Năm , Đài Bắc.
Sau tiết học ngày hôm nay, Hoàng Vũ Huyên đến nhà hàng chuẩn bị làm việc như cũ.
Vừa mới bước vào nhà hàng, thì cô đã nhìn thấy Vương Thuyên Thắng đang cầm giấy bút ghi tên đồ uống mà các đồng nghiệp khác muốn uống.
Vương Thuyên Thắng vừa nhìn thấy cô, thì mặt tươi cười đi tới trước mặt cô hỏi: “Đàn chị à, hôm nay em nhận được tháng lương đầu tiên làm thêm ở đây, vì để cảm ơn mọi người đã quan tâm em trong một tháng qua, nên muốn mời mọi người uống nước. Chị muốn uống gì?”
“Tôi cũng không có quan tâm cậu lắm đâu, cậu mua đồ uống cho bọn họ là được, không cần mua phần của tôi.” Hoàng Vũ Huyên lạnh lùng nói.
Vương Thuyên Thắng đã sớm biết cô sẽ phản ứng như vậy, không nản lòng tiếp tục đuổi theo, hỏi: “Chị thật sự không muốn uống sao? Em mời đó!”
“Tôi nói không cần là không cần, cậu đừng có vừa mới nhận được tiền lương đã tiêu xài bậy bạ vậy có được không?” Hoàng Vũ Huyên tức giận nói.
“Vậy được rồi, chúng ta đánh cược đi, nếu như đoán trúng đồ uống mà chị muốn uống, thì sẽ để cho em mời chị. Nếu như em đoán sai, thì sau này em tuyệt đối sẽ không tới làm phiền chị nữa, thế nào?”
Hoàng Vũ Huyên nghe xong, thì cười lạnh nói: “Được.”
Dù sao, thì anh chàng này cũng không thể đoán được bình thường cô thích uống loại đồ uống gì.
“Nghĩ xong chưa?” Vương Thuyên Thắng hỏi.
“Nghĩ xong rồi.”
“Không được tùy tiện qua loa đó!”
“Cậu có phiền hay không ——” Cô đang nói được một nửa, thì thấy Vương Thuyên Thắng lấy từ phía sau ra một ly cà phê đưa tới trước mặt cô.
“Em biết chị không uống Shaking Tea, chỉ uống Americano ly trung, cho nên hôm nay trước khi đi làm đã mua cho chị rồi.”
Hoàng Vũ Huyên ngạc nhiên đến mức không thể thốt nên lời.
“Cậu… làm sao cậu biết được tôi thích uống Americano ly trung?”
Vương Thuyên Thắng không trả lời, mà chỉ cười một cách thần bí: “Em đã đoán đúng rồi chứ? Dựa theo giao ước, ly cà phê này coi như em mời chị uống, cầm đi! Em còn phải vội đi mua đồ uống cho những người khác trước khi tới ca làm nữa.”
Cô nhận lấy ly cà phê, sau khi nhìn thấy anh xoay người rời đi, thì mới mỉm cười nhìn về phía ly cà phê trên tay.
Khi sắp đến giờ nhà hàng đóng cửa, Hoàng Vũ Huyên và Vương Thuyên Thắng đang bận rộn dọn dẹp ở bên trong, cô nhìn quanh, hỏi: “Mao Mao đi đâu vậy? Sao còn không mau qua giúp?”
Vừa đúng lúc Mao Mao đi từ trong bếp ra, không kiên nhẫn nói với ai đó ở đầu kia điện thoại: “Sẽ không đâu, không cần lo lắng, cậu ấy không sao đâu. Nếu như mỗi lần thất tình đều phải chết một lần, vậy thì không phải mình đã chết hàng trăm lần rồi hay sao?” Nói xong liền cúp điện thoại, đi tới dọn dẹp.
Hoàng Vũ Huyên không nhịn được hỏi: “Mao Mao, cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy? Gì mà chết với không chết? Nghe có vẻ làm cho người ta lo lắng vậy.”
“Không phải đâu, một người bạn thân cấp ba của mình bị thất tình, viết một đống trên Wretch gì mà không biết nên tiếp tục sống một mình như thế nào, có phải chết rồi thì sẽ không còn đau khổ như vậy hay không. Một bạn học khác thấy đã rất lo lắng, hỏi mình mau đến xem cậu ấy.” Mao Mao nói.
Hoàng Vũ Huyên không khỏi lo lắng: “Nghe có vẻ khá nghiêm trọng đấy, cậu không mau đi qua xem một chút sao?”
Mặt Mao Mao đầy vẻ không để ý lắm: “Tại sao mình phải đi chứ? Cậu ấy viết những câu đó chính là cố tình cho bạn trai cũ xem mà! Ôi trời, mặc dù mình rất không muốn nói như vậy, nhưng mình thật sự rất ghét kiểu người lấy việc tự tử ra để bắt chẹt tình cảm của người khác.”
Hoàng Vũ Huyên còn muốn nói gì đó, thì Mao Mao đã xua tay ngắt lời cô: “Thật sự không cần để ý đến cậu ấy đâu! Hơn nữa, hôm nay cũng đúng lúc đến phiên mình kiểm kê, mình làm sao có thời gian đi giải quyết loại chuyện nhỏ nhặt này chứ.”
“Đây không phải là chuyện nhỏ nhặt.” Vương Thuyên Thắng ở bên cạnh vẫn luôn yên lặng lắng nghe đột nhiên lên tiếng.
Hoàng Vũ Huyên và Mao Mao đồng thời quay đầu nhìn anh, phát hiện vẻ mặt của anh chưa bao giờ nghiêm túc, cứng lại như vậy, thì không khỏi có chút bất ngờ.
Vương Thuyên Thắng nghiêm túc nói: “Mỗi một người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ gặp phải những cửa ải khó khăn không biết nên đi tiếp như thế nào, có một số người rất may mắn, có thể dựa vào chính mình mà vượt qua, hoặc là có người kịp thời giúp đỡ, nhưng cũng có một số người lại không may mắn như vậy…” Một khắc đó, anh đã nghĩ đến Mạc Tuấn Kiệt.
Tính toán thời gian, thì Mạc Tuấn Kiệt đã ra tù cũng được ba năm rồi, nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì.
Nếu như lúc ấy, anh quan tâm đến Mạc Tuấn Kiệt nhiều hơn một chút, vậy thì Mạc Tuấn Kiệt sẽ không phải chịu đựng tất cả những điều này một mình? Cũng không đến nổi hoàn toàn mất liên lạc với thế giới này.
