Editor: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
Từ trước tới nay,Tống Đàn Vũ chưa từng cùng người thân ngồi lại tâm sự, thành thật với nhau, nhất là về xu hướng thực sự của mình. Thực ra mà nói thì ban đầu cậu vốn cũng là một trai thẳng, chỉ yêu thích những quý cô xinh đẹp, chẳng qua trong một lần đi đọc sách trong thư viện bị một nam sinh cùng ký túc xá bẻ cong mà thôi.
Sau đó trở đi cậu bắt đầu sống cùng người nam sinh kia, cảm giác cũng không quá tệ. Nhưng đối với chuyện phòng the, cậu thực sự không có cảm giác mỹ mãn tốt đẹp gì.
Cậu là , cho nên mọi khi đều phải do cậu ta chủ động, vì lẽ đó cậu phát hiện chuyện này thực sự không phải là cảm giác mỹ mãn tốt đẹp gì. Rồi mỗi lần ở cùng người nam sinh kia thì đều cảm giác thiếu cái gì đó, sau này người nọ lấy chính lý do đó để chia tay.
() : công, : thụ. Ban đầu anh thụ của chúng ta là nam thẳng, hoặc nói chính xác hơn là công trước khi gặp DM.
Mối quan hệ người bạn trai đầu tiên của cậu cứ như vậy mà kết thúc, bởi vì đối với hắn ta, tình dục thực đạm bạc, vì thế lấy lý do đó liền chia tay.
Đối diện sự thật này, Tống Đàn Vũ vẫn cảm giác rất bất đắc dĩ, cậu bị bẻ cong là sự thực. Từ lần đó cậu bắt đầu yêu thích nam giới, còn với nữ giới thì hoàn toàn không có cảm giác đó.
Nhưng, nếu như cùng một nữ nhân kết hôn, cậu cảm thấy mình cũng có thể làm được chuyện như vậy.
Vì thế, cậu cũng không có dự định nói chuyện này với cha mẹ mình, suy cho cùng, cậu vẫn có thể lựa chọn nữ giới làm bạn đời. Nhưng nếu mà sau này cậu thật sự có ý định cùng một nam nhân sống hết đời, rồi hẵng nói chuyện này hẳn cũng không có gì to lớn xảy ra.
Tống Đàn Vũ thực sự phiền muốn chết rồi, tất cả đều do tên tiểu quỷ Diệp Mặc kia, làm sao cậu có thể thích một thằng nhóc không hiểu chuyện cơ chứ!
“Hút thuốc rất có hại đối với cơ thể.” Diệp Mặc không biết từ nơi nào xuất hiện, ngang nhiên đem thuốc lá trên ngón tay Tống Đàn Vũ ném xuống đất giẫm nát.
“Này!” Tống Đàn Vũ có chút tức giận nhìn hắn.
Diệp Mặc nhún vai một cái, ánh mắt lạnh nhạt. Vẫn là cái dáng vẻ trước kia, vẻ mặt cứ như toàn bộ thế giới đều thiếu nợ hắn không bằng.
Diệp Mặc vừa xuống xe liền thấy người đàn ông này đang hút thuốc lá, nhất thời cảm thấy hơi tức giận. Hắn cực kỳ không thích người khác hút thuốc, đặc biệt là người trước mắt này.
“Không có chuyện gì thì không nên hút thuốc lá, dễ chết sớm lắm đấy.” Diệp Mặc nói xong câu này liền vào trường học.
Tống Đàn Vũ một mặt phiền muộn, lại bị Diệp Mặc giáo huấn nữa. Hắn chẳng lẽ không biết mình lớn hơn hắn mười tuổi sao? Chẳng lẽ không nên tôn kính người lớn tuổi hơn sao? Tuy rằng Tống Đàn Vũ không muốn thừa nhận sự thực là mình đã già, nhưng cậu thật sự hi vọng Diệp Mặc có thể ý thức được chuyện này.
Tống Đàn Vũ vẫn giữ vẻ mặt buồn bực vào xem Diệp Mặc thi nhảy cao. Kỳ thực cậu hoàn toàn không cần đến xem loại thi đấu tẻ nhạt này, vậy mà một mực đi chỉ vì câu nói Diệp Mặc.
Thi nhảy cao là một hạng mục đặc biệt tẻ nhạt, không phải là nhìn mấy người kia nhảy tới nhảy lui sao? Có gì đáng xem sao?
Đúng là giờ Tống Đàn Vũ đanh cảm thấy như vậy, cậu đứng ở phía đối diện, vừa vặn là đối diện vị trí nhảy tới, nhìn một đám học sinh cấp ba nhảy tới nhảy lui, cậu đột nhiên nghĩ tới bản thân trước đây cũng từng tham gia nhảy cao.
Cậu nhớ bản thân năm đó vì khá nhàm chán, nên bị bạn học lôi kéo tham gia nhảy cao. Sau đó, vì lúc nhảy cao, cái đệm tiếp đất khá cũ còn bị hỏng, chính giữa đệm xuất hiện lỗ hỏng, tay bạn học trực tiếp đỡ cậu ở bên trong, sau đó vì trọng lượng bản thân, xương tay bị gãy. Từ đó cậu định nghĩa nhảy cao là hạng mục nguy hiểm nhấttrong Đại hội thể thao, cũng không bao giờ muốn tiếp tục tham gia nữa.
Nhìn cái đệm trên mặt đất, vẫn là cái giống trước đây, chẳng qua hẳn là sẽ không xuất hiện cái gì bất ngờ khác, vì giờ có một người ở bên cạnh canh cái đệm rồi.
Tống Đàn Vũ tẻ nhạt nhìn chung quanh, đột nhiên ý thức được có cái gì không đúng.
Làm sao có nhiều nữ sinh như vậy? Sau đó lại nhìn một chút, lại thấy em gái mình, Tống Hi Đông cũng ở đây, chắc lại là bởi vì Diệp Mặc đi!
Đột nhiên nghe có nữ sinh nói: “Đến rồi, rất đẹp trai a!”
“Nói cho cậu biết, học trưởng Diệp Mặc lớp là đẹp trai nhất trường a.” Một nữ sinh khác nói khẽ với nữ sinh bênkia.