Tôi không biết mình đã mê man bao lâu, chỉ biết là khi tỉnh lại cả người tựa như từng chết đi một lần. Đầu óc choáng váng căng ra, toàn thân vô lực, chỉ cần hơi động một chút thì mỗi một chỗ trên người đều đau nhức vô cùng.
"Cô đã tỉnh rồi?" Có một người phụ nữ trung niên quen mặt đứng trước mặt tôi, trong tay bưng nước nói với tôi, "Cô đã tỉnh cũng đừng lộn xộn, bác sĩ dặn cô phải uống thuốc trước."
Bà vừa nói như vậy, tôi mới phát hiện thì ra mình đang truyền nước, nhưng ở đây thoạt nhìn không giống bệnh viện, ngược lại giống như một căn phòng được trang hoàng tinh tế.
Tôi mở miệng, dùng cổ họng khô khốc khó khăn hỏi: "Đây là đâu vậy? Bác là ai?"
Người phụ nữ kia liếc mắt nhìn tôi một cái, dường như rất không cam tâm tình nguyện trả lời vấn đề ngu ngốc như vậy: "Đây là phòng của thiếu gia chúng tôi, cậu ấy căn dặn tôi phải chăm sóc cô. Cô đừng hỏi gì cả, uống thuốc trước đi."
"Cháu không uống." Tôi cự tuyệt, bà vừa nhắc tới thiếu gia, tôi liền nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, nhớ tới mình ở đầu đường trong mưa rền gió dữ, chật vật không chịu nổi ngã vào lòng Lê Diệu Phàm. Tôi không ngờ, người này lại mang tôi về nhà, còn đưa vào phòng của anh ta. Cho dù hiện tại tôi bệnh không nhẹ nhưng cũng có thể ý thức được điều này có bao nhiêu nguy hiểm. Tôi nói: "Cháu không muốn uống thuốc, cháu phải rời khỏi đây."
"Cô muốn đi tôi không ngăn cản cô, nhưng trước hết phải uống thuốc. Chuyện thiếu gia dặn tôi phải làm tốt." Ngữ khí của người phụ nữ đó đầy địch ý, lúc này còn không đuổi tôi đi, đơn giản là vướng phải uy nghiêm của Lê Diệu Phàm mà thôi.
Có lẽ bởi bệnh không nhẹ làm cho tính tình tôi nhiều ít có chút cảm xúc hóa, tôi liền ngăn lại đẩy bà ra: "Bỏ đi, cháu không muốn uống thuốc!"
"Cô cáu kỉnh cái gì chứ, còn tưởng mình là đại tiểu thư à?"
Lời của bà rốt cuộc khiến tôi choáng váng. Nhớ lại một số chuyện, tôi nói: "Cháu nhớ, bác là Tôn..."
"Thím Tôn, thím đi ra ngoài trước đi." Cửa mở, âm thanh đột nhiên đến của Lê Diệu Phàm xác định hồi ức của tôi.
Đúng! Bà là thím Tôn, là người giúp việc đã làm việc cho Lê gia từ khi tôi còn rất nhỏ. Tôi còn nhớ vẻ mặt bà lúc nào cũng cứng nhắc, hồi bé tôi còn rất sợ bà.
Thấy Lê Diệu Phàm tiến vào, bộ dạng thím Tôn nhu hòa lại rất nhiều, cúi đầu nói: "Thiếu gia, Thẩm tiểu thư không chịu uống thuốc, còn nói muốn đi."
"Tôi biết rồi, thím để thuốc lại rồi ra ngoài trước đi." Lê Diệu Phàm lên tiếng dặn dò, thím Tôn liền bỏ thuốc lại rồi đi. Tôi chú ý thấy lúc bà gần đi còn lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi một cái, hiển nhiên so với quá khứ còn không thích tôi hơn.
Tôi không quan tâm những điều đó, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng thím Tôn rời đi còn khiến tôi không thể không xấu hổ đối mặt với Lê Diệu Phàm trong cùng một phòng.
Xung quanh chợt im lặng xuống, bên ngoài hình như trời đã quang mây tạnh. Không có tiếng sấm chớp không có nghĩa là mối nguy đã qua, ít nhất ánh mắt của anh ta khiến tôi cảm thấy nguy cơ tứ phía.
Tôi quyết định đánh đòn phủ đầu, phá vỡ sự yên tĩnh này: "Vừa rồi bà ấy nói không sai, tôi không uống thuốc, tôi phải đi."
"Cô xác định cô có sức để tự mình rời đi?"
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ của anh ta lại đánh trúng vào mối uy hiếp của tôi. Lúc này đừng nói là ra cửa lớn của Lê gia, mà ngay cả đứng dậy khỏi giường tôi cũng thấy vô cùng khó khăn.
"Cô đoán xem bản thân đã ngủ bao lâu?" Anh ta lại hỏi.
Bao lâu? Vấn đề này khiến tôi không cách nào trả lời, tôi chỉ cảm thấy đã gặp một cơn ác mộng rất dài rất dài.
"Cách lúc tôi nhặt được cô đến bây giờ, hẳn là vừa đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ." Anh ta thản nhiên nói.
Trời ạ, tôi quả thực không dám tin mình ngủ trên giường Lê Diệu Phàm lâu như vậy. Một lúc lâu sau tôi mới lấy lại tinh thần từ trong sự khiếp sợ này, tự giễu nói: "Vậy tôi thực sự muốn cám ơn anh."