Vương Thuyên Thắng lấy lại tinh thần, phát hiện Hoàng Vũ Huyên và Mao Mao đều đang ngơ ngác nhìn mình, thì vội vàng thu lại sự tiếc nuối và buồn bã đã vô tình để lộ ra, sau đó nói với Mao Mao: “Em chỉ là muốn nói, cho dù chị nghĩ rằng chị ấy lấy việc tự tử ra chỉ là để bắt chẹt tình cảm, nhưng mà bây giờ chị ấy thật sự rất buồn, rất cần có người ở bên, nếu tình cảm của chị và chị ấy rất tốt, thì lúc này đi quan tâm chị ấy một chút, ở bên chị ấy, cũng đâu có sao đâu?”
Mao Mao lắng nghe lời này của anh, gật đầu một cái.
Hoàng Vũ Huyên lập tức nói có thể giúp xử lý công việc kiểm kê cho Mao Mao, bảo Mao Mao có thể yên tâm đi tìm bạn học cấp ba đó.
Trước khi Mao Mao rời đi, thấp giọng hỏi Hoàng Vũ Huyên: “Vương Thuyên Thắng vừa nãy nói như thế, có phải trước kia em ấy cũng từng gặp phải những chuyện tương tự không?”
Hoàng Vũ Huyên lắc đầu, vốn là cô không hề có chút hứng thú với quá khứ của Vương Thuyên Thắng, nhưng giờ phút này lại không khỏi có chút tò mò.
Bên ngoài cửa sau của nhà hàng, Vương Thuyên Thắng dựa lưng vào tường, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xám xịt không có một vì sao.
Mạc Tuấn Kiệt, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?
Anh tin rằng Mạc Tuấn Kiệt sẽ không làm những chuyện tàn ác như vậy, nhưng khi cảnh sát xuất hiện, áp giải Mạc Tuấn Kiệt lên xe cảnh sát, Mạc Tuấn Kiệt không có một lời bào chữa nào.
Thậm chí, sau đó cũng không bao giờ liên lạc với anh nữa.
Đã nhiều năm như thế, nhưng anh vẫn luôn rất muốn hỏi trực tiếp Mạc Tuấn Kiệt: Đêm hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Anh đang đắm chìm trong nỗi bi thuơng và nuối tiếc đã qua, thì cửa sau của nhà hàng đột nhiên bị mở ra, Hoàng Vũ Huyên thò đầu ra, hỏi: “Vương Thuyên Thắng, cậu trốn ở đây làm gì?”
Vương Thuyên Thắng vội vàng quay đầu đi, không muốn để cho cô nhìn thấy vẻ buồn bã trên gương mặt mình.
Anh điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói, “Không có chuyện gì, chỉ là ngẩn người thôi.”
Nhưng giọng điệu của anh rõ ràng là không vui vẻ như mọi khi.
“Cậu có phải là… nhớ đến ai hay không?” Hoàng Vũ Huyên ngập ngừng hỏi.
Vương Thuyên Thắng không muốn tiếp tục chủ đề này, vì vậy nói: “Không phải chị sắp tan làm sao?”
“Tôi sắp tan làm rồi, nhưng mà tôi nghĩ cậu chưa từng làm kiểm kê, nên tôi có thể nhân tiện dạy cho cậu. Nếu không sao, thì đi vào nhanh một chút, dạy xong sớm, thì tôi mới có thể tan làm sớm.” Hoàng Vũ Huyên nói.
Anh chợt nhận ra, có lẽ, Hoàng Vũ Huyên đang quan tâm đến anh.
Anh đi theo Hoàng Vũ Huyên trở lại nhà bếp, cô cẩn thận chỉ từng cái một, thấy tâm trạng của Vương Thuyên Thắng dường như vẫn có vẻ không ổn, cô để tờ kiểm kê xuống, nói với anh, “Cậu đoán xem, từ khi tôi bắt đầu làm việc ở đây, chỉ cần tâm trạng của tôi không tốt, thì sẽ làm gì?”
Vương Thuyên Thắng mờ mịt lắc đầu một cái.
“Chính là giành công việc kiểm kê.” Hoàng Vũ Huyên nói.
“Tại sao?” Anh có chút khó hiểu.
Thấy cuối cùng cũng thành công dời sự chú ý của anh một chút, thì không biết tại sao, cô lại cảm thấy có chút vui vẻ.
“Bởi vì trong lúc kiểm kê, thì trong nhà hàng chỉ có mình tôi thôi, lúc này có thể mở những bài hát mà tôi thích nghe đó! Còn nữa, mặc dù việc kiểm kê rất nhàm chán, nhưng nhất định phải vô cùng tập trung tinh thần, có thể tạm thời làm cho tôi không cần suy nghĩ đến những chuyện không vui kia nữa. Điều quan trọng nhất, chính là khi kiểm kê sẽ thường xuyên có một vài điều bất ngờ nho nhỏ, giống như là ——” Cô đi về phía tủ đông, mở cửa tủ đông ra, lấy một đĩa thịt bò còn nguyên ở bên trong, “Tôi vừa mới phát hiện cậu nhân viên vừa học vừa làm thêm phụ trách mua hàng đã bí mật giấu một miếng bít tết mắt sườn! Thế nào, chúng ta cùng nhau đánh chén đĩa thịt bò bít tết này đi!”
Anh biết Hoàng Vũ Huyên đang cố gắng làm cho anh cảm thấy tốt hơn, vì vậy đã miễn cưỡng rặn ra nụ cười, dùng sức gật đầu.
Vặn ga, gắp miếng thịt bò bít tết lên vỉ nướng, không bao lâu sau cả căn bếp đã tràn ngập mùi thịt thơm, khiến cho người ta phải chảy nước miếng.
Anh nhìn vẻ mặt chuyên tâm nướng thịt của cô, có lẽ là đang nghĩ đến lát nữa đã có thể ăn được đồ ngon, nên trên mặt cô tràn đầy ý cười.
Nụ cười kia làm cho anh cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.
Vì vậy, từ tận đáy lòng, khóe miệng của anh cũng cong lên.
——— o ———
Hôm nay là sinh nhật của Hoàng Vũ Huyên.
Anh đã sớm lên kế hoạch muốn tặng quà gì cho cô, còn đặc biệt nhờ Trần Tài Dụ giúp đỡ, muốn anh ta tìm cách hỏi thăm nơi Hoàng Vũ Huyên tổ chức sinh nhật, sau đó anh sẽ giả vờ vừa vặn đi ngang qua, vừa vặn chuẩn bị một món quà nhỏ trong tay, rồi lại vừa vặn phát hiện hôm nay là sinh nhật của Hoàng Vũ Huyên, có thể ở bên cô trong ngày sinh nhật, tặng quà cho cô.
