Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Cuối tuần, Tần Yên dậy sớm hơn Cận Nam Dã, thấy hắn còn chưa dậy, vì vậy mà cô liền nằm trên ngực hắn, không nhúc nhích.
Cô nhìn chằm chằm vào gò má thẳng đứng của hắn, không nhịn được mà dùng tay khẽ miết xương quai xanh của hắn, sau đó dời lên yết hầu.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Tần Yên cảm thấy mặt nóng lên.
Hiện đang hồi tưởng lại một chút.
Cũng có chút hơi hối tiếc...
Cận Nam Dã mặc một chiếc áo phông trắng, ngực hơi nhấp nhô lên xuống, cánh tay nắm cả vai cô, động tác có chút bá đạo nhưng lại mang tính chất bảo vệ.
Ở bên cạnh hắn luôn luôn có một cảm giác an toàn...
Hắn hôm qua ngủ rất trễ, mơ mơ màng màng mà chìm vào giấc ngủ, Tần Yên có cảm giác như hắn đang khẽ vuốt tóc cô, lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau lại, cô nghe thấy hắn thổi vào tai mình, nghe hắn gọi tên cô.
"Tần Yên."
"Ừ."
"Tần Yên."
"Ừ."
"Tần Yên, Tần Yên, Tần Yên."
Tần Yên vùi vào trong ngực hắn, khóe môi hơi cong lên, "Sao lại siêng gọi tên em thế, có chuyện gì sao?".
Cận Nam Dã ôm lấy eo cô, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: "Khi nào cho anh?".
"..."
"Ít nhất hãy cho anh một thời hạn".
Tần Yên nhẹ nhàng mở mắt ra, im lặng hồi lâu, vươn tay ôm lấy vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: "Đó là nơi—"
Nam nhân cố tình nghiêng đầu để nghe rõ hơn.
Tần Yên nhìn chằm chằm vào lỗ tai đang đỏ lên của hắn, "Sinh nhật của anh."
Yết hầu của Cận Nam Dã khẽ giật mình, lắng nghe giọng nói dỗ dành của cô.
"Em sẽ tặng anh như là một món quà."
......
Cận Nam Dã từ từ tỉnh lại, xoay người đặt Tần Yên vào lòng, dụi dụi chóp mũi vào cổ cô, giọng nói khàn khàn.
"Tỉnh."
Tần Yên ôm hắn xoa xoa, "Hôm nay thứ bảy."
Cận Nam Dã "ừm" nhẹ một tiếng, ôm cô một hồi rồi mới đứng dậy.
Cô trèo lên vai hắn, ở trên người hắn dụi mặt vào.
Giống như một chú mèo con.
Hắn vỗ nhẹ vào lưng cô, dịu dàng dỗ dành, "Sáng sớm nay lại bắt đầu cọ loạn."
"Chỉ cần cọ vào anh."
Tần Yên xoa xoa mặt, "Ngày hôm qua em nói là sẽ tặng quà cho anh, anh đoán một chút, ngày hôm nay bắt đầu nhận món quà đầu tiên là gì?".
Cận Nam Dã giữ cô vững vàng, vừa đi vào nhà vệ sinh, một bên trả lời cô: "Em".
Cô mỉm cười, ôm chặt lấy hắn.
Sau khi hai người tắm rửa và ăn sáng xong, lúc này mới bắt đầu làm việc của mình
Thầy hướng dẫn giao cho Tần Yên bài tập và yêu cầu cô phải hoàn thành và nộp vào tuần sau. Vì vậy mà cô cầm máy tính, ngồi trong biệt thự của Cận Nam Dã viết đề án nghiên cứu.
Trên bàn đầy ắp những món ăn vặt mà hắn đã mua từ nước ngoài về.
Đồ ăn vặt về đến nhà, Cận Nam Dã chỉ nếm qua một chút, không nhiều lắm, quay đầu đi rót một ly trà trắng với vỏ quýt khô.
Nhìn thật giống ông lão mà.
Tần Yên ngồi trong phòng khách, Cận Nam Dã ngồi trong phòng.
Thỉnh thoảng, cả hai cùng nhìn lên để xem đối phương đang làm gì.
Ngay khi cô tập trung chú ý vào máy tính, Cận Nam Dã cầm một cuốn sách đi ra phòng khách.
Hắn tự nhiên bước đến sô pha nằm xuống, chống tay lên sau đầu, lười biếng dựa vào gối.
Tần Yên liếc hắn một cái.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào máy tính của cô. Cô nảy ra một ý tưởng, ôm máy tính đến chỗ hắn, ngoan ngoãn cọ vào người hắn.
"Bạn trai à, thầy hướng dẫn của em có cho bài tập về nhà, rất là khó viết a".
Cận Nam Dã liếc nhìn máy tính, rồi lại nhìn cô, cười nói: "Thế nào? Muốn anh viết giúp cho em?".
