Nhi lặng người đứng nhìn tôi, đôi môi Em ngập ngừng như muốn nói ra điều gì đó nhưng cuối cùng lại không thể. Đôi mắt Em tràn đầy nỗi niềm thương xót và cảm thông cho tôi.
Nhi khẽ vỗ về lưng tôi an ủi rồi kéo tôi ra ngoài. Tới sân chùa, em tìm một chiếc ghế rồi kéo tôi ngồi xuống. Chúng tôi chỉ ngồi như vậy cho đến khi tôi bình tĩnh lại. Sau một lúc lâu khi tôi lấy lại được bình tĩnh thì Nhi lúc này mới lên tiếng:
- Anh cảm thấy đỡ hơn chưa?
- Anh ổn rồi! cảm ơn em! – Tôi thở dài.
- Em rất tiếc! – Nhi bậm môi nhìn tôi với khuôn mặt lo lắng.
- …
Tôi lặng im nhìn khuôn mặt lo lắng với đôi mắt rơm rớm nước mắt của em mà trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Tôi nhận ra là trong cái cuộc đời đã nát như tương bần của tôi ít ra thì vẫn còn một điều tươi đẹp, đó là Em!. Chợt nhận ra là hình như toàn bộ ý định sắp tới của tôi đều xuất phát từ Nhi kể cả việc sắp phải xa quê hương một thời gian.
Từ em, tôi có thể cảm nhận được tình thương ấm áp từ người mẹ, sự thấu hiểu của người cha. Mặc dù không được trọn vẹn nhưng cũng đủ cứu vớt kẻ đang đói khát hi vọng như tôi lúc này.Tôi yêu em rất nhiều, đó là điều không cần phải suy đoán nhiều thêm nữa. Tôi cần em ở bên mình để giúp tôi thấy được sự màu nhiệm của cuộc sống.
Tôi muốn ôm Em nên khẽ xích lại gần, giang rộng vòng tay của mình. Thế nhưng em nhanh chóng chụp lấy tay tôi rồi bẻ ngược ra sau lưng. Tôi giật mình la toáng lên:
- Á! đau đau…
- Anh định làm cái gì vậy hả?
- Anh có làm gì đâu? Gãy tay anh giờ….
- Rõ ràng là anh định làm gì bậy bạ mà! – Nhi nheo mắt.
- Bậy đâu? Anh chỉ định ôm em thôi mà…
- Đó! vậy mà còn cãi… Trong chùa mà anh cũng không tha cho em hả?
- Àh ừ nhỉ! haha… anh quên mất… - Tôi cười trừ.
- Shh!!... – Nhi “xì” một tiếng rồi thả tay tôi ra.
- Vậy mình ra ngoài kia nhé! – Tôi tiếp tục lên tiếng.
- Đạp chết anh giờ!
- Hix… vậy em tính ở trong này luôn hả?
- Không nhưng em muốn ở thêm chút nữa… Chỉ có ở trong này em mới được an toàn với anh…
- Hix…. Em cứ làm như anh là ác quỷ không!
- Quỷ gặp anh còn chạy dài á chớ! hix… Em sợ anh lắm!
- Sợ á? anh làm gì em mà em sợ?
- Thì… thì...! thôi tự hiểu đi! Mệt quá! Trong chùa mà cứ nói năng lung tung không!
- Sặc!
Có lẽ Nhi biết thừa là chỉ cần không bị ràng buộc là tôi “giở trò” liền nên Em cứ kéo tôi đi lòng vòng tham quan chùa mãi không chịu ra. Ngôi chùa này lại cực kì lớn nên việc tham quan, thắp nhang lòng vòng cũng đã tối trời mất rồi. Đến khi mặt trời đã lặn hẳn thì Nhi mới bắt buộc phải cùng tôi ra về.
Tôi và Nhi phải cùng nhau đi bộ xuống chân dốc để bắt chuyến xe buýt cuối ngày về khách sạn. Trên đường đi, tôi để ý thấy Nhi cứ lườm lườm tôi mãi, đi thì cũng giữ khoảng cách chứ không dám đi gần nhau. Thấy lạ nên tôi lên tiếng hỏi:
- Em sao vậy?
- Sao là sao?
- Đi xa anh thế?
- Bình thường mà! – Nhi giả ngây giả ngô
- Bình thường gì mà bình thường… Đi xa thế mà kêu bình thường.
- Chứ anh muốn sao?
- Lại đây đi gần anh chứ! – Tôi với tay xuống để nắm lấy tay Nhi.
- Nè! Làm gì z? như z mới là không bình thường á! – Nhi rút tay lại ngay không cho tôi nắm.
- … - Tôi lặng thinh nhìn Em, cảm giác hơi hụt hẫng.
- Àh.. thì… Th…Thúy thấy á! – Nhi đỏ mặt ngập ngừng.
