Mấy ngày gần đây trời từ thu đã chuyển dần sang đông, khí trời ban đêm có chút se lạnh. Hơn nữa Đông phong lại tọa lạc trên một đỉnh núi, tuy không cao bằng ngọn núi chính diện nhưng cũng đủ khiến không khí hạ thấp đến mức đông cứng.
Đáng sợ hơn là thời tiết khắc nghiệt như vậy, Đậu Lục vẫn phải co ro với cái ổ rơm nho nhỏ mà Triệu phong chủ sắp xếp.
Hắn càng ngày càng ghét cái thế giới này, không dưng tự nhiên kéo hắn trở vào, ngay cả nhiệm vụ cũng không có ai truyền đạt. Ngày ngày phải sống không mục đích, không tương lai, luôn trong trạng thái đề phòng tình tiết truyện xoay chuyển, thật khiến người ta cực kỳ căm phẫn.
Cửa tranh đung đưa, có tiếng người gọi nhỏ, “Sư huynh, sư huynh, sắp đến tiết Sương Giáng, trời đã rất lạnh, có muốn sang phòng đệ ngủ chung không?”
Đậu Lục thu mình trong góc, răng đã va vào nhau lập cập, lúc này cắn răng đáp, “Ngươi là kẻ nào? Ta không cần!” trong phong vốn chẳng có kẻ nào thực tâm đối tốt với hắn, ngay cả tên tiểu tử Lang Phi cũng không. Thế nhưng ban đêm lại có kẻ đến gõ cửa gọi đi ngủ cùng? Hừ, là muốn chơi xấu gì hắn đúng không? Đại thúc ta đã sắp ba mươi, mới không thèm chơi với các ngươi.
“...Sư huynh, ta là Lang Phi, huynh đừng tự làm khổ mình mà!” Lang Phi đứng cách Đậu Lục một cánh cửa bất đắc dĩ lắc đầu. “Trời rất lạnh, hay là huynh cứ theo ta đi, đảm bảo sẽ không bị phong chủ phát hiện”
Đậu Lục hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt vào tường, “Vậy trước tiên ngươi cứ lo cho bản thân tốt đi đã, ở ngoài lâu cho lạnh chết ngươi” hắn vốn chẳng có gì đặc biệt, không có lí do nào để một người phải đối hắn quan tâm như thế, trừ phi y — Đậu Lục sầm mặt, trong lòng cảm thấy cực kỳ thành kiến.
Tiếng hừ lạnh kia rõ ràng lọt vào tai Lang Phi, y cúi đầu, chốc lát lại nói, “Đúng là ở ngoài này rất lạnh. Sư huynh, mở cửa chúng ta thương lượng một chút đi?”
“Không mở, ngươi cút!” Đậu Lục cực kỳ tuyệt tình đuổi người.
“A, đến nước này cũng không muốn giấu gì huynh” Lang Phi nói, thanh âm có chút khác thường, “Huynh có còn nhớ Trữ hay không? Tiểu hài tử này từ chuyện buổi chiều liền trở nên cực kỳ kỳ quái, nó cứ khóc đòi huynh mãi, không có huynh sẽ không được. Huynh xem đi...”
Đậu Lục liếc mắt, trong bóng đêm nhìn về phía cửa tranh, “Ngươi không thấy lý do này rất vô lý sao?”
Đối phương không lập tức đáp lại khiến không gian dị thường yên lặng, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện tiếng gió rít bên ngoài.
Cứ nghĩ Lang Phi đuối chí đã sớm xấu hổ bỏ đi, không ngờ hóa ra y vẫn đứng đó từ đó giờ, tính ra cũng đã hơn một khắc. Y nói, “Huynh đề cao muội tử quá rồi, huynh nghĩ trẻ con làm gì cũng phải có lý như huynh hay sao?”
Đậu Lục “...”