Tần Yên nhéo nhéo ngón tay, "Cho em gợi ý một chút."
Hắn đóng cuốn sách lại, cầm chuột kéo tài liệu lên xuống để xem.
Cả ba nghìn chữ, hắn đọc trong ba phút.
Sau khi đọc xong, hắn chỉ vào một câu trong đó, giọng nói trầm thấp dễ chịu: "Câu này là cốt lõi của toàn bộ nội dung, em có thể trực tiếp dùng nó để phân tích chính."
Tần Yên đến gần hắn, đặt đầu vào vai hắn, gật đầu nói: "Cận lão sư nói tiếp đi, em nghe".
Cận Nam Dã nhìn cô một cái, sau đó chỉ vào câu cuối cùng, "Câu này có thể được chuyển đổi và chủ đề được nâng cao như phần tóm tắt toàn bộ phân tích trường hợp của em."
Chỉ trong một vài câu, hắn đã phá vỡ cấu trúc của toàn bộ tài lieu.
Loại câu hỏi này đơn giản là không khó đối với hắn.
Tần Yên dùng bút dạ quang đánh dấu lại, không bao lâu liền thấy hắn gửi đến hai tin tức, "Hai tin tức này có thể dùng làm phụ bản cho luận cứ của em."
Hắn nhìn cô, "Nếu em viết như thế này, giáo viên của em không có cơ hội phản bác lại em."
Đôi môi Tần Yên khẽ cong lên.
Nam nhân kéo chuột, đi tới chỗ từ then chốt.
"Đây là tiêu đề có thể làm nổi bật cốt lõi của toàn bộ phân tích báo cáo của em."
Tần Yên nghiêng đầu nhìn Cận Nam Dã bên cạnh, dáng người cứng rắn, môi mỏng mở ra khi nói, yết hầu của hắn phi thường gợi cảm.
"Tuy nhiên, nếu em không muốn viết." Cận Nam Dã nhìn cô, nói một cách bình tĩnh, "Cho anh một chút ngọt ngào, tự động sẽ có người viết cho em".
Oh yêu.
Hàm ý rất rõ ràng.
Tần Yên vỗ má hắn.
"Ngọt ngào cho ai?".
Cô lại hôn.
"Anh sao?"
Khóe môi Cận Nam Dã không khỏi cong lên, lại bị cô hôn.
Laptop bị người đóng lại.
Hắn đứng dậy, dùng lòng bàn tay to ôm lấy gáy cô, hung hăng ở môi cô mà ấn xuống.
"Khi nào thì đến hạn?" Hắn dán trên môi cô mà hỏi.
Tần Yên ôm chặt lấy cổ hắn, hai chân mảnh khảnh vòng qua eo hắn, ngón tay khẽ nhẹ búng vào yết hầu của hắn.
"Không vội, thứ ba tuần sau mới nộp." Cô xoa xoa chóp mũi hắn, "Anh muốn đi chơi trước không?".
Cận Nam Dã: "Được."
Người đàn ông bế cô bằng một tay, tay kia cầm cuốn sổ của cô và bế cô vào phòng.
"Anh sẽ viết cho em vào tối nay".
Nệm bị người chà đạp có chút nhăn.
Không lâu sau, Tần Yên chạy ra khỏi phòng, hơi thở có chút lộn xộn.
Tấm gương soi toàn thân trong phòng khách rất lớn, có thể nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của cô.
Tần Yên ngồi ở trên ghế sô pha, còn có chút thở dốc: "Cận Nam Dã, ý em là đi ra ngoài chơi!".
Nam nhân bước ra khỏi phòng, áo khoác trên người đã bị cởi, vạt áo cơ hồ có chút nhăn.
Cận Nam Dã trông như một làn gió.
Như thể tất cả những ham muốn vừa nảy ra từ trong xương ra đã bị hắn kiềm chế.
"Vậy thì em muốn chơi ở đâu?"
Cận Nam Dã khoác cho cô một cái áo khoác nữ cùng kiểu dáng với hắn, "Có thể ra ngoài chơi, nhưng trước mặc cái này vào đã".
Tần Yên thành thật mặc vào.
Cô quay lại trước gương và thấy hắn đang tiến lại gần.
Đứng sau lưng cô, Cận Nam Dã cao hơn cô rất nhiều, dù có nhón chân cũng chỉ chạm tới cằm hắn.
Bất cứ khi nào họ hôn nhau, Cận Nam Dã phải cúi đầu, khom người thì mới có thể hôn nhau được.
Nhìn hai người trong gương, Tần Yên đột nhiên có chút xúc động.
Cận Nam Dã nhìn thấy biểu hiện của cô, cúi đầu xuống nhìn cô: "Làm sao vậy? Trông không ổn à?".
