Đậu Lục thấy cơ thể mình trôi lênh đênh trong không trung, như nằm trong lòng đại dương vào đêm tối. Lạnh lẽo, vô vị, không có lực hút cũng chẳng có lực đẩy. Tâm sinh vô vọng không biết bao giờ sẽ đến được điểm dừng.
Nhiệt độ chung quanh bỗng thay đổi, dần dần trở lên nóng phừng phừng. Cả người Đậu Lục như một tờ giấy mỏng bị ném xuống ngục lửa, đau khổ vì cái nóng chỉ vờn quanh mà vĩnh viễn không tiêu biến. Hắn muốn mở mắt để nhìn thảm cảnh của mình, thế nhưng cố gắng thế nào cũng không thấy có hiệu quả. Cái nóng nung con người ta đến ngột ngạt bứt dứt, chỉ muốn bùng lên thoát ra hoặc một ngọn lửa thiêu đốt liền tan vào hư không.
“Lục Nhi, tỉnh lại đi”
Là ai? Mau cứu với!
Tiếng gọi từ nơi huyền ảo truyền đến, từ từ mang cho Đậu Lục một sinh lộ: “Đi theo tiếng nói của ta sẽ ra được bên ngoài, đến đây”
“Đừng lo lắng, tới đây”
Đậu Lục không rõ vì sao bản thân lại vô thức nghe lời thanh âm ấy, cơ thể của hắn bắt đầu hoạt động, dựa theo thính giác mà tìm đủ cách để đi đến nơi phát ra tiếng nói đó.
“Tốt lắm, tới đây”
“Tới đây, chạm vào tay ta nào”
Đậu Lục vừa giơ tay lên, một bàn tay khác đột ngột thô bạo kéo hắn lên. Xuyên qua lớp màng bị xé rách, giác quan rộng mở, đại khai thị giác, khứu giác ngửi được mùi hương nhàn nhạt, bên tai nghe được tiếng lạch cạch không rõ ràng phát ra.
“Lục Nhi” nam nhân ngoại tứ tuần ngọc thụ lâm phong, ngũ quan như ngọc thạch, mày rậm mắt sáng, làn da trắng tái bị ánh nến hắt vào dường như tỏa ra một tia sáng nhàn nhạt, trên mai trượt xuống một giọt mồ hôi. Ông ta nói: “Tỉnh là được rồi, ngươi dưỡng cơ thể cho tốt đi”
“Ngài...” không để cho Đậu Lục nói hết, ông đã cúi người xuống, ở khoảng cách gần nhìn hắn, bên khóe môi kéo ra một nụ cười, nhấc tay xoa đầu, giống như người cha thương yêu hài tử của mình: “Ngoan ngoãn nghe lời” sau đó đứng dậy rời khỏi đây.
Nhìn theo bóng dáng biến mất ở cửa đá, Đậu Lục quay đầu mở lớn mắt nhìn ánh đèn màu vàng treo trên trần điện, không đúng, nó là dạ minh châu, ánh sáng của nó đẹp, lấp la lấp lánh, lại có rất nhiều, trần điện tối tăm lúc này giống một bầu trời đêm trên núi cao, nhìn thấy được cả dải ngân hà với rất nhiều sao sáng.
Tỉnh lại liền ở đây, không biết Mạnh Hoài Đông thế nào rồi. Hơn nữa bản thân hắn đang ở đâu, có nguy hiểm đến tính mạng không?
Thanh âm hệ thống vang lên bên tai Đậu Lục:
[Đinh! Điểm may mắn của ký chủ tăng lên điểm, mức điểm hiện tại: điểm]
[Thành công thoát khỏi cái chết, hệ thống cảm nhận ký chủ thật xuất sắc, không bị trừ đến chết]
“Không phải là may mắn sao?”
[Sao có thể, điểm may mắn âm, phải là xui xẻo mới đúng. Ta nói ngươi xuất sắc, chính là vì không làm gì cũng khiến nam chính cho ngươi điểm may mắn tăng cao, trước giờ chưa từng thấy trường hợp này đâu nha]
Đậu Lục không cho là đúng xoa lỗ tai: “Vẫn chưa đổi giọng nói sao? Nói gì mà the thé như đấm vào tai người ta vậy.”