- …
Tôi lập tức bước đến ôm chầm lấy em vào lòng mặc kệ em giẫy dụa. Chỉ sau gần chục cú đấm như máy đục vào bụng tôi thì Nhi mới chịu đứng yên. Vì thốn quá nên mãi tôi mới kiềm chế lại được và lên tiếng:
- Sao tự dưng em khó tính vậy? Hix
- … - Nhi cắn vào vai tôi.
- Hix… em đúng là! cho anh ôm chút đi mà!
- Anh cứ như vậy thì làm sao chuyện này kết thúc được đây? – Nhi buồn bã lên tiếng.
- …
- Đừng nghĩ là em tha cho anh chuyện hôm bữa! – Nhi lên giọng hờn dỗi.
- Anh không muốn kết thúc với em đâu… Nhi…
- Anh đừng vậy nữa mà!
- Anh không muốn… - Tôi tuyệt vọng thì thầm…
- Nếu như anh làm gì có lỗi với Thúy thì em cũng sẽ không nhìn mặt anh nữa… Em cũng sẽ không chấp nhận anh đến với em đâu..
- …
Vẫn ôm Nhi thật chặt trong lòng, tôi thật sự không muốn phải làm cho Em buồn, cũng không muốn phải rời xa em. Mặc kệ cho sự quả quyết chống đối, mặc kệ cho việc có lỗi rất nhiều với Thúy, tôi đưa một tay lên giữ sau gáy Nhi, một tay siết em chặt hơn và để môi tìm tìm đến với bờ môi của em. Nhi không vùng vẫy nữa, cũng không tránh né nụ hôn của tôi, nhưng em lại bật khóc.
Tôi cảm nhận được vị mặn chát của những giọt nước mắt từ nụ hôn của tôi và Em. Khẽ dứt ra, tôi thì thầm:
- Em khóc àh?
- Vậy mà cũng phải hỏi àh? – Nhi sụt sịt.
- Nước mũi vào miệng anh hay sao á! mặn mặn…
- Shh… tát chết giờ! – Nhi khẽ phì cười.
- Nhìn mặt em vừa khóc vừa cười ngu hết sức.
- Hix… mệt anh quá! – Nhi đẩy tôi ra.
- Hehe…
Quãng đường còn lại ra trạm xe buýt, Nhi không thèm nhìn tôi, Em làm vẻ mặt giận hờn vu vơ nhưng tay thì đã đan chặt ngón với tay tôi rồi. Em không Nhìn tôi nhưng tôi cảm nhận được những ngón tay bé nhỏ của em đang nắm chặt lấy bàn tay thô ráp của mình. Tôi cảm nhận được trái tim của chúng tôi đã khớp với nhau đến từng nhịp đập.
Khẽ mỉm cười, tôi chợt nghĩ: “Ngoại tình? Tại sao hạnh phúc của mình lại phải ngang trái thế này? mặc kệ…! Tính sau…”. Tôi chấp nhận việc làm sai trái của chính mình để tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ bé tôi đang nắm trong bàn tay ngay lúc này đây. Tôi để ý đôi môi mọng kiều diễm của Nhi, niềm vui không thể giấu đi được đang thể hiện qua đôi môi đáng yêu ấy. Tôi biết trong trái tim nhỏ bé của cô gái đang sánh bước bên cạnh tôi đây cũng đang nhịp lên những nhịp hạnh phúc.
Cảm giác mang đến hạnh phúc cho em đối với tôi thật kì diệu. Và có lẽ, những điều đó chính là bằng chứng tâm hồn của chúng tôi đã thực sự đồng điệu với nhau từ rất lâu rồi…
Dắt về gần đến ngõ khách sạn, Nhi lên tiếng:
- Anh vào trước đi!
- Em đi đâu àh?
- Không! nhưng em vào sau!... em sợ… - Nhi ngập ngừng.
- Àh! anh hiểu rồi… Haiz…
Tôi thở dài vì nghĩ tới tình cảnh của mình và Nhi chẳng khách gì những kẻ ngoại tình đáng khinh bỉ, Không! đích thị là là như vậy mà!. Cả tôi và Nhi đều đang bị dày vò bởi điều đó và có lẽ đó là sự trừng phạt nhẹ nhàng nhất cho chúng tôi…
- Thôi em vào trước đi! Anh đi mua lon nước rồi vào sau!
- Vậy cũng được, em trước vào nhen!
Nhi mỉm cười buồn bã rồi cũng bước vào khách sạn trước. Tôi nhìn em khuất bóng sau cánh của khách sạn thì mới dạo quanh đó kiếm tạp hóa rồi mua mấy đồ lặt vặt, chủ yếu là câu giờ. Thế nhưng, vừa mới quay mặt đi là tôi đã điếng người khi trông thấy có một người đang nhìn tôi với ánh mắt đỏ ngầu đầy giận dữ. Người đó chính là thằng Duy, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy của nó. “Nó thấy rồi sao?” – Tôi hoảng hốt nghĩ bụng.
mắt nhìn nhau, một bên thì giận dữ và khó hiểu, một bên lại bối rối và khó xử. Thằng Duy lên tiếng trước:
- M… Mày với Nhi… là sao?
