Lương Mộc Thu cũng không nghĩ tới muộn vậy rồi mà Tống Duy lại đến nhà mình.
Thấy Tống Duy sắp tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, dáng vẻ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào kia, Lương Mộc Thu vội đẩy lưng Sầm Nam nói: "Anh về trước đi, tôi có chút chuyện cần nói với Tống Duy."
Sầm Nam không muốn về.
Anh cúi đầu nhìn Lương Mộc Thu, đêm đã về khuya chỉ còn một ngọn đèn chùm lắc lư toả ánh sáng vàng ấm áp. Lương Mộc Thu đứng trước người anh, làn da dưới ánh đèn giống như được nhuốm một tầng phấn vàng, ánh mắt sáng ngời, môi hồng tang, nhìn qua vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.
Mới nãy thôi anh còn hôn qua đôi môi này.
Lúc hôn môi, anh gần như đã cảm thấy Lương Mộc Thu chỉ thuộc về mình.
Nhưng bây giờ, Lương Mộc Thu nói muốn nói chuyện riêng với Tống Duy, khỏi cần động não cũng biết Tống Duy sẽ nói gì, đơn giản là muốn Lương Mộc Thu rời khỏi anh, muốn Lương Mộc Thu nhớ rõ anh đã từng phản bội, không nên ngu muội mà ở bên anh.
Sầm Nam mím môi, sắc mặt rất khó coi.
Thật ra anh cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, anh sợ Lương Mộc Thu sẽ thật sự bị dao động. Nhưng anh lại không thể nói những suy nghĩ trong lòng mình ra thành lời, bởi những gì Tống Duy nói đều đúng.
Anh không xứng được Lương Mộc Thu tha thứ.
Chuyện này khiến áp suất quanh người anh hạ xuống trong nháy mắt, đáy mắt hiện lên vẻ khổ sở không dễ phát hiện.
Mà Lương Mộc Thu vẫn đang không rõ vì sao Sầm Nam mãi không nhúc nhích.
Cậu nhìn thoáng qua Tống Duy đang vật vã bên cạnh, bạn trai hiện tại với bạn trai cũ, hẳn là nên dỗ dành bạn trai hiện tại hơn.
Cậu lại vỗ vỗ cánh tay Sầm Nam: "Anh đừng làm phiền nữa, có gì ngày mai chúng ta nói sau. Về nhà anh trước đi."
Lông mi Sầm Nam khẽ chớp, hai chữ ngày mai khiến lòng anh có được một chút an ủi kỳ diệu.
Anh dùng sức nắm lại tay Lương Mộc Thu: "Vậy ngày mai gặp lại."
Sau đó anh giống như dã thú bị thuần phục, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của Lương Mộc Thu mà xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua Tống Duy, ánh mắt anh nhìn xuống đụng phải Tống Duy, anh chỉ gật đầu một cái, cũng không nói gì thêm.
Tống Duy chỉ liếc xéo anh thôi.
*
Mãi đến khi Sầm Nam vào nhà anh rồi Lương Mộc Thu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn sang Tống Duy trước mặt là cậu lại bắt đầu đau đầu.
Từ khi giấu Tống Duy cậu đã biết sẽ có ngày này, bây giờ là lúc cậu bị thanh lý.
Cậu nhường vào trong một bước nói với Tống Duy: "Có chuyện gì vào nhà rồi nói, đừng đứng ngoài hành lang nữa."
Nói xong cậu mở tủ giày lấy ra một đôi dép lê, là màu vàng nhạt mà Tống Duy thích.
Tống Duy vẫn sầm mặt, xách valy bên chân đi vào.
Không ai trong số hai người muốn nói trước.
Tống Duy ngồi trên sô pha, Lương Mộc Thu vào phòng bếp mở tủ lạnh rồi thò đầu hỏi một câu, "Cậu muốn uống coca hay nước cam, hay là trà?"
Tống Duy bực mình nhìn cậu, nghĩ thầm thứ y cần nhất lúc này là rượu đây này.
Nhưng cân nhắc một hồi y vẫn nói: "Coca."
Lương Mộc Thu cầm hai lon coca lạnh ra, đẩy một lon sang chỗ Tống Duy.
Cậu cũng mở nắp lon uống một ngụm rồi hỏi: "Sao cậu lại đến đây giờ này?"
Tống Duy đá valy bên cạnh một cái: "Tôi lấy được tài liệu lần trước cậu nhờ tôi, vừa lúc đi ngang qua dưới nhà cậu nên mang lên cho cậu luôn."
Đột nhiên y đến thăm thật ra cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, làm bạn bè mười mấy năm ròng, đối với nhà Lương Mộc Thu y cũng quen thuộc như ở nhà mình, khi trước cũng thường xuyên ở nhà Lương Mộc Thu.