"Thật đẹp." Tần Yên quay đầu nhìn hắn, "Em chính là đột nhiên nhìn thấy, giống như trở lại mối tình đầu năm đó".
"..."
Có lẽ Cận Nam Dã đã hiểu sai, hắn rõ ràng trông không còn vui vẻ như trước nữa.
Người đàn ông cúi thấp người, ôm lấy cô, thì thầm: "Em là mối tình đầu của anh."
"Ừ?"
Lông mi hắn rũ xuống, "Anh chỉ ở bên em. Mối tình đầu của em như thế nào, anh một chút cũng không muốn biết".
"..."
Tần Yên không biết nên cười hay nên khóc, vươn tay nhéo mặt hắn, giải thích nói: "Ý của em là, bốn năm về trước, là mối tình đầu của chúng ta".
Cận Nam Dã nhìn xuống cô, "Mối tình đầu của em là ai?".
"Là anh a!".
Tần Yên nhẹ nhàng giẫm lên chân hắn, "Anh quên là khi chúng ta bắt đầu hẹn hò, em chỉ mới là sinh viên năm nhất hay sao. Em vừa mới thành niên anh liền bắt cóc em!".
"Ồ."
Lúc này tâm trạng hắn đã tốt hơn, đôi mắt đào hoa của hắn hơi nhướng lên, giữa lông mày và khóe mắt hiện lên một nụ cười.
Nhưng hắn vẫn như cũ mạnh miệng nói: "Làm sao biết được em có ngoan hay không, tuổi còn nhỏ đi yêu sớm".
Tần Yên cứng rắn nói, "Trước khi em vào đại học, em đều học hành chăm chỉ, cũng không yêu sớm."
"Không có theo đuổi sao?".
"Có. Nhưng cuối cùng chỉ có mình anh là em tỏ tình".
Nghe xong câu này, Cận Nam Dã tâm trạng rất tốt, gật đầu nói: "Xem ra bốn năm trước em không có gạt người".
Tần Yên: "?"
"Em lúc đó là nói như vậy, anh lại không mấy tin tưởng".
Hắn ôm cô lắc nhẹ, "Rốt cuộc bạn gái của anh thật xinh đẹp, lại có nhiều người theo đuổi như vậy, nếu em không kìm lòng được thì sao?"
Tần Yên cũng bị cơn ghen của hắn chinh phục.
Cô cười và nói: "Từ nhỏ đến giờ em chỉ có một người bạn trai như anh thôi."
"Vậy là tốt rồi."
Cận Nam Dã hôn vào má cô một chút, sau đó mới buông cô ra.
Ban đầu, Cận Nam Dã muốn đưa Tần Yên đến một trang viên gần đó, nhưng cô lại đề nghị quay trở lại trường học.
Kể từ khi họ quay lại với nhau, rất nhiều ký ức từ bốn năm trước chợt hiện lên trong tâm trí cô.
Đoạn năm tháng ngây ngô, có chút mơ hồ.
Hai người cũng không có nói lời yêu thương, vậy mà quay đi quay lại mà bên nhau.
Trong bốn năm, cả hai người đều đã thay đổi rất nhiều.
Tần Yên rất muốn cùng hắn trở về.
Nhìn vào những nơi họ đã đi, liệu họ có thay đổi như họ đã từng không.
-
Xe đậu trong bãi xe của trường.
Trên hành lang của tòa nhà giảng dạy.
Cận Nam Dã tự nhiên đưa tay về phía Tần Yên, trên mặt mang theo nụ cười, cô đưa tay ra nắm chặt bàn tay của hắn.
Người đàn ông nắm tay cô, cho vào túi, dùng cơ thể mình sưởi ấm cho cô.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, Tần Yên đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau là bốn năm trước.
Lúc đó trời rất lạnh, cả hai đang đi trên đường.
Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, chẳng giống một cặp đôi nào cả.
Thường là các cặp đôi sẽ nắm tay nhau!
Bóng của họ liên tục chồng lên nhau, hết bóng này đến bóng khác.
Thời tiết ảm đạm, gió lạnh buốt thấu xương khiến người ta đau cả mặt. Tần Yên trốn phía sau Cận Nam Dã nhẹ giọng nói: "Học trưởng, em lạnh quá."
Thanh thiếu niên thời đó thực sự không hiểu tình cảnh, tuyệt nhiên coi như bạn bè.
"Tôi không lạnh," hắn thành thật nói.
"..."
Tần Yên vươn tay từ trong túi ra, xoa xoa trái phải, hít thở không thông.
Mắt cô cứ nhìn Cận Nam Dã.
Chàng trai nhìn cô hồi lâu rồi nhẹ giọng hỏi: "Em lạnh lắm à?"
Cô gật đầu.
Trong lòng có chút ủy khuất.
