Quân lái xe đến công ty, cuốn sách của Diễm luôn ở bên cạnh Quân. Cây bút máy Diễm tặng Quân, Quân vẫn dùng nó bốn năm nay. Quân không thể tin được là mình không tài nào vứt bỏ nó đi, dù đầu bút đã bị bào mòn nhưng Quân vẫn dùng. Quân nghĩ nhờ nó nên Quân mới thành công được như ngày hôm nay. Nếu Quân nhớ ra được mọi chuyện, Quân đã không cảm thấy áy náy, bứt rứt và mệt mỏi như thế này. Quân đang rất hỗn loạn, dù cố khuyên nhủ bản thân là không nghĩ về Diễm và thằng bé nhưng Quân làm không được.
Trước khi Quân kịp suy nghĩ gì, Quân đã nhấc điện thoại, người Quân gọi lần này là nhà xuất bản của Diễm. Quân muốn hẹn gặp ông ta, Quân có chuyện cần thương lượng.
Ông Richard rất ngạc nhiên trước lời đề nghị hợp tác của Quân, danh tiếng trên thương trường trong giới làm ăn ở San Diego của Quân thì ông không lạ gì, nếu được Quân chấp nhận đầu tư vốn để sản xuất thêm sách thì đây sẽ là một một nguồn sinh lợi rất lớn.
Quân nói là Quân rất có hứng thú với sách của Diễm, Quân muốn hợp tác với ông. Ông Richard chưa bao giờ bỏ qua cơ hội tìm nguồn đầu tư cho mình nên ngay sau khi Quân đưa ra lời đề nghị, ông đồng ý hẹn gặp ngay lập tức. Quân mỉm cười, cuối cùng Quân cũng có thể đường hoàng thường xuyên hẹn gặp Diễm mà không vấp phải sự từ chối của Diễm.
Diễm không hề biết gì về chuyện này. Sau khi từ biệt Quân, Diễm đưa thằng nhóc đi chơi công viên, cả hai mẹ con hét hò khản cổ khi chơi trò đu quay. Diễm thích công viên giải trí Wonderland. Diễm là một người ít đi ra ngoài chơi. Diễm luôn chăm chú vào công việc, Diễm có quá nhiều trách nhiệm, tiền viết sách tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho hai mẹ con Diễm và bà Hoa sống đầy đủ. Diễm không muốn Tuấn phải chịu khổ nên Diễm luôn cố gắng làm việc, thằng nhóc hiểu được điều này nên không hề trách Diễm, thỉnh thoảng Diễm mới có thời gian rảnh để đưa nó đi chơi ở bên ngoài.
Nhìn tàu trượt siêu tốc đang réo ầm ầm và những tiếng hét thất thanh của bọn trẻ, Diễm ớn lạnh sợ hãi, Diễm không muốn chơi trò chơi đầy nguy hiểm và kinh sợ này. Ngược lại, thằng nhóc hào hứng hét lên.
_Mình chơi đi mẹ, trò này thật thú vị….!!
Chưa bước lên tàu, Diễm đã nôn nao muốn nôn, mặt Diễm xanh tái, tay chân mềm nhũn. Thằng nhóc trấn an Diễm.
_Mẹ đừng sợ, sẽ không có chuyện gì xẩy ra đâu…!!
Thằng bé lôi Diễm lên tàu. Một vòng sắt trước ngực được hạ tự động xuống trước ngực Diễm và thằng bé, Diễm nhắm chặt mắt lại. Hai tay ôm chặt lấy má, Diễm bắt đầu hét ầm lên khi tàu bắt đầu chuyển bánh.
Tiếng hét của Diễm hòa lẫn với tiếng hét của những hành khách ở đằng trước, thằng nhóc cười thật tươi, trông nó không có gì là sợ cả. Khi tàu dừng bánh, khung sắt được nâng lên. Diễm lảo đảo bước xuống, Diễm cố đi vào vệ sinh, có bao nhiêu thức ăn trong bao tử, Diễm đều nôn hết cả ra.
Lúc Diễm bước ra ngoài, thằng nhóc lo lắng hỏi.
_Mẹ không sao chứ…??
Trông Diễm như vừa ốm dậy, Diễm gượng cười nói.
_Mẹ không sao, mẹ xin lỗi nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng mẹ đi tàu siêu tốc. Đến bây giờ tim mẹ vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực vì sợ….!!
Thằng nhóc cười.
_Con hứa lần sau con sẽ không bắt mẹ đi cùng con....!!
