Một đêm không mộng mị, Nguyệt Minh tràn đầy tinh thần mà xuống nhà, vừa đi vừa ngâm nga giai điệu vui tươi nào đó ngẫu nhiên hiện ra trong đầu.
Có người yêu rồi! Làng nước ơi Nguyệt có người yêu rồi!
Tổng giám đốc cười đến ngoác miệng, không chút tiết tháo gì cả, bước xuống bậc thang cuối cùng, liền thấy cháu cưng còn đang đón sớm mai trên tay bảo mẫu.
- Cục Nguyệt Minh gật nhẹ đầu chào bảo mẫu, rồi hôn nhẹ lên má Joy.
Mới sáng sớm đã đụng phải bà dì già, Joy không thương tiếc thể hiện sự bất mãn, bé con hét to, tay đẩy đẩy đập đập mặt Nguyệt Minh.
Nhưng mà Tổng giám đốc đang yêu đời, bao nhiêu chán ghét của cháu cưng, vào mắt cô cũng thành đáng yêu. Nguyệt Minh chộp lấy cánh tay mềm mại, ú na ú nần, hôn từ mu bàn tay lên đến cánh tay.
Joy càng giãy dụa, càng la hét, Nguyệt Minh đặc biệt càng hưởng thụ hơn.
Joy cục cưng bất lực, nhìn thấy xa xa chị đẹp gái xuất hiện, hai mắt liền sáng lấp lánh, vài giây sau liền ngập nước. Kỹ năng số của cháu Joy - Nước mắt cá sấu: Bé con òa lên, vừa khóc vừa uất ức, tay nhỏ tát vào mặt bà già.
Nguyệt Minh nhíu mày, không hiểu sao cháu cưng lại phản kháng mạnh đến vậy, bèn quay nhìn phía sau, hai mắt liền sáng lấp lánh như Joy, như một bé cún con thấy chủ nhân, thiếu điều vẫy vẫy đuôi.
Gia An học theo Joy, nhăn mặt chán ghét, tuyệt đối thẳng thừng dùng tay đẩy mặt Nguyệt Minh sang một bên, trực tiếp đi đến đón lấy cục cưng từ trên tay bảo mẫu.
- Ui, ai chọc con?- Gia An nhún nhún chân dỗ dành.
- Ư a, a a, Annn Joy liền thay đổi thái độ, dụi vào lòng Gia An.
Gia An cười tít mắt.
- Dì út thiệt hư, không thương dì út nữa nha!
Joy gật gật đầu.
- Ơ Nguyệt Minh bất lực đi đến.
- Thơm thơm chào buổi sáng Gia An bế Joy lướt qua Nguyệt Minh.
Tổng giám đốc uất ức theo ra vườn, thấy Gia An hôn xong bên má này, Joy cục cưng lại quay sang bên khác để nàng hôn lên. Nhìn cánh môi hồng của bạn gái đặt lên chiếc má phúng phính của cháu cưng, Nguyệt Minh hận không thể chen vào giữa.
Bạn gái à, người chị hôn đầu tiên nên là em chứ, không phải sao!?
Nguyệt Minh uất ức nhưng Nguyệt Minh không dám nói.
- An Annnnn...- Joy bập bẹ, sau đó cũng áp mặt vào Gia An như thể đặt lên má nàng một nụ hôn chào buổi sáng.
Dưới ánh nắng mai ấm áp, nụ cười của Gia An cùng Joy lại sáng chói hơn bất cứ thứ gì, hệt như ngàn vạn mũi tên xuyên thẳng vào tim Nguyệt Minh, cô suýt nhũn cả ra vì sự dễ thương nhân hai này.
- Nguyệt cũng muốn thơm thơm, chị bác sĩ Nguyệt mặt dày.
Ngay lập tức, Gia An lùi về sau, còn cháu nhỏ thì trừng mắt, nhìn cô đầy dè chừng.
Ơ kìa?
Làm sao!?
Cái sự kì thị này là sao?
- Không thèm quan tâm tới Gia An lè lưỡi.
Joy cục cưng cũng bắt chước làm theo, không thèm quan tâm tới bà già.
Tổng giám đốc:...
Bỗng chốc trở thành người dư thừa trong chính ngôi nhà của mình, bạn gái vừa mới thiết lập mối quan hệ không cần cô, cháu cục cưng cũng theo bạn gái mà chán ghét cô, trời ơi, nỗi đau Nguyệt Minh mang ai thấu?