Đúng, hắn quên mất, trẻ con thời nào cũng thế, đều là chúa vô lý!
Đậu Lục rốt cuộc cũng chịu đứng dậy đi ra mở cửa. Vừa quyết định phải lạnh lùng cứng rắn với Lang Phi, kết quả sau khi cửa mở ra, thấy y hắn cái gì cũng không làm được.
Thiếu niên tóc đen áo trắng, trên đầu đội một lớp tuyết mỏng, mặt mũi bị gió lạnh thổi cho trắng bệch. Ngay cả bờ môi đỏ ban sáng cũng trở nên tái nhợt nứt nẻ. Riêng đôi mắt y lại nổi bật hơn cả, đen nhánh, có thần, chỉ là viền mắt có hơi đỏ ửng, cư nhiên có thể nhìn ra chút tội nghiệp ủy khuất.
(cư nhiên: lại có thể)
“Ngươi...” cửa vừa mở gió lạnh liền chớp cơ hội thổi vào nhà tranh lung lay muốn đổ, Đậu Lục nhìn Lang Phi đang cứng đờ đột nhiên cảm thấy kỳ thực mình ở căn phòng này còn sướng chán.
Hắn nghiêng người tạo ra một lối đi, “Nếu tiểu hài tử không vội thì ngươi trước cứ vào trong ủ ấm đã”
Lang Phi quét một vòng quanh phòng, rèm mi dài che khuất biểu tình giá rét nơi đáy mắt trong thoáng chốc. Y ngẩng đầu đối diện Đậu Lục, ánh mắt mang lo lắng không biết phải làm sao, “Rất vội, tiểu hài tử còn đang khóc, để nó ở một mình lâu đệ rất không yên tâm.”
Đã nói đến thế, Đậu Lục là người, cũng không phải kẻ máu lạnh, sẽ thương cảm. Bên cạnh đó cũng thấy thực may, may mà vị Lang tiểu đệ này không có ý muốn lưu lại đây, nếu không hắn cũng chẳng biết lấy cái gì để ủ ấm cho y.
“Được, đã vậy thì ngươi dẫn đường”
“Vậy huynh mau theo ta” dứt lời Lang Phi dùng tốc độ ánh sáng của kẻ tu tiên phóng vút đi, ngay cả một tàn ảnh cũng không nhìn thấy.
Đậu Lục không biết bay, khổ sở chẳng nói nổi thành lời “...”
Không lâu sau, Lang Phi lại bay trở về, khó hiểu hỏi hắn, “Sư huynh là đang thất hứa sao?”
Đậu Lục có cảm giác tức muốn nghiến răng, ngươi đang đùa với ta? Bay nhanh như thế muốn ta đuổi theo thế nào đây? Cuối cùng hắn cũng không nói ra, thở dài, “Ta không tu tiên, không biết vận khinh công”bg-ssp-{height:px}
Lang Phi nhìn hắn tỉnh ngộ, gục đầu xuống một chút rồi ngẩng đầu, “Hay là để ta cõng huynh đi, nếu không ta cũng không có cách nào mang huynh đi theo”
Đậu Lục nhíu mày, nghĩ nghĩ, hỏi, “Kiếm đâu?”
Lang Phi bình tĩnh nói, “Không có a, phong chúng ta quanh năm nghèo, tiền bán tiên thảo năm nào cũng góp vào quỹ viện trợ các sư huynh sư tỉ đi trừ hại cho nhân gian rồi”
Cái môn phái gì, sao có thể rách nát như thế! Đậu Lục cực kỳ khó chịu, Lang Phi lại nói, “Phong của chúng ta cũng không phải trước kia đã nghèo, chính là do huynh mấy năm gần đây đột nhiên giở thói trăng hoa, xuống núi tiêu pha tiền bạc, cho nên phong mới...”
“Này này, ngươi không phải rất vội sao? Nói trước là ta rất nặng đấy!” Đậu Lục ngắt lời Lang Phi, hắn mới không phải tên ăn tàn phá hoại kia!
