Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

ức cẩm)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặc dù tôi nhất thời xúc động, đồng ý lời mời của đạo diễn Vương, nhưng khi tĩnh tâm nghĩ lại một chút, đúng là vẫn còn cảm thấy hơi bất an. Dù sao tôi cũng chỉ là một diễn viên đóng thế nhỏ bé, ngay cả kinh nghiệm diễn xuất cơ bản cũng không có, dựa vào cái gì để thay thế cho La Vi được đào tạo chuyên nghiệp?

Nhưng lần này chị Nhạc lại không lo lắng chút nào, chị nói: "Em sợ cái gì? Cũng không phải chỉ có người được đào tạo chuyên nghiệp mới là minh tinh, ảnh đế người ta trước khi thành danh còn từng làm nhân viên phục vụ cơ mà!"

"Em cũng đã làm..." Tôi nhỏ giọng theo một câu.

Vậy mà lại bị chị Nhạc nghe thấy được, liên tục nói: "Vậy thì càng tốt, chứng tỏ em sinh ra chính là để trở thành diễn viên!"

Đây gọi là logic gì vậy? Tôi dở khóc dở cười, xoay người gọi Hạ Tư Kiệt đang ngồi trên sô pha chơi PSP: "Này, anh đừng có chơi không, tốt xấu gì cũng cho ít ý kiến đi chứ?"

Người này vậy mà cũng không liếc mắt nhìn tôi, chỉ quăng cho tôi một câu: "Em đã đồng ý với đạo diễn, còn suy nghĩ nhiều như vậy làm chi? Có phiền không chứ?"

Lời tuy nghe không dùng được, nhưng ngược lại cũng có lý. Cùng lúc tôi bừng tỉnh đại ngộ, liền liếc mắt hướng Hạ Tư Kiệt: "Anh đã đồng ý ba anh, nhưng cũng không chịu lại đòi hủy hôn? Có phiền hay không?"

Trong PSP vang lên tiếng nhạc game over, Hạ Tư Kiệt ngẩng đầu, mặt đã tái lại.

Tôi đắc ý quay đầu lại, nghĩ đến ở trong phòng này còn có người tình cảnh bết bát hơn tôi, trong lòng liền cảm thấy an ủi một cách khó hiểu.

Tâm trạng tốt của tôi cũng không kéo dài được bao lâu, rất nhanh tin tức đoàn làm phim 《 Thiên sứ 》thay nữ chính liền không chân mà chạy, trở thành đầu đề của các tạp chí giải trí lớn. Mà tên của tôi cũng xuất hiện trên tin tức, lại lần nữa quang vinh leo lên top tìm kiếm hàng đầu.

Không phải tôi không dự liệu được phản ứng của truyền thông, nhưng đã đánh giá thấp mức độ quan tâm chuyện này của công chúng.

Người người đều hiếu kỳ, vì sao một diễn viên đóng thế vô danh lặng lẽ có thể có bản lĩnh lớn như thế, chiếm được người đàn ông của La Vi còn không nói, lại còn đoạt lấy vai diễn của cô ta. Dùng tất cả những trùng hợp này để giải thích, căn bản không cách nào thỏa mãn khát vọng bát quái của người xem, thế là đủ loại ý kiến bàn luận xào xáo, âm mưu ùn ùn kéo đến, tôi vô lực chống đỡ.

Nhưng như Hạ Tư Kiệt nói, tôi đã đồng ý với đạo diễn Vương, cũng không thể nuốt lời? Vì ước mộng của đạo diễn Vương, vì đoàn làm phim, càng vì hộp cơm của tôi, tôi chỉ có thể đè nén áp lực xuống.

Có lẽ bị cuộc sống áp bách thành quen, tôi chẳng những không chết đuối trong nước bọt của công chúng, ngược lại lại như tiểu cường đánh không chết, càng đánh càng mạnh, ngay cả chân bị thương cũng lành rất nhanh. Trong lúc này, đạo diễn Vương đưa kịch bản tới, bảo tôi nghiên cứu kĩ càng.

