Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba người chị em tốt Nghiêm Di Nhiên, Hà Phi Thiến cùng Tiếu Lâm Lâm, thời đại học đều có được tình yêu khiến mọi người phải hâm mộ. Không đến một năm sau khi tốt nghiệp, thế sự đã thay đổi quá nhiều, cũng quá mau, đã từng rực rỡ, nay cũng chỉ có một mình Hà Phi Thiến, riêng một ngọn cờ sừng sững không ngã. Nếu nói tình yêu Tiếu Lâm Lâm si mê cuồng nhiệt đến người hít thở không thông, như vậy, tình yêu Nghiêm Di Nhiên chính là tín nhiệm tới gần như dung túng, chỉ có Hà Phi Thiến đối với tình yêu căng chùng có chừng mực, quấn quýt si mê vừa đủ, cô cũng có thể hiểu được rõ ràng một cô gái vào lúc nào cần làm chuyện gì. Sự khéo léo của cô giúp cho cô ở cùng Chu Lượng kết giao thì thân mật, chủ nghĩa lãng mạn của cô giúp cho tình yêu của cô đem lại nhiều bất ngờ, hờn dỗi hay tức giận mắng mỏ đều có thể vừa đúng, thắt chặt lấy người đàn ông mà chẳng cần chút nào ghen tuông.
Tất cả đều làm cho Nghiêm Di Nhiên theo không kịp mà bội phục sát đất.
“Nhiên Nhiên, tớ xin nghỉ phép, hai ngày nữa sẽ cùng Chu Lượng đi nghỉ ở Mỹ.”
Hạo Thiên mới thành lập không lâu, tất cả mới chỉ ở giai đoạn khởi đầu, Chu Lượng ở Hạo Thiên có thể nói tương đương với chức thừa tướng, dưới một người mà trên vạn người, thân kiêm trọng trách, nhân vật như vậy lại có thời gian nghỉ ngơi? Vậy chẳng phải là so với nhân viên công vụ nhỏ nhoi như cô còn thoải mái hơn nhiều à.
“Thẩm Gia Hạo trở nên có nhân tính từ bao giờ thế? Lại ngay thời gian này cho Chu Lượng nghỉ?”
“Có mới là lạ! Tên tư bản Thẩm Gia Hạo bóc lột tàn ác ấy. Chu Lượng nhà tớ đi Mỹ còn phải kiêm cả công tác. Tớ nghĩ mình cũng theo qua đó, xen giữa vào mà giúp anh ấy thoải mái chút ít.”
Vừa nói đến Thẩm Gia Hạo, Hà Phi Thiến liền đầy một bụng lửa giận, Chu Lượng từ sau khi vào Hạo Thiên trở thành khai quốc đại tướng, đừng nói nghỉ đông, ngay cả cuối tuần cũng ít khi có, thật không biết tên vô nhân đạo đó có thể còn tước đoạt luôn cả thời gian nghỉ kết hôn sau này của họ hay không. Nếu đó thành sự thật, cô nhất định không thể không đi tìm tên đó liều mạng.
Nghiêm Di Nhiên không ngừng khuấy khuấy tách cà phê, thờ ơ nói.
“Cậu mượn danh đi theo cùng anh ấy, thực tế là đi giám thị chứ gì!”
Hà Phi Thiến ha ha cười khúc khích,
“Người hiểu tớ, chỉ có mình Nhiên Nhiên. Nhưng cũng không hẳn vậy, tớ đi lần này thực ra thuận tiện làm rất nhiều việc, thứ nhất có thể mua sắm, thứ hai có thể đi theo anh ấy, thứ ba có thể giúp anh ấy tham dự các cuộc xã giao, đương nhiên lý do cuối cùng quan trọng nhất chính như cậu nói, phải biết rằng nước Mỹ là một quốc gia có tư tưởng cực kì rộng rãi, người ở đó số lần tình một đêm chỉ sợ còn nhiều hơn cả số lần cậu xxoo cả đời ấy.”
Nghiêm Di Nhiên cứng người trượt bàn tay khuấy cà phê, thiếu chút cũng làm đổ luôn cả tách cà phê. Vội vàng rút khăn tay trong túi, lau cà phê rớt trên tay, mắt còn không quên lườm sang Hà Phi Thiến một cái. Đều là lỗi của cô nàng, đây là loại so sánh gì?