Hôm nay y đến cũng là vì biết Lương Mộc Thu không đi ngủ sớm như vậy. Không ngờ lại gặp phải Sầm Nam với Lương Mộc Thu đang ôm nhau trước cửa, còn phát hiện Sầm Nam ở đối diện nhà Lương Mộc Thu.
Nghĩ đến đây, y lại bắt đầu cảm thấy tức ngực.
Mấy tháng gần đây cuộc sống riêng tư và công việc của y cũng có chút phiền muộn nên không gặp mặt Lương Mộc Thu quá thường xuyên được, cho nên mới để chỗ trống cho Sầm Nam chui vào.
Y còn tưởng rằng sau lần gặp mặt ở quán bar, Sầm Nam và Lương Mộc Thu không còn liên lạc nữa cơ.
Y đột nhiên nhớ ra một chuyện khác, không thể tin nổi nhìn Lương Mộc Thu: "Lần trước cậu đi cắm trại không phải là đi cùng Sầm Nam đấy chứ?"
Lương Mộc Thu sờ mũi, chột dạ không dám nhìn Tống Duy: "Là anh ấy."
Rắc một tiếng, Tống Duy bóp nát lon coca trên tay, mặt cũng tức điên lên.
Y không cần Lương Mộc Thu thẳng thắn khai báo thì cũng có thể đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Nhất định là tên Sầm Nam không biết xấu hổ kia chuyển đến đối diện nhà Lương Mộc Thu, hai người ngày nào cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, lâu ngày sinh tình rồi lừa gạt Lương Mộc Thu.
Tống Duy đau đớn vô cùng.
Y hỏi Lương Mộc Thu: "Có phải cậu điên rồi không mà lại dây dưa với anh ta chứ? Cậu đã quên hai người chia tay thế nào, lúc đó cậu khổ sở ra sao rồi ư? Cậu khóc ôm tôi, quên mất khi say gọi tên người kia vô số lần rồi ư?"
Thật lòng mà nói, y thấy buồn lòng hơn.
Khi trước Lương Mộc Thu bị Sầm Nam nói chia tay, y ở bên cạnh Lương Mộc Thu trơ mắt nhìn cậu trải qua bao nhiêu đau đớn.
Lúc sợ hãi nhất y còn không dám rời khỏi Lương Mộc Thu một chút nào, cùng cậu đi học, ăn cơm, đến bệnh viện, chỉ sợ sơ sẩy là Lương Mộc Thu đã ngất xỉu ở chỗ nào rồi.
Khi đó cậu ngồi ở bệnh viện nhìn Lương Mộc Thu truyền nước, trên TV đang chiếu một bộ phim cẩu huyết nữ chính mất trí nhớ quên đi vị hôn phu của mình. Y nhìn chằm chằm TV rồi lại nhìn Lương Mộc Thu mệt mỏi nằm bên cạnh, chỉ ước gì Lương Mộc Thu cũng đập đầu mất. trí nhớ, hoàn toàn quên đi người tên Sầm Nam kia.
Nhưng giờ thì hay rồi, 7 năm qua đi, vất vả lắm Lương Mộc Thu mới buông bỏ được thì lại bị Sầm Nam quấy rầy.
Khoé mắt Tống Duy đỏ cả lên rồi.
Y trời sinh tính tình mềm nhũn, có giận cũng không cứng rắn được lâu, chóp mũi đỏ ửng nhìn Lương Mộc Thu, "Rốt cuộc cậu chừng nào mới chịu nghĩ thông chứ? Trên đời này hết sạch đàn ông rồi hay gì? Người theo đuổi cậu nhiều như thế, có ai là không tốt bằng Sầm Nam mà cứ nhất định phải treo cổ trên hốc cây này chứ hả? Anh ta bỏ rơi cậu lần một thì sẽ không có lần hai ư? Lần trước cậu chia tay với anh ta đã sắp mất nửa cái mạng, lần này cậu định vứt nốt nửa cái mạng còn lại chứ gì? Có phải cậu..."
Y không nói nổi nữa, nghiêng đầu sang một bên cắn môi, như là sợ mình nói ra gì đó khiến Lương Mộc Thu chịu tổn thương.
Lương Mộc Thu chỉ lặng yên ngồi đối diện.
Cậu biết Tống Duy không nói sai.
Cậu cũng cảm thấy khó chịu, những quá khứ này bị lật lại chẳng phải chuyện sung sướng gì cho cam.
Nhưng mỗi một câu Tống Duy nói cậu cũng đã từng nói với chính mình rồi, chỉ có điều đều vô dụng hết cả.
