Edit: Hyukie Lee
Bóng đêm thâu tóm bầu trời, vì tinh tú ảm đạm giao nhau với ánh trăng trên đỉnh thành phố, những câu lạc bộ cao cấp không bao giờ thiếu tuấn nam mỹ nữ tầm hoan mua vui, thoang thoảng mùi thơm mê người và bọt champagne lượn lờ.
Uống rượu như nước lã, vụn vặt vài sòng bạc, gian phòng lớn nhất tốn mấy vạn một đêm, vị ngọt của ma túy như ẩn như hiện, mấy người trẻ tuổi ngả trái ngả phải lôi kéo Sở Trì Dự.
“Sở thiếu… Hức… Đừng đi mà, trong, trong nhà khó lắm mới cho đi, nếu đến, thì… Chơi một chút đi…”
Người kia vừa nói đã có người khác đáp lời, cũng là dáng vẻ của đám công tử bột tuấn lãng: “À, mấy năm không gặp, tiểu tử mi coi bọn này như người xa lạ rồi à? Nào có đạo lý trời chưa sáng đã trở về.”
Tuy đã uống rất nhiều rượu nhưng con ngươi của Sở Trì Dự vẫn như cũ phẳng lặng như mặt nước, đồng tử hắn rất hiếm thấy, là màu đen cực nhỏ của người châu Á, thoạt nhìn đa tình lại vô tình.
Cô gái tiếp rượu tủm tỉm cản lại vị khách này, động tác mềm nhẹ, lớn mật lại không bỉ ổi. Một số người ở đây ít hay nhiều đều biết thân phận đáng sợ của người này, còn quan trọng hơn đám thái tử bên trong, Trịnh Thiếu Chu đang lăn lộn với mỹ nhân dưới thân ló đầu ra, khó khăn chen miệng: “Đồ ngu! Xem xem một đám chó ngựa chúng mày, trong lòng Sở thiếu đã có người, mẹ nó hắn nào dám ở một đêm không về với lũ chó FA mấy người.”
“Không phải chứ?!” Nghe nói như thế, thanh niên cản người lúc nãy tỉnh táo hơn một nửa, nói chuyện cũng lưu loát hơn: “Sở thiếu cậu lợi hại à, nhanh như vậy đã giam mình, bị cô gái kia bỏ thuốc gì đúng không?”
“Cút cút cút cút sang một bên.” Trịnh Thiếu Chu đâm thêm mấy lần, sau khi tiết ra tinh thần sung sướng hơn nhiều, không nói không rằng kéo Sở Trì Dự ra cửa: “Chờ đã, tôi đi với cậu!”
Thiếu niên dưới thân hắn bất mãn dùng chân kéo eo hắn, Sở Trì Dự không buồn ngẩng đầu lên, đi ra ngoài cửa. Trịnh Thiếu Chu khẽ chửi thề một tiếng rồi đẩy thiếu niên ra, mặc đại cái quần rồi chạy theo ra cửa, Sở Trì Dự đi được vài bước rốt cuộc cũng dừng lại.
“Lũ chuột kia mấy năm không gặp cậu…. Được được rồi cậu trâu bò nhất, đừng nóng.” Trịnh Thiếu Chu vừa đeo thắt lưng vừa nói chuyện: “Chuyện trong nhà xong chưa? Bác Sở đồng ý? Dì đồng ý?”
“Giải quyết xong.”
“Phục.” Trịnh Thiếu Chu ngẩn người, bỗng nhiên cười lớn: “Tôi phục cậu thật lòng đó, đại ca, đại ca, cậu làm cho cha mẹ đồng ý cưới một thằng con trai, quả nhiên từ nhỏ tới lớn cậu tuyệt nhất.”