Hôm qua Gia An đi xe do tài xế nhà lái đến, hôm nay nàng không có xe đi làm, còn đang băn khoăn không biết nên đặt xe công nghệ hay gọi người đến đón thì Nguyệt Minh đã đi đến từ đằng sau, chăm chú nhìn bạn gái.
Hơi thở vừa chạm vào cổ, Gia An giật thót, nhảy dựng lên.
- Em làm gì vậy? Hù chết chị!- Gia An đánh vào vai Nguyệt Minh.
- Chị làm sao?- Nguyệt Minh bĩu Thấy chị đứng đăm chiêu, em chỉ muốn đến hỏi một chút tình hình mà.
Gia An hừ một tiếng.
- Bạn gái không có xe đi làm hả?- Nguyệt Minh chớp chớp mắt, không chút tiền đồ mà cười ngoác miệng.
Phút chốc, Gia An cảm thấy... hình như trước giờ nàng hoàn toàn bị lừa rồi, mới chỉ sau một đêm mà Nguyệt Minh đã biến chuyển đến thế này là sao đây?
Hình tượng Tổng tài gì đó mà Uyên Hà hay nhắc chính thức bị quăng vào thùng rác, tạm thời ở đây chỉ có cô gái đang hạnh phúc trong tình yêu mà thôi.
- Ai là bạn gái em!?- Gia An quay mặt đi.
- Chị đó, không phải hả? Hôn cũng hôn rồi, không chịu trách nhiệm sao?- Nguyệt Minh ấm ức, như con gái nhà lành bị ức hiếp.
- Thế em hôn bạn gái cũ sao không bắt cô ta chịu trách nhiệm?- Gia An ghét bỏ.
- ...!?
Nguyệt Minh trong phút chốc rơi vào trầm tư, yêu đương không nên nhắc người yêu cũ nha chị:<
Trình duyệt Internet Explorer hôm nay của Tổng giám đốc nhanh đến lạ thường, chỉ vài giây liền loading xong các cách dỗ bạn gái, những lúc thế này thì nên câm miệng, dùng hành động mà dỗ dành nàng nhỉ?
Nguyệt Minh liền dang tay ôm lấy Gia An, tiện đà bóp bóp cái bụng nhỏ mềm mềm ấm ấm.
- A, em làm gì vậy?- Gia An lại giật thót người, vội xoay người lách ra khỏi vòng tay của Nguyệt Minh, không chút thương xót véo má cô một đồ càn rỡ này, không ngờ em "dê" như vậy!?
Nguyệt Minh đưa tay lên, ngón cái và ngón trỏ tách ra tạo thành một khoảng cách, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Bạn gái có da có thịt sờ vào thích thế nhở! Ôm ấm ghê, lại còn thơm Tổng giám đốc chẹp miệng, lời cô nói hoàn toàn thật lòng.
- ...
Hai má Gia An ửng hồng, lời cũng cạn, chỉ có thể dùng hai tay hết lực véo má Nguyệt Minh, kéo dài ra.
- Giờ rút lại lời thích em có còn kịp không nhỉ?
- Nguyệt Minh vừa đau đến ứa nước mắt vừa Quá muộn rồi! Chị biết tổng tài bá đạo trong phim truyền hình không? Em còn bá đạo hơn đó!
- ...Bá đạo như cái cách em đấm vào mặt chị hả?
- ...!!!
Bác sĩ An này nói chuyện cũng quá móc họng người ta rồi, Nguyệt Minh tự nghĩ thầm, đâu dám nói thẳng ra.
- Tới giờ vẫn thấy Gia An buông tay, giả vờ xoa xoa mặt mình.
- ...!!!
- Thật là một cách gây ấn tượng tốt, Tổng giám đốc đấm một phát chị còn tưởng mũi chị gãy mất rồi. Cũng may là mũi thật, nếu không lại phải tốn một mớ tiền đi sửa rồi!
- Bạn gái... Không ngờ chị thù dai như vậy...- Nguyệt Minh sau một hồi cạn lời, im lặng hồi tưởng về lần đầu hai người gặp nhau, cuối cùng cũng cất tiếng.
- Hừ, tới giờ chị vẫn còn đang giận em đó, tránh xa chị ra một chút.
- Bác sĩ An đừng ghét bỏ em nữa mà, em xin lỗi, nhân cách thứ hai gì đó em chôn rồi, từ giờ nhớ chị /, lúc nào cũng nhớ chị, có được không?- Nguyệt Minh vờ khóc lóc mè nheo, đi tới gần Gia An, muốn ôm ôm bóp bóp bụng mềm.