Trần Tài Dụ nghe xong kế hoạch của anh, thì chỉ có một câu: “Cậu muốn tặng quà sinh nhật cho chị ấy thì cứ tặng trực tiếp đi, cần gì phải đi vòng một vòng lớn như vậy chứ? Nếu chị ấy có bạn trai rồi thì sao? Tặng quà sinh nhật thế nào?”
“Cậu thì biết cái gì? Nếu như chị ấy biết mình muốn tặng quà, thì chắc chắn sẽ không nhận, nhưng nếu như là tặng quà trước mặt mọi người, mọi người la hét, thì chị ấy sẽ không có lý do gì mà không nhận —— “
Lúc này Hoàng Vũ Huyên đi theo Mao Mao vào phòng học, Vương Thuyên Thắng vội vàng kéo Trần Tài Dụ ngồi xuống, đang muốn nháy mắt kêu Trần Tài Dụ hỏi chuyện, thì Mao Mao lại tự mình đi tới, hỏi thẳng Vương Thuyên Thắng: “Đàn em, hôm nay cậu có sắp xếp ca làm nhà hàng không?”
“Hôm nay em có lịch nghỉ, sao vậy?” Vương Thuyên Thắng hỏi.
“Hôm nay chị có việc gấp, cậu có thể làm thay ca giúp chị được không?” Mặt Mao Mao đầy vẻ cầu xin.
Vương Thuyên Thắng nhìn Trần Tài Dụ, có chút khó xử nói: “Nhưng mà, xin lỗi chị, hôm nay em đã có sắp xếp khác rồi.”
Mao Mao mặt đầy thất vọng, lúc này Hoàng Vũ Huyên cũng bước tới, hỏi: “Mao Mao, sao thế?”
Mao Mao buồn bã nói: “Mẹ mình lần trước vừa mới phẫu thuật, ai biết sau khi về nhà, thì vết thương bị nhiễm trùng, hôm nay phải tạm thời nhập viện, mình tan học xong là phải đến chăm sóc bà ấy, cho nên muốn tìm người làm thay ca giúp mình.”
“Hay là cậu xin phép quản lý đi?” Hoàng Vũ Huyên đề nghị.
Mao Mao lắc đầu, nói: “Mình nhớ hôm nay cậu cũng có lịch nghỉ, như vậy thì hai người đều có lịch nghỉ, tuần trước A Khải lại nghỉ luôn, cộng thêm hôm nay là cuối tuần, nhà hàng chắc hẳn sẽ rất bận, quản lý sẽ không cho mình xin nghỉ đâu…” Vừa nói, lòng lại quýnh lên, hốc mắt Mao Mao không khỏi đỏ lên.
Hoàng Vũ Huyên thấy vậy, thì suy nghĩ một lúc, xung phong nhận việc nói: “Vậy mình giúp cậu làm thay ca!”
Mặt Mao Mao đầy vẻ ngạc nhiên: “Nhưng hôm nay không phải cậu đã có hẹn với đàn anh, muốn cùng nhau tổ chức sinh nhật sao?”
Hoàng Vũ Huyên không quan tâm lắm nói: “Không sao đâu, ăn sinh nhật thôi mà, có thể chờ sau khi tan làm rồi lại đi với anh ấy!”
Vương Thuyên Thắng nghe vậy, thì lập tức đứng dậy, vỗ ngực một cái, nói: “Chị Mao Mao, để em làm thay ca giúp chị!”
“Thật sao? Nhưng mà… Không phải cậu đã nói có sắp xếp khác rồi sao?” Mao Mao hỏi.
“Chuyện của em chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, huống chi hôm nay là ngày sinh nhật của chị Vũ Huyên, dù sao cũng không tiện để cho người ăn sinh nhật mà còn phải đi làm thay đúng không? Vậy thì mất hứng lắm!” Anh nói.
“Vương Thuyên Thắng, không ngờ cậu lại chu đáo như vậy!” Mao Mao cảm động đến chết đi sống lại.
Vương Thuyên Thắng mỉm cười nhìn về phía Hoàng Vũ Huyên, nói: “Đàn chị, chị cứ trải qua ngày sinh nhật với bạn trai của chị đi!”
Hoàng Vũ Huyên nhìn anh, nở nụ cười tán dương.
Nhà hàng vào buổi tối cuối tuần quả nhiên bận đến tối mày tối mặt, từ sau khi bắt đầu vào làm thì Vương Thuyên Thắng không hề rảnh rỗi, gần như là một người làm việc của hai người.
“Phục vụ, gọi đồ ăn!” Một bàn khách hô to.
Vương Thuyên Thắng đáp lại, lúc đang muốn bước nhanh tới, thì cửa nhà hàng mở ra, anh hô to “Chào mừng quý khách!” theo những sinh viên khác. Sau đó nhìn về phía cửa, ngạc nhiên phát hiện, vậy mà lại là Hoàng Vũ Huyên.
Tâm trạng của Hoàng Vũ Huyên dường như như hơi không vui, sau khi vào cửa liền đi về phía phòng nghỉ của nhân viên, như thể muốn thay đồng phục bắt đầu làm việc.
Vương Thuyên Thắng gọi một người khác đến giúp anh chọn đồ ăn cho khách, sau đó bước đến phòng nghỉ của nhân viên, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Vũ Huyên đang đeo tạp dề đồng phục.
“Đàn chị, sao chị lại tới?”
Thật ra thì anh còn muốn hỏi: Không phải cô muốn tổ chức sinh nhật với đàn anh hay sao?
Nhưng phán đoán từ sắc mặt của Hoàng Vũ Huyên, thì anh cảm thấy mình lúc này tốt nhất không nên đề cập tới chuyện này.
Hoàng Vũ Huyên cố gắng phấn chấn lên, làm bộ như không có chuyện gì trả lời: “Quản lý gọi điện thoại cho tôi, nói hôm nay không đủ người, hỏi tôi có thể tới giúp hay không, tôi nghĩ dù sao cũng không có sao, nên đã đến đây.”
“Gì mà không có sao? Hôm nay không phải chị muốn tổ chức mừng sinh nhật với đàn anh lỗ rốn [] đó sao?” Vương Thuyên Thắng không hiểu hỏi.
[] Lỗ rốn (肚脐 – dùqí) đồng âm với tên bạn trai của Vũ Huyên là Đỗ Tề Mẫn (杜齐闵 – dùqímǐn)
“Đàn anh lỗ rốn cái gì chứ? Cậu đừng có gọi bậy được không?” Hoàng Vũ Huyên sửa lại, sau đó giọng điệu có phần bực bội nói, “Anh ấy nói hôm nay có việc gấp, không hẹn nữa.”
“Có chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện tổ chức sinh nhật cho chị chứ?” Vương Thuyên Thắng vô thức tăng âm lượng, thậm chí còn có chút tức giận.