Bọn họ đi tới đại sảnh, mỹ nữ mặc sườn xám và nữ phục vụ mặc đồ thỏ trắng cúi đầu nghiêng mình, Trịnh Thiếu Chu ra hiệu đi tới bãi đổ xe ngầm, xe của hắn để ở chỗ đó, lúc khởi hành Trịnh Thiếu Chu cằn nhằn liên miên: “Bất quá cậu cũng thiệt là, không tự tin hay là không tin tưởng đối phương vậy? Sạch sẽ như tờ giấy trắng, có cần phải điều tra —“
“Thiếu Chu.” Sở Trì Dự ngắt lời hắn: “Thanh niên mà cậu thượng lúc nãy, đôi mắt hơi giống Triêu Đăng.”
“Da dẻ cũng giống, rất muốn liếm chết nó.” Trịnh Thiếu Chu bình tĩnh, không có chút khó chịu gì, một hồi lâu sau, hắn buồn bực lấy bao thuốc: “Tôi cũng không biết làm sao, cậu nhờ tôi điều tra cậu ta, lúc vừa nhìn thấy gương mặt kia giống như tôi bị trúng tà vậy… Nhưng mà cậu yên tâm, người của cậu dù chết tôi cũng không đụng vào.”
Sở Trì Dự gật đầu, không khí trong xe trầm mặc giây lát, bỗng nhiên hắn nói: “Người gì thì đặc biệt mẫn cảm?”
“Có bệnh hoặc là bị huấn luyện qua.” Kẻ hút thuốc hạ cửa sổ xuống, một tay buông ở ngoài một tay lười biếng đánh vô lăng: “Hoặc là bị người cải tạo hoặc là bảo vật trời sinh, cậu không biết chứ, loại người này rất được hoan nghênh, một đêm nghìn vàng đó, bất quá cậu hỏi cái này làm chi? Ha, chẳng lẽ…!”
Thấy Sở Trì Dự ngầm thừa nhận, Trịnh Thiếu Chu hít mạnh một hơi.
“Cmn số cậu quá tốt rồi.” Hắn lẩm bẩm: “Lớn lên như thần tiên, thân thể ngon như vậy… Sở ca, nhân sinh người thắng.”
Tốt số à.
Nhớ tới nụ cười kia, giọt lệ kia, mỗi thứ đều biến thành kí ức đầy sắc màu khiến người nghiện ngập, những kẻ ái mộ gọi to tên y nhưng y chưa bao giờ dừng lại vì ai. Bây giờ hắn có thể động thủ với học trưởng tỏ tỉnh với y trong ngày khai trường, nhưng người như thế trùng trùng điệp điệp, một ngày nào đó, phải chăng y cũng đá chính hắn qua một bên, rồi cao chạy xa bay.
Đồng mâu thâm hắc tối sầm, âm u trong mắt lóe lên rồi biến mất, Sở Trì Dự nhắm mắt lại.
Triêu Đăng….
Bầu trời mùa thu cao ngất thoáng đãng, trong làn gió mát len lỏi tia nắng vàng, vết tích tàn lụi lan tràn cả thành phố, ánh nắng như hòa tan vào từng lớp mây trùng điệp.
Cách giờ hẹn còn nửa tiếng, khi điện thoại reo lên vừa lúc Triêu Đăng đang làm nghiên cứu với tổ, Sở Trì Dự cầm hai ly trà sữa ấm áp trong tay, thân hình cao gầy nổi bật trong đám người lổn ngổn. Rõ là đã vào thu mà cứ như trước, hắn mặc một chiếc áo ngắn màu đen thật mỏng, để lộ cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, nữ sinh đi ngang qua ríu ra ríu rít đánh giá anh chàng đẹp trai trẻ tuổi.
“Anh đang đến.”
Dù dòng người ngắn cách, tiếng ồn xe cộ vang lên không dứt nhưng hắn vẫn nghe được âm thanh của người yêu, theo bản năng Sở Trì Dự đi về hướng đó, lại vô tình thấy được người mà mình chờ đợi hơn một canh giờ lại đang tránh khỏi cái ôm của người khác. Nam sinh ôm y sóng mũi rất cao, mặt mày trầm tĩnh, màu tóc vàng sậm hiếm thấy, tuy đẹp trai bức người nhưng hoàn toàn là gương mặt xa lạ.