“Chẳng lẽ cậu muốn đi theo cả đời?”
Những chuyện phí công sức như thế, Nghiêm Di Nhiên tự nhận không làm được, bằng không chính cô cũng sẽ không rơi vào kết cục này.
“Sai, mọi sự coi trọng nhất một chữ tinh (), có nhiều hơn cũng chẳng lạ. Đôi khi phải gắn lấy nhau như bóng với hình mới là tình lữ, giữa vợ chồng đôi khi chuẩn bị chút tình thú, là thời cơ tốt nhất phụ nữ tuyên thệ chủ quyền, đàn ông cũng sẽ cảm thấy có mặt mũi, đôi bên đều có lời, cớ sao không làm?”
() Tinh:tinh thần, tinh lực, công sức, sức lực…..
Đây là Hà Phi Thiến nhân một việc mà mang hai mục đích, mỗi lần nói lại lặp đi lặp lại, tuy rằng Nghiêm Di Nhiên tiếp thu giáo dục nhiều năm như vậy, lại chẳng hề tiến bộ. Bởi vậy, cô đưa ra kết luận, toàn bộ cũng cần ít thiên phú, còn người nào đó vốn sinh ra đã kém cỏi khó mà hiểu được.
Ngay buổi tối ngày thứ ba ngọt ngào của đôi vợ chồng họ Chu ở nước Mỹ, Nghiêm Di Nhiên còn đang cuộn tròn trong ổ chăn ấm áp hạnh phúc gặm nhấm quyển tiểu thuyết mới mua, đột nhiên, tiếng chuông vang vọng từ chiếc di động đầu giường chặn ngay dòng cảm xúc của cô, cô thế nào cũng không nghĩ tới lại đúng là điện thoại nhờ giúp đỡ của họ Chu từ bên Mỹ xa xôi tới, mà cuộc gọi này muốn nhờ cô giúp đỡ cũng không phải bọn họ, mà là Thẩm Gia Hạo.
“Bạn yêu quý à, cậu ở Mỹ chắc vui đến quên cả trời đất hả, nghĩ cái gì mà gọi điện thoại cho tớ vậy?”
“Nhiên Nhiên, Chu Lượng có việc muốn nói với cậu.”
Hà Phi Thiến nói xong đưa điện thoại cho Chu Lượng, khó có dịp nào mà cô lôi lôi kéo kéo Nghiêm Di Nhiên buôn điện thoại cùng.
“Nghiêm Di Nhiên à? Anh là Chu Lượng.”
“Vâng.”
“Bây giờ em có rảnh không? Anh có việc muốn em giúp.”
“Tìm em hả? Anh nói đi!”
Nghiêm Di Nhiên hơi buồn bực, hiếm khi thấy Chu Lượng có việc nhờ cô giúp, nhưng cô cũng chỉ là cảnh sát nhân dân nhỏ bé thật không hiểu mình có gì có thể giúp đỡ họ, phải biết nhóm người này toàn nhân tài, cô là kẻ không tiền đồ nhất, dù thế nào cũng coi như có được kết quả ổn định () mà thôi.
“Hạo tử uống say mèm ở lungbar, phiền em đi đón cậu ta được chứ.”
“Ai? Thẩm Gia Hạo? Sao lại là em?”
Cũng không phải Nghiêm Di Nhiên tính toán gì, mà hơn nữa, Chu Lượng có vẻ cũng quá coi trọng cô đấy, một cô gái như cô đây có thể nâng được một gã đàn ông to lớn như Thẩm Gia Hạo à?
“Bạn thân của Hạo tử ở thành phố A cũng chẳng có mấy người, mà anh lại đúng lúc đang ở bên Mỹ, thật sự không tìm được người nào nữa, may mắn em cũng khá thân thiết, giao cho em anh cũng yên tâm.”
Nghiêm Di Nhiên muốn hỏi, vì sao không thông báo cho người nhà anh ta, ngẫm lại đây đúng là vấn đề ngu ngốc, có ai uống rượu lại đi tìm người nhà tới đón.