Diễm mua bỏng ngô, kem và nước giải khát, hai mẹ con ngồi trên ghế đá, vừa ăn vừa quan sát mọi người xung quanh. Hai mẹ con có rất nhiều chuyện để nói với nhau, mỗi lần nói chuyện với thằng nhóc. Diễm cảm tưởng đáng nói chuyện với Quân, thằng nhóc luôn quan tâm, và bảo vệ Diễm theo đúng cái cách mà Quân thường hay dùng. Diễm khô đng hề ngạc nhiên vì họ là cha con, thằng nhóc giống cha nó cả về tính cách lẫn ngoại hình.
Diễm cảm thấy có lỗi với thằng nhóc, nó đã được gặp Quân – gặp cha của nó nhưng Diễm vẫn không dám nói cho nó biết Quân là cha của nó, Diễm lại bảo nó gọi Quân là chú.
Ly kem trên tay Diễm đắng nghét, Diễm không thể ăn được nữa, mỗi lần xúc động, lo lắng hay buồn phiền về một vấn đề gì, Diễm lại muốn khóc. Thằng bé lấy khăn tay lau nước mắt cho Diễm. Thằng nhóc than thở.
_Mẹ lại khóc nữa rồi, mẹ mau nước mắt quá…!!
Diễm xúc động, thằng nhóc luôn thể hiện sự quan tâm và lo lắng đến Diễm như một người bạn tốt, một người thân trong gia đình. Diễm chưa an ủi được nó điều gì, Diễm chỉ thấy nó an ủi ngược lại Diễm.
Không muốn nó lo lắng và buồn phiền vì mình, Diễm hào hứng nói.
_Mẹ con mình đi trượt băng thôi….!!
Thằng nhóc hô thật to.
_Vui quá. Con thích trượt băng…!!
Diễm cảm thấy ngượng ngùng, hơn hai mươi tuổi, Diễm trượt băng không bằng một thằng nhóc bốn tuổi, Diễm nhớ lần đầu tiên đến đấy cùng thằng nhóc và John. John chính là người dạy Diễm và thằng nhóc trượt băng, nhưng có một điều thằng nhóc học nhanh hơn Diễm, nó lấy được thăng băng rất nhanh, chỉ hai tháng đi cùng John, nó đã biết trượt băng, còn Diễm vẫn còn run mỗi khi đi ra giữa sân băng.
Diễm thấy mình không bị ngã nhiều lần đã là may mắn lắm rồi. Hôm nay Diễm muốn đi chơi riêng với thằng nhóc nên không rủ John đi cùng, dù sao Diễm cũng không muốn làm phiềm John nhiều quá. Diễm chỉ nhờ đến John khi nào Diễm thấy bản thân Diễm không thể giải quyết được, còn nếu không Diễm muốn tự giải quyết lấy. Thằng nhóc quý John, trong lòng thằng nhóc, John giống như một người bạn lớn tuổi, biệt danh “đại ca” cũng là do nó đặt cho John.
Diễm làm bạn với John bốn năm nhưng không hề có tình cảm nam nữ, giữa hai người chỉ có tình thân ái giữa hai nguời bạn với nhau, ngoài điều đó ra, Diễm không thể có tình cảm khác. John đã nhiều lần tỏ tình với Diễm nhưng Diễm luôn lảng tránh, tạm thời John đành chấp nhận làm bạn thân của Diễm, John hy vọng là Diễm sẽ chấp nhận tình cảm của John trong một ngày không xa.
Nắm lấy tay thằng bé, Diễm và nó cùng trượt băng. Thằng bé thích chí cười thật tươi, Diễm cũng mỉm cười đáp lại, tiếng cười trong trẻo và ấm áp của hai mẹ con làm trái tim của cả hai ngập tràn trong hạnh phúc và tươi vui.
Thằng nhóc đã cảm nhận được tình cảm cha con với Quân. Không cần Diễm phải nói, nó biết phải làm gì để gặp được Quân. Thằng nhóc vốn tinh quái, ngay cả Diễm cũng không thể hiểu được nó đang nghĩ gì trong đầu, tuy mới có hơn bốn tuổi một chút nhưng nó chưa bao giờ để lộ cho Diễm biết cảm xúc thật trong lòng, thằng nhóc là một cuốn sách khó đọc. Trong hai mẹ con, Diễm là người dễ dàng bị thằng nhóc phát hiện ra cảm xúc của mình.
Diễm hay nói đùa với Trường, Hồng và bà Hoa rằng Diễm là một bà mẹ thành công, thằng nhóc có sự hiểu biết và nhận thức vượt xa mong đợi của Diễm. Trường luôn trêu Diễm là một bà mẹ cù lần, còn Hồng chỉ che miệng cười, bà Hoa đặc biệt không nói gì, nhưng trong ánh mắt của bà luôn nhìn Diễm bằng tình yêu vô bờ bến.