Nam sinh không ngừng kiên trì kéo Triêu Đăng vào lòng, tựa hồ rất muốn hôn y, lại bị người nọ đẩy ra từ chối, sau khi dùng sức ôm ấp mới thả Triêu Đăng ra.
Sở Trì Dự lẳng lặng nhớ kĩ người kia, ấn ấn điện thoại di động, mấy giây sau, chuông báo dành riêng cho hắn vang lên.
“Hi~”
“Tới?”
Giọng nói hắn trầm đến đáng sợ, cố tình sao giọng người kia cứ như lúc bình thường, cách lớp máy móc lạnh như băng cũng có thể làm người ta thấy được độ cong mềm mại nơi khóe miệng y.
“Anh ở chỗ nào vậy?”
“Đối diện em.” Thấy vẻ mặt Triêu Đăng lóe lên vẻ sợ sệt và do dự, Sở Trì Dự nhẹ giọng, như trêu đùa động vật nhỏ nào đó: “Mau tới đây đi.”
Trà sữa trong tay đưa cho Triêu Đăng, phát hiện động tác của đối phương cứng đờ. Sau đó bọn họ đi tới rạp chiếu phim, trên tấm poster quảng bá điện ảnh mới nhất là gương mặt giả tạo của sao nữ ngây thơ như học trò, ánh mắt Triêu Đăng chậm rãi lướt qua.
“Đẹp không?”
Sở Trì Dự thuận miệng hỏi.
“Cũng đẹp.” Vẻ mặt Triêu Đăng bình thản, đột nhiên choàng vai hắn: “Anh đẹp trai nhất, kiểu gì anh cũng đẹp, bạn trai ông đây đẹp tới mức không có bạn bè.”
Thần thái Sở Trì Dự nhu hòa hơn lúc nãy, vỗ vỗ cánh tay đang ôm mình: “Thành thật một chút đi.”
Vậy lời từ chân tâm của ông đây chính là anh cùng với thế giới này bị hủy diệt hết đi.
Y cười tủm tỉm gật đầu đồng ý.
Đêm đó về nhà, khi Triêu Đăng đang tắm, điện thoại để ở phòng khách bị một dãy số ghi là [. ] gọi đến, Sở Trì Dự suy nghĩ một chút rồi chậm chạp ấn nút nghe.
“Bảo bối…”
“Em ấy đang bị tôi làm.” Không để ý đến phản ứng của đối phương, Sở Trì Dự bình tình nói tiếp: “Muốn giữ mạng thì cút xa ra một chút.”
Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, hai mắt Triêu Đăng mở to kinh ngạc nhìn hắn, áo sơ mi xanh đậm bị nước làm ướt một mảng lớn sau vai. Qua một chốc, sắc mặt y trắng bệch, theo bản năng đóng lại cửa phòng tắm, âm thanh khóa chốt trong căn phòng yên tĩnh vang lên cực kì rõ ràng.
“Hoặc là ngoan ngoãn đi ra, hoặc là anh lấy chìa khóa mở ra, ba giây.” Sắc mặc Sở Trì Dự không thay đổi, quăng điện thoại của y vào thùng rác, từng bước từng bước đi tới phòng tắm: “Ba, hai —-“
“Anh —“
Triêu Đăng kéo cửa ra, cằm y bị năm ngón tay lạnh lẽo nắm lấy, thần sắc hỗn loạn được Sở Trì Dự thu hết vào mắt.
Ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc như của loài bò sát, nhiệt độ bên trong giống như muốn thiêu sống y.
[Giá trị hận ý: sao.]
[… Ông ông cảm giác muốn hy sinh vì nhiệm vụ rồi, thống ca.]
[Chứ không phải cậu rất thích à?] Hệ thống ngoài cười nhưng trong không cười: [Cậu yêu giá trị hận ý.]
[Ông sợ ông sảng khoái chết luôn á.]
Xong rồi, cảm giác kích thích mãnh liệt như vậy mà lại mới có bốn sao.
