Sau khi vượt qua một màn đặc sắc đêm đó, ngày hôm sau, ảnh chụp tôi và La Vi gặp nhau ở quán bar vẫn bị leo lên trang đầu tuần san lá cải.
Dòng tin đó viết 《 Tình nhân cũ và tình nhân mới lên sàn, ghen tuông vì người yêu 》khổ chữ lớn của tiêu đề gần như làm mù mắt chó của tôi.
Tôi cảm thấy đặc biệt tức giận, nói cái gì mà tình nhân cũ với chả mới tôi đều nhịn, nhưng dựa vào cái gì mà nói tôi vì Lê Diệu Phàm tranh giành tình nhân? Tên khốn kia cũng chỉ là đồ hiếm lạ đối với La Vi, còn tôi thì hận không thể cởi hết rồi trói gô hai tay anh ta mà dâng lên!
Tôi ném tờ báo đó trên mặt đất, mắng câu: "Báo chí chó má gì không biết, viết vớ vẩn!"
Chị Nhạc đứng bên cạnh lại nhặt tờ báo kia lên lật xem, vừa nhìn vừa tự lẩm bẩm: "Không phải, chị thấy báo viết vẫn có phần có lý đó, như mấy đoạn này viết..." Chị cẩn thận nghiên cứu đọc, bỗng nhiên như phát hiện ra cái gì đó, hét to một tiếng, "Oa! Hình như có j□j a!"
"Còn có thể có cái j□j gì chứ?" Tôi biểu hiện rất không kiên nhẫn.
"Em xem chỗ này viết!" Chị Nhạc cầm tờ báo tiến tới, chỉ vào một đoạn văn có vẻ có chuyện nói, "Chính là đây, chỗ này có viết trước đây La Vi từng chỉnh dung này."
"Nữ minh tinh chỉnh dung có gì phải ngạc nhiên?" Tôi liếc chị một cái.
Chị Nhạc nóng nảy, nói: "Không phải, em xem hai bức ảnh trước và sau khi chỉnh dung này, sao chị cứ cảm thấy cô ta chỉnh xong thì rất giống em?"
"Chị làm như cô ta có bệnh á, dùng tiền chỉnh thành như em vậy?" Tôi còn không ý thức được trọng điểm.
Thẳng đến khi chị Nhạc lại nhắc lại lời chị một lần: "Ý của chị là nói, trước đây cô ta nhìn xinh đẹp hơn, nhưng sau này chỉnh xong thì trông giống em!"
Tôi ngẩn ra, bỗng nhiên như ý thức được cái gì đó.
Chị Nhạc vẫn còn tiếp tục nói: "Chỗ này có phân tích này, nói diện mạo La Vi trước khi chỉnh dung mặc dù ngọt ngào, nhưng từ đầu đến cuối đều không thành công, cho đến khi chỉnh dung xong, bỗng nhiên được dựa vào Lê Diệu Phàm, sau đó liền thuận lợi. Cho nên ký giả này cho rằng, sở dĩ Lê Diệu Phàm coi trọng La Vi sau khi chỉnh dung là bởi vì... cô ta trông giống em?!" Chị Nhạc la hoảng lên, liều mạng kéo quần áo của tôi, "Thiên Tinh, em mau xem đi Thiên Tinh! Em nói đây có phải sự thật hay không?"
Một khắc đó, đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng.
Tôi chưa từng hoài nghi tình yêu giữa tôi và Lê Diệu Phàm trước đây, nhưng tôi cũng tuyệt đối không nghĩ đến, sau khi trải qua nhiều ân oán như vậy, anh ta lại vẫn có cảm tình với tôi?
Tôi cảm thấy điều đó là không thể, dù sao tội lỗi ba ta phạm phải không phải nhỏ. Năm đó để có thể cướp đoạt một dự án hợp tác từ trong tay tập đoàn Á Phàm, ông đã tận lực ngụy tạo chứng cứ phạm tội của Lê Công Chính, hãm hại ông ấy phải vào tù. Về sau mặc dù những chứng cứ phạm tội ấy đã được chứng minh là giả tạo, nhưng vì ở trong ngục ông ấy xảy ra xung đột với người ta mà bất hạnh bỏ mình.
Có thể nói, ba của Lê Diệu Phàm gần như chính là tự tay ba tôi hại chết, thù giết cha không đội trời chung, anh ta hận tôi là điều quá bình thường. Hơn nữa sau khi ba tôi phát hiện ra tôi nhớ mãi không quên Lê Diệu Phàm, thì càng cực độ phản đối, thậm chí còn đưa tôi đến nhà người thân ở nơi khác, không cho chúng tôi gặp mặt.