Tần Yên nói: "Học trưởng, tự tay em sẽ không ấm đâu. Nhưng tay của hai người nắm lại sẽ rất là..."
Cô cảm thấy mình đỏ mặt, "Sẽ rất ấm."
Xung quanh bỗng trở nên yên ắng.
Cô chỉ nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Nghe vậy, người thanh niên vươn tay ra nắm lấy tay Tần Yên, kéo cô về phía mình.
Động tác không hề nhẹ nhàng.
Nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn quả thực đủ ấm.
Tần Yên chỉ nhìn Cận Nam Dã nắm chặt tay cô kéo bỏ vào trong túi.
Hai bàn tay áp chặt vào nhau trong túi áo, hấp thụ hơi ấm của nhau.
Trong túi áo ấm áp, được hắn nắm tay càng ngày càng ấm áp.
Dường như là sưởi ấm cả trái tim cô.
Thiếu niên bốn năm trước trùng trùng bóng lưng của người đàn ông trước mặt.
Cả bầu trời như bừng sáng.
-
"Đi thôi!" Tần Yên chỉ vào hướng đến thư viện trong trường, "Trong bốn năm qua, trường học của chúng ta thật sự có rất nhiều thay đổi."
Tần Yên nói về những thay đổi trong trường.
Hoàn toàn không để ý, Cận Nam Dã liên tục nghiêng đầu nhìn cô.
"Sân chơi của trường chúng ta đã được tân trang lại, ôi chao, đây là chỗ mà trước đây anh hay chơi bóng rổ..."
Người đàn ông ở trên đầu đột nhiên cúi đầu, cúi người gần hơn, ôm lấy eo cô, ôm chặt cô vào lòng, dùng sức ấn vào khóe môi cô một chút.
Tần Yên sững sờ, "Cận Nam Dã, chúng ta đang ở trường học!".
Hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ có người thân ở trường học.
Cận Nam Dã cẩn thận dò tìm đường viền môi của cô, mơ hồ nói, "Mọi người đều có thể thay đổi."
Tần Yên cười, thử đáp lại.
"Meo meo--"
Có tiếng mèo kêu meo meo trên cỏ.
Cả hai đều sửng sốt.
Tần Yên dừng lại, nhìn xuống bụi cỏ.
Một con mèo khoảng hai tuần tuổi đang nằm trên bãi cỏ. Cơ thể con mèo căng ra, đuôi cụp lại, trông rất lo lắng.
Tần Yên nhận ra, "Đây không phải là con mèo trong nhà ăn của trường sao? Tại sao nó lại tới đây?"
Cô cúi xuống, muốn đi tới.
Kết quả là, con mèo con sợ hãi co lại, tránh sự đụng chạm của cô.
Con mèo con quá nhỏ, hai tuần lễ phỏng chừng chưa được cai sữa, phải trả lại cho mèo mẹ thì nó mới có thể sống tiếp.
Để tránh cho con mèo sữa hít quá nhiều hơi người, Tần Yên lấy khăn giấy từ trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay, cố gắng bắt lấy con mèo sữa nhỏ.
Cận Nam Dã ngồi xổm xuống trước mặt Tần Yên.
Bàn tay thanh mảnh tuấn tú của nam nhân duỗi ra, mùi thơm sạch sẽ phả vào người, trên đầu vang lên giọng nói trầm ấm.
"Để cho anh."
Vô tình, ngón tay cô cọ vào mu bàn tay.
Con mèo sữa nhỏ không biết vì lạnh hay vì sợ hãi mà nằm bất động trong lòng bàn tay hắn.
Tần Yên mím môi, "Cận Nam Dã, hay để em làm cho."
Cô lo lắng Cận Nam Dã sẽ bóp chết con mèo sữa nhỏ, dù sao thì hắn vẫn không biết nên nặng hay nhẹ.
Vì vậy, cô châm chước nhẹ giọng, "Em lo là kỹ thuật của anh không khéo."
"..." Cận Nam Dã trầm mặc nhìn cô, giọng nói khàn khàn, "Anh không khéo?"
"..."
Bầu không khí vì lời nói của Cận Nam Dã mà trở nên mơ hồ.
Làm cho hô hấp có chút rối loạn
Tần Yên vội vàng lui về phía sau, không dám nhìn hắn một cái, nói nhỏ: "Em không có ý đó."
Đôi mắt của Cận Nam Dã vẫn nhìn chăm chú.
Tần Yên nhắm mắt lại, "Anh kỹ thuật rất tốt a".
Xong, cảm giác có chút đen tối.
Nam nhân vô cùng kích động, cúi đầu ghé vào lỗ tai cô, dùng khí nóng phả lên toàn bộ gò má của cô, "Ngày hôm qua em khen anh, nhưng là hôm nay không nói ra được."
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô.
"Nếu không đêm nay thử lại lần nữa?"