Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
Chín giờ tối, Diệp Tín Quý đến bệnh viện, khi đó Diệp Mặc đang xem TV.
“Diệp Mặc, con cũng thật là, toàn rước phiền toái cho mình.” Diệp Tín Quý ngồi ở bên cạnh hắn nói, “Bị choáng váng sao?”
“Xin lỗi, đã để cha thất vọng rồi.” Diệp Mặc lạnh lùng nói.
“Diệp gia không nợ ân tình của người khác.” Diệp Tín Quý nói tiếp, “Cha biết Tống Đàn Vũ có quan hệ với con, là cậu ấy đã cứu con. Lúc mười hai tuổi, con bị bắt cóc cũng là người đó cứu con. Diệp gia chúng ta khi đó không có báo đáp lại cho cậu ta bất kỳ cái gì, hiện tại cậu ta lại cứu con thêm lần nữa, Diệp gia thật sự nợ cậu ta nhiều rồi lại nhiều hơn. Con biết Diệp gia vốn có gia quy, nếu như ân nhân có mong muốn điều gì, mặc kệ là món đồ quý, khó tìm cỡ nào đều phải tìm bằng được cho người đó. Nhưng lỡ cậu ây mở miệng muốn vị trí ở quân bộ tư lệnh thì làm sao bây giờ?”
“Anh ta sẽ không.” Diệp Mặc nhíu nhíu mày nói, “Vì đối với chuyện này, anh ta không có hứng thú.”
“Con không cần tỏ ra mình hiểu người khác nhiều như vậy, dù sao lòng người vẫn rất hiểm ác.”
“Câu đó nói mấy người đúng hơn.” Diệp Mặc theo bản năng nói ra.
Hắn bắt đầu hối hận đã nói ra câu đó, quả nhiên vì Tống Đàn Vũ nên lý trí có chút không thông.
Diệp Tín Quý nhíu nhíu mày nói: “Con bị cậu ta ảnh hưởng tâm tình, đây là điều tối kỵ với Diệp gia, bị người khác chiếm tâm chính mình.”
“Đã là con người thì đều sẽ phạm một chút sai lầm.” Diệp Mặc biện giải một hồi.
“Giải thích vô dụng thôi.” Diệp Tín Quý lại nói, “Cha coi con là người nhà họ Diệp, cho nên mới đưa con đi học, ở trường tư nhân cao trung Diệp gia, hi vọng con sau này không được nói những lời như vậy nữa.”
“Vẫn là cha có tâm.”
“Xem ra cha nên ra tay bắt đầu từ Tống Đàn Vũ, cậu ta có chút ảnh hưởng lớn với con.” Diệp Tín Quý thờ ơ nói.
Diệp Mặc sững sờ, thật muốn cho một đấm vào mặt người này mà, nhưng hắn phải nhịn. Ở Diệp gia, dùng phương thức này đồng nghĩa với sai lầm, vì thế hắn nhất định phải tính kế khác.
“Phải khỏe mạnh lại để Tống Đàn Vũ còn có thể rời đi, như vậy cả hai mới vẹn toàn. Nếu không, bị thương cũng không chỉ một mình con, cả cậu ta cho dù muốn cũng chạy không thoát được.” Lúc rời đi, Diệp Tín Quý chỉ lưu lại một câu nói này.
Diệp Mặc thầm nắm tay thành đấm, quả nhiên Diệp gia là một xiềng xích vô hình vô cùng lớn, muốn thoát khỏi thì khả năng rất thấp, như vậy chỉ còn cách đạp đổ tất cả mọi người để có thể leo lên vị trí cao nhất.
Bản tính của hắn vốn vô tâm với trận chiến vô nghĩa này, một mực bởi vì người kia mà quyết định tham gia, mặt khác hắn đúng thực là một người theo chủ nghĩa lãng mạn mà.
Sáng ngày thứ hai Tống Đàn Vũ đến, khi cậu đến Diệp Mặc đang coi di động.
“Sớm.” Diệp Mặc thấy cậu tới cửa nhàn nhạt nói.
Tống Đàn Vũ ở cửa sửng sốt một chút, vì là cảm giác gì mà hắn vừa nói “Sớm” kia xong, lại thấy đặc biệt mê người, nhất định là ảo giác, tuyệt đối là ảo giác.
Tống Đàn Vũ ngồi ở bên cạnh hắn, sau đó gọt táo cho Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng rất tự nhiên tiếp nhận táo, sau đó cắn một cái, hết thảy đều rất tự nhiên.
“Táo rất ngọt.” Diệp Mặc nói.
Tống Đàn Vũ gật gật đầu, sau đó hỏi: “Cậu có cái gì không thoải mái ở đây không?”
“Không có.” Diệp Mặc trả lời thẳng thắn dứt khoát.
“Bác sĩ có nói lúc nào xuất viện không?”
“Bác sĩ nói nhanh nhất cũng phải ngày mai, nhưng nói thật, tôi thật sự không thích mùi của bệnh viện.” Diệp Mặc nhíu nhíu mày nói, “Tôi muốn chiều xuất viện về nhà.”
“Liên quan với chuyện của nhà cậu…” Tống Đàn Vũ nhớ tới buổi nói chuyện hôm qua, nên không muốn làm đau lòng hắn, “Nếu như không muốn trở về thì thôi, cậu có thể tới nhà tôi ở.”
“Ừm, cảm ơn.” Diệp Mặc vẫn giữ ngữ khí kia, người này tựa hồi chỉ luôn nói loại ngữ điệu vắng ngắt (), khi nào có thể thấy lại người này cười nữa đây!
() Vắng ngắt: vừa vắng tắt vừa nói chuyện lạnh ngắt.
“Tôi có thể hỏi cậu chuyện này không…” Tống Đàn Vũ có chút lúng túng nói, “Liên quan tới…”