Khoảnh khắc nhìn thấy Sầm Nam trong quán bar, ngọn lửa chiếu sáng gương mặt Sầm Nam khi đó, từ giây phút nhìn rõ Sầm Nam thì những lời ấy đã chẳng còn hiệu lực.
Cậu yên lặng một hồi lâu mới nói, "Cậu nói đúng, tôi cũng hiểu rõ. Nhưng tôi yêu anh ấy."
Ngàn lời vạn lời, có bao nhiêu câu cũng chẳng bằng một tiếng "Tôi yêu anh ấy."
Lúc Lương Mộc Thu nói ra những lời này, cậu rất bình tĩnh. Sau khi Sầm Nam về, cậu không nói một lời yêu nào với Sầm Nam, nhưng trước mặt Tống Duy thì cậu lại thừa nhận.
Thấy Tống Duy mở miệng định nói gì đó, cậu đã ngắt lời: "Nếu cậu muốn khuyên tôi thì tôi đã sớm khuyên mình ngàn vạn lần rồi. Chúng có tác dụng thì hôm nay cậu đã chẳng gặp Sầm Nam."
Cậu từng viết qua nhiều kịch bản như vậy, viết về ái tình nam nữ, tình nồng tình phai nhưng kết quả thì sao, chẳng giúp được chút gì cho chính mình. Tình yêu vốn là thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ không được làm nhưng vẫn nhắm mắt nhảy xuống.
Cậu nói, "Đến bây giờ tôi cũng không tha thứ cho anh ấy vì đã bỏ rơi tôi, nhiều lần nhắm mắt lại tôi đều nằm mơ thấy anh ấy không cần tôi, mơ thấy anh ấy lên máy bay để mặc tôi ở phía sau khóc lóc gọi tên anh ấy mà không một lần quay đầu lại. Tôi mơ thấy anh ấy và Nguyễn Trúc Tiên kết hôn gửi thiệp mời đến nhà mình, mọi người ai cũng nói chúc mừng, chẳng ai nhớ anh ấy là người yêu cũ của tôi. Sau khi chia tay với anh ấy tôi đã đau khổ đến mức nào cậu biết mà, nhưng khi ở bên Sầm Nam tôi không có một ngày nào không hạnh phúc cả. Bao gồm cả bây giờ."
Trước khi Sầm Nam nói chia tay với cậu, mỗi ngày cậu đều rất hạnh phúc.
Có lẽ giữa các cặp đôi sẽ có lúc cãi nhau, tình cảm cũng có lúc phai nhạt, nhưng cậu và Sầm Nam thì không. Mỗi ngày tỉnh giấc bên Sầm Nam cậu vẫn luôn yêu anh như khi mới tỏ tình.
Cúi đầu nhìn tay mình, cậu nói tiếp: "Cậu nói không sai, đàn ông trên đời này nhiều như thế, nhưng họ đều không phải người tôi muốn. Nếu như có lựa chọn nào đó khác thì trong bảy năm qua tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới rồi."
Cậu ngẩng đầu nhìn Tống Duy.
Tống Duy thì sững sờ nhìn cậu.
Cậu nở nụ cười, có loại cảm giác bất lực: "Tống Duy, cậu cho rằng tôi không muốn yêu người khác ư?"
Cậu cũng không phải chưa từng thử qua.
Nhưng cậu không làm khác được.
Đối với cậu, Sầm Nam chưa bao giờ là môn tự chọn mà chỉ có thể là môn học bắt buộc mà thôi.
*
Lương Mộc Thu nói xong, trong phòng khách lại chìm vào tĩnh mịch.
Có lẽ Tống Duy muốn mắng cậu nhưng lại không mở miệng được, giống như bản thân bị người ta phụ bạc, chỉ hít hít vài hơi khóc rấm rứt như là ấm ức lắm.
Lương Mộc Thu thở dài, ngồi bên cạnh đưa khăn giấy cho Tống Duy.
Tống Duy cái gì cũng tốt, bình thường nhìn qua chính là một người rất thẳng thắn rõ ràng, nhưng cảm xúc của y rất dễ bị kích động, nói khóc là khóc được liền.
Năm đó khi cậu và Sầm Nam chia tay, Tống Duy còn khóc nhiều hơn cậu. Bây giờ cậu và Sầm Nam gặp lại, vẫn là Tống Duy khóc như bình xịt.
Cậu chỉ có thể dỗ dành: "Cậu khóc gì chứ, ai không biết còn tưởng tôi bị bệnh nan y. Hơn nữa bây giờ tôi bảo Sầm Nam đi hướng đông, anh ấy tuyệt đối không đi hướng tây. Mặc dù tôi bị xui vẻo 7 năm thật, nhưng bây giờ cũng coi như là thời thế đổi thay rồi."