Gia An vẫn làm mặt ghét bỏ, đẩy Nguyệt Minh ra.
- Em nói chuyện buồn nôn quá!?
- Bạn gái, em cũng muốn thơm thơm chào buổi sáng như Joy...- Nguyệt Minh nắm tay Gia An lắc lắc.
- Không Gia An từ chối nhưng ánh nhìn trao cho Nguyệt Minh lại đầy cưng chiều.
- Em Nguyệt Minh nắm tay nàng, đặt lên má mình.
- Gia An vỗ vỗ vào má Nguyệt Minh.
- Bạn gái không có thương em đúng không?
- Không thương, muốn thơm thơm tối nay ra cổng đứng bảo bạn gái cũ thơm thơm đi.
Nguyệt Minh lại rơi vào trầm tư một chút, đúng là không nên để bạn gái mới biết về người yêu cũ... Cô bĩu môi, lẩm bẩm.
- Nếu mà đợi bạn gái cũ hôn thì chẳng phải là hôn chào buổi tối rồi sao? Người ta đang muốn chị hôn chào buổi sáng mà.
Nhưng Nguyệt Minh quên mất rằng tai Gia An cực kỳ thính, bao lần cô nói thầm nàng nghe không xót từ nào, và lần này cũng vậy!
Gia An tạch lưỡi một tiếng, anh mắt tỏ ra thật đồng cảm và thương xót Nguyệt Minh.
- Chà, em đúng là thành công nhỉ? Sáng muốn được người yêu mới hôn, tối tối lại chờ nụ hôn của người yêu cũ. Xem ra em nên tìm thêm một bạn gái nữa để hôn vào buổi trưa đi ha.
- Bạn gái...- Nguyệt Minh nghe đến đây thì á khẩu, đặc biệt là ánh mắt Gia An phóng về phía cô đầy phán xét.
- Người thành công luôn có lối đi riêng, việc này chị khen em đó.
- Em... em...
- E hèm...
Cả hai còn mãi chị chị em em, có để ý chi đâu cảnh vật xung quanh, cũng chẳng hề nhận ra hai người đang đứng trước cổng nhà mà vô tư phát "cơm chó" cho bàn dân thiên hạ.
Bởi vậy, người ta mới nói "conditinhyeu" có năng lực khiến ai va phải rồi IQ cũng tụt xuống âm!
Nguyệt Minh ngáo xưa giờ thì thôi chứ Gia An cũng hư theo là thế nào!?
Gia An và Nguyệt Minh đồng thời giật thót người, nhìn sang phía bên kia đường mới thấy xe của Khả Hân đã dừng ở đó, nàng thư ký đang đứng dựa vào xe ho không ngừng. Bên trong xe, cửa sổ ghế phụ lái mở xuống, bác sĩ Hà khoa Nhi cả mặt ửng đỏ, mũi nhét vào hai cục giấy đỏ thẫm, trông thật thảm thương.
- Sếp, em đến đưa tài liệu cho Khả Hân thành thật nói.
Thư ký toàn năng đã tới đây được phút rồi, không sớm không muộn, dù đã ăn sáng đầy đủ, vẫn bị chị sếp và bác sĩ An thồn cho một nồi "cơm chó" chất lượng cao vào họng, không ho không được mà!?
Khả Hân nhìn lại xe mình, liệu có nên đi độ pô giống chị Băng hay không nhỉ?
Sao tiếng xe BMW lại êm như vậy được, chạy đến trước mặt, cũng chẳng ai nhận ra!?
Thư ký toàn năng nheo nheo ánh mắt, dựa theo năng lực phán đoán của nàng, chắc hẳn hai người này đã làm huề rồi.
Chị Nguyệt hồi phục trí nhớ rồi sao!?
Hay là hai chị ấy làm thân lại từ đầu?
Hừm, vẫn là không nên chủ động đề cập đến vụ đó, mọi chuyện có vẻ êm đẹp thế nào là ổn rồi.
Khả Hân xoa xoa cằm quan sát, phút chốc lại thở dài, nàng đưa tay hơi xoa xoa đầu cô bác sĩ trong xe, xem ra sắp tới chỉ khổ Uyên Hà nhà nàng mà thôi, chảy máu tới chết không đùa được đâu!?
Gia An ngượng ngùng, có chút muốn tránh thoát khỏi Nguyệt Minh nhưng Tổng giám đốc liền giữ lấy tay nàng, rất tự nhiên điều tiết lại thái độ, khuôn mặt nghiêm túc, hất mặt về phía Khả Hân, dù thật ra trong lòng đang nghĩ đến thưởng tiền cho em gái nhỏ đã cứu mình một bàn thua trông thấy! Hú hồn hú vía rồi! Gia An lúc nãy là doạ chết cô!
- Tài liệu cứ mang vào nhà cho chị, mà sao hai người đi chung đến đây vậy?
Nguyệt Minh không hề bị ánh mắt dò xét làm cho đỏ mặt như Gia An, mà còn đánh thẳng trái banh ái muội về phía Khả Hân cùng Uyên Hà.
Khả Hân làm sao mà đỡ nổi, trong lòng có quỷ chắc chắn sẽ giật mình!
- Ở chung nhà... à khụ khụ, chung tòa Khả Hân hơi lắp bắp.
Uyên Hà vẫn còn nhìn chằm chằm vào hai người kia mà mơ mộng, đến nỗi khăn giấy bấy giờ đã nhỏ xuống vài giọt máu tươi, thấm hết vào chiếc áo trắng.
- Á!?- Khả Hân kinh sợ mà hét chị có thể đứng tách ra một chút xíu không? Chết bác sĩ Hà rồi!
Gia An gật đầu nói "Được", Nguyệt Minh cứng đầu nắm chặt lại.
- Không được, người ta kêu chị buông tay em, chị liền buông sao!?- Nguyệt Minh càng siết chặt tay nàng, kéo gần về phía mình.
- Ơ... không Gia An có chút ngại Là... là vì cứu người mà!
- Không muốn thấy thì bịt mắt cô ta lại đi, chị có chết cũng không được buông tay em!- Nguyệt Minh đanh thép nói.
Tội nghiệp Khả Hân làm công ăn lương, sếp nói con mèo là con chó cũng chẳng dám cãi, chỉ đành che mắt Uyên Hà lại.
Uyên Hà nhà ta thì đang bơi trong biển ảo tưởng tư thế ái muội của OTP, dù không nhìn thấy nhưng máu vẫn cứ không ngừng tuôn!?
Gia An hơi lo lắng, đánh nhẹ vào vai Nguyệt Minh. Nàng vốn cũng định đi ké xe Khả Hân, nhưng nhìn cảnh này chỉ đành thở dài, vẫy vẫy chào tạm biệt Hân-Hà.
- Em đưa bạn gái đi Nguyệt Minh cười tít mắt.
- Em?- Gia An nghi ngờ nhìn cánh tay gãy của Nguyệt Minh.
- Tài xế của em đưa chúng ta đi Nguyệt Minh chỉnh sửa lại lời nói.
- ...Nhưng, người ta thấy chị từ xe em... sẽ đàm Gia An nhớ đến chiếc xe dễ gây chú ý của Nguyệt Minh.
- Ai đàm tiếu thì đuổi Nguyệt Minh nhún vai, tỏ vẻ thản nhiên.
Gia An không hài lòng hừ một tiếng.
- Em không thể cứ mãi không nói lý như vậy.
- Được rồi, em đưa chị tới gần cổng thôi, được chưa?...:<
Nguyệt Minh thấy Gia An không vui, liền xuống nước.
Gia An trực tiếp lờ bó hoa hồng được đặt ở trước cổng đi, cứ coi như là rác ai đó quẳng trước nhà, bình thản trực tiếp ấn mật khẩu.
- Ừm chị biết rồi... Tài liệu em mới đưa, hợp đồng này nên xem lại. Mục và , em trao đổi lại với đối tác một chút... Ừm... ừm... chị biết mà...
Tổng giám đốc của chúng ta ngồi ở sofa, tay không bị thương đang lướt iPad, đeo tai nghe bluetooth nói chuyện điện thoại, hẳn là đang bận việc.
Nhìn thấy Nguyệt Minh, Gia An liền nở nụ cười nhẹ trên môi, nhanh chóng thay dép đi trong nhà rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh người yêu.
Nguyệt Minh lúc này mới để ý bên đầu kia sofa bị lún xuống, gương mặt nghiêm túc ngay lập tức giãn ra, khóe môi cong lên thành một nụ cười, cô vẫy vẫy tay với nàng.
Gia An giả bộ làm mặt ghét bỏ, liếc Nguyệt Minh một cái rồi không thèm để ý đến cô nữa, lấy ra từ túi mình một lọ thủy tinh quen thuộc.
