Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
“Ăn cơm đi!” Tống Đàn Vũ nói, “Các cậu đi lính đều như vậy sao?”
“Sao thế?” Diệp Mặc gắp một miếng sườn hỏi.
“Vì cậu động một chút là nói chuyện trên giường.” Tống Đàn Vũ có chút xấu hổ hỏi, “Làm tình cái gì chứ…”
“Không rõ ràng, nên không biết. ” Diệp Mặc cảm nhận tay nghề Tống Đàn Vũ không tệ, hắn đã rất lâu không có loại cảm giác như ăn cơm nhà này.
“Vậy cậu…” Tống Đàn Vũ muốn nói lại thôi, “…Tại sao lại luôn nói mấy lời như thế này”. Câu sau cậu không hỏi ra, nhưng Diệp Mặc trả lời lại: “Đó là bởi vì tôi thích thầy, cho nên mới phải nói mấy lời như thế này.”
Tống Đàn Vũ bộ mặt “Xoẹt…” một hồi liền đỏ, câu trả lời này quá bộc bạch rồi, Tống Đàn Vũ có chút không chịu nổi.
“Sau này thầy muốn làm gì?” Diệp Mặc nói sang chuyện khác.
“Đã ba mươi lăm, cũng không nhỏ nên có lẽ định tìm một người để kết hôn đi.” Tống Đàn Vũ cười nói, ” Sau đấy, chuyển nhượng Du Diệp, còn mình an ổn làm một người cổ đông là tốt rồi.”
“Kết hôn?” Diệp Mặc cười khẩy hỏi, “Ra ngoại quốc sao?”
“Không có, đương nhiên là nội quốc a!” Tống Đàn Vũ không suy nghĩ trực tiếp trả lời.
“Cái này không được.” Diệp Mặc hai tay cầm chiếc đũa chống cằm, cười híp mắt nhìn cậu nói, “Nội quốc không cho phép kết hôn đồng tính luyến ái.”
“Tôi không có định tìm một…”
“Crắk…” Một tiếng, chiếc đũa không cẩn thận bị Diệp Mặc bẻ gẫy.
“Cậu… Làm sao?” Tống Đàn Vũ nơm nớp lo sợ hỏi, “Cái đũa… Rất cứng, cậu… Khí lực… Thật lớn.”
“Ừm, tôi còn có thể trực tiếp đem anh ném lên giường.” Diệp Mặc lạnh lùng uy hiếp nói, “Tốt nhất đừng giữ cái suy nghĩ đi tìm một cô gái kết hôn, không cần cân nhắc phải kết hôn với ai trừ tôi, với dáng dấp kia, tôi có thể trực tiếp đưa đối phương đi bệnh viện ngay lập tức.”
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
“Này, đừng nói là cậu thật lòng đấy!?” Tống Đàn Vũ không tin hỏi.
“Tôi đúng là đang thật lòng.” Diệp Mặc thành thật trả lời.
“Chúng ta không phải chỉ là chuyện tình một đêm sao?” Tống Đàn Vũ tiếp tục hỏi.
“Anh có gặp chuyện tình một đêm nào mà hai người còn ở cùng nhau ăn cơm sao?” Diệp Mặc hỏi ngược lại cậu.
“Tôi cứ cho rằng cậu muốn phát triển hẹn pháo tinh thần, trở thành pháo hữu cố định, sau đó khi tôi kết hôn liền hòa bình chia tay.”
() Pháo hữu: Bạn tình
“Pháo hữu?” Diệp Mặc buồn cười nói, “Nếu như không phải vì ái tình, anh còn lâu mới đủ trình độ để lọt vào mắt tôi.”
Lời này là vừa mắng hay khen cậu đây, ý này khiến Tống Đàn Vũ nhất thời không có cách nào xác định, nhưng khi nghe được hai chữ “Ái tình”, làm cậu quả thật có chút hơi cảm động.
Đối với tình cảm của mình Diệp Mặc, đều rất thành thực, về điểm này Tống Đàn Vũ đã cảm nhận được.
“Thầy, đừng có hoa tâm như vậy được không, chỉ cần một mình tôi là được rồi.” Diệp Mặc nói vô cùng oan ức, giống như Tống Đàn Vũ bắt nạt đang hắn vậy.
“Chúng ta không thích hợp làm bạn trai của nhau, cậu là thiếu gia Diệp gia, Diệp gia không cho phép đồng tính luyến ái.” Tống Đàn Vũ muốn tìm lý do đuổi nam nhân này đi.
“Tôi có thể lựa chọn không muốn thân phận này.” Diệp Mặc trả lời cực đơn giản.
“Diệp gia có thể dễ dàng ly khai vậy sao?” Tống Đàn Vũ nhớ lại chuyện năm đó.
Những năm gần đây, Diệp gia vẫn ở C thị để mở rộng thế lực, Du Diệp còn khá tốt, rất nhiều công ty trực tiếp bị Diệp thị làm cho tới đóng cửa, vì thế hiện tại cậu thừa dịp Du Diệp còn giá trị trên thị trường, liền đem nó bán cho Diệp thị là ổn rồi, sau đó không cần nghĩ nhiều thế nữa.
Người già, có rất nhiều chuyện đều coi nhẹ.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
“Cái này không cần anh lo lắng, tôi tự nhiên có thể.” Diệp Mặc tựa hồ đang chờ Tống Đàn Vũ tìm cái cớ khác.
Tống Đàn Vũ suy nghĩ một chút nói: “Ba mẹ tôi sẽ không chấp nhận.”
“Tôi sẽ để bọn họ tiếp thu, những chuyện này đều không thành vấn đề.” Diệp Mặc trả lời, “Lão nhân gia nhất định đều sẽ yêu thích tôi.”
Tống Đàn Vũ mắt trợn trắng, lão nhân gia sẽ thích cái mặt lạnh như khối băng của hắn sao? Đương nhiên đây là nội tâm độc thoại, cậu không dám nói ra, sợ Diệp Mặc trực tiếp đem cậu đè xuống đất đánh.