Buổi sáng tiễn em ra bến xe, tôi không thể cười nổi dù chỉ là một nụ cười gượng gạo, nước mắt cứ chờ chực trào ra ngoài. Một người ở lại, một người đi. Những kỉ niệm tôi và em đã cùng nhau vun đắp cho nhau bấy lâu nay tuy ít thôi nhưng thực sự mang một tầm quan trọng lớn lao vô cùng đối với tôi. Thế nhưng chỉ vì sự hời hợt, sự ngộ nhận và cả sự ngu ngốc của tôi mà đã khiến em phải chịu đau khổ thật nhiều. Tình yêu chúng tôi chỉ vừa mới đến đã phải chia mỗi người một ngả…
Tôi phải mang trách nhiệm như một người đàn ông với Thúy, mặc dù Thúy không hề hay biết chuyện tày trời này của tôi với Nhi nhưng như vậy cũng thật là bất công và tội nghiệp cho em. Em không hề có chút lỗi lầm gì trong chuyện này, giờ tất cả những gì tôi có thể mang đến cho em chính là thứ trách nhiệm đội lốt tình yêu, vừa khó xử cho tôi mà lại vừa tội lỗi với Thúy. Còn với Nhi, tôi thực sự không dám tưởng tượng ra cảnh khi em tìm được một con đường khác, một bóng hình khác mà không phải là tôi, sự ích kỉ trong lòng lại càng khiến tôi đau đớn hơn nữa…
- Nè!… hông định nói lời nào luôn hay sao zdạ? – Nhi lên tiếng.
- … Ở lại với anh đi… – Tôi vẫn cứ ích kỉ như vậy dù biết mình đã sai.
- Haiz… Thôi mà!… Em còn phải về với bố, học hành nữa, năm cuối rồi!
- …. – Tôi gật đầu chán nản.
- … Àh! anh giữ giùm em cái này!
- Hả? – Tôi ngạc nhiên.
Nhi đặt túi xách xuống rồi lấy trong đó ra bọc vải quen thuộc đựng thanh kiếm Gekkeju của em. Trao kiếm cho tôi, Nhi cười:
- Hìhì! Giữ cho tốt! hư là biết tay em!…
- Ơ… nhưng mà…
- Không nhưng gì hết! nhất định phải trả lại cho em đó! ượn thôi chứ hông có cho luôn đâu…
- Ơ ơ…
- Hìhì… thôi cầm đi! Đến giờ em phải đi rồi…
- …
Nhi không hề nói với tôi một lời tạm biệt, em cố tình để lại cho tôi thanh gekkeju như một lời hẹn chắc chắn phải gặp lại nhau. Hơn nữa, Gekkeju là di vật vô cùng quý giá của mẹ em, dám giao cho tôi thứ này là em đã đặt toàn bộ niềm tin vào tôi. “Tại sao chứ…?” – Tôi nắm chặt thanh Gekkeju mỉm cười cay đắng…
“Vòng xe lăn bánh đưa người đi xa khuất nơi cuối đường
Giờ mỗi đứa một nơi biết bao giờ gặp lại
Làm sao quên hỡi em, làm sao có thể quên!