Tuy rằng trước đây tôi đã tiếp xúc với bộ phim 《 Thiên sứ 》 này, nhưng bởi lúc trước chỉ là người đóng thế, căn bản không cần hiểu tình tiết gì. Bây giờ đứng trên lập trường của nữ chính nghiên cứu đọc kịch bản, tôi mới phát hiện, bộ phim này thực sự rất đáng xem: ngoài tình tiết chặt chẽ, cốt truyện đặc sắc ra, hình tượng nhân vật còn được khắc họa đặc biệt khiến người ta có ấn tượng khắc sâu.

Nữ chính là một nữ sát thủ có biệt hiệu là "Thiên sứ", cô không cha không mẹ, từ nhỏ đã được tổ chức đào tạo để thực thi các loại nhiệm vụ. Một lần, tổ chức cử cô đi bắt cóc con trai của lão đại xã hội đen, Đường Thiếu Kiệt. Đối phương tuy xuất thân xã hội đen, nhưng không muốn kế thừa sự nghiệp của cha, một lòng chỉ muốn học y.

Thiên sứ lãnh khốc và Đường Thiếu Kiệt đơn thuần khiến bộ phim ban đầu tràn đầy màu sắc hài hước tinh tế, thế nhưng đi sâu theo tình tiết, câu chuyện càng lúc càng nặng nề, đọc đến mấy đoạn cảm động, tôi nhịn không được lau nước mắt mấy lần.

Tôi gọi điện thoại cho đạo diễn Vương, nói tôi rất thích kịch bản này, chỉ sợ với năng lực của tôi, không đảm nhận được tốt vai thiên sứ.

"Đoàn phim cũng đã đến nước này, còn sợ gì nữa? Cô phải nhớ kỹ một câu, khi chúng ta không có gì cả, mỗi bước đi đều là thành quả."

Mặc dù tôi cảm thấy lời đầy triết lý như vậy, từ trong miệng một người đàn ông râu quai nón nói ra có chút đột ngột, nhưng vẫn vì thế mà bộc lộ xúc động.

Ông ấy nói không sai, từ một thiên kim nhà giàu lưu lạc tới trường quay làm diễn viên đóng thế, tiền tôi đã mất, thân cũng mất, còn gì đáng sợ nữa? Dù cho không thành công, cũng chắc chắn cuộc sống sẽ không bết bát hơn hiện tại. Đã như vậy, không bằng cắn răng hướng về phía trước, dù sao mỗi bước đi đều là thành quả.

Sự thực chứng minh, những thứ nghe có vẻ đạo lý rõ ràng triết lý nhân sinh ấy tất cả đều là chó má!

Khi tôi rốt cuộc điều chỉnh tốt tâm lý, lòng tin tràn đầy đi tới tham dự buổi họp báo điện ảnh, tôi mới phát hiện trên cái thế giới này căn bản không có tệ nhất, bởi vì có càng tệ hơn nữa vĩnh viễn xếp ở phía sau.

"Thẩm tiểu thư, đối với tin đồn bên ngoài cô cố ý nhảy lầu vu hại cho La Vi, cô có ý kiến gì không?"

"Mọi người đều nói La Vi hiện tại bị cô chỉnh cho đến thảm, cô có muốn giải thích gì không?"

"Nghe đồn La Vi nói muốn khởi tố cô, cô có thái độ gì?"

"Cha nuôi cô là ai vậy?"

"Tiền phí Lê Diệu Phàm bao nuôi cô tính theo tháng sao?"

...

Vấn đề một một người lại càng sắc bén hơn, tôi không thể mắng người ta, cũng không thể đánh, điều duy nhất có thể làm chính là bảo vệ trước ngực, sợ bị ký giả điên cuồng kéo xuống cái lễ phục trễ ngực nhìn qua rất mỏng manh này.

Bởi kinh phí đoàn làm phim chưa đủ, bảo an mời tới căn bản không đủ chuyên nghiệp, tôi trơ mắt nhìn chị Nhạc gầy yếu và đáng thương bảo vệ bị ký giả tách ra, chỉ có thể kiên trì, đi về phía trước từng bước một. Vừa đi, vừa mặc niệm trong lòng: "Mỗi bước đi đều là thành quả. Mỗi bước đi đều là thành quả. Mỗi bước đi đều là... Tôi sát, ai mẹ nó sờ mông tôi!!!"

Tôi tức giận quay đầu lại, nhìn kỹ bốn phía, ánh sáng đèn flash làm tôi đầu váng mắt hoa. Đúng lúc này, bỗng nhiên có người đẩy tôi một cái ở sau lưng, tôi đi giày cao gót hơn mười cm, vốn đứng không vững, bị người ta đẩy như thế, thì còn đứng được sao?