Tống Duy dùng ánh mắt đỏ hồng trừng cậu: "Cậu đừng nói miệng. Vậy bây giờ cậu bảo anh ta tự cầm dao đâm mình một nhát đi, văn cẩu huyết theo đuổi vợ còn phải vào ICU đấy!" =))))))))))))))
1
Lương Mộc Thu chậc một cái: "Xã hội pháp quyền cậu đừng có mà máu me thế, nếu anh ấy tự cầm dao đâm mình thì tôi lại phải đi chăm sóc bệnh nhân."
Tống Duy lại muốn mắng cậu.
Nhưng khóc một hồi, nói chuyện vài câu với Lương Mộc Thu, cảm xúc của y cũng bình tĩnh lại nhiều.
Y cũng nghe ra được cả đời này Lương Mộc Thu chỉ muốn treo cổ trên người Sầm Nam thôi, không cứu được cũng không trị được, chờ chết đi!
Y lau mũi rồi hỏi Lương Mộc Thu: "Vậy bây giờ cậu với anh ta là đang có chuyện gì thế, cứ vậy mà quay lại hả?"
Lương Mộc Thu do dự một lúc lâu, lắc đầu, "Không, anh ấy đang theo đuổi tôi, tôi vẫn chưa muốn đồng ý."
Tống Duy cực kỳ nghi ngờ nhìn cậu.
Lương Mộc Thu không được tự nhiên nói: "Tôi bị anh ấy bỏ lại 7 năm, chẳng lẽ tôi lại không thể làm thế à, đáp ứng nhanh quá thì chẳng phải mặt mũi bao nhiêu năm bị mất hết à?"
Tống Duy nghĩ thầm bây giờ cậu cũng có mặt mũi gì đâu.
Nhưng y cũng chẳng thích Lương Mộc Thu, ngồi xếp bằng trên sô pha hỏi: "Vậy cậu định làm gì bây giờ, cứ trêu đùa thời gian của nhau làm bạn giường thôi à?"
Lương Mộc Thu nghẹn lại.
Bạn giường cái gì, đã lên giường đâu, cậu và Sầm Nam bây giờ chỉ là bắp cải trong sạch thôi.
Cậu tựa vào sô pha ngửa đầu nhìn trần nhà, "Thật ra điều tôi canh cánh trong lòng nhất là tôi cho rằng anh ấy đã đính hôn với Nguyễn Trúc Tiên, tôi cho rằng anh ấy yêu người khác ở nước ngoài, do xa mặt cách lòng hay là vì muốn đáp ứng kỳ vọng của bố mẹ gì thì gì cũng là phản bội tôi. Nhưng bây giờ mới biết đó hoàn toàn là hiểu lầm, anh ấy chưa bao giờ ở bên Nguyễn Trúc Tiên cả." Lương Mộc Thu cắn môi, do dự nói, "Nếu anh ấy không yêu người khác, vậy tôi không tin năm đó anh ấy chỉ vì định cư ở nước ngoài mà chia tay với mình. Tôi luôn cảm thấy có lý do gì khác."
Cậu thực sự không tin mình đã yêu nhầm người.
Nếu ngay cả chuyện Nguyễn Trúc Tiên cũng là giả, vậy những lời năm đó Sầm Nam nói với cậu có mấy phần là thật?
Tống Duy nhìn cậu: "Vậy anh ta có giải thích với cậu không?"
Lương Mộc Thu nhìn chăm chăm hoa hồng trên bàn một chốc rồi lắc đầu.
Cậu nói, "Bây giờ tôi không muốn nghe. Cậu biết mà, chỉ cần Sầm Nam cho tôi một lý do, bất kể có vô lý cỡ nào thì chỉ cần anh ấy nói mình có nỗi khổ tâm là tôi đều tha thứ cho anh ấy. Từ khi gặp anh ấy tôi đã không có nguyên tắc gì nữa, tôi thật sự không biết mình còn có thể nhượng bộ thêm những gì. Anh ấy có bao nhiêu lý do đi chăng nữa thì 7 năm qua đã chẳng thể vãn hồi, tôi không rảnh đi đau lòng anh ấy."
Lương Mộc Thu lại uống một ngụm coca, "Cho nên bây giờ tôi không muốn nghe, chờ đến khi tôi gặp anh ấy mà không lo được lo mất nữa, không còn canh cánh trong lòng nữa thì tôi sẽ nghe lời giải thích của anh ấy."
*
Lời tác giả: Thật ra trong lòng Thu Thu cũng có vài điều khúc mắc...