Mượn Hôn

chương 64: năm rộng tháng dài (hoàn)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì Sầm Nam quang minh chính đại tan làm sớm nên Lương Mộc Thu về nhà với anh luôn, họ ngồi trên tấm thảm đen trước cửa sổ cùng nhau đọc lá thư thứ hai mà Cố Cẩm Tú gửi.

Cho dù là trong lá thư gửi con trai thì Cố Cẩm Tú cũng chẳng có lời lẽ dịu dàng gì, chỉ lạnh lùng dặn dò chuyện thừa kế tài sản cũng như chỉ điểm chuyện công việc cho anh, người nào nên lợi dụng thì lợi dụng, không cần vì chuyện của bố mẹ mà đẩy tài nguyên ra cho người lạ.

Chỉ đến cuối thư bà mới viết một câu: "Gần đây ta thường hay nhớ lại khi mới sinh con ra, lúc đó vừa hay là ngày tuyết đầu đông rơi xuống, ta cũng hãy còn trẻ nên thường ôm con nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm hoa mai. Khi đó ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày ta với con lại giống như người xa lạ."

Lương Mộc Thu đọc thư chỉ muốn phỉ nhổ, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, đến chết vẫn không chịu cúi đầu tỏ vẻ mình cao quý, vậy họ cũng chẳng còn gì để nói.

Sầm Nam lại chẳng chút để tâm, bố mẹ anh là kiểu người gì anh sớm đã lĩnh hội, cũng chẳng trông cậy vào việc sau khi náo loạn như thế họ sẽ đột nhiên tỉnh ngộ.

Anh thậm chí còn an ủi Lương Mộc Thu: "Thật ra tuy rằng họ không phải là bậc cha mẹ đủ tư cách nhưng cũng không tính là những người cha mẹ tồi tệ nhất, dù nói muốn giết anh nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được, còn khóc mấy lần trong bệnh viện."

Chỉ tiếc rằng, khóc xong cũng chẳng thay đổi gì cả.

Anh chẳng hơi sức đi hận họ, đối với chuyện này có lẽ anh có chút tương tự kỳ lạ với họ, đối với người mình không muốn quan tâm thì ngay cả chút cảm xúc cũng là một sự lãng phí.

Cho nên với họ, anh chỉ còn lại sự thờ ơ.

Anh cũng trở tay xé lá thư rồi nói với Lương Mộc Thu: "Thật ra hai người họ mới ngoài 50, nói đến chuyện tài sản rồi kế thừa cũng quá sớm. Nếu cố gắng một chút nói không chừng còn có thể sinh đứa con thứ hai bù đắp tiếc nuối."

Lương Mộc Thu thiếu chút nữa đã bật cười.

Ánh mắt cậu vẫn còn sưng vù, nhìn đáng thương lắm lắm.

Buổi chiều nắng ấm thế này, cậu quay đầu hôn Sầm Nam, cảm giác có hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Sầm Nam biết cậu lo lắng, khẽ vuốt ve lưng cậu như vuốt ve bé mèo con.

"Yên tâm đi, anh sẽ không biến mất nữa đâu." Anh nhẹ giọng nói với Lương Mộc Thu.

*

Chớp mắt cuối năm đã qua, năm mới đang đến gần.

Tuy Sầm Nam bị bố mẹ đuổi ra khỏi cửa nhưng anh còn có Lương Mộc Thu, vậy nên khi năm mới đến, anh đã thu dọn hành lý cùng Lương Mộc Thu lên đường về quê.

Lương Ngọc phu nhân và bà ngoại cậu vẫn quắc thước như trước, Lương phu nhân mới đặt một bộ sườn xám màu đỏ thẫm, phối với trang sức phỉ thuý Lương Mộc Thu mua cho vui vẻ khoe cho 2 đứa con trai xem. Bà trời sinh có dung mạo xuất chúng, khí chất tao nhã, thường ngày nhìn còn có đôi chút lạnh lùng, lại khoác thêm khăn choàng nhung nữa chẳng khác nào mỹ nhân bước ra từ phim cổ.