Phản ứng của anh mạnh như vậy, ngược lại làm cho Hoàng Vũ Huyên sợ hết hồn.
Lúc này quản lý gọi người tới mang đồ ăn lên, Vương Thuyên Thắng đáp một tiếng, rồi xoay người rời đi, trong mắt vẫn mang theo lửa giận không che giấu được.
Hoàng Vũ Huyên nhìn bóng lưng của anh, trầm ngâm.
Anh… tại sao lại để ý như vậy?
Buổi tối cuối tuần đầy sóng gió cuối cùng cũng kết thúc, tất cả nhân viên trong nhà hàng gần như đều gục xuống ghế, không thể nhúc nhích.
Vương Thuyên Thắng nhìn đồng hồ trên tường, đã gần mười giờ tối rồi, anh suy nghĩ một chút, rồi đi tới chỗ Hoàng Vũ Huyên đang thu dọn bàn cuối cùng, hỏi: “Đàn chị, một lát nữa chị có làm gì không?”
Hoàng Vũ Huyên lắc đầu.
“Vậy thì chị có thể đợi em một chút được không, em sẽ quay lại ngay!” Vương Tuyên Thắng nói xong cũng không chờ cô trả lời, lập tức xoay người chạy ra khỏi nhà hàng.
Gần đây có một cửa tiệm bánh ngọt đóng cửa lúc mười giờ tối, nếu như vẫn còn kịp, thì anh muốn mua một cái bánh sinh nhật cho Hoàng Vũ Huyên.
Nhưng không lâu sau khi Vương Thuyên Thắng rời khỏi nhà hàng, thì điện thoại của Hoàng Vũ Huyên đổ chuông, là Đỗ Tề Mẫn gọi tới.
“Không phải anh nói hôm nay có chuyện gấp sao?” Cô hỏi.
“Ừ, nhưng mà bây giờ anh đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, hiện tại đang ở quán cà phê gần đó, em có tiện qua đây một chút không?” Đỗ Tề Mẫn ở đầu bên kia điện thoại nói.
Hoàng Vũ Huyên hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến, có lẽ đây là sự ngạc nhiên mừng rỡ mà Đỗ Tề Mẫn cố tình sắp sếp, trên khuôn mặt mệt mỏi xuất hiện nụ cười hạnh phúc, vui vẻ đồng ý.
Đến khi Vương Thuyên Thắng thở hổn hển mang bánh gato mua được trước khi cửa tiệm bánh ngọt đóng cửa trở lại nhà hàng, thì Hoàng Vũ Huyên đã sớm rời đi, chỉ còn lại một mình quản lý đang dọn dẹp.
“Hoàng Vũ Huyên đâu rồi ạ?” Vương Thuyên Thắng hỏi.
“Đi rồi.” Quản lý nói.
“Đi rồi?” Vương Thuyên Thắng ngẩn người.
“Cô ấy nhận được điện thoại của bạn trai, hỏi tôi có thể về trước hay không, tôi thấy dáng vẻ vui vẻ của cô ấy, thì chắc là vì muốn vội đi hẹn hò, nên đã để cho cô ấy về trước rồi.”
Vương Thuyên Thắng đột nhiên giống như một quả bóng bị xì hơi, bất lực bưng bánh gato, ngây người đứng tại chỗ.
Anh cười khổ nghĩ: Xem ra, anh lại tự mình đa tình rồi.
Hoàng Vũ Huyên đi vào quán cà phê, lòng đầy mong đợi nhìn xung quanh, Đỗ Tề Mẫn ngồi trong góc nhìn thấy cô, thì vẫy tay với cô.
Cô vui vẻ đi tới, nụ cười trên môi chợt cứng đờ, bởi vì bên cạnh Đỗ Tề Mẫn còn có một cô gái khác, cô ta ăn mặc thời thượng, mặt mũi nổi bật, lại đang không khách khí nhìn Hoàng Vũ Huyên từ trên xuống dưới.
“Cô ấy là?” Hoàng Vũ Huyên ngập ngừng hỏi.
Đỗ Tề Mẫn còn chưa mở miệng, thì cô gái kia đã vênh váo thúc dục Đỗ Tề Mẫn: “Không phải anh muốn nói rõ ràng với cô ấy sao? Mau lên đi!”
Lúc này Đỗ Tề Mẫn mới tỏ vẻ ngượng ngùng nói: “Cô ấy là bạn gái cũ của anh, một thời gian trước anh với cô ấy đã liên lạc lại, lúc này mới phát hiện ra, sau khi chia tay bọn anh vẫn không quên được nhau, cho nên… bọn anh quyết định quay lại với nhau.”
Hoàng Vũ Huyên thật sự không dám tin vào tai mình!
Đỗ Tề Mẫn áy náy trong lòng, không dám nhìn thẳng vào mắt của Hoàng Vũ Huyên, hơi nghiêng đầu, nói: “Anh biết, như vậy là có lỗi với em, nhưng anh cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng với nhau thì tốt hơn.” Dừng một chút, anh ta nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Đầu óc Hoàng Vũ Huyên trở nên trống rỗng, qua vài giây, mới ấp a ấp úng hỏi: “Vậy… Vậy mấy ngày nay, anh nói là anh bận làm luận văn tốt nghiệp, cũng là đang nói dối tôi?” Cô chỉ cô gái bên cạnh Đỗ Tề Mẫn, “Anh thật ra đều chạy tới chỗ cô ấy?”
Đỗ Tề Mẫn gật đầu, đang định nói gì đó, thì Hoàng Vũ Huyên đột nhiên vung tay lên dùng sức tát một cái, một tiếng “pa” vang thật lớn, cả quán cà phê đều nghe thấy, rối rít quay đầu lại tò mò nhìn.
Đỗ Tề Mẫn sững sờ sờ gò má đau đớn của mình, không biết nên phản ứng thế nào.
“Này, sao cô lại ra tay đánh người như vậy chứ!” Bạn gái cũ của Đỗ Tề Mẫn tức giận đứng dậy chỉ trích.
“Im miệng! Chỗ này không có chuyện của cô, cô ngồi yên ngoan ngoãn cho tôi, nếu không ngay cả cô tôi cũng đánh đó!” Hoàng Vũ Huyên hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái, khí thế hoàn toàn áp đảo cô ta.
Cô gái kia lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám lên tiếng nữa.
Đỗ Tề Mẫn vội vàng bảo vệ trước mặt cô gái, như thể rất sợ Hoàng Vũ Huyên sẽ thật sự ra tay đánh người.