"Cảm ơn thế nào đây?" Anh ta bỗng nhiên ngồi xuống bên giường, con ngươi đen kịt chăm chú nhìn tôi.
Khoảng cách như vậy vượt xa phạm vi chấp nhận của trái tim tôi. Tôi sửng sốt, lúc này mới phát hiện hình như anh ta vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, tóc ướt sũng, trên mặt ít đi sự tàn ác, dã tính... hơn một phần?
Lúc ý nghĩ lạ lùng này phát ra từ trong đầu hóa đá của tôi, theo bản năng tôi rụt lui, anh ta lại bỗng nhiên ấn vào tay tôi.
"Đang truyền dịch đừng lộn xộn." Giọng nói của anh ta rất trầm thấp, sàn sạt như có ý định chạm vào trái tim tôi. Tôi có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực trên bàn tay anh ta, còn có ánh mắt jj trần trụi kia.
Nếu như bình thường, với thân thủ của tôi tuyệt đối có thể một chưởng đạp anh ta vào tường, thế nhưng hiện tại, nếu anh ta thật sự muốn làm chuyện gì với tôi, chỉ sợ ngay cả sức lực để kêu lên tôi cũng không có, cho nên tôi quyết định áp dụng chính sách dụ dỗ.
"Tôi bị bệnh, còn bệnh rất nặng." Tôi nhắc nhở anh ta.
"Cho nên?" Anh ta nhíu mày.
"Cho nên nhất định anh đừng đụng với tôi, tôi sẽ truyền bệnh cho anh!"
"Từ lúc nào cô lại suy nghĩ cho tôi như thế? Còn nói..." Anh ta dừng một chút, ý vị thâm trường nhìn tôi, đưa tay vén tóc tôi.
Tôi cả kinh toàn thân đều run lên một cái, không dám lộn xộn, rất sợ một phản ứng rất nhỏ nào của mình cũng có khả năng kích phát thú tính của anh ta nên chỉ có thể trơ mắt nhìn. Chỉ thấy anh ta dùng ngón tay đẩy sợi tóc che khuất khóe mắt tôi ra, tay rất tự nhiên dừng lại chỗ xương quai xanh của tôi, bàn tay ấm áp kề sát cổ tôi, ánh mắt thâm thúy trở nên có chút khác lạ với vừa rồi.
Tôi nhìn không ra anh ta đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy toàn thân mình lúc này cứng ngắc. Tôi nhận thấy khoảng cách giữa chúng tôi gần nhau đến nỗi tôi có thể thấy anh ta rất rõ: ánh đèn màu quất rơi trên mặt anh ta, chạm khắc chân mày thâm thúy, sống mũi cao thẳng, và đôi môi mỏng của anh ta, giọt nước rất nhỏ chưa được lau khô chiết xạ ánh sáng mê ly trên mái tóc đen của anh ta.
Chia tay nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn anh ta chăm chú như thế. Tôi sớm đã quên, lần cuối nhìn anh ta như vậy là lúc nào, khuôn mặt thời niên thiếu trong trí nhớ tôi còn trẻ con, hơn là thành thục và ổn trọng. Chẳng bao lâu sau, tôi đã vô số lần ảo tưởng mười năm sau vẫn sẽ đối diện với sự thâm tình như trước, nhưng thời gian lại mở cho tôi một trò đùa rất lớn.
Khuôn mặt anh ta sát lại gần hơn vừa rồi một chút. Tôi lấy lại tinh thần, cấp tốc mở miệng: "Đầu tôi choáng váng, tôi muốn uống thuốc."
Anh ta giật mình, dường như ý thức được cái gì đó mà cười khổ một cái, rốt cuộc vẫn rút tay về, đứng lên cầm thuốc tới cho tôi,
"Uống thuốc này sẽ thèm ngủ, uống xong thì ngủ thêm một chút." Anh ta nói.
Tôi nhận thuốc rồi khó khăn nuốt xuống, nhịn không được nhíu mày oán giận: "Khó uống chết được."
"Dù sao so với phơi thây đầu đường vẫn tốt hơn." Anh ta luôn không quên châm chọc tôi.
"Cám ơn anh, anh thật lương thiện." Tôi trở mình liếc mắt nhìn anh ta.
"Nhớ báo đáp công ơn là được rồi."
Thực sự là được tiện nghi khoe mã, không biết xấu hổ! Tôi còn muốn tiếp tục đấu khẩu mấy câu với anh ta, nhưng thể lực không cho phép tôi làm như vậy, sự mệt mỏi không biên giới lại lần nữa kéo tới, khiến tôi nhịn không được xem thường.
Góc chăn bị kéo lên một chút, "Tôi không quấy rầy cô nữa, ngủ đi." Anh ta nói xong cúi người tắt đèn, đứng lên.
"Chờ một chút..." Tôi vô lực gọi anh ta lại, hỏi: "Lúc nào tôi có thể đi?"
Trong bóng tối truyền đến giọng anh ta: "Có lẽ, chờ cô khỏe lên."
"Cái gì gọi là có lẽ? Tôi khỏe rồi sẽ đi..." Tôi vô thanh kháng nghị trong bóng tối, một lúc lâu mới truyền đến một tiếng đóng cửa, có lẽ xem như là câu trả lời của anh ta.