Editor: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
” Công ty của các anh quản lý rất kém, một Phó tổng kinh tế dĩ nhiên lại ở đây xin lỗi, nếu là tôi, tôi sẽ không làm.” Diệp Mặc khẽ cười một cái.
Tống Đàn Vũ sửng sốt, tại sao vừa rồi nụ cười kia lại có thể dễ động lòng người như vậy. Tống Đàn Vũ biết mình yêu thích nam nhân, nhưng mà với đứa bé này thì cũng quá nhỏ đi! Cậu mà động lòng cái quỷ, cậu mới không có loại ham mê luyến đồng này đâu.
” Việc này…” Tống Đàn Vũ tận lực đem đề tài câu chuyện quay về.
“Tôi vốn là không định nói ra.” Diệp Mặc nhàn nhạt nói: “Sau này tôi còn dự định đến lần nữa, hy vọng nơi này không bị niêm phong.”
Tống Đàn Vũ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ rằng sẽ rất khó đối phó với loại hài tử thông minh này chứ.
Lúc Tống Đàn Vũ dự định rời đi, phát hiện Diệp Mặc cũng không hề bỏ đi, hắn còn đứng ở phía dưới vòng đu quay.
Tống Đàn Vũ nhìn bóng lưng của người này, cảm giác càng ngày càng quen thuộc, đột nhiên nhớ tới, trời mưa trước đây không lâu, cái ngày mưa có sự xuất hiện nam sinh kia, thật giống như bóng lưng của hắn.
Tống Đàn Vũ càng xem càng nghi hoặc, cuối cùng khẳng định người này chính là người trú mưa dưới hàng quán rồi cho mình cây dù kia.
Khi tính đi tới, Diệp Mặc đột nhiên lên vòng đu quay lần nữa. Tống Đàn Vũ không nói hai lời, cũng lên theo.
Diệp Mặc kinh ngạc nhìn Tống Đàn Vũ, nhưng cũng chỉ mấy giây, ánh mắt lập tức dời đi bên ngoài.
Thành phố vào buổi tối rất đẹp. Không giống như thành thị hắn sinh hoạt trước đây, buổi tối vĩnh viễn chỉ có đèn đường, cái ánh sáng yếu ớt chỉ có thể rọi sáng con đường phía trước, không thể nhìn thấy điểm cuối cùng của nó.
“Cái kia, cậu không nhớ tôi sao?” Tống Đàn Vũ có chút kích động nói.
“Nhớ chứ, người của Du Diệp, Phó tổng kinh tế.” Hắn lạnh nhạt trả lời.
“Không phải, là lúc trú mưa trên vỉa hè dưới hàng quán kìa.”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn Tống Đàn Vũ, sau đó hắn đeo tai nghe, hoàn toàn chú tâm nhìn bên ngoài.
Tống Đàn Vũ lập tức nói không ra lời, cậu đây là đang bị ghét bỏ?
“Ngày đó trời mưa, cậu đưa cho tôi một cái dù.” Tống Đàn Vũ nói tiếp: “Dù màu trắng, giống như cậu vậy, rất sạch sẽ.”
Diệp Mặc không hề nghe rõ người này đang nói cái gì, chỉ là Tống Đàn Vũ không nhịn được có chút đỏ mặt. Câu nói kia “giống như cậu vậy, rất sạch sẽ”, khiến dây thần kinh xấu hổ của cậu tăng cao.
“Thật sự rất cảm ơn cậu, bằng không ngày đó tôi nhất định là mang một thân ướt sũng đến công ty rồi.”
“Cậu giúp tôi nhiều lần như vậy, tôi muốn báo đáp thực tốt cho cậu.”
” Ngày mai hẳn là cậu có khóa đi! Nếu không cuối tuần tôi mời cậu ăn cơm coi như báo đáp nhé?”
“Cái kia… cậu thấy sao?” Tống Đàn Vũ thấy người này một chút phản ứng cũng không có, liền đứng dậy đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt Diệp Mặc.