Hôm nay là ngày vui nhất của cuộc đời Diễm, hai mẹ con cùng chơi đu quay, đi tàu siêu tốc, cùng cưỡi ngựa, cùng chụp ảnh, cùng trượt băng, cùng xem sở thú, xem xiếc và vô số những trò chơi thú vị khác.
Đến lúc ra về, Diễm và thằng bé còn cười đùa không ngớt. Bà Hoa mở cửa đón họ với một nụ cười.
_Nhìn hai mẹ con hôm nay đi chơi rất vui….!!
Thằng bé hào hứng khoe.
_Cháu và mẹ Diễm chơi rất nhiều trò, lần sau cháu sẽ rủ bà đi cùng….!!
Bà Hoa hiền hậu trả lời.
_Bà không đi đâu, bộ xương già của bà không chịu được nhưng trò chơi đòi hỏi nhiều sự vận động và sức mạnh tinh thần như thế…!!
Thằng nhóc cười ngặt ngẽo.
_Bà nói đúng, cháu quên chưa nói cho bà biết hôm nay mẹ cháu đã nôn rất nhiều sau khi đi tàu siêu tốc….!!
Diễm đỏ mặt ngượng ngùng vì lời tố cáo của thằng nhóc. Bà Hoa cười thật to, Diễm đuổi thằng nhóc khắp nhà, vừa đuổi chậm theo nó vì sợ nó ngã, Diễm vừa hét nhỏ.
_Tuấn….!! Chìa mông ra đây, mẹ phải phạt con…!!
Nghe giọng của Diễm đâu có giống một bà mẹ đang tức giận, nghe giống như một cuộc rượt đầy tình yêu thương, nụ cười và niềm vui hơn.
Diễm tắm cho thằng nhóc, hai mẹ con cười trong bồn tắm, lau khô người, mặc quần áo cho thằng nhóc. Cọ trán mình vào trán thằng nhóc. Diễm bảo.
_Mẹ con mình đi ăn thôi…!!
Thằng nhóc cười.
_Vâng. Hôm nay mẹ đọc chuyện hai chú gấu cho con nghe nhé….??
_Mẹ sẽ đọc nhưng trước hết Tuấn phải ăn cơm đã…!!
Vừa ăn cơm, thằng nhóc vừa hào hứng kể chuyện gặp Quân, đi chơi công viên Wonderland cho bà Hoa nghe. Bà Hoa chăm chú nghe thằng nhóc kể chuyện về Quân. Bà Hoa để ý thấy nó đặc biệt rất thích Quân, và rất mong có thể gặp lại Quân vào một ngày không xa.
Bà Hoa kín đáo quay sang nhìn Diễm, ý bà như muốn hỏi Diễm có để lộ chuyện gì cho thằng nhóc biết Quân là bố của nó không. Diễm lắc đầu. Diễm ăn không ngon miệng, nghĩ rằng từ nay và mãi mãi về sau Quân sẽ không bao giờ thuộc về mình nữa, lòng Diễm đau thắt, Diễm đã làm khổ chính mình, khi có được Quân, Diễm đã tự nguyện rời xa vì cho rằng Diễm là một ngôi sao chổi đối với cuộc đời Quân nhưng khi đã thực sự mất Quân rồi Diễm lại không can tâm, lại muốn dành lại Quân.
Nhưng suy nghĩ đó luôn tuôn trào trong đầu Diễm nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi, Diễm có thể hy sinh hạnh phúc của mình nhưng Diễm không bao giờ dám làm tổn thương người khác, lại càng không dám cướp đi hạnh phúc của người Diễm yêu. Diễm cầu mong cho Quân được sống bình yên, và có một cuộc hôn nhân thật mỹ mãn. Diễm mong Quân có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Gặp lại Quân, Diễm rất mừng, thấy Quân vẫn khỏe mạnh, hay mỉm cười. Quân giống hệt như lần đầu tiên Diễm gặp Quân. Diễm mong nụ cười và ánh mắt vui tươi, ấm áp của Quân sẽ mãi không bao giờ tàn.
Hôm nay chơi cả buổi chiều nên thằng nhóc mệt mỏi. Diễm cho thằng nhóc đi ngủ sớm, đắp chăn ngang người. Diễm bắt đầu đọc truyện hai chú gấu cho thằng nhóc nghe, lúc Diễm đọc xong câu truyện, thằng nhóc chìm sâu vào giấc