Lương Mộc Thu và Sầm Nam lập tức vỗ tay, thả rắm cầu vồng với Lương Ngọc phu nhân.

Lương Mộc Thu nói: "Mẹ mà ra ngoài thể nào cũng khiến đám đàn ông tám trăm dặm ngoài kia chết mê chết mệt. Con nói chứ khi nào thì mẹ mới tìm bố dượng về cho con vậy, đứa con trai này rất sáng suốt, tuyệt đối sẽ không ngăn cản mẹ đi tìm mùa xuân thứ hai đâu."

Lương phu nhân hừ một tiếng, thưởng cho cậu một cái cốc đầu: "Ta muốn tìm, còn đến lượt con ngăn cản chắc!"

Lần này bà gõ có hơi đau, trán Lương Mộc Thu đỏ ửng thành một mảng nhỏ xuýt xoa một tiếng, Sầm Nam không dám nói mẹ vợ không đúng nhưng lại đau lòng, nhân lúc Lương Ngọc đi nói chuyện với bà ngoại thì đưa tay xoa xoa cho cậu.

Lương Ngọc thoáng nhìn thấy, bị lũ nhỏ này sến súa đến phát ngán nên xua tay đuổi hai người: "Hai đứa tự mình đi chơi đi, ta với bà ngoại con đi dạo phố một lát, tối nay nói chuyện tiếp."

Lương Mộc Thu như được đại xá, vội vàng kéo Sầm Nam ra ngoài.

*

Trấn nhỏ này rất có không khí mừng năm mới, khắp nơi đều dán Phúc Lộc Thọ đỏ thẫm, người đi đường chen chúc nhau trước quảng trường không lớn lắm.

Lương Mộc Thu và Sầm Nam mặc áo khoác màu be kiểu tình nhân, tay trong tay đi trên con đường lát đá.

Trên quầy hàng nhỏ cạnh quảng trường có bán bánh gạo nếp có rưới đường trắng, có cẻ vị mặn, vị phô mai các kiểu, Lương Mộc Thu bèn mua một phần lẫn lộn chia nhau ăn với Sầm Nam.

Thật ra họ cũng chẳng có việc gì làm, trong nhà gần Tết cũng đã sắp xếp gần xong xuôi cả, lúc ra cửa Lương Ngọc dặn dò họ mua chút câu đối về. Lương Mộc Thu nhìn người bán hàng rong một lúc lâu, không hài lòng lắm, lớn tiếng nói: "Còn không đẹp bằng em viết."

Hoàn toàn quên mất chữ mình viết là dạng gì.

Nhưng nói thì nói thế chứ cậu vẫn mua vài bộ câu đối về, xem như hoàn thành công việc.

Tối đến về nhà, trên cành mai trong sân đã treo đèn lồng nhỏ màu đỏ, nhìn dưới gió lạnh có vẻ cực kỳ đáng yêu.

Lương Ngọc và bà ngoại đang nấu cơm, Sầm Nam thấy thế thì xắn tay áo lên hỗ trợ. Lương Ngọc vốn tưởng là anh và Lương Mộc Thu giống nhau, kết quả phát hiện tay chân gọn gàng, nhìn là biết thường xuyên vào bếp nên lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.

Quay đầu nhìn Lương Mộc Thu đang ăn mấy món chiên rán ngoài bếp, Lương Ngọc vi diệu "chậc" một tiếng, thật sự đúng là người ngốc có phúc của người ngốc. Khi trước bà cũng từng dạy Lương Mộc Thu nấu cơm, nhưng lúc cậu ra ở riêng là sinh hoạt không điều độ, kỹ năng gì đó cũng thoái hoá hết rồi.

Rồi lại nhìn Sầm Nam, thật ra mới đầu bà cũng không ưng người con dâu này lắm, nhưng quan sát thì thấy cũng không tệ, đẹp trai làm việc tốt có của ăn của để, quan trọng nhất là thương Lương Mộc Thu, tuy giới tính có hơi khác nhưng cũng không phải chuyện lớn gì.