Từ sau cửa đá nặng nề đi ra, Đậu Kỳ lập tức cảm ứng được khác thường, ngẩng đầu liền nhìn thấy đồ tôn đang âm trầm đứng một chỗ. Áo bào đen hòa với màu bóng đêm bao quanh y, con ngươi mang vài phần tăm tối âm u. Hai người nhìn nhau, nam tử nghiêng người cúi đầu nhường đường.
Khi Đậu Kỳ đi qua y, dùng thanh âm của bậc làm tiền bối lạnh lùng nói: “Liên Không, nó là nhi tử ta thương nhất, ngươi dám làm nó bị thương, đầu ngươi liền lăn dưới chân ta!”
Liên Không cúi đầu không đáp, Đậu Kỳ chẳng buồn để tâm thái độ y, lập tức rời đi. Trong đầu nghĩ, nếu không phải nhi tử ngày ấy sống chết đứng ra muốn tên đồ tôn này, hẳn nó sẽ không sống được đến ngày hôm nay. Vẫn là nhi tử ngây ngô ngu ngốc, mang lòng đặt lên nó! Nữ nhân không thích, cố tình lại là đoạn tụ chọn nam nhân. Thiên a, nếu đúng là ý người, vậy ta không quản được, về sau chỉ đành trông ý người thôi.
Thời điểm đang cùng hệ thống trò chuyện hỏi thăm tình hình thế giới này, Đậu Lục nghe được tiếng “Sư tôn” quen thuộc chen vào giữa liền giật thót, theo bản năng nhìn về nơi phát ra tiếng gọi.
Người đến là Liên Không! Y tới đây làm gì? Không phải muốn giết hắn chứ!
Liên Không thấy nét mặt Đậu Lục nhìn mình, mơ hồ xen lẫn hoảng loạn trong đáy mắt. Lòng y trầm xuống, gọi thêm một tiếng “Sư tôn” khác.
Kia nhất định không phải là đến thăm hắn, mà là quỷ tới đòi mạng! Chắc chắn do tình tiết truyện bị lệch, cho nên y đến đây giết bù. Trong đầu Đậu Lục loạn thành một đống, không nhịn được đưa ánh mắt đi nơi khác.
Binh đến tướng chặn, không thể kinh thường địch! Đậu Lục buồn bã nghĩ muốn sống cũng thật khó khăn. Hắn buộc mình phải bình tĩnh, nói: “Ngươi còn cho ta là sư phụ ngươi nữa sao?”
Đáp lại là một khoảng không yên tĩnh. Qua một khắc nghe được tiếng bước chân, Đậu Lục thấy tim mình đập thình thịch, chặn lại nỗi sợ hãi giống như nạn nhân mỗi khi án tử hình của hung thủ tuyên bố, hắn nói: “Ghét ta như vậy, muốn giết ta lắm phải không?” lại nói: “Ta chưa chết nên ngươi khó chịu ư?”
Bước chân điềm tĩnh của Liên Không bỗng dưng trở lên kích động hơn bao giờ hết, y nhanh chóng đi nhanh đến bên giường. Đậu Lục tự chửi mình ngu, lại không biết đối mặt thế nào, cả người như con búp bê vải không có sức lực mặc người điều khiển, thuận theo cổ áo bị kéo căng chặt mà ngồi dậy.
Liên Không ép Đậu Lục nhìn vào mắt mình, lạnh lùng hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Trước kia làm Niệm Hoa rất tốt, luôn cảm thấy bản thân là người pháp lực cao thâm nên chẳng bao giờ bị ai làm cho sợ hãi xâm lấn lí trí, tầm nhìn lúc nào cũng ở trên tầng cao. Hiện tại lại trở thành Đậu Lục, pháp lực so với người khác thua xa hằng xa số, nghiễm nhiên mang theo tia tự ti, hắn cảm thấy lời nói của mình không thể nào cứng rắn quả quyết được như trước nữa.bg-ssp-{height:px}
“Ghét, ghét ta lắm sao” Đậu Lục cắn răng lặp lại, hắn nói: “Ta không phải sư phụ ngươi, cũng không muốn la...”
