" Anh ta bỗng nhiên sát vào tôi.

Tôi cảm thấy có chút khẩn trương, nhưng vẫn kiên trì nói: "Đúng, tôi chỉ muốn nghe lời nói thật."

"Lời nói thật chính là, tôi không quên được em, tôi còn thích em. Nói như vậy em hài lòng không?"

Trong nháy mắt khoảnh khắc đó như bị ngưng lại, tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi. Ánh đèn lưu động giữa chúng tôi, đồng hồ treo góc tường tích tắc vang lên, nước trong ly thủy tinh đã uống hơn một nửa hơi lắc lư.

Tôi ngừng thở, cảm giác tim mình đập như ngừng lại, trong đầu trống rỗng, bên tai nhiều lần vọng lại lời anh ta nói:

"Tôi không quên được em, tôi còn thích em."

"Tôi không quên được em, tôi còn thích em."

"Tôi không quên được em, tôi còn thích em."

...

"Anh đùa giỡn cái gì vậy?" Tôi giận dữ đứng lên, nỗ lực muốn làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng cả người cũng không cách nào khắc chế được mà run nhè nhẹ.

"Không thẳng thắn chính là em đó?" Anh ta cũng đứng lên theo tôi, "Rõ ràng nghe thấy những lời tôi nói ở bệnh viện kia, lại làm bộ không nghe thấy; kỳ thực trong lòng đang ghen lại không chịu thừa nhận; ngoài miệng nói muốn nghe lời nói thật, nghe xong lại không muốn tin. Em nói, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, rốt cuộc em đang sợ cái gì, không bằng nói cho tôi biết."

"..." Tôi bị anh ta nói cho sửng sốt.

Tôi, rốt cuộc đang sợ cái gì?

Tôi vẫn cho rằng chúng tôi không có khả năng ở bên nhau. Trải qua thâm cừu đại hận như vậy, dù cho tôi buông xuống được, nhưng anh buông xuống được sao? Dù cho hiện tại anh buông xuống được, sau này thì sao? Dù cho chúng tôi đều buông xuống, nhưng có vượt qua được khảo vấn nội tâm không?

Yêu sâu nặng, cho nên tổn thương sâu sắc; tổn thương sâu sắc, cho nên sợ phải yêu lại. Đây có lẽ chính là nỗi sợ hãi chôn sâu ở đáy lòng tôi không cách nào đối mặt nhất.

Những tình yêu và nỗi đau đó, thà rằng tôi chọn trốn tránh cũng không muốn lại trải qua lần nữa.

"Anh hiểu lầm rồi." Tôi bình tĩnh giải thích, "Ở bệnh viện, chẳng qua là tôi không muốn nói với anh, cho nên lựa chọn im lặng. Tới đây là vì giúp A Kha đoạt Tây Bối về. Về phần anh nói thích tôi, xin lỗi, tôi đã không còn thích anh."

Sắc mặt Lê Diệu Phàm đột nhiên thay đổi: "Em lặp lại lần nữa."

"Có nói một nghìn lần, một vạn lần nữa cũng như nhau. Nếu không phải vì gặp lại, tôi đã sớm quên anh. Tôi không biết anh lấy tự tin từ đâu ra, cảm thấy tôi còn có cảm giác với anh. Nếu là tôi làm chuyện gì khiến anh hiểu lầm, tại đây tôi nói lời xin lỗi tới anh. Thế nhưng muốn tôi yêu một người tôi không hề yêu, xin lỗi, tôi không làm được." Tôi nhìn thẳng anh ta, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhất có thể làm được đón nhận ánh mắt của anh ta.

Tôi nghĩ, lúc này có lẽ là diễn xuất đỉnh cao nhất của tôi đời này.

Ánh mắt Lê Diệu Phàm xẹt qua một tia buồn bã, lập tức cười khổ một cái: "Xem ra là tôi hiểu lầm."

"Bây giờ giải thích rõ còn kịp." Tôi an ủi anh ta.

"Thế nhưng điều này chẳng việc gì tới tôi." Anh ta bỗng nhiên bật ra một câu.

Tôi sửng sốt: "Anh nói gì?"

"Tôi thích em là chuyện của tôi, điều này với việc em có thích tôi hay không chẳng liên quan gì tới nhau cả. Huống hồ, giữa chúng ta còn có ước định vẫn chưa xong, không phải sao?" Anh ta nhìn tôi, khóe miệng quyến rũ ra một nụ cười giảo hoạt, "Đánh cuộc còn chưa kết thúc, chưa đến khoảnh khắc cuối cùng tôi sẽ không dễ dàng chịu thua."

"Anh quả thực không thể nói lý!" Tôi kháng nghị.

Anh ta lại vươn tay sờ sờ đầu tôi: "Hôm nay ngủ ở đây đi, cháu gái ngoại."

"Anh cái người điên này!" Tôi hổn hển kêu lên với anh ta, "Tôi mới không nghe lời anh, tôi phải đi."

"Nếu bây giờ em đi, ngày mai khỏi cần về đoàn phim." Anh ta qua loa nói xong, quay người đi vào phòng.

Để lại một mình tôi ở phòng khách đi không được, mà không đi cũng không được.

Truyện Chữ Hay