Bà đặt cơm nắm bát bảo vào nồi hấp rồi quay đầu đưa cho Sầm Nam một đĩa hoa quả: "Được rồi, trong bếp cũng chẳng còn việc gì nữa, cơm tất niên đa phần là đặt ngoài, còn mấy món này đợi hâm nóng rồi là có thể dùng bữa, con ra ngoài kia với Thu Thu đi."

Sầm Nam nhận lấy đĩa trái cây, lại dọn dẹp mặt bàn giúp bà một chút rồi mới ra.

Trong lòng Lương Ngọc tán thưởng, rất tốt, là một người chỉnh tề, so với tên quỷ con Lương Mộc Thu kia thì bù trừ cho nhau được.

Cả nhà cùng nhau ăn cơm tối, vừa cắn hạt dưa vừa xem TV đợi giao thừa, Lương Ngọc lấy ra hai bao lì xì chia cho Sầm Nam và Lương Mộc Thu: "Mỗi đứa một cái, cầm lấy đi."

Từ hồi 20 tuổi là Sầm Nam không được nhận lì xì nữa, nhất thời có chút mơ hồ, nhưng Lương Mộc Thu lại như thói quen nhanh nhẹn cầm lấy, cầm luôn cả phần của Sầm Nam: "Cảm ơn mẹ."

Sau đó ẩy ẩy người Sầm Nam còn đang sửng sốt.

Sầm Nam chần chờ rồi thành tâm thành ý nói: "Cảm ơn dì ạ."

Lương Ngọc cũng không hài lòng lắm, ăn hạt dưa nhìn sang, buồn bực: "Con không đổi miệng đi à?"

Sầm Nam mới đầu còn chưa hiểu.

Lương Mộc Thu lại nhanh nhẹn đạp anh một cái dưới gầm bàn: "Gọi mẹ."

Sầm Nam hoàn toàn ngây người, anh không nghĩ tới sau khi mình bắt cóc Lương Mộc Thu, sau những năm tháng dài dằng dặc lại giày vò như thế, người nhà Lương Mộc Thu vẫn còn bằng lòng chấp nhận mình.

Nhưng anh đã nhanh chóng phản ứng lại, lưu loát gọi: "Me, cảm ơn mẹ."

Lương Ngọc hài lòng, được, coi như nhà vẫn còn có nóc.

Bà ngoại bên cạnh cũng cười tủm tỉm, Sầm Nam không cần đổi cách gọi, vốn dĩ anh vẫn học theo Lương Mộc Thu gọi bà là bà ngoại luôn rồi.

*

Cả nhà cùng đón giao thừa xong thì ai về phòng nấy.

Bữa tối Lương Mộc Thu có uống chút rượu gạo, say thì không say nhưng hai má lại ửng hồng, môi cũng hồng nhuận. Cậu mặc áo len màu trắng, trên tai là một cái khuyên hồng ngọc vừa mới mua làm nổi bật nhan sắc như châu như ngọc, sóng mắt khẽ lưu chuyển.

Sầm Nam ôm cậu đi tắm, lúc tắm rửa cũng không an phận lắm nhưng trong phòng tắm lại không có hệ thống sưởi ấm, họ không dám đùa giỡn quá mức nên nhanh chóng quay lại giường đắp chăn. Trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, dưới lớp chăn bông dày bà ngoại chuẩn bị cho hai người, nhiệt độ bên ngoài dù thấp cũng chẳng ảnh hưởng đến hơi ấm trong này.

Hai người ôm nhau, ngày đầu năm mới họ lại chẳng vội vã làm gì cả, nhưng mà hai người đàn ông trưởng thành thật sự không có nhiều chuyện thuần khiết lắm, lời hạ lưu nói hết câu này đến câu khác, khiêu khích trêu ngươi.