Kết quả mới vừa đưa tay lên, vòng đu quay liền ngừng. Đột nhiên, Tống Đàn Vũ cả người suýt đổ về phía Diệp Mặc, cũng còn may, cậu dùng tay chống đỡ hai bên.
Bên ngoài rơi vào một vùng tăm tối, toàn thành bị cúp điện. Tình huống như thế có rất ít, như mọi khi cũng chỉ cắt mấy phút.
Diệp Mặc ngẩng lên nhìn người đối diện trên đỉnh đầu của mình, hương thơm từ đối phương khiến hắn cảm giác cũng còn tốt, thế nhưng không khí từ trong miệng đối phương thở ra khiến hắn có chút nóng.
Di động của Diệp Mặc đột nhiên vang lên, màn hình di động chiếu sáng mặt Diệp Mặc, Tống Đàn Vũ cảm giác người này thật sự rất đẹp, mặc kệ loại khí chất kia lấn át, vẫn là khuôn mặt mười phân thì vẹn mười.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, Tống Đàn Vũ luôn cho rằng người như thế sẽ không có loại vẻ mặt này, trên màn hình di động chỉ hiện lên vỏn vẹn ba chữ ” Diệp Tín Quý.
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, lẽ nào là tập đoàn Diệp Thị, Diệp Tín Quý? Không thể nào! Có thể chỉ là vừa vặn cùng tên mà thôi.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn Tống Đàn Vũ, Tống Đàn Vũ lập tức ý thức được mình không đúng, mình làm “vách tường” lâu như vậy, quả thật có chút biến thái.
“Xin lỗi.” Tống Đàn Vũ trở lại chỗ ngồi của mình nói.
“Này.” Diệp Mặc hoàn toàn không nhìn tới cậu.
“Vòng đu quay.” Cậu nhẹ giọng nói.
“Có điện rồi, lát sẽ trở về.” Diệp Mặc cúp điện thoại.
Tống Đàn Vũ đúng là như mới gặp mộng, người này nói chuyện cũng thật là đơn giản, rõ ràng, vừa nghe liền biết đầu dây bên kia vừa hỏi gì.
“Cái kia…” Tống Đàn Vũ vừa muốn mở miệng.
“Nhiều lời, anh đúng là thích hợp làm quản lí công ty hơn đấy.” Diệp Mặc nhàn nhạt nói.
Lần này Tống Đàn Vũ thật sự không thể nói gì hơn, đây là lần đầu tiên cậu bị người ghét bỏ như thế. Nếu không phải trước kia gặp người này, cậu xin thề cậu tuyệt đối không phải người nhiều chuyện, trước giờ cậu luôn là một quân tử ôn văn nho nhã, hiện tại lại bị biến thành con rệp khiến người khác ghét bỏ.
Đột nhiên có điện trở lại, thành phố biến trở về vẻ đẹp vốn có của nó, khoác trên mình các ánh đèn lung linh, huyền ảo nên đâu đâu cũng xuất hiện tạp âm.
Vòng đu quay lại chậm rãi di chuyển lên trên, rồi chậm rãi đi xuống. Trong buồng đu quay, hai người không ai nói một câu nào.
Sau khi xuống tới mặt đất, Diệp Mặc nhìn Tống Đàn Vũ, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tống Đàn Vũ chưa nghe rõ thì Diệp Mặc đã đi ra ngoài.
Lúc Tống Đàn Vũ phản ứng lại, Diệp Mặc đã biến mất rồi, câu cảm ơn vừa rồi là có ý gì, cậu thật sự không hiểu a! Chờ một chút, cậu tựa hồ quên cái gì, chết tiệt, cậu quên hỏi tên của người kia.
Diệp Mặc ngồi trên xe, nhớ lại nam nhân vừa rồi, nhẹ nhàng nở nụ cười, đúng thật là một người đáng yêu.