Đột nhiên, anh ta đứng dậy. Đi thẳng tới trước mặt An Nhiễm, ngón tay thon dài đã nắm chặt cằm cô ta, khác với vẻ dịu dàng hàng ngày. Trên người Kỳ Thiệu Xuyên đang ngập tràn nộ khí.
Người An Nhiễm run rẩy, cô ta chưa bao giờ từng nhìn thấy một Kỳ Thiệu Xuyên đáng sợ như vậy. “ Thiệu Xuyên, anh… anh sao rồi?” An Nhiễm hoảng loạn, giọng nói toát ra một tia sợ hãi.
“ Vậy mà cô dám lừa tôi.” Giọng nói lạnh giá của Kỳ Thiệu Xuyên phát ra từ miệng, ngập tràn hàn khí, khiến con tim An Nhiễm co lại không thể tự chủ.
Anh ấy biết rồi, anh biết hết tất cả mọi chuyện rồi. Trong lòng An Nhiễm lẩm bẩm, không ngừng run sợ, hạ ý thức muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng, Kỳ Thiệu Xuyên tóm lấy cổ áo của cô ta, động tác thô bạo, hoàn toàn không giống với cử chỉ một đàn ông nên đối xử với một người đàn bà.
“ Thiệu Xuyên, anh, anh hiểu nhầm rồi.” An Nhiễm vẫn cố gắng cự cãi. Nhưng tiếp theo, điểm rơi của bàn tay Kỳ Thiệu Xuyên là mặt cô.
“BỐP”. Kỳ Thiệu Xuyên tát xong liền lập tức rời tay như vừa động chạm thứ gì đó thật kinh tởm, lạnh giọng nói: “An Nhiễm, người đàn bà độc ác này. Bây giờ tôi nhìn thấy mặt mũi của cô thật sự khiến tôi buồn nôn.”
Gò má bên trái của An Nhiễm đỏ sưng lên nhanh chóng, có thể biết rằng, cú bạt tai này của Kỳ Thiệu Xuyên dành cho cô ta, dùng bao nhiêu sức lực.
Một tay ôm mặt, An Nhiễm không ngờ, Kỳ Thiệu Xuyên đã động tay trong bệnh viện.
Tuy cô chiếm đoạt thay thế An Nhiễm, lừa dối Kỳ Thiệu Xuyên, nhưng, hai năm nay cô ta cũng luôn sát cánh ở bên cạnh Kỳ Thiệu Xuyên, không có công lớn nhưng cũng có khổ lao, anh ta dựa vào cái gì dám đối xử với cô như vậy, vì người đàn bà hạ tiện ấy sao.
An Nhiễm tự hỏi bản thân, tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào thịt nhưng như không có cảm giác gì.
Ánh mắt khinh thường của Kỳ Thiệu Xuyên đã đâm sâu vào trái tim An Nhiễm. Tuy trước đây cô cố tình thay thế Hổ Tình có phần lớn nguyên nhân là vì tài lực của nhà họ Kỳ. Nhưng, không thể phủ nhận, gương mặt anh tuấn và sự ưu tú đa tài của Kỳ Thiệu Xuyên đã cuốn hút An Nhiễm.
“ Thiệu Xuyên, anh thật sự nhẫn tâm như thế sao?” khóe môi của An Nhiễm đọng lại một chút khổ sở, nước mắt chảy xuống không thể kiềm chế.
Kỳ Thiệu Xuyên mím môi lại, không nói một lời, bây giờ anh không muốn nhìn thấy gương mặt xấu xa của An Nhiễm.
Cứ nghĩ đến việc anh đã ngủ với người đàn bà này hai năm trời, trong lòng Kỳ Thiệu Xuyên không thể thoải mái.
“ Muốn trách thì cứ trách trước đây cô lừa dối tôi, bây giờ cô còn gây tổn hại đến tính mạng Hổ Tình, cô thật sự đáng chết.” Kỳ Thiệu Xuyên hung tợn nói, trong mắt toát lên tia lửa, chỉ hận không được xé An Nhiễm thành từng mảnh.
Nếu không phải Kỳ Thiệu Xuyên đang lo ngại chỗ này là bệnh viện, Hổ Tình đang nằm trong phòng cấp cứu, anh đã sớm muốn xông đến bóp chết người đàn bà này rồi.
“ Cút đi cho tôi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, và tôi tin là khi tiểu Tình tỉnh dậy cũng không muốn nhìn thấy người đàn bà độc ác như cô đâu.”
Kỳ Thiệu xuyên nói với An Nhiễm, giọng nói lạnh lẽo, không có một chút tình cảm.
Đồng tử của An Nhiễm co lại vài phân, giọng nói mang theo một chút khó tin, “ Chẳng lẽ chỉ vì Hổ Tình hai năm ở bên anh, cho nên anh đã không cần lưu tâm đến tình cảm em dành cho anh suốt hai năm nay hay sao?”
An Nhiễm bắt đầu gào thét một cách điên cuồng, dù sao Kỳ Thiệu Xuyên đã biết hết tất cả rồi, cô ta cũng không cần giả vờ giả vịt đóng vai cô gái dìu dàng hiền lành nữa.