Lương Mộc Thu thở hổn hển, không nhịn được suy nghĩ rồi sờ sờ cơ bụng Sầm Nam trong chăn, đoạn lại xoay người đặt tay Sầm Nam lên hông mình.

Sầm Nam biết rõ còn hỏi: "Làm gì thế em?"

Lương Mộc Thu lắc eo, trắng trợn nói: "Nhanh lên, bắn pháo đầu tiên của năm mới."

*bắn pháo còn có nghĩa là chịch một phát.

Sầm Nam nghe lời.

Vậy nên, mùng 1 đầu năm, chỉ mới qua giao thừa một chút, hai người đã càn rỡ bắn chùm pháo hoa đầu tiên rồi.

*

Sau khi kết thúc, Sầm Nam ôm lấy Lương Mộc Thu. Trên người họ đều dính mồ hôi ẩm ướt, Lương Mộc Thu nói thầm: "Mất công tắm rửa rồi, tẹo nữa còn phải đi tắm lại."

Sầm Nam buồn cười, này cũng coi như là chuyện tốt anh làm nên hôi Lương Mộc Thu dỗ dành: "Anh tắm giúp em."

Lương Mộc Thu chu môi, cậu không tin lắm, chỉ sợ tắm rửa lại làm thêm nháy nữa.

Hai người yên lặng ôm nhau, bài trí trong căn phòng vẫn giống lần trước, đối diện cửa sổ là một bức tranh thiếu nữ đứng dưới gốc hoa hạnh, bên ngoài truyền đến tiếng pháo trúc mơ hồ. Một năm mới nữa lại đến.

Sầm Nam nghĩ, trước kia bất kể là ở nhà anh hay là ở nước ngoài, hình như anh chưa từng đón một cái Tết nào náo nhiệt như thế này.

Năm mới cuối cùng anh ở nước ngoài, sức khoẻ của bà nội kém đi, bà nắm tay anh trong bệnh viện nói: "Nam Nam, cháu phải làm sao bây giờ..."

Bà chỉ lo sau khi mình qua đời, đứa cháu trai thoạt nhìn lạnh lùng này của mình sẽ không còn nhà nữa.

Nhưng bây giờ bà đã có thể yên tâm.

Sầm Nam hôn lên tóc Lương Mộc Thu, đã có người cho anh một mái nhà, một tổ ấm để trở về.

Anh có người yêu, có gia đình, không còn là một kẻ vô định giữa cuộc đời nữa rồi.

Đột nhiên trong lòng anh chua xót, ôm chặt lấy Lương Mộc Thu rồi vùi đầu vào vai cậu.

Lương Mộc Thu như cảm giác được gì, quay đầu nhìn anh.

Cậu nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, nhìn anh rồi nói: "Khi nào có thời gian, chúng ta cùng nhau đi thăm bà anh nhé."

Vào thời khắc nhà nhà sum vầy này, cậu biết Sầm Nam nhớ đến người thân duy nhất của mình.

Cậu và bà nội Sầm Nam chỉ gặp nhau vài lần, nhưng cậu cũng muốn nói với bà, cậu sẽ chăm sóc Sầm Nam thật tốt, mong bà hãy yên tâm.

Sầm Nam nói: "Được."

Tiếng pháo ngoài cửa dần dần ngừng lại, năm cũ đã qua năm mới đang đến, tuy rằng nơi chân trời hãy còn trong đêm nhưng vài giờ nữa sẽ sáng bừng.

Lương Mộc Thu lại gần cắn lên cằm Sầm Nam rồi lại hôn lên môi anh một cái.

+

"Chúc mừng năm mới," Cậu mỉm cười, "Sang năm mới, em vẫn yêu anh rất nhiều."

Sầm Nam cũng cười, hôn lên môi Lương Mộc Thu: "Chúc mừng năm mới, anh cũng yêu em."

Cuối cùng anh đã có tất cả những điều anh ao ước.

Năm rộng tháng dài, họ sẽ mãi mãi bên nhau.

Truyện Chữ Hay