- M… mày thấy hết rồi àh?
- Tao thấy hết? vậy là tao không nhìn lộn rồi…
- Duy… tao nói nghe nè…
- Mày… đi theo tao…!
Nó ngoắc tôi đi theo với vẻ mặt hầm hầm sát khí rất hiếm gặp ở nó. Lần đầu tiên tôi chứng kiến một thái độ đáng sợ đến vậy. Không biết nó định làm gì. Phải rồi, hình như nó cũng phải lòng Nhi, chắc chắn nó sẽ không tha cho tôi đâu. Đó là những gì tôi nghĩ khi đi theo sau nó. Đến một quãng vắng khá xa khách sạn, thằng Duy mới đứng lại và khoanh tay lên tiếng:
- Tất cả những gì tao vừa mới chứng kiến là hoàn toàn không thể chấp nhận được…
- Tao biết – Tôi thở dài.
- … nhưng tao cho mày một phút để giải thích... ít nhất là nói tao nghe mày nghĩ gì mà lại làm vậy… - Nó nói với vẻ mặt lạnh lùng.
- Th… thật àh? – Tôi hơi bất ngờ, cũng phải thôi, nó vốn là người khó đoán mà.
- …
- Àh thì…
Sau vài phút ngập ngừng, tôi cũng trải hết hoàn cảnh của mình, những gì mà tôi và Nhi đang giấu kín với nhau cho nó biết trừ chuyện tôi đã lấy đi đời con gái của Nhi trước đây... Nó lặng im lắng nghe cho đến hết câu chuyện nhưng gương mặt vẫn đầy sát khí mà không hề thay đổi:
- Tao kể hết rồi đó! mày có hiểu cho tao được không? – Tôi thở dài.
- Éo cần nghe mày kể tao cũng đoán ra được phần nào rồi…
- Hả? – Tôi ngạc nhiên.
- Không có ai là không có lý do riêng để làm một việc nào đó, giờ thì tao hiểu lý do của mày rồi…
- Mày hiểu thật không?
- Tóm lại là mày yêu Nhi nhưng lại không vướng mắc trách nhiệm với Thúy, đồng thời Nhi với Thúy lại là bạn thân nên mày mắc kẹt ở giữa không biết giải quyết sao chứ gì?
- … - Tôi gật đầu.
- Haiz… Trong bất kì trường hợp nào, tình yêu không bao giờ có tội cả…
- Hả?
- Mày yêu bất kì ai trong bất kì hoàn cảnh nào đều không có lỗi… Nhưng đm… cái cách mày giải quyết mọi chuyện mới đậm chất của một thằng khốn nạn… - Nó trợn mắt lên.
- …
- Mày lấy cái tư cách chó gì để nói là không có mày thì người họ sẽ đau khổ?
- Hả?
- Hả con cc! Đm! Mày là cái thá gì mà tự cho mình là quan trọng với người họ? Ai nói với mày là chỉ cần mày đến với người này thì người kia sẽ đau khổ? mày là con cc duy nhất trên đời này hả thằng chó?
- …
Tôi chỉ biết im lặng đứng chết trân nghe nó chửi. Nó chửi rất thấm, quả đúng là tôi chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó. Phải rồi, tôi là cái gì mà tự cho mình là số một trong lòng họ?. Trước giờ tôi đã đánh giá mình quá cao mà không hề nhận ra.
- Đó chỉ là cái cớ của mày thôi… mày chỉ lừa chính bản thân mày đó là lý do để mày coi thường tình cảm của họ thôi… - Thằng Duy tiếp lời.
- T..tao…
- Nhìn lại mày coi, có gì khác với thằng bắt cá tay không? thằng chó chết…
- … - Tôi cúi đầu không biết nói gì hơn.
- … - Im lặng một lúc, thằng Duy lại lên tiếng – tao cho mày một con đường…
- Hả?
- Mày nói mày mắc trách nhiệm với Thúy? OK! Vậy thì mày cứ tiếp tục làm cho Thúy hạnh phúc đi…
- Nhưng mà…
- Mày sợ Nhi sẽ đau khổ vì mày chứ gì? Haha… thằng bệnh! yên tâm đi! Tao sẽ làm Nhi quên mày sớm thôi, còn hơn thế, tao chắc chắn sẽ làm Nhi hạnh phúc hơn ở bên mày gấp trăm lần…
- Hả? m… mày đừng nói là mày cũng…
- Ờ! Tao yêu Nhi!
- CÁI GÌ? – Tôi nhăn mặt.