“Tất cả đều là lỗi của anh,” Đỗ Tề Mẫn nói, “Anh biết anh thật sự có lỗi với em, nhưng vẫn tốt hơn là cứ lừa em ——”
Hoàng Vũ Huyên tức giận ngắt lời anh ta: “Đỗ Tề Mẫn, hôm nay là sinh nhật của tôi, anh quên thì cũng được thôi, vậy mà lại còn dẫn bạn gái cũ của anh tới trước mặt tôi diễn màn kịch thối nát này! Vậy thì sau này cứ mỗi năm tôi đón sinh nhật, chẳng phải đều sẽ nghĩ tới tôi từng quen với một tên đàn ông tồi tệ như anh sao?”
Đỗ Tề Mẫn còn ngây ngốc hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của em?”
Hoàng Vũ Huyên cảm thấy mình sắp bị chọc đến bùng nổ.
Tên bất tài này! Bản thân không thể thoát ra khỏi một mối quan hệ, thì tại sao lại còn kéo cô vào?
“Xin lỗi, anh thật sự không biết hôm nay là sinh nhật của em ——” Anh ta vẫn đang bận xin lỗi.
“Anh im miệng, tôi không cần anh nói xin lỗi, tôi chỉ mong từ nay về sau anh sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt tôi!” Hoàng Vũ Huyên nói xong liền bước nhanh ra khỏi quán cà phê.
Đáng ghét! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!
Đỗ Tề Mẫn tên tồi tệ này!
Hôm nay là sinh nhật của cô đó!
Đây thật sự là lần sinh nhật tồi tệ nhất mà cô từng có!
Cô vừa đi nhanh trên đường, vừa rơi những giọt nước mắt tức giận không cam lòng vì bị lừa dối, nhưng sau đó đã lấy tay lau đi nước mắt.
Có cái gì tốt mà khóc!
Cần gì phải cảm thấy đau khổ rơi nước mắt vì một tên tồi tệ như thế?
Chỉ là gặp phải một nhóm lừa đảo tình cảm mà thôi…
Mặc dù đã cố gắng an ủi bản thân, nhưng những giọt nước mắt vừa mới lau đi lại không tự chủ rơi xuống lần nữa.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vốn cho là tên xấu xa Đỗ Tề Mẫn kia gọi tới, cô lấy điện thoại ra định cúp máy, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, thì lại do dự một chút.
Cô bắt máy, giả vờ bình tĩnh: “Gọi cho tôi có chuyện gì?”
Trong điện thoại truyền tới giọng của Vương Thuyên Thắng: “Không có chuyện gì cả, chỉ là nghĩ tới, bây giờ cách lúc kết thúc sinh nhật của đàn chị, còn một tiếng nữa, em phát hiện ra em còn chưa nói một câu ‘Sinh nhật vui vẻ’ với chị. Đàn chị, sinh nhật vui vẻ.”
Một câu “Sinh nhật vui vẻ” dịu dàng, không hiểu tại sao lại khiến cho cô cảm thấy uất ức, nước mắt rơi xuống càng dữ dội hơn, cô không dám đáp lại, thậm chí không dám lên tiếng, chỉ sợ Vương Thuyên Thắng phát hiện mình đang khóc.
Sau đó, cô dừng lại.
Cô ngạc nhiên nhìn trước nhà hàng nơi cô làm việc cách đó không xa, một mình Vương Thuyên Thắng ngồi trên xe gắn máy, vừa gọi điện thoại cho cô, vừa tỉ mỉ cắm từng cây nến một lên bánh gato.
Cô nghe thấy giọng nói của Vương Thuyên Thắng tiếp tục truyền tới từ điện thoại: “Em biết bây giờ đàn chị đang đón sinh nhật với đàn anh, em cũng biết em từng nói, phải giữ một khoảng cách với chị, nhưng mà em nghĩ, nói một câu ‘Sinh nhật vui vẻ’ với chị, cũng không quá đáng phải không?”
Cô thấy Vương Thuyên Thắng cắm nến xong, một tay cầm bật lửa, thắp từng ngọn nến. Buổi tối sinh nhật làm cho cô chán nản khó chịu này, theo từng ngọn nến sáng lên, trái tim cô cũng dần dần ấm lên.
Ít nhất, còn có một người quan tâm đến cô, sẵn sàng thắp nến trên bánh sinh nhật cho cô.
Vương Thuyên Thắng đốt nến xong, vẫn không nghe thấy Hoàng Vũ Huyên đáp lại, thì nghĩ rằng mình thật sự làm phiền đến cô, nên vội nói: “Không có gì đâu, em chỉ muốn nói những điều này thôi, không làm phiền buổi hẹn hò của hai người nữa, bye bye ——”
“Chờ một chút!” Hoàng Vũ Huyên ngắt lời anh, “Hôm nay là sinh nhật của tôi, cậu cho rằng nói một câu sinh nhật vui vẻ, là có thể thể xong sao?” Nước mắt đã sớm bị lau đi, trong giọng nói của cô mang theo một chút vui vẻ.
Trái tim của Vương Thuyên Thắng ấm lên, đang định nói điều gì đó, thì Hoàng Vũ Huyên đã đi tới trước mặt anh.
Anh mở to mắt, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, lúc này Hoàng Vũ Huyên đã cúp điện thoại, nhìn cái bánh gato mà Vương Thuyên Thắng chuẩn bị cho cô, hỏi: “Vừa nãy tan làm, cậu muốn tôi đợi một lát, chính là để mua cái bánh gato này cho tôi sao?”
Vương Thuyên Thắng gật đầu, nói: “Em vốn cho rằng hôm nay không có ai tổ chức sinh nhật cho chị, cho nên chạy đi mua một cái bánh gato, muốn chúc chị sinh nhật vui vẻ.”
Hoàng Vũ Huyên nhìn chiếc bánh sinh nhật thoa đầy bơ, còn có những ngọn nến đang cháy trên đó, trái tim vốn tràn đầy sự uất ức và tức giận vì bị phản bội, cũng chầm chậm tan chảy ra giống như dầu nến, chỉ còn lại hơi ấm tuôn trào.
“Không phải chị đón sinh nhật với đàn anh lỗ rốn sao? Tại sao bây giờ lại ở đây một mình?” Vương Thuyên Thắng tò mò hỏi.
Hơn nữa, phản ứng của Hoàng Vũ Huyên cũng không đúng lắm.
Nếu là bình thường, thì cô sẽ chỉ ghét bỏ anh phiền phức, còn mắng anh là tên cuồng theo dõi, nào có giống như bây giờ, mặt vô cùng cảm động.
“Đàn chị?”
“Nếu còn không ước, thì nến sẽ cháy hết đó.” Cô đột nhiên nói.
Lúc này, anh mới phát hiện, hốc mắt của cô đỏ hoe.
Anh mơ hồ đoán được điều gì đã xảy ra, nhưng không nói thẳng ra.
“Vậy em hát bài chúc mừng sinh nhật trước đã!” Anh nói.