Cuối cùng cũng xuất hiện trở lại, nhưng mà...
- Fuyu? Hưm?- Nguyệt Minh nghe Khả Hân nhắc về việc không liên lạc được với Hạ Băng cũng có chút cảm thấy kỳ lạ.
- Dì Hương lại bắt về rồi à?
Hạ Băng trước nay luôn thích náo nhiệt, nay đây mai đó, thích thì xuất hiện, không thì lại biệt tích, thoắt ẩn thoắt hiện, nên Nguyệt Minh cũng không để tâm lắm. Nhưng dù sao thì nàng ấy về nước rồi, Nguyệt Minh cũng nên trông chừng bạn thân một chút, sợ nhất vẫn là Thiên Hương bắt con gái về.
Nhắc mới nhớ, Hạ Băng về nước đã được vài tháng rồi nhưng bên phía Thiên Hương vẫn chẳng có động tĩnh gì, thậm chí cả việc cho người theo dõi giám sát cũng không gắt gao như hồi ở nước ngoài.
- Dì Hương đi công tác rồi chị.
- Vậy em xem Fuyu có xuất ngoại đu đưa với ai không?- Nguyệt Minh liệt kê thật nhiều khả năng.
- Em tra thông tin bay không có, em hơi lo, cảm thấy trong lòng cứ khó chịu.
Nguyệt Minh hơi suy tư, nhỏ bạn này của cô vốn thuộc dạng "đi mây về gió", nhưng mấy ngày liền không thấy tới gây chuyện cũng hơi lạ, lúc trước khi Hạ Băng còn ở nước ngoài, tin nhắn gửi đến cũng rất thường xuyên, dăm ba hôm vẫn sẽ gọi điện thoại than thở với cô.
Hừ, gây ra sự kiện "mất trí nhớ" khiến Nguyệt Minh và Gia An tối tăm mặt mũi rồi lại biến mất tăm, khả năng cao là cố ý trốn rồi!
Cơ mà nếu vậy thì cũng có mặt tích cực, nếu Hạ Băng xuất hiện bây giờ, không khéo Nguyệt Minh sẽ mất bình tĩnh mà đấm nàng vì tội ăn nói bậy bạ!?
- Ừm... Vậy em chịu khó tìm hiểu nơi cuối cùng cậu ấy đi, chắc lại đàn đúm ở đâu đó rồi say không biết trời đất ấy mà... hoặc cũng có thể quậy phá bị cảnh sát còng đầu rồi cũng nên. Được rồi, không còn gì nữa chị cúp máy Nguyệt Minh chạm vào tay nghe hai cái, cuộc gọi cắt đứt rồi mới quay sang nhìn người yêu.
Nhìn hết một lượt, không thể không cảm thán người yêu mình xinh đẹp xuất sắc!
- Nói xong rồi?- Nhưng nhìn có vẻ Gia An không vui, nàng khoanh hai tay lại, vẻ mặt như muốn hỏi tội cô.
Nguyệt Minh lại cảm giác chột dạ vô cùng, không biết việc xấu gì lại tới tai nàng đây?
- Cái này là cái gì? Hoàng Nguyệt Minh, không ngờ em lại như vậy!?- Gia An ném lọ thủy tinh của ngày hôm nay vào tay cô, sau đó đưa tay không thương tiếc mà véo má Tổng giám đốc.
Nguyệt Minh nhìn lọ thủy tinh mà cô vừa nhờ người mang đến trưa hôm nay, lại nhìn tờ note, cổ họng nuốt ực một tiếng.
Do tay phải bị thương nên Nguyệt Minh đánh bằng máy tính rồi in ra, "Bạn gái đã yêu người ta hơn chút nào chưa? Để người ta truyền tới chút chân thành cho bạn gái xem."
Ừm, nội dung rất là bình thường, lúc trước ngày nào Nguyệt Minh cũng ghi, nhưng vấn đề trọng tâm là ở câu sau...
Cái chân thành của Nguyệt Minh là gì?
Là ở các biển quảng cáo tại khu vực trong và gần bệnh viện đều chạy hình ảnh quảng bá của Gia An cùng câu Slogan của khoa Sản, hại nàng vừa tan ca đã bị cả ngàn ánh mắt bắn về, bàn tán xôn xao!?
Gia An đã suýt té ngửa khi thấy hình mình xuất hiện khắp nơi, thậm chí nàng còn nghe mọi người kháo nhau rằng HOPE sắp chuyển thành bệnh viện Phụ Sản!?
- Em-được-lắm!
Hạ Băng giật mình mở mắt, trần nhà xám xịt phủ đầy rêu phong, từng nhịp thở yếu ớt cũng không thể ngăn được cái mùi vị ẩm thấp đáng ghét xộc vào mũi nàng. Đáng ghét nhất là hình ảnh trần nhà quay cuồng này chốc chốc lại nhân đôi rồi nhân tư, đầu nàng đau buốt, thở thôi cũng thật khó khăn lúc này.
Ngón tay nàng động đậy, nhưng cả người hoàn toàn vô lực.
Nàng sao thế này?
Bị bắt cóc?
Hạ Băng nhếch môi cười cay đắng, cả cuộc đời này, còn thứ gì nàng chưa trải qua?
Đối với tình huống này, nàng không còn bất ngờ nữa, cũng chẳng phải lần đầu, chỉ cảm thấy khó chịu vì bản thân mình lúc này vô lực, kèm theo là sự tò mò rằng ai dám cả gan bắt nàng.
- Chị...ơi
Một tiếng gọi đầy run rẩy cất lên, xóa tan màn đêm.
Hạ Băng hơi vất vả quay đầu, đôi con ngươi chợt nhỏ rồi chợt to, tuy nhìn không rõ người, chỉ thấy một bóng đen bên trong góc, nhưng giọng nói êm tai thế này khiến nàng suy tư.
Cô bé trước mặt dường như nàng đã từng gặp qua?
Giọng nói rất quen...
Đôi mày thanh tú cũng chẳng còn sức lực để động, nhưng đại não đau buốt vẫn hoạt động hết công suất, cố gắng lục lọi từng hình ảnh trong quá khứ.
Cô bạn nhỏ nhút nhát hát bên trong lối thoát hiểm, thân thể có chút quá khổ...
Phải, nàng nhớ rồi, cô bạn nhỏ đến thử giọng rồi cho nàng leo cây!
- Lam Hạ?- Từ khổ họng nóng rát của Hạ Băng phát ra thanh âm.
- Chị... chị.. biết em?
Cả gương mặt Lam Hạ lấm lem, hằn rõ hai hàng nước mắt, đầu tóc rối bời, cô nhóc đang nhìn nàng bằng ánh mắt ngạc nhiên kèm sợ hãi.
Hạ Băng muốn mở miệng nói, nhưng cổ họng khô rát khiến giọng nàng đôi chút khàn đi.
- Chị... uống nước Lam Hạ lúng túng nâng bát nước đầy chắt chiu, nhìn mặt cô nhóc Hạ Băng đủ đoán được cô nhóc bị khuôn mặt đầy máu nàng dọa sợ đến phát hoảng rồi.
Hình ảnh một Hạ Băng luôn sang chảnh, nổi bần bật trên mặt báo giờ lại thật thê thảm, mái tóc hồng cam đầy điệu đà bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm, khô lại, bết dính đầy tanh tưởi.
Mọi chuyện đột ngột ập đến khiến Hạ Băng không tài nào phân tích được, sao mà cả cô nhóc này cũng bị nhốt ở đây!? Và cả việc em ấy nhận ra nàng nữa, dù sao cả hai chưa từng tiếp xúc trực tiếp với nhau, chỉ là thông qua, nhưng cái cách Lam Hạ tốt bụng đối xử khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
Hạ Băng hơi hé miệng, đôi môi anh đào lúc nào cũng phủ một tầng son đỏ chói lúc này lại trắng bệch, đầy nứt nẻ, chỉ còn lại những vệt máu đã khô, hơi hơi động liền bật máu.
Lam Hạ dùng hai tay yếu ớt run rẩy cầm chén nước, chầm chậm đặt lên môi nàng. Hạ Băng đón lấy, dù động tác của Lam Hạ rất nhẹ nhàng, nhưng không tránh khỏi nước tràn ra đầy người nàng. Hạ Băng không tỏ vẻ khó chịu, cố uống từng ngụm nước quý giá.
Khụ khụ—
Hạ Băng ho sặc sụa.
Lam Hạ hoảng hốt đặt chén nước sang một bên, muốn khẽ nâng đầu nàng dậy, nhưng lại ngại chạm vào vết thương của nàng, đành chỉ có thể ở cạnh bên nhìn nàng đầy đồng cảm, chốc chốc, lại đưa tay lau lấy mấy vệt nước rơi trên người nàng.