Cứ như vậy, sau khi bị người ta vây xem, chụp ảnh, quấy rối... Khổ sợ bị chèn ép tôi ngã lăn quay trên mặt đất. Nhưng đây cũng không phải là tệ nhất, tệ nhất chính là khoảnh khắc khi tôi té lăn trên đất, nghe thấy "Xoẹt ——" một tiếng, bộ lễ phục nhỏ mỏng manh mặc trên người tôi kia rốt cuộc không chống đỡ được, rách ra một lỗ hổng lớn ở trên lưng.

Đèn flash tới điên cuồng hơn, tôi nằm bò trên mặt đất, đầu óc hỗn loạn, căn bản không biết bước tiếp theo nên làm gì.

Đúng lúc này, một bộ tây trang bỗng nhiên che kín đầu tôi, ngay sau đó tôi cảm thấy thân thể nhẹ đi, một đôi cánh tay có lực bế ngang tôi lên, ngăn cách tất cả đèn flash làm người ta buồn nôn kia ở bên ngoài.

Tôi lấy lại tinh thần, gỡ tây trang ra muốn nhìn bên ngoài, lại nghe thấy giọng Lê Diệu Phàm truyền đến bên tai: "Chùm kín vào, còn ngại không đủ mất thể diện à?"

Nếu như lúc này tôi còn cố tự tôn, đó chính là ngu ngốc.

Tôi ngoan ngoãn đắp trên mặt, trong bóng tối trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong đầu thoáng qua rất nhiều hồi ức, nhưng cuối cùng mạch suy nghĩ chỉ còn tập trung đến cánh tay anh ta đang kề sát bả vai tôi. Chẳng bao lâu trước, tôi từng quen thuộc với cái ôm đó cỡ nào, nhưng bây giờ, lại thành quá khứ tôi không muốn đối mặt nhất.

Có lẽ một số nghiệt nợ thực sự đã định trước phải cam chịu, không muốn tiếp nhận cũng không được.

Xe là đồ tốt, đặc biệt loại xe con cao cấp này có thể bỏ xa đội paparazzi, điều đó càng khiến người ta cảm động hơn. Nhưng thân tôi tuy ở trong mẫu xe xịn này, nhưng tâm tình lúc này lại không cao hứng nổi chút nào.

Tôi co rúc ở một góc ngồi trong xe, dùng hai tay gắt gao cầm lấy tây trang đắp trên mặt tôi.

Kỳ thực tôi rất rõ hành động của mình như vậy nhìn qua có bao nhiêu buồn cười, thế nhưng tôi càng ý thức được rõ ràng hơn sự chật vật lúc này của tôi: Tóc rối loạn, quần áo rách, ngay cả giày cao gót cũng rớt mất một chiếc trong lúc hỗn loạn. Nếu để cho Lê Diệu Phàm nhìn thấy bộ dạng vô cùng thê thảm này của tôi, còn không bằng bảo tôi chết quách đi.

Nhưng tôi hành động ngu xuẩn như vậy hiển nhiên là phí công, cũng không lâu lắm, tôi liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lê Diệu Phàm: "Cô định che tới khi nào?"

Giọng nói đó nghe được vô cùng rõ ràng trong chiếc xe yên tĩnh, nhưng căn bản tôi không biết nên đáp lại thế nào, đành phải im lặng không lên tiếng làm bộ không nghe thấy.

"Cô còn biết mất thể diện?" Anh ta lại ném ra một câu.

Quả thực khinh người quá đáng! Tôi vừa thầm mắng trong lòng, vừa tiếp tục giả chết.

Anh ta rốt cuộc không nhịn được, cúi người tới, muốn kéo tây trang trong tay tôi. Nhưng tôi phản ứng cũng mau, liều mạng không để anh ta thực hiện được.

Hai chúng tôi cứ anh kéo tôi lôi giằng co rất lâu như vậy, cho đến khi Lê Diệu Phàm đột nhiên nói câu: "Nếu như xé rách, cô đền."

