Nếu không phải vì đứa bé trong bụng Hổ Tình, Kỳ Thiệu Xuyên không hề thèm quan tâm đến sự sống chết của cô. Có ăn uống gì hay không, đều là chuyện của cô.
Nhưng nếu cứ để cho cô ta gây chuyện thế này, đứa bé chắc chắn không giữ được, đến lúc đó An Nhiễm muốn danh chính ngôn thuận vào nhà họ Kỳ cũng khá là phiền phức.
Buổi chiều, khi Kỳ Thiệu Xuyên một lần nữa bước vào biệt thự, mặt anh tối sầm. Trên trán như đang viết rõ chữ to đùng “đừng có chạm vào”. Bất kể là vệ sỹ hay người hầu của anh ta đều không dám đứng gần.
Bước vào cổng chính, Kỳ Thiệu Xuyên đứng im ở phòng khách, tâm trạng anh ta rất chi không tốt, tựa như sẽ bùng nổ sau một giây.
Trầm mặc một lúc, Kỳ Thiệu Xuyên nóng nảy gọi một người hầu đến, ánh mắt từ trên nhìn xuống, giọng anh trầm trầm, “ cô ta thế nào rồi?”
Người hầu hốt hoảng trả lời, “ thưa ông Kỳ, Hổ tiêu thư đã ba ngày liền không ăn thứ gì rồi, cứ nhốt mình ở trong phòng.”
Kỳ Thiệu Xuyên nhíu mày, suy ngẫm một lúc lâu, lạnh giọng nói, “ đi chuẩn bị cơm tối đi, tôi tận tay đưa lên.”
Người hầu không dám nói nhiều liền vâng dạ làm theo lời dặn của Kỳ Thiệu Xuyên, một lúc không lâu đã làm xong bữa cơm, Kỳ Thiệu Xuyên nhìn lướt qua, ra ý bảo người hầu đi lên cùng.
Bước chân lên bậc thang, Kỳ Rhiệu Xuyên đang cố gắng kiểm chế nộ khí của mình. Dù sao đi chăng nữa, Hổ Tình đang mang đứa con của mình, hơn nữa, đứa con này đối với anh ta còn có những lợi ích khác nữa.
Đến cửa phòng, Kỳ Thiệu Xuyên vốn muốn gỗ cửa, nhưng cuối cùng cũng dùng chân đạp tung cửa ra.
Hổ Tình đang ngồi trên giường, nghe thấy tiếng động lớn, cô chỉ nhích mi mắt lên một chút. Sắc mặt cô tái xanh, môi mép cũng đã khô nứt, cả người yếu ớt dựa trên đầu giường, khuôn mặt vô cảm nhìn liếc qua Kỳ Thiệu Xuyên đang đứng trước cửa.
Nhìn thấy bộ dạng của Hổ Tình thế này, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong lòng Kỳ Thiệu Xuyên ít nhiều bị xúc động. Tuy nhiên không có tình cảm gì với đàn bà này, nhưng thật sự anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ bi thảm như vậy của cô.
Nhưng trong chớp mắt, xúc động đó liền bị đánh tan, Kỳ Thiệu Xuyên lê bước tới bên giường, nhìn chằm chằm Hổ Tình.
“cô rốt cuộc muốn thế nào đây.”
Đối mặt với chất vấn của Kỳ Thiệu Xuyên, Hổ Tình không nói lời nào.
Sau khi đến sát gần, Kỳ Thiệu Xuyên mới nhìn thấy được trên trán cô có một mảng bầm tím, ngoài ra, còn có một đường vết sẹo nhẹ, như vừa mới hết vảy.
Anh trầm giọng nói, cố gắng không thể hiện phẫn nộ trong lòng của mình. “ cô tốt nhất phối hợp một chút, ngoan ngoãn sinh con, như vậy tôi sẽ thả cô ra khỏi chỗ này, nếu cô vẫn chống đối với tôi, cô sẽ không có ích lợi gì đâu.”
Những lời cảnh cáo này, coi như đã hao tổn hết lòng kiên nhẫn của Kỳ Thiệu Xuyên.
Nhưng Hổ Tình không thèm để ý đến sự bực bội của Kỳ Thiệu Xuyên, cô nghiên đâu, nói thì thầm, “ nếu tôi không thì sao.”
Hổ Tình không phải không biết địa vị của cô trong lòng Kỳ Thiệu Xuyên, nhưng, đến giấy phút này, mọi việc đã diễn biến đến mức không chịu kiểm soát của cô, nên Hổ Tình không cần thiết phải nghe theo anh ta nữa. Chắc vì đã nhận định đời này Kỳ Thiệu Xuyên sẽ không bảo giờ yêu cô.
Nghe thấy câu giễu cợt này, Kỳ Thiệu Xuyên không kiểm chế tính tình của mình nữa, anh ta quay người bê lên bát canh từ khay trên tay người hầu, bước đến trước mặt Hổ Tình, một tay giật tóc cô, ép cô đành phải đau đớn ngẩng đầu.
Đối mặt với vẻ ngoan cố của Hổ Tình, đôi mắt Kỳ Thiệu Xuyên đỏ au, anh gào ầm, “Hổ Tình, cô nên biết, tôi không phải đang thỏa thuận điệu kiện với cô, nếu không phải cô còn có giá trị, tôi đã sớm cho cô đền mạng cho đứa bé của An Nhiễm rồi.”
Hổ Tình đau nhói, nhưng cô cứng đầu không phát ra tiếng kêu nào, phản bác lại một cách không cần suy nghĩ.
“ Kỳ Thiệu Xuyên, anh mới là người ngu ngốc nhất trên đời này, An Nhiễm không hề có bầu, anh mới là đồ ngốc thật sự.”