Hệ thống cũng không thèm tranh luận nữa, đúng là đồ khó ở mà.
“Giải thích gì không?” Ngón tay Sở Trì Dự như khiêu vũ nhẹ nhàng lướt qua gò má, cổ, xương quai xanh, nhìn y bất lực liên tục run rẩy, dục vọng muốn chinh phục chưa bao giờ có mạnh mẽ khuếch đại: “Trong thế giới này yêu nhất anh, vĩnh viễn không thay đổi?”
“ …”
Bị tát một cái vô mặt thiệt đau.
Không muốn bị sờ nữa, khốn nạn, hay cho mi bắn một lần nha.
“Tên nhóc lừa đảo.”
“…”
Không, không muốn….
Mẹ nó.
“Em cũng thật kì lạ.” Ngữ khí của hắn vừa bất đắc dĩ lại vừa sủng nịch, động tác trên tay lại vô cùng tàn nhẫn, một bên vừa xoa xoa gương mặt tinh tế của Triêu Đăng, một bên vừa cắn vành tai y, thong thả nói: “Không muốn bị anh bắt nạt thì nói hết toàn bộ những chuyện xấu ra ngay.”
Ông không có làm gì hết nha! Ông vẫn luôn cố gắng cứu vớt thế giới nha!
Con người khi đã trưởng thành thì đều rất phức tạp, tiểu quỷ thúi… Ừ ừ ừ ừm!
Ánh nắng buổi sáng chiếu nghiêng vào ô cửa sổ, đêm tối lùi xa nhường chỗ cho ngày mới, khi y tỉnh lại thì phát hiện thiếu niên đẹp trai ngồi bên cạnh nhìn mình không chớp mắt, Sở Trì Dự sờ sờ đầu y, khoái cảm không khống chế chứng minh hận ý của đối phương vẫn chưa tan hết.
Triêu Đăng đứng dậy: “Dự Dự.”
Sở Trì Dự đáp lại một tiếng.
“Anh không có lời nào để nói với em sao?”
“Muốn nghe cái gì?”
Hắn như lúc trước, dáng vẻ hời hợt, nếu như không phải cảm giác không ngừng truyền đến thân thể, Triêu Đăng cũng thật sự tin là hắn không để ý.
“… Chia tay sao?” Mí mắt y hơi rũ xuống, lông mi rõ ràng mà dày đậm, nắng ban mai ấm ấp mà sạch sẽ phác họa lên gương mặt, như thiếu niên kia một năm trước nói yêu thích hắn, ướt át kiều diễm của lần đầu tiên làm tim hắn đập thình thịch: “Anh cũng thấy rồi, hôm qua em cũng nói những chuyện như vậy xảy ra không phải một lần…. Cho nên, chia tay sao?”
[Cậu giả vờ rất đáng yêu.]
[Hì hì hì hì.]
[ …]
Tay người kia dừng lại, thần sắc không rõ, Sở Trì Dự nhẹ giọng nói: “So với ai khác, em biết rõ đáp án nhất.”
Này giấc mộng của những tháng ngày cấp ba, hăng hái hăm hở, cố chấp phấn đấu trong quá khứ đầy mỹ lệ đã vụt qua. Người hắn thích cùng hắn đi khỏi bầu trời hồi ức, lại vĩnh viễn phản bội lời hứa.
Không một ai đã từng chìm đắm trong tình yêu lại nguyện ý vứt bỏ nó.
Không một ai có thể cười với bản phác họa của chính mình, dù là lần đầu tiên vẽ nên tương lai hay là người đã vượt qua đại dương mê man.
Mấu chốt chính là, dù y không thể hấp dẫn người khác, hắn cũng nói lời yêu với y, nắm lấy tay y, ung dung dành cả quảng đời của mình cho cậu.
“Đây là lần cuối cùng, Triêu Đăng.” Sở Trì Dự ôm y vào ngực, khẽ vuốt ve sống lưng, như đang an ủi người nọ, cũng như đang an ủi chính mình: “Chúng ta không cần đi tới bước đó, được không? Coi như anh xin em, đừng ép anh.”