Lời này có lực sát thương thực sự quá lớn, đầu tôi còn chưa kịp phản ứng, tay đã buông lỏng ra. Trong nháy mắt đó, ánh đèn chói mắt trong xe từ bốn phương tám hướng vọt tới, khiến hai mắt tôi vốn đang quen trong bóng tối cảm thấy không thích ứng cực độ. Thế là, tôi làm một hành động ngu xuẩn ngay cả chính tôi cũng không ngờ—— tôi vậy mà lại bưng tay che kín mặt.

Sau này hồi tưởng lại, tôi cảm giác biểu hiện của mình lúc đó quả thực chật vật tựa như em gái bị công an chìm bắt gian tại trận trên sô-pha, nhưng giờ khắc này, tôi không lo được nhiều như vậy.

"Thẩm Thiên Tinh!" Lê Diệu Phàm rốt cuộc vẫn còn nổi giận, anh ta rống lên một tiếng, âm thanh cực lớn khiến tôi giật nảy mình. "Nếu như còn dám che mặt lại, tôi liền kéo luôn cái bộ trang phục rách rưới trên người cô xuống."

Coi như anh lợi hại!

Tôi cắn răng, cuối cùng vẫn đành buông tay xuống, cùng lúc đó, rốt cuộc tôi cũng hoàn toàn phơi bày trong ánh mắt thịnh nộ kia của Lê Diệu Phàm. Một khắc đó, tôi cảm thấy tự tôn toàn thân đều hừng hực thiêu đốt, hận không thể đánh nhau với anh ta một trận, thế nhưng tình cảnh lúc này lại không cho tôi làm như vậy.

Tôi ôm lấy hai đầu gối, quay đầu ra ngoài cửa sổ, tận lực tránh ánh mắt của anh ta.

"Là chủ ý của ai mà để cô mặc thành như vậy?" Anh ta đột nhiên chất vấn tôi.

"Mắc mớ gì đến anh." Tôi nhỏ giọng lầu bầu một câu.

"Công ty? Người quản lý? Hay là cái ông đạo diễn gì đó kia? Cô không có não à, muốn nổi tiếng đến điên rồi à?"

"Anh mắng đủ chưa!" Rốt cuộc tôi không thể nhịn được nữa, quay đầu lại đón lấy ánh mắt của anh ta, "Tôi mặc thành cái dạng gì, anh là cái gì mà đòi quản? Anh là ai của tôi hả? Nếu không phải là anh tự dưng đến trêu chọc tôi, tôi có đến mức thảm như vậy không? Anh nghĩ rằng tôi muốn nổi tiếng sao? Anh nghĩ rằng tôi muốn bị người ta mắng sao? Anh nghĩ rằng tôi không muốn thể diện sao? Tôi con mẹ nó chỉ muốn lăn lộn vì cơm ăn!"

Trong xe thoáng cái yên tĩnh.

Lê Diệu Phàm chẳng biết từ lúc nào đã thu hồi ánh mắt thịnh nộ của anh ta, lạnh lùng liếc mắt quét tôi một cái: "Tôi cho cô cơ hội."

"Tôi không thèm làm quân cờ của anh"

"Cho dù bị mất thể diện như hôm nay?" Anh ta nhíu mày.

"Cho dù chết." Tôi từ trong miệng phun ra mấy chữ này, quay đầu sang một bên, không hề nhìn anh ta nữa. Mà anh ta, sau khi trầm mặc một lúc lâu, cũng hừ lạnh một tiếng, không để ý đến tôi nữa.

Bầu không khí tĩnh mịch, tiếng động cơ bên tai vang lên đặc biệt rõ ràng, tôi nhìn bên ngoài cửa xe, đếm không hết số xe người đi đường xẹt qua trước mắt tôi, trong đầu lại lần nữa nhịn không được từng chút từng chút hồi tưởng lại quá khứ.

"Lê Diệu Phàm, anh cưới em có được không?"

"Anh đừng làm lão mặt lạnh, không đẹp trai chút nào."

"Anh nói sau này chúng ta sẽ sinh mấy đứa là được nhỉ?"

"Qua hôm nay, em sẽ là người của anh, nếu anh dám liếc mắt nhìn cô gái khác một cái, nhất định anh phải chết!"

...

Chính miệng tôi từng nói ra nhiều lời tâm tình như thế, hiện tại lại chỉ còn một câu thô tục: Mối tình đầu cái bipbip

Truyện Chữ Hay