Lang Phi nghe vậy rất vui mừng, hai mắt đen láy sáng long lanh, “Không vấn đề, tin tưởng đệ” rồi khom người, quay lưng với Đậu Lục, “Sư huynh mau lên”
Đậu Lục rất muốn rút lại tiếng đáp ứng cho có ban nãy, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, rốt cuộc vẫn phải thuận theo gượng gạo trèo lên lưng y.
May là ban đêm, hơn nữa Lang Phi lại nhìn về phía trước, xung quanh cũng không có ai nên Đậu Lục mới có thể thuận lợi nhờ bóng tối che đi vệt màu xấu hổ trên mặt.
Lang Phi phi rất nhanh, Đậu Lục trên lưng y chỉ có thể gắng sức bám víu vào chiếc cọc cứu mạng duy nhất, tuyệt không dám buông tay, ngay cả mắt cũng không mở ra. Đến tận khi hai người đáp xuống đất, Lang Phi thả hắn xuống hắn vẫn phải bám chặt vào y để ổn định lại trời đất đang lung lay.
Lang Phi thế nhưng cũng không đẩy Đậu Lục ra, ngoan ngoãn để hắn ôm cổ mình.
Qua một lúc cũng cảm thấy ổn định hơn, Đậu Lục mới bắt đầu ý thức được vấn đề.
Chính là tư thế của hai người, quá mức kỳ quái!!
Còn nữa, Lang Phi, mau thu lại đuôi chó của ngươi, ngay cả đôi mắt kia cũng không được sáng như vậy!
Đậu Lục đẩy y ra, nhanh chóng xoay người bước đi.
Lang Phi đằng sau nói, “Sư huynh, không phải hướng đó, bên này cơ”
Đậu Lục lảo đảo đổi hướng, rốt cuộc cũng vào được phòng của Lang Phi cùng Trữ.
Đậu Lục có hơi giật mình, hỏi, “Hai người ở chung? Không ai nói gì sao?”
Lang Phi châm cho hắn một chén trà, lắc đầu, “Không, bọn đệ là huynh muội, Trữ là nghĩa muội của đệ”
“À” Đậu Lục nhìn qua căn phòng, cũng tương đối đơn giản, nhưng kể từ khi bước vào thì gió lạnh bên ngoài đã hoàn toàn bị ngăn cách, ấm cúng dị thường.
“Tiểu Trữ, ta tìm sư huynh về cho ngươi này” Lang Phi đến bên giường ngồi xuống, kéo cái bọc nhỏ ra, cầm khăn ẩm lau xuống cái mặt nhỏ nhắn: “Lau mặt đi, nếu không sư huynh thấy sẽ cười ngươi”
Được Lang Phi giúp lau mặt xong, Trữ ngẩng đầu nhìn Đậu Lục, bên dưới mắt có chút hồng, đáng thương hề hề hướng hắn giang tay, thành khẩn nói, “Nương a, ta rất nhớ nương”
Trán Đậu Lục chảy xuống một giọt mồ hôi tượng trưng, quay đầu nhìn Lang Phi, “Ngươi có phải tìm nhầm người rồi không? Nó rõ ràng là đang nhớ nương nó”
Lang Phi mờ mịt nhìn Đậu Lục, “Có sao?” sau đó còn trộm kéo má tiểu hài tử một cái, “Ngươi không phải nhớ sư huynh của ngươi sao?”
“Hức” Trữ bị kéo má đau, khóe mắt lập tức xuất hiện chất lỏng trong suốt, nói, “Đúng rồi, ta rất nhớ sư huynh, oa oa”
Lang Phi nhìn Đậu Lục, “Huynh thấy không? Nó rất nhớ huynh mà, mau đến ôm tiểu hài tử đi.”
Đậu Lục “(Φ ̃_Φ٥)...”