“ …”
Nha nha nha hu hu hu Dự Dự không nên như vậy.
Rõ ràng là uy hiếp một cách dịu dàng từ tốn mà sao hùng hồn đanh thép dữ vậy, cứ như thiếu niên đang ôm mình mới là người chịu thương tổn vậy.
…. Có phải ông thật sự là một thằng đàn ông tội lỗi không, đm.
Y và Sở Trì Dự cùng xin nghỉ một ngày, hai người vùi đầu ở nhà trọ chán chê tới hơn mười giờ, gần chạng vạng nhận được cú điện thoại hắn mới vội vàng mở cửa rời đi. Kể từ lúc Sở Trị Dự vò đầu là không còn cảm giác gì nữa, giá trị thù hận đã bay sạch bách.
Lòng khoan dung độ lượng hắn dành cho mình thật sự quá mênh mông.
Triêu Đăng không có việc gì làm quay qua quay lại trong phòng, trong ngắn kéo bị khóa của Sở Trì Dự, y thấy được một phần hồ sơ, đối tượng điều tra được tô đỏ, tên này hình như có chút quen quen?
Y lập tức mở hồ sơ ra mới phát hiện chỗ này ghi lại cuộc đời của đối phương rất cẩn thận, lớn thì là giấy chứng nhận được photo ra từng bản, nhỏ thì là từng chức vị công việc đến trường học trong quá khứ, đầy đủ không thiếu một chi tiết, vì tò mò Sở Trì Dự muốn làm gì, y lật tới trang cuối cùng, bức ảnh kèm theo khiến ngón tay y ngưng giữa không trung.
Người trong bức hình, là ba y.
Triêu Đăng cẩn thận từng ly từng tí sửa tờ giấy ngay ngắn lại rồi bỏ về chỗ cũ, trước giờ Sở Trì Dự luôn rất tỉ mỉ, sau khi xác nhận không bỏ nhầm trình tự, y đóng lại hộc tủ.
Sau đó y lục loạn cả lên, tìm được tư liệu của mẹ và chính bản thân mình, y thấy trên chỗ họ tên mình có ai dùng bút viết trùng lên, kiễu chữ phiêu dật mà gọn gàng ngay ngắn một bên, cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh Sở Trì Dự cúi đầu viết tên y.
Bị điều tra rồi.
Quả nhiên đại thiếu gia cũng không phải thằng nhóc thúi đơn thuần vô hại.
Tiếng động của chìa khóa vang lên đầy cảnh báo, Triêu Đăng há hốc nhìn cánh cửa bị kéo ra, thời gian hoàn toàn không đủ để y sắp xếp lại mọi thứ như lúc ban đầu…. Thôi chết xong rồi xong rồi xong rồi.
“Hử?”
Có người từ phía sau nhìn về phía Triêu Đăng đang ngồi xổm trong đống sách, khi thấy rõ trên tay y đang cầm thứ gì, Sở Trì Dự thu mắt lại xếp gọn vào giá.
“Em muốn rời khỏi anh, anh lại muốn khống chế em.” Tiếng nói trầm thấp mang theo cảm xúc chậm rãi lan tràn khắp phòng: “Rất công bằng?”
Hắn biết rõ tình huống gia đình mình, Sở Trì Dự sẽ không làm chuyện vô dụng, ngoại trừ đơn giản biết rõ một ngày nào đó trong tương lai, tất cả đều có thể khống chế y.
Nếu như không muốn ba mẹ bị mất việc, bị kẻ không quen biết đòi nợ —-
“Đừng tiếp tục phạm sai lầm.” Sở Trì Dự thấy y không nói, ngữ khí không tự chủ mang theo thương tiếc: “Em ngoan ngoãn, anh sẽ dốc toàn lực đối xử tốt với em.”
Nếu như không ngoan?
Đương nhiên sẽ đưa em đến địa ngục.