Dưới tình huống như thế, tôi và Lê Diệu Phàm có thể nói cắt đứt bất cứ liên lạc gì, cho dù từng có một khoảng thời gian như vậy, tôi vẫn nhớ anh ta nhớ đến điên cuồng, nhưng đây cuối cùng chỉ là một đoạn tình cảm mười năm đã trôi qua.
Mười năm, có thể cho một người thường nếm tư vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cũng có thể khiến một người buông bỏ mọi quá khứ, cam nguyện tiếp nhận sự trừng phạt của số phận...
Thế nhưng mười năm, thực sự không bỏ xuống được một đoạn tình cảm sao?
Tôi không dám nói tôi đã quên Lê Diệu Phàm, dù sao một đoạn tình cảm sâu tận xương tủy, mặc dù chết đi cũng không cách nào phai mờ. Thế nhưng tôi sớm đã quyết định vùi lấp phần tình yêu này, trở thành cấm địa vĩnh viễn không thể đụng vào, nhưng hôm nay bài tin này lại làm cho tôi nảy sinh xúc động trước nay chưa từng có.
Anh còn có thể nhớ đoạn tình cảm mười năm trước không?
Khoảng thời gian đó tôi từng say rượu, hút thuốc vì anh ta, thậm chí có ý định tự sát, anh ta có từng thống khổ giống như tôi không? Tôi không dám tưởng tượng, tôi sợ vừa nghĩ tới điều này, liền sẽ rơi vào vực sâu của hồi ức, trái tim cũng không thể tàn nhẫn được nữa...
"Thiên Tinh? Thiên Tinh!" Tiếng chị Nhạc vang lên bên tai, chị lắc lắc tôi nói, "Em đang nghĩ gì đấy? Điện thoại kêu kìa, nhanh nhận đi! Nhanh lên!"
Tôi lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện di động đã vang lên rất lâu, hiện lên trên màn hình chính là người mà lúc này tôi không muốn đề cập tới nhất.
"Sao không nhận máy đi, là Lê tổng gọi tới đấy!" Chị Nhạc giục.
"Chị tiếp giúp em!" Tôi nói với chị Nhạc.
"Cái gì?" Chị Nhạc sợ tới mức không nhẹ, vội vàng xua tay, "Chị... chị không tiếp! Em nhận, em nhận đi!"
"Không nhận thì em sẽ tháo game của chị, rút dây mạng, đập máy vi tính!" Tôi uy hiếp.
Cuối cùng chị Nhạc cũng đầu hàng, hai tay run rẩy tiếp điện thoại,
"Alo? Lê tổng à? Thiên Tinh em ấy... em ấy... em ấy..." Chị Nhạc vạn phần bất đắc dĩ nhìn tôi.
Tôi làm động tác tay ra hiệu không có ở đây.
"Em ấy nói em ấy không ở đây!" Chị Nhạc trả lời rất nhanh.
Tôi thật muốn phun phân chó lên mặt chị!
"Được, được được! Tôi sẽ nói với em ấy, sáu giờ tối mai đúng chứ? Được, không có vấn đề! Có thể có thể!"
Trong lúc chị Nhạc gật đầu như giã tỏi, tôi rốt cuộc vẫn là không nhịn được muốn nghe điện thoại, thế nhưng chị Nhạc đã cúp máy, mặt mày hớn hở nói với tôi: "Lê tổng nói buổi tối muốn dẫn em tham gia vũ hội."
"Cái gì? Chị không đồng ý đấy chứ?!" Tôi sợ hãi kêu lên.
"Đúng vậy." Vẻ mặt chị Nhạc vô tội nhìn tôi, "Không phải em bảo chị nhận sao?"
"Em bảo chị nhận, chứ không bảo chị đồng ý!"
"Làm sao chị biết em đang nghĩ gì, muốn chị nghe điện thoại lại không cho chị đồng ý, rõ ràng có ở đây lại nói không, bây giờ còn trách chị! Chuyện tồi của em chị mặc kệ, em muốn từ chối thì tự mình gọi đi, bye bye!" Chị Nhạc nói xong, đút di động vào trong tay tôi, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Để lại một mình tôi nhằm vào di động, gọi không được, mà không gọi cũng không được, rối rắm thật lâu, cuối cùng vẫn là cam chịu đút di động trở lại trong túi.
Có những truyện có trốn thế nào cũng không trốn được, vậy chỉ có thể kiên trì đối mặt.