Cằm Đậu Lục bị nâng lên, nhói đau ập lên môi, mơ hồ còn ngửi thấy mùi máu tanh ngọt.
Hắn trợn mắt nhìn Liên Không, con ngươi y đen thăm thẳm như miệng núi sâu ngày ấy, cắn nuốt mọi ánh sáng chiếu rọi vào nó, tùy thời đem người đông lạnh chết. Mà bóng ảnh phản chiếu trong con ngươi này lại là Đậu Lục đang kinh ngạc.
(miệng núi sâu ngày ấy: chính là Xích Tử vực nơi Niệm Hoa đẩy Liên Không xuống. Không nhớ xem lại đoạn gần cuối phần chương )
Trong điện rộng lớn nhiệt độ đột ngột hạ xuống thấp, đến nỗi khiến cho Đậu Lục nổi một tầng da gà. Mà trăng bạc trên trán Liên Không bỗng bùng lên ngọn lửa đỏ rực, mắt y xuất hiện đốm lửa đang lớn dần làm ảnh của Đậu Lục chiếu trong đó bị đốt đến méo mó, màu đỏ của ngọn lửa đang lan rộng thoáng cái bao trùm con ngươi, đỏ hừng hực.
[Điểm may mắn: - điểm]
[Điểm may mắn: - điểm]
[Điểm may mắn: - điểm]
[Điểm may mắn: - điểm]
[Điểm may mắn: - điểm]
[Cảnh báo, điểm may mắn đang hạ xuống, hiện là - điểm]
Khoan đã, ta nói sai sao! Đậu Lục cố gắng cứu vớt sinh mệnh của mình, bàn tay run rẩy sờ lên tay Liên Không đang nắm chặt cằm mình, hắn chậm rãi hỏi: “Ta... nói sai rồi sao?”
“...”
!
Hết lạnh rồi!
Sau câu hỏi của Đậu Lục, ngọn lửa đỏ trên trán Liên Không lập tức tàn lụi, trở thành vầng trăng khuyết sáng như trước. Màu đỏ trong con ngươi rút dần thu lại hoàn toàn trong tiêu cự, biến thành bóng đêm đen kịt.
Trong một thoáng, Đậu Lục kinh ngạc phát hiện hình như bản thân vừa thấy biểu cảm dằn vặt của Liên Không, nhưng nhìn kĩ lại thì không thấy.
Môi hắn bị ngón tay y bấm vào làm rớm máu. Lúc này y như đã bình tĩnh, lập tức thu tay, lại không để Đậu Lục có thời gian để suy nghĩ mà ngay tức khắc cúi người ôm chặt lấy Đậu Lục đang ngồi trên giường trợn mắt cá chết nhìn mình vào lòng, chặt đến nỗi hắn cảm thấy một giây sau bản thân sẽ bị bóp nát trong vòng ôm này, giống như muốn nhét hắn vào cơ thể y vậy.
Cùng với đó là thanh âm hệ thống vui vẻ liên tục reo vang:
[Điểm may mắn: + điểm]
[Điểm may mắn: + điểm]
[Điểm may mắn: + điểm]
[Điểm may mắn: + điểm]
[Điểm may mắn: + điểm]
[Điểm may mắn: + điểm]
[Điểm may mắn: + điểm]
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, điểm may mắn hiện tại là điểm]
Đậu Lục bị hành đến hoa mắt chóng mặt, rất muốn đẩy Liên Không ra.
“Đừng” y bỗng nói: “Ta sẽ ở bên ngươi, ngoan ngoãn nghe lời ngươi, đừng như vậy”
Đậu Lục liếm vết thương trên môi do kích động của Liên Không tạo ra, nghĩ bụng, có chó nó mới tin ngươi. 囧囧rz 囧rz 囧rz abcxyz muốn khóc.