“Đừng hát trước, mau ước đi!” Cô thúc giục, như thể cô không thể chờ đợi được nữa.
“Được rồi, sinh nhật của chị, chị quyết định.” Anh nói.
Cô nhìn ngọn nến đang cháy dịu dàng, chớp mắt mấy cái, vẫn còn có thể cảm nhận được sự ẩm ướt trong hốc mắt, sau đó nói: “Điều ước đầu tiên của tôi, là mong tất cả những người yêu nhau trên thế giới này cuối cùng đều sẽ trở thành vợ chồng.”
Trái tim Vương Thuyên Thắng thắt lại, nhìn khuôn mặt của cô, phát hiện những giọt nước mắt đã khô.
“Điều ước thứ hai, tôi hy vọng cả đời này, đừng để cho tôi có cơ hội bạt tai người khác nữa.”
Vương Thuyên Thắng hơi mở to mắt, có chút kinh ngạc.
Lần đầu tiên nghe thấy có người ước điều ước sinh nhật như vậy.
Vừa nãy Hoàng Vũ Huyên đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Vũ Huyên dừng lại một chút, không tiếp tục ước nữa.
Vì vậy anh hỏi: “Còn điều ước thứ ba thì sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, nhìn anh nói: “Điều ước thứ ba, tôi không nghĩ ra, cho cậu đó!”
“Cho em? Tại sao?” Vương Thuyên Thắng chỉ vào chính mình.
“Dù sao không ước thì cũng thật lãng phí, chi bằng cho cậu.”
Vương Thuyên Thắng mỉm cười nói: “Được, sinh nhật của chị, chị quyết định, điều ước sinh nhật thứ ba của chị, em sẽ ước thay chị.” Sau đó nhắm hai mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như đang thật sự ước thay cô.
Cho đến lúc này, Hoàng Vũ Huyên mới ngước mắt lên nhìn anh, trên mặt mang theo nụ cười mỉm.
Cảm ơn cậu, đàn em. Cô thầm nói trong lòng.
“Cậu đã ước điều gì vậy?” Cô hỏi.
Vương Thuyên Thắng cười bí hiểm: “Điều ước thứ ba, là không thể nói ra. Một khi đã nói ra, thì sẽ không thành hiện thực được. Nào, cắt bánh đi!”
Cô cầm lấy con dao nhựa mà Vương Thuyên Thắng đưa cho, quên hết tất cả chuyện không vui đã xảy ra tối nay, vui vẻ cắt bánh.
Sau đó, hai người lẻn trở lại phòng bếp của nhà hàng, tìm được một chai rượu vang sủi, vừa ăn bánh gato, vừa uống rượu mừng sinh nhật, cuối cùng Hoàng Vũ Huyên cũng nói về chuyện chia tay tối nay của cô với Đỗ Tề Mẫn cho Vương Thuyên Thắng.
Vương Thuyên Thắng lập tức kêu la cho cô, đầu tiên là mắng chửi Đỗ Tề Mẫn bắt cá hai tay một trận, sau đó nói: “Thật sự không hiểu nổi, tại sao chị lại thích loại người như vậy chứ?”
Hoàng Vũ Huyên dường như cũng có chút ảo não, sau khi suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra thì, ban đầu tôi không hề có cảm giác với anh ấy, cho đến hai tháng trước, khoa chúng tôi có rất nhiều người cùng đi du lịch, gặp được một cô bé bị lạc đường, tôi thấy đàn anh nắm tay cô bé, tìm người nhà giúp cô bé, tôi liền cảm thấy giống như nhìn thấy bóng dáng của một người trên người anh ấy…” Cô bắt đầu nhớ lại thời điểm từ rất lâu trước đây, lần đầu tiên cô nhìn thấy người đó.
“Chị nghĩ đến ai vậy?” Vương Thuyên Thắng nhìn thấy vẻ mặt đầy say mê của cô, thì bất giác có chút bận tâm.
Hoàng Vũ Huyên hơi nghiêng đầu, nhấp một ngụm rượu vang sủi, vẻ mặt trở nên dịu dàng, nói: “Lúc tôi còn rất nhỏ, có lần trở về Đài Nam để thăm bà của tôi, chính mình ham chơi chạy ra ngoài, kết quả bị lạc đường. Ngay vào lúc tôi không biết phải làm thế nào, thì có một anh trai chẳng nhưng dẫn tôi đi tìm đường về nhà, mà còn mời tôi ăn rất nhiều đồ, nào là bánh rán quẩy tẩm đường, trà bí đao, anh ấy còn làm cả kẹo bơ cứng dạng tổ ong cho tôi ăn nữa, cuối cùng còn đưa tôi đi ăn thịt bò bít tết, với lại anh ấy còn dẫn tôi đi chơi đánh bi, câu cá vàng trên phố cổ, anh ấy rất lợi hại, chơi cái gì cũng thành thạo…”
Vương Thuyên Thắng vừa nghe, liền đột nhiên cảm thấy những cảnh này thật quen thuộc.
Đột nhiên, anh nhớ lại khi mình vẫn còn học cấp ba, cũng từng gặp một cô bé lạc đường háu ăn như vậy!
Anh trai ơi, đừng quên em nhé…
Tiếng gọi không nỡ của cô bé năm đó ở sau lưng anh tựa như văng vẳng bên tai.
Một ngụm rượu vang sủi nghẹn trong họng Vương Thuyên Thắng, làm cho anh không ngừng ho sặc sụa, mặt đỏ bừng.
Anh nhớ ra rồi! Cô bé nhỏ bám riết lấy anh năm đó, không phải đã nói tên là Hoàng Vũ Huyên sao?
Làm sao anh có thể quên chuyện này chứ?
“Cậu không sao chứ?” Cô quan tâm hỏi.
Anh vừa lắc đầu, vừa hỏi, “Vậy… vậy thì chị còn nhớ anh trai đó trông như thế nào không? Nhất định rất đẹp trai phải không?”
Chẳng lẽ Hoàng Vũ Huyên thấy anh của bây giờ, mà không cảm thấy quen thuộc sao?
Chỉ nhìn thấy Hoàng Vũ Huyên lắc đầu một cái, tiếc nuối nói: “Tôi chỉ nhớ, sau khi anh trai lái xe máy đưa tôi về nhà bà, lúc anh ấy phải rời đi tôi đã rất buồn, tôi còn đuổi theo sau lưng anh ấy hô to, bảo anh ấy đừng quên tôi, nhưng mà… sau đó, ngược lại là tôi đã quên mất anh ấy trông như thế nào…”
Vương Thuyên Thắng thầm thở dài.
Nếu như cô không quên, thì có lẽ khoảnh khắc hai người gặp nhau trong khuôn viên trường đại học, cô sẽ lập tức yêu anh.
