“ Mẹ, người nói cái gì cơ?”
Phong Dạ nheo mắt lại, ẩn ẩn sự tức giận, bàn tay nắm chặt. Anh đưa mắt nhìn vị phu nhân cao quý ngồi kia, giọng nói trầm xuống
“ Dạ nhi, đừng nói là con không hiểu, hai đứa đã đính hôn với nhau lâu rồi, giờ đã đến lúc kết trái “
Phong phu nhân dịu dàng mỉm cười. Giọng nói nhẹ nhàng say lòng người
“ Con có thể đổi ý không?”
Anh không biết trong lòng mình giờ đây là đang dậy sóng cái gì nữa. Anh chỉ biết rằng, mình không hề muốn hôn sự này xảy ra.
“ Đổi ý? Dạ nhi, con đang nói cái gì vậy? Mẹ mệt rồi, con cũng mau lên phòng nghỉ ngơi đi, có gì thì ngày mai nói tiếp “
Anh hơi mỉm cười, gật nhẹ đầu. Ngày mai nói tiếp sao? Chỉ sợ là lần này không nói thì lần sau cũng chẳng có cơ hội nữa. Nặng nề lê từng bước chân lên tầng, anh nhớ cô.“ Dạ nhi, con đi mau đi, mau cứu con bé về đây ngay cho mẹ “
Phong phu nhân lo lắng lên tiếng. Thân thể bà run run ngồi xuống sofa, nhìn vẻ mặt đạm mạc của con mình, bà khẽ thở dài. Đây là bà muốn tốt cho nó mà
“ Nhược Nhược bị bắt cóc? Không phải chứ?”
Anh bình tĩnh ngồi lên ghế, bàn tay thon dài cứ thế đánh máy tính, một lúc mày đẹp lại nhíu.
“ Đúng vậy, nó vì con mà bị bắt cóc đó, con còn không mau đi cứu con bé “
Anh đứng dậy, cầm chiếc áo khoác mặc lên người.
Chiếc xe lamborghini đen lặng lẽ dừng lại trước nhà kho bẩn thỉu. Bàn chân thon dài của người đàn ông hạ xuống, bỏ mắt kính đen ngòm ra, hắn chậm rãi bước vào.
Bach Nhược nở một nụ cười đắc ý, vẫy tay gọi tên đàn ông lực lưỡng bên cạnh, ả thở khí thơm tho vào hắn, làm hắn ngưa ngứa. Sau khi nói xong còn không quên kèm cho hắn nụ cười xinh đẹp như hoa rồi tiêu sái bước đi.
“ Làm xong, tôi nhất định sẽ thưởng”
Phong Dạ, nếu như ngươi không có con tiện nhân Lãnh Tâm bảo vệ, vậy thì ngươi chết chắc rồi.
Phong Dạ sau khi bước vào cánh cửa đang mở toang của cái nhà kho bẩn thỉu thì đột nhiên ở gáy có một trận đau đớn truyền tới. Thân thể cao lớn ngã sập xuống, đôi mắt nhắm lại
“ Bộp”
Ngay sau khi sắp sửa tiến tới thực hành nhiệm vụ thì đột nhiên giữa bụng có một trận đau đớn truyền tới
“ Là kẻ nào?”
Hắn gào lên một tiếng rõ to, bàn tay đang cầm khẩu súng bắn loạn xạ. Không thể nào, làm sao hắn ta có thể biến mất được chứ?
Nếu không thì người đâu rồi?