Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
Diệp Mặc rời đi, sau đó trở về ký túc xá, thường thì ký túc xá ở đây chỉ có một người ở, vì vậy Diệp Mặc vừa về tới nơi liền gọi điện thoại.
“Vu Cảnh Bạch cùng Lý Phỉ Thái.”
“Chắc chắn không?” Đối phương hỏi: “Hai người kia liệu có đáng tin hay không?”
“Ông lựa chọn tin tưởng tôi thì phải tin tưởng người tôi chọn.” Diệp Mặc lạnh lùng nói: “Chỉ cần ông ở bên kia không phạm sai lầm, hai người họ nhất định sẽ tiến vào Diệp Thị, không tới năm năm liền sẽ trở thành nhân viên cấp cao của Diệp Thị.”
“Vậy thì tốt.”
“Vu Cảnh Bạch sẽ tiếp quản Diệp Thị, ông đem người của Diệp Sâm cùng Diệp Uẩn điều tra một chút.” Diệp Mặc nói:” Chung quy phải để Vu Cảnh Bạch biết đối thủ của anh ta là những người nào đúng không?”
“Vu Cảnh Bạch là ai? Tôi điều tra hết thảy người của đại gia tộc, cũng không có đến một người tên là Vu Cảnh Bạch. Tại sao lại muốn chọn người như vậy trở thành tổng giám đốc Diệp Thị?”
“Chỉ có anh ta mới phù hợp. Anh ta thông minh lại có hoài bão, đem anh ta đặt ở Diệp gia rất thích hợp.”
“Vị kia là Tam tiểu thư của Lý gia đúng không ?”
“Nàng là con gái rơi của Lý gia, nếu như bộc lộ tài năng, nhất định sẽ được Lý gia coi trọng. Đến thời điểm đó, chúng ta sẽ có thêm một Lý gia làm hậu phương.”
“Thế nhưng so với Lý gia, những gia tộc khác…”
” Bọn họ sẽ chọn một người như tôi sao? Diệp Sâm lại là Diệp gia Đại thiếu gia.” Diệp Mặc cười lạnh nói: ” Mà tôi, không phải là một thiếu gia của Diệp gia.”
Đối phương có hơi sửng sốt, hắn tựa hồ quên mất, Diệp Mặc ở Diệp gia không được chào đón là bao, sẽ không có ai chọn một người danh không chính ngôn không thuận như hắn.
“Thế nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở Mặc thiếu, người cậu chọn đều là người danh bất chính ngôn bất thuận, bọn họ không có quyền lợi cũng không được sủng ái, đối với loại người như thế thật sự có giá trị lợi dụng sao?”
” Không phải tôi cũng vậy sao? Ông cho rằng tôi không làm được à?” Diệp Mặc cười hỏi : ” Chú tài xế còn chưa hiểu tôi sao?”
“Cũng không phải là không tin, chỉ là hiện tại tôi làm ra mấy chuyện sau lưng Diệp Tín Quý, nếu như không cẩn thận sẽ bị hắn nhìn thấu, cái ánh mắt kia của hắn thực sự quá chuẩn độc. Vì vậy Mặc thiếu, xin hãy thận trọng, tiểu nhân vật này như tôi,tương lai trước mắt đều ở trong tay cậu.”
“Đã biết, nhưng từ lúc ông lựa chọn tôi, một khắc đó ông lập tức nên bắt đầu rõ ràng được những việc ông làm hết thảy sau này đều nguy hiểm.” Diệp Mặc cười đáp: “Chuyện như vậy ông còn không hiểu sao? Nguy hiểm cùng lợi ích có tỉ lệ thuận với nhau, nguy hiểm lớn, lợi ích cũng lớn.”
“Tôi đây tự nhiên rõ ràng, chỉ là muốn đem lời của mình nói cho Mặc thiếu nghe một chút mà thôi.” Tiểu Hà cười đáp lại: “Vậy tôi cúp máy, lão gia sắp trở về.”
“Ừ.” Diệp Mặc cúp điện thoại.
Hắn đã chuẩn bị kỹ càng, muốn đem hai người kia sắp xếp đi ra ngoài, Lý Phỉ Thái cùng Vu Cảnh Bạch, nếu như hai người này có thể công tác ở Diệp Thị, như vậy, sau này, hắn có thể trở thành chủ nhân Diệp gia nhất định sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Quả nhiên ngày kia Diệp Tín Quý đến, Vu Cảnh Bạch bị người ta khóa nhốt ở phòng âm nhạc.
Đáng ghét nhất chính là, vậy mà vẫn khiến người ta nhìn thấu. Diệp Mặc đột nhiên cảm giác được, Diệp Sâm chọn toàn là một đám đầu óc chứa đầy bùn! Khẳng định đầu óc Diệp Sâm bị ngấm nước, lẽ nào hắn sẽ không hề ý thức được người của chínhmình đang làm khó dễ một người hữu dụng đối với mình sao?
Phòng bị một người như vậy, ngoại trừ hắn rất thông minh ra, thật sự không tìm được lý do thứ hai.
Diệp Mặc thật sự biết tại sao Diệp Sâm vẫn không chiếm được tín nhiệm chân chính của Diệp Tín Quý. Bởi vì quá tự cao, cho mình là đúng sau đó liền đi khắp nơi khoe khoang hay sao, thật sự quá ngu ngốc mà.
Diệp Sâm không thể thành người tài, vì vậy đối thủ hiện tại rõ ràng là Diệp Uẩn.
Diệp Mặc nhìn hai người trước cửa phòng nhạc, sau đó đi tới, hỏi: “Các người đang làm gì thế? Bên trong có ai không?”
” Là tên kỹ nữ Vu Cảnh Bạch kia.” Một nam sinh nói vô cùng khó nghe : ” Triệu Hoành Bác để bọn tôi trông coi cậu ta, không cho cậu ta nhìn thấy Diệp lão gia.” ()
()kỹ nữ: bọn mình giữ nguyên văn của tác giả luôn nhé, không hề chém đâu.
“Tại sao?”
“Sợ cậu ta biến thành uy hiếp, tiến được vào Diệp Thị thôi!” Một nam sinh bật thốt lên.
“Vu Cảnh Bạch rất thông minh, vừa rồi Diệp Tín Quý đang tìm hắn.” Một nam sinh khác nói: ” Không biết tại sao, phiếu điểm lần này dĩ nhiên chính xác như vậy, trước đây người đứng nhất không bao giờ là Vu Cảnh Bạch.”
“Trước kia, phiếu điểm đều là làm giả đúng không?” Diệp Mặc hỏi hai nam sinh nọ.
“Ừm.” Một nam sinh trả lời.
“Cậu là ai? Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?” Một nam sinh khác hỏi.
“Tôi là bằng hữu của Vu Cảnh Bạch.” Diệp Mặc cười có chút khiến người ta sợ hãi.
Sau đó một tay ra đòn chém đem nam sinh đẩy ngã, một nam sinh khác còn chưa kịp phản ứng, Diệp Mặc đã một cước đá vào bụng của nam sinh kia, sau đó thêm một cái đá cao, làm nam sinh trực tiếp hôn mê.