“Được được, bây giờ em qua ngay đây.” Nghiêm Di Nhiên nói xong, vừa muốn cắt đứt điện thoại lại nhớ tới một nghi vấn lớn, “Thẩm Gia Hạo đêm nay làm sao lại thành vậy? Tại sao lại đi uống rượu một mình?”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc, Chu Lượng mới nói,
“Hôm nay là sinh nhật Tiếu Lâm Lâm.”
Nghiêm Di Nhiên cũng không quên sinh nhật Tiếu Lâm Lâm, vừa ban ngày còn nói chuyện điện thoại đường dài với cậu ta, vậy mà giờ cô lại không liên hệ hai sự kiện này với nhau, là đầu óc trì độn? Hay cô nghĩ tất cả đều đã là quá khứ?
Đã giờ sáng nhưng lungbar vẫn vô cùng đông khách, náo nhiệt. Trong cái thành thị này mỗi đêm đều có rất nhiều người mang tâm tư trống rỗng đến đây uống rượu, trầm luân, phóng túng, mang bản thân ra lấp đầy thời gian, thế nhưng trong tim họ có thể lấp được mấy chỗ trống?
Nghiêm Di Nhiên mới vừa vào cửa, ông chủ quán bar liền ra tiếp đón. Cô nhận ra người này, nghe nói là bạn của Thẩm Gia Hạo, mà ông chủ cũng nhận ra cô, bởi vì cô thỉnh thoảng cũng theo chân bọn họ đến đây.
“Cô Nghiêm, cô tới rồi, Thẩm tổng đang say khướt ở phòng riêng, tôi vừa gọi điện thoại cho Chu Lượng, mới biết được cậu ta vừa ra nước ngoài. Lúc này đành phải phiền đến cô vậy.”
“Được ạ, anh đừng lo.”
Đi vào gian phòng kia, cũng chính là gian phòng lần trước Nghiêm Di Nhiên đi cùng bọn họ đến. Vừa bước vào, phát hiện Thẩm Gia Hạo đang cầm trong tay chai Black Label (), nằm xiêu vẹo trên sô pha, dưới ngọn đèn yếu ớt, cô chỉ lờ mờ nhìn thấy một đống chai rượu ngã trái ngã phải trên mặt đất, nhìn đại khái cũng phải có trên ba chai. Vừa tới gần anh, lập tức một mùi gay mũi xộc lên, xem ra xác thực đã uống không ít.
Người này đúng là điên rồi, cứ thế mà uống, cũng không sợ ngộ độc luôn à.
Một người đàn ông cao một mét tám mươi lăm trưởng thành cường tráng, với sức lực của một mình Nghiêm Di Nhiên tuyệt đối không xê dịch, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của ông chủ quán bar, rốt cục thành công đưa Thẩm Gia Hạo lên xe. Ông chủ lại giao chìa khóa xe vào tay cô, mới rời khỏi.
Nghiêm Di Nhiên ngồi ở vị trí điều khiển trên chiếc xe SUV màu đen của Thẩm Gia Hạo, chợt ngẩn người, đây là chiếc xe sang trọng nhất cô cầm lái kể từ ngày lấy bằng lái tới nay, cứ nghĩ tới giá chiếc xe này cũng phải lên tới bảy con số, lòng bàn tay cô dường như lại túa ra đầy mồ hôi.
Chủ nhân chiếc xe đang yên vị bên vị trí phó lái, không chút khách khí ra lệnh.
“Lái xe!”
Nghiêm Di Nhiên liếc mắt lườm gã bên cạnh, người gì đây? Dám mang cô ra làm tài xế riêng hả? Còn nhớ, trước kia anh ta từng khinh bỉ cô như vậy, lúc này cô rốt cục có cơ hội báo thù.
“Có việc nhờ người ta lại còn kiêu ngạo thế, có bản lĩnh thì anh tự về nhà đi!”
“Bớt nói nhảm đi, em không lái, tôi lái.”
Nói xong vươn người từ vị trí phó lái muốn cướp lấy vô lăng trong tay cô. Cô bị làm giật mình tới hoảng sợ, vội vàng đẩy anh ra, một cái đẩy thật mạnh khiến anh bật lại vị trí phó lái.
Người này đúng là tên Hỗn Thế Ma Vương (), uống rượu say lại càng ngang ngược. Đáp ứng đi đón anh ta đúng là sai lầm rồi, không cẩn thận ngay cả mạng nhỏ cũng mang ra góp luôn vào.
() Hỗn thế: tàn ác, hại đời..
“Ngồi ngay ngắn, thắt dây an toàn của anh lại.”
Bằng không lát nữa bay ra ngoài, Nghiêm Di Nhiên cô biết tìm đâu ra ông con trai mà mang trả Thẩm Anh Tiệp đây?
Thẩm Gia Hạo lúc này lại đột nhiên rất nghe lời, ngoan ngoãn kéo dây an toàn thắt lại. Người này cũng lợi hại, say mềm mà còn có thể tìm đúng vị trí dây an toàn.
Cô khởi động xe, bắt đầu điều khiển chiếc xe mà đời này cô cũng kiếm không nổi chậm rãi lăn bánh về phía trước. Cô không dám lái nhanh, chỉ sợ sơ xuất một cái, thì có bán cả mình đi cũng không đền nổi cái xe này.
“Em thuộc họ nhà rùa à? Lái… Lái cũng chậm như vậy!”
“Anh chỉ cần ngồi yên một chỗ, bớt nói nhảm đi, uống rượu say mà cũng không yên tĩnh. Biết rõ mình đi uống rượu mà còn tự lái xe, không muốn sống nữa à.”
Sau khi bị cô mắng mỏ một hồi, anh lại rất phối hợp không hề lên tiếng phản bác, im lặng ngồi, nhắm mắt lại giống như đang ngủ. Được vậy là tốt nhất, cô cũng có thể không bị quấy nhiễu mà tập trung lái xe.
Nghĩ lại người này khi say rượu phẩm chất cũng không đến nỗi quá kém, say cũng chỉ nằm ngủ mà thôi.
Ngay khi cô vừa thở ra nhẹ nhõm một hơi vì thấy anh rốt cục cũng ngủ yên, anh lại mở miệng, mắt vẫn nhắm lại nhỏ giọng nói,
“Tôi không về nhà.”
“Anh lại làm cái quỷ gì đây? Hơn nửa đêm không về nhà, vậy còn muốn làm sao bây giờ?”
Ngày mai cô còn phải đi làm, thật sự không muốn điên cùng anh ta, nhưng ngẫm lại nguyên nhân mà Chu Lượng nói, đột nhiên lại không muốn kích thích anh ta quá mức.
“Vậy anh muốn đi đâu?”
“Ngọn núi phía Tây.”
“Núi phía Tây? Bây giờ?”
Ngọn núi phía Tây cũng không phải rừng núi hoang vắng gì, mà là một nơi ngắm cảnh đêm rất đẹp ở thành phố A, có điều hơn nửa đêm mà đi lên trên núi, người này không phải phát điên rồi hả?
Thẩm Gia Hạo không trả lời câu hỏi của cô, nói cách khác cô không thể nào phản đối. Không có biện pháp chỉ phải đáp ứng yêu cầu của anh ta, cho dù việc này có là yêu cầu vô lý thế nào.
Khi đáp ứng Chu Lượng, cô nên sớm dự đoán được vị đại thiếu gia này khó hầu hạ như vậy.
Sau, xe ngừng lại ở đúng địa điểm Thẩm Gia Hạo yêu cầu. Bên ngoài xe gió bấc xào xạc thổi, bọn họ đều không xuống xe, xuyên qua cửa chắn gió, có thể nhìn bao quát toàn bộ cảnh đêm đến mê người của thành phố A.
Nghiêm Di Nhiên cũng không phải kiểu cô gái thương xuân bi thu, thấy tất cả sự vật tốt đẹp đều cảm khái một lượt, cô hình dung không nổi mấy thứ cảnh giới mỹ lệ này, đối với cô mà nói đánh giá mấy thứ này chỉ đơn giản là đẹp hoặc không đẹp thôi.
“Ngắm cảnh đêm rồi thì về luôn đi thôi!”
Thẩm Gia Hạo từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt, anh căn bản không vì cảnh đêm mà đến.
Nghiêm Di Nhiên mắng thầm trong lòng: Anh đừng nói anh đến là để ngắm mặt trời mọc, nếu phải bổn tiểu thư tuyệt đối không hùa theo.
“Tôi chỉ là không muốn về nhà, đối mặt với căn phòng với trống rỗng. Càng thêm trống rỗng.”
Nghiêm Di Nhiên không nghĩ anh sẽ thẳng thắn nói ra như vậy. Vốn cô không hề chuẩn bị, nên không biết đáp lại thế nào.
“Hôm nay là sinh nhật cô ấy.”
Những lời này anh nói thật lạnh nhạt, rất nhẹ, giống như chỉ kéo cửa kính xuống thì nó lập tức trôi theo gió đi không còn một mảnh.
Nghiêm Di Nhiên cảm thấy hôm nay Thẩm Gia Hạo so với ngày thường kém đi rất nhiều, dường như không còn cùng một người. Cho tới giờ cô mới cảm giác được, anh yêu Tiếu Lâm Lâm, yêu sâu đậm, ngược lại hoàn toàn so với biểu hiện bên ngoài.
“Nếu yêu như vậy, vì sao còn khổ sở tách ra?”
“Nghiêm Di Nhiên, tôi hỏi em, tình yêu rốt cuộc là gì?”
Vấn đề này như một tiếng sấm nổ khiến Nghiêm Di Nhiên không biết trả lời như thế nào. Cô biết tình yêu là gì sao? Ban đầu cô nghĩ mình biết rất rõ, sau đó mới phát hiện, hóa ra cô hoàn toàn không biết gì cả.
“Tôi nói cho em, yêu chính là cái rắm, vô cùng dư thừa. Các cô gái như em đều thích nghe lời yêu từ bên miệng, nhưng mấy lời yêu đó thì có ích lợi gì? Năng lượng tình yêu có thể làm cơm ăn sao? Yêu rồi thì có thể bỏ qua tất cả? Bao gồm tình thân sao?”
Thẩm Gia Hạo càng nói càng kích động, Nghiêm Di Nhiên chỉ biết ngơ ngác ngồi im, cô không biết nên ứng phó sao cho trường hợp như vậy, càng không biết nên an ủi, khuyên giải, hay là nên phản bác? Cuối cùng, cô lựa chọn làm một người nghe im lặng. Lắng nghe là chuyện thật chẳng dễ dàng gì.
“Tôi chưa bao giờ tin vào số phận, nhưng có một số việc chúng ta không thể chống lại, ngay cả cái mọi người gọi là tình yêu cũng không cách nào chống lại.” Thẩm Gia Hạo hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục, “Ba cô ấy là một trong những kẻ chủ mưu của sự kiện , sau khi mọi việc bại lộ đào vong ra nước ngoài, nhiều năm qua vẫn mang tội danh phản quốc bị truy nã. Như gia tộc của anh, làm sao có thể tiếp nhận cô ấy?”
Thẩm Gia Hạo nhớ tới lúc trước, vốn đang muốn tìm cơ hội đưa cô ấy về nhà gặp ba mẹ, lại bị mẹ anh ngăn trước một bước.
~~~~
() nguyên văn “hạn lạo bảo thu”: đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt; ý là: cho dù thế nào đi nữa cũng đạt được kết quả ổn định, như ý.
() Rượu Black Label:một dòng rượu của hãng Johnnie Walker…Phân biệt với Red Label, White Label, Green, Gold, Blue Label
Black Label (nhãn đen)là loại rượu được phối chế từ loại whisky, mỗi loại như vậy phải có tuổi ủ tối thiểu là năm. Nồng độ cồn % ( độ proof). Hương vị đến từ mùi si-rô của cây gỗ thích, mùi gia vị và mù tạt, vị chua chua của axit nhưng không phải là vị chua của dấm. Có người còn mô tả như thế này: một chút khô của khói, một chút nóng của gia vị, một chút ngọt của mạch nha, một chút béo của vani. Loại nhãn đen này được giới thiệu lần đầu tiên dưới cái tên ‘Extra Special Old Highland’ và sau đó được đổi tên thành Johnnie Walker Black Label vào năm . Đây là dòng sản phẩm bán chạy nhất trong các cửa hàng miễn thuế trên khắp thế giới.
(Trích)
P/s: Haiz~~ chỉ có đại gia như anh Hạo mới mang rượu ngoại ra tự chuốc say thôi T.T