Bao nhiêu yêu thương đành tan vỡ…
Mình anh đứng ngẩn ngơ khóc thương cho tình ta
Giọt nước mắt đàn ông lạnh lùng rơi đắng môi
Chia ly mấy ai lòng không đau…”
Khi xe đã khuất xa, tôi ngay lập tức nghiến chặt răng và bật khóc. Mặc kệ tất cả mọi thứ, tôi chỉ biết khóc lên đau đớn khi không thể làm bất cứ điều gì để có thể giữ em lại bên mình. Lòng tôi bỗng cảm thấy trống vắng như mất đi một phần rất lớn và quan trọng của cơ thể. Tôi đã làm mất em, mất đi một người con gái thực sự yêu tôi, dám hi sinh tất cả vì tôi mà không cần suy tính, và quan trọng nhất, tôi đã đánh mất đi người con gái tôi thực sự yêu thương vô cùng…
Trên chiếc xe kia, có một cô gái đang bấu chặt tay vào đùi, cúi gằm mặt xuống và cũng khóc như tôi. Em cũng đau khổ, em cũng buồn, nhưng em mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều… Em đã chịu đựng được trong một khoảng thời gian quá lâu, giờ đây em mới dám thả lòng mình để có thẻ bật khóc đau khổ, giải tỏa bao kìm nén bấy lâu nay. Trong tiếng khóc, em thốt lên từng lời trách móc đầy tiếc nuối: “Tại sao? Tại sao chứ?… tại sao anh không giữ em chặt hơn nữa…”
…
Bước về lại võ đường, tôi nằm phục xuống nệm mà tiếp tục khóc. Khóc chán khóc chê tôi lại vắt tay lên trán mà tiếc nuối người con gái vừa mới rời khỏi vòng tay của mình. Càng nghĩ lại càng thương em, càng nghĩ lại càng dằn vặt mình vì đã không tốt với em… Cứ như vậy, tôi hành hạ mình như vậy suốt cả ngày không ăn không uống. Chỉ biết nằm như người mất hồn… không, thực sự tâm trí, linh hồn của tôi chỉ còn lại một nửa khi em rời xa tôi, em đã giữ một nửa còn lại rồi…
Sáng hôm sau, Thím Cơ Bắp bước vào trong nhà và thấy tôi nằm như thằng sắp chết ở trong phòng liền lên tiếng:
- Trời đất! nằm trong này mà cũng không thèm đóng cửa ngoài…
- … – Tôi vẫn như người mất hồn.
- Nè Ryu! Sao hôm qua không luyện tập?
- …
- Hừ…
Thím chạy tới túm lấy cổ áo tôi và xốc lên lắc mạnh và hét lớn:
- Nè! Bị sao vậy? Trả lời cái coi?
- Nhi về rồi… – Tôi buồn bã
- …
- Cháu không biêt phải làm gì nữa…
- Hiểu rồi! Yêu vô nó ngu vậy đấy! Nhưng dù vậy cũng bắt buộc phải tiếp tục luyện tập, cậu đã nhận lời rồi thì đừng mơ mà trốn được!.
- …
Nói rồi Thím xốc tôi lên vai rồi phi ra ngoài ném cái “oạch!” xuống đất. Sau khi khóa cửa cẩn thận, Thím lại xốc tôi lên xe và phi thẳng một mạch lên trên đỉnh núi. Khi đến nơi Thím liền ném luôn tôi xuống suối, không phải hồ nước nóng mà là một con suốt bình thường ở dưới một con thác lớn gần đó. Bị quăng xuống nước lạnh, tôi lập tức tê buốt hết tây chân nhưng bù lại đầu óc như ngay lập tức được giải tỏa khỏi nỗi đau. Sau khi uống no vài ngụm nước vào bụng, tôi cũng mò được lên bờ. Thím lại tiếp tục bước tới túm lấy cổ áo và chửi thẳng vào mặt tôi:
- Yếu đuối! Ngu dốt! Đã tỉnh ra chưa hả?
- C…cháu…
- Chuyện của đứa tôi cũng biết được chút chút… nhưng không phải vì vậy mà thông cảm với sự hèn yếu như thế này được…
- Cháu xin lỗi…
- Hãy luyện tập hết mình đi! Biến nỗi đau trong cậu thành động lực…
- … – Tôi lặng thinh một lát rồi lên tiếng – Hix… Được rồi! cháu sẽ cố gắng!.
- Tốt… Theo tôi…
Thím thả tôi ra và ngoắc tôi đi theo về lại ngôi nhà nhỏ gần suối nước nóng kia. Vào trong nhà Thím chỉ cho tôi một đống sắt thép đen sì bóng loáng đặt trên bàn. Tôi thắc mắc:
- Cái đống gì đây bác?
- Giáp tạ để luyện tập…
- Uầy! xong rồi àh?
- Ừ sửa lại một chút thôi… cởi hết đồ ra! nhanh!
- WHAT?
- Thế cậu có muốn bị ngứa háng mà không thể gãi được không?
- Ớ là sao?
- CỞI RA! – Thím quát lớn.
Tôi luống cuống tự lột trần truồng mình ra không còn một mảnh vải che thân. Thím nhìn tôi từ đầu đến cuối rồi bắt đầu cầu cờ lê, tua vít cùng mấy miếng giáp tạ tới lắp vào khắp người tôi và khóa chặt lại. Sau hơn nửa tiếng lắp ráp và chỉnh sửa, toàn thân tôi đã bọc kín thép trắng, trên đầu thì đeo một mũ sắt nặng có một miếng thép hình lưỡi liềm trên trán. Thím lên tiếng:
- Xong rồi đó!
- Hêhê… nhìn ngầu quá! Mà hơi nặng quá sức cháu rồi bác ơi…
- Vậy mới phá giới hạn được, đã nói rồi!
- Nhưng mà vít ốc chặt như vậy thì mắc công gỡ ra gỡ zdô…
- Ai nói với cậu là gỡ ra gỡ dô được… cứ mặc vậy trong tháng đi!
- NANI? V… vậy chết cháu mất! Đái ỉa gì thì sao?
- Ăn nói vô duyên! Bộ đó thiết kế sẵn mấy trường hợp đó rồi!
- … àh ừ nhỉ…
Bộ giáp siêu nặng này phải tới gần cả tạ, bọc kín lưng, ngực, vai. Hông được đeo vòng tấm giáp dài từ thắt lưng xuống tới giữa đùi giống với phong cách của tướng quân Nhật Bản . chân thì bọc giáp bên hông và từ đầu gối chạy xuống hết bàn chân. tay thì bọc thiết thủ từ khuỷu tay xuống hết cổ tay. Mặc dừ cồng kềnh nặng nề như vậy như những cử động cũng rất thoải mái chứ không có bị giới hạn chuyển động ở các khớp. Có thể nói đây là một thiết kế rất tuyệt vời để luyện tập. Sực nhớ ra một chi tiết quan trọng, tôi hốt hoảng:
- Ý mà bác ơi! mặc cái này vào rồi làm sao mặc đồ?
- Thì cởi truồng!
- Sặc! Ý bác là bắt cháu nude suốt tháng á?
- Chứ sao nữa!
- Vậy làm sao xuống dưới kia được?
- Quy ẩn ở đây luôn đi!… khỏi xuống!
- Vậy ăn uống làm sao? Trên này đến chim còn không có chứ đừng nói thú rừng hay cây trái gì…
- Yên tâm cứ - ngày lại có người mang đầy đủ đồ ăn lên?
- Ai?
- Bé Tiểu Ý ấy! tôi thì phải về lại thành phố chứ sao ở đây lâu được?
- Sặc! vậy ít nhất phải cho cháu mặc cái quần chứ?
- Haiz… thôi được rồi! Để tôi sửa lại vài cái underwear có dây kéo cho tiện lợi…
- Vậy còn tạm được…
- Àh còn nữa!
- Gì nữa?
- Bác mang giùm cháu thanh kiếm ở võ đường lên đây với! cháu quên mang theo…
- Được rồi!
- Àh còn nữa…
- Trời ơi gì nữa?
- Cháu đói quá!…
- …
Từ hôm đó, tôi bắt đầu dồn hết sức của mình vào rèn luyện. Mặc dù đã dặn lòng phải gác chuyện tình cảm qua một bên, nhưng mỗi buổi tối, tiếng gió mạnh rít bên ngoài lại làm tôi nhớ đến em… Tôi nhớ ánh mắt đặc biệt của em, tôi nhớ hơi ấm và làn da mềm mại của em… và mỗi lần như vậy, tôi lại buồn và đau như cắt từng khúc ruột.
Tạm biệt em, người con gái của gió bão…