Hồi tưởng lại quá khứ ngọt ngào thuở ấu thơ, đôi mắt của Hoàng Vũ Huyên sáng ngời, nói: “Mặc dù tôi không nhớ được hình dáng của anh ấy, nhưng mà tôi vẫn chưa bao giờ quên được anh ấy. Tôi vẫn luôn suy nghĩ ở trong lòng, nếu như có một ngày nào đó, tôi muốn tìm bạn trai, thì người đó nhất định phải giống như anh ấy ——”
Vương Thuyên Thắng ngắt lời cô: “Chỉ bởi vì tên lỗ rốn thối đó cũng đưa em gái nhỏ bị lạc đường về nhà, mà chị liên tưởng anh ta với anh trai kia là một, rồi thích anh ta sao?”
Hoàng Vũ Huyên không phủ nhận, có chút xấu hổ gật đầu một cái.
Khóe miệng của Vương Thuyên Thắng giật giật một cái, thầm nghĩ: Cái tên lỗ rốn thối kia với anh khác nhau nhiều vậy mà!
“Sao cậu lại có vẻ mặt này?” Hoàng Vũ Huyên trừng mắt nhìn anh.
“À, cái này, em đang… em đang rất vui có được không?” Anh nhanh chóng giải thích.
“Có gì mà vui?” Cô không hiểu.
“Bởi vì chị thất tình rồi, vậy thì không phải có nghĩa là em có thể theo đuổi chị hay sao?”
“Vương Thuyên Thắng, cậu ngốc à!” Cô dùng muỗng đập vào sau ót của anh, “Tôi vừa mới thất tình đó!”
“Chẳng lẽ chị chưa bao giờ nghe nói, cách nhanh nhất để trị thất tình, chính là mau mau yêu đương lại một lần nữa à! Chỉ cần chị cần, em sẽ có mặt bất cứ lúc nào!”
“Cậu nghĩ hay thật! Tôi đều không tin lời của đám con trai thối các cậu nói nữa, cũng không cần tìm bạn trai nữa!” Hoàng Vũ Huyên quay đầu, không muốn để ý anh.
“Được lắm, nếu cả đời này chị đều sẽ không tìm bạn trai, thì sau này em có thể danh chính ngôn thuận tổ chức sinh nhật hàng năm cho chị. Vào ngày lễ tình nhân hàng năm, em cũng có thể tìm chị cùng nguyền rủa những cặp đôi hạnh phúc kia ——”
“Vương Thuyên Thắng, cậu thật sự có bệnh rồi!” Bị anh làm loạn một trận như vậy, cô không nhịn được mà bật cười.
“Đàn chị, em nghiêm túc đấy, nếu như chị không muốn tìm bạn trai nữa, vậy thì cả đời này em cũng sẽ không tìm bạn gái!” Anh nghiêm túc nói với cô.
Bởi vì, trong lòng anh, cả đời này, anh đã sớm xác định cô rồi.
Hoàng Vũ Huyên lại không coi lời của anh là thật, cô nhìn đồng hồ, đã muộn lắm rồi, cô phải về nhà.
Lúc này Vương Thuyên Thắng đưa cho cô một món quà nhỏ, nói: “Chúc chị sinh nhật vui vẻ.”
Cô nhận lấy món quà nhỏ được đóng gói tinh xảo kia, nhìn anh, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ.
Sau đó Hoàng Vũ Huyên mới biết được, thật ra Vương Thuyên Thắng rất được hoan nghênh.
Bởi vì cô không còn cố ý tránh mặt anh, hoặc là không còn tỏ ra chán ghét với sự tồn tại của anh nữa, nên cô đã nhận ra, chỉ cần là nơi có Vương Thuyên Thắng xuất hiện, thì luôn có mấy cô gái trẻ tuổi thẹn thùng nhìn chằm chằm anh.
Sau tiết học đại cương ngày hôm đó, cô thấy mấy cô nữ sinh len lén đi theo sau lưng Vương Thuyên Thắng, thích thú thì thầm với nhau, không biết đang nói chuyện gì, nên thuận miệng hỏi Mao Mao: “Vương Thuyên Thắng rất được nữ sinh hoan nghênh sao?”
Mao Mao mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Bây giờ cậu mới biết á? Vương Thuyên Thắng là hot boy trong khoa của bọn họ đấy, không chỉ đàn em, mà ngay cả rất nhiều đàn chị cũng sẽ chủ động lấy lòng cậu ấy!”
Hoàng Vũ Huyên “Ồ” một tiếng, ngoài mặt vờ như không quan tâm lắm, thuận miệng nói: “Khó trách lại có tự tin như vậy, đi tán gái khắp nơi.”
Mao Mao nghe vậy, lập tức dừng động tác thu dọn, trợn to mắt nói: “Chờ một chút, chúng ta đang nói đến cùng một người sao? Cậu nói Vương Thuyên Thắng thích tán gái khắp nơi á?”
“Cậu ấy không có sao?” Hoàng Vũ Huyên hỏi.
“Làm ơn đi, cậu ấy sao có thể đi tán gái khắp nơi được? Cậu ấy giữ khoảng cách với tất cả con gái, không bao giờ chủ động nói chuyện với con gái đấy, làm cho một đám con gái nhìn được, mà không ăn được, cho nên mới ghét bỏ cậu ấy như vậy!” Mao Mao nói.
Hoàng Vũ Huyên mặt đầy nghi hoặc, xác nhận lại lần nữa: “Cậu có chắc là cậu đang nói về Vương Thuyên Thắng không?”
Mao Mao đã thu dọn đồ đạc xong, kéo Hoàng Vũ Huyên đi ra khỏi lớp, vừa đi, vừa nói: “Nếu không thì cậu cho rằng chúng ta đang nói về ai chứ? Cậu có biết, từ khi mới nhập học đến bây giờ, đã có bao nhiêu cô gái tỏ tình với cậu ấy không? Kết quả tất cả đều bị cậu ấy từ chối. Hơn nữa lý do từ chối của cậu ấy vô cùng tệ, cậu muốn nghe không?”
Trong lòng Hoàng Vũ Huyên rõ ràng có chút quan tâm, nhưng vẫn cứ không muốn thể hiện ra, sau khi sóng vai đi với Mao Mao được mấy bước, thì mới hỏi: “Lý do tệ gì?”
“Cậu có từng nghe tới Lâm Mạnh Khiết hoa khôi sinh viên năm nhất của năm nay chưa? Trong buổi tụ họp chào đón tân sinh viên ngày hôm trước ấy, em ấy đã tỏ tình với Vương Thuyên Thắng ngay trước mặt mọi người, kết quả Vương Thuyên Thắng lại nói với em ấy, thầy bói đã từng nói, cậu ấy không thể hẹn họ với con gái họ La, nếu không sẽ bị tổn thọ, nhưng mà người ta rõ ràng là họ Lâm! Ngay cả họ của người ta là gì cậu ấy cũng không rõ mà đã trực tiếp từ chối, tất cả mọi người ở đó đều cười nghiêng ngã.” Mao Mao nói.
“Chờ một chút, làm sao cậu biết rõ ràng như vậy?” Hoàng Vũ Huyên hỏi.
Lúc này mặt Mao Mao mới như đưa đám, xấu hổ nói: “Bởi vì… bởi vì tuần trước, Vương Thuyên Thắng mới vừa nói với cô gái nào đó rằng, thầy bói từng nói, cậu ấy không thể hẹn hò với con gái họ Mao, nếu không sẽ xung khắc với bố mẹ cậu ấy, hại gia đình bất hòa…” Mao Mao càng nói càng nhỏ.
Hoàng Vũ Huyên không cần hỏi cũng biết, “cô gái nào đó” chính là Mao Mao.
Cô đang định nói vài câu an ủi, thì Mao Mao đã tự mình phấn khởi, nói: “Không sao rồi, mặc dù lý do này rất tệ, nhưng mình cảm thấy cậu ấy thật sự rất chu đáo, dùng kiểu từ chối buồn cười này, làm cho các cô gái hết hy vọng với cậu ấy, cũng có bậc thang mà xuống. Chỉ là… khoảnh khắc bị từ chối kia, thật sự rất xấu hổ.”
Hoàng Vũ Huyên trầm ngâm.
Cho nên, thật ra thì Vương Thuyên Thắng cũng không phải là lấy lòng với mọi cô gái?
Cho đến nay anh thậm chí còn từ chối tất cả những cô gái tỏ tình với mình?
Cô phải thừa nhận rằng, cô dần dần bắt đầu nhìn Vương Thuyên Thắng khác đi.
Sau giờ học ngày hôm đó, Hoàng Vũ Huyên đi tới nhà hàng chuẩn bị làm việc như thường lệ.
Nhà hàng vẫn còn đang chuẩn bị, cô vừa bước vào, thì nghe thấy trên loa phát một bài nhạc hơi xưa.
Tiếng hát tang thương khiến cho cô mơ hồ nhớ đến một ca sĩ, người có vẻ ngoài cục mịch nhưng lại thường hát nhạc tình ca dịu dàng.
“Tại sao chỉ có một mình cậu ở đây? Quản lý đâu?” Hoàng Vũ Huyên hỏi.
“Quản lý phát hiện hôm nay bên nhà cung ứng đưa nhầm hàng, mới vừa giận đùng đùng chạy đi tìm nhà cung ứng làm ầm rồi.”
Cô gật đầu một cái, nghe nhạc nền, tò mò hỏi: “Đây là bài hát cậu mở hả?”
Vương Thuyên Thắng gật đầu: “Đúng vậy, thế nào? Nghe có hay không?”
“Đây là bài hát từ rất lâu rồi đúng không? Cậu mới có mấy tuổi, sao lại thích nghe kiểu bài hát xưa này?” Hoàng Vũ Huyên thích thú hỏi.
Anh chậm rãi đi tới trước mặt cô, trong mắt hiện lên sự thâm tình và quyến luyến.
Anh nói: “Em thích những bài hát xưa, đặc biệt là bài này. Chỉ cần nghe bài hát này, thì em sẽ cảm thấy bản thân đang ngồi trên cỗ máy thời gian, bất giác đi theo giai điệu trở lại một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ, nhớ tới rất nhiều chuyện cũ…”
Có thể là một nụ cười vô tình lưu lại trong tim.
Cũng có thể là một người không cẩn thận bước vào giấc mơ.
Cũng có thể, là một cái ôm vô ý nhưng lại nhớ rất rõ.
Anh nhìn cô gái trước mặt, lắng nghe LAST DANCE của Ngũ Bách, những hình ảnh ký ức thời cấp ba của bọn họ lần lượt hiện ra, vừa chua xót vừa ngọt ngào, còn mang theo vị đắng chát của thanh xuân.
Nụ cười của một người dưới cơn mưa.
Nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ.
Lần đầu tiên, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô khi cô ôm mình…
Anh nhìn chằm chằm cô, nói với cô: “Bài hát này luôn làm cho em nhớ đến người vẫn luôn ở trong trái tim em, từ cách đây rất lâu đến nay, em chưa bao giờ quên cô ấy.” Anh cố ý dừng lại, rồi mới nói, “Chị có muốn biết người đó là ai không?”
Cô đã sớm bị ánh mắt rực lửa của anh làm trái tim đập rộn lên.
Cô nhớ lại cuộc nói chuyện với Mao Mao ở trong trường ngày hôm nay, Vương Thuyên Thắng không có hứng thú với tất cả các cô gái, ngoại trừ cô…
Có phải, ở trong lòng Vương Thuyên Thắng, cô thật sự, khác với người khác không?
Cô vờ như vô tình hỏi: “Ai vậy?”
Cô nhận ra mình đang mơ hồ ghen tị với người ở trong lòng anh.
“Chính là chị đấy.” Mặt anh đấy vẻ nghiêm túc.
Anh cho rằng, Hoàng Vũ Huyên sau khi nghe xong sẽ mắng anh, bảo anh đừng có suốt ngày nói những lời rác rưởi này, nhưng ngoài dự đoán của anh, Hoàng Vũ Huyên không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn lại anh.
“Làm sao vậy? Sao lại không nói gì?” Anh không quen với một Hoàng Vũ Huyên trầm mặc như vậy.
“Cậu suốt ngày đều nói những lời rác rưởi này, không sợ ngộ nhỡ có một ngày nào đó, tôi tưởng thật thì làm sao ư?” Cô hỏi.
“Nếu như chị tưởng thật, thì em sẽ rất vui.” Anh thành thật nói.
Huống chi, mỗi một câu mà anh nói đều là lời thật lòng.
“Có phải cậu đều nói như vậy với mọi cô gái không?” Cô quay mặt đi, che giấu sự ngại ngùng của mình.
“Không có đâu!” Anh phản bác, “Những lời này em chỉ nói với chị thôi!”
“Được rồi đừng có cản đường nữa, tôi phải đi thay đồng phục chuẩn bị làm việc đây.” Hoàng Vũ Huyên đột nhiên nói những lời không đầu không đuôi này, đẩy Vương Thuyên Thắng ra rồi đi vào phòng nghỉ của nhân viên.
Cô rời đi nhanh đến nỗi Vương Thuyên Thắng cũng bỏ lỡ khuôn mặt đỏ bừng và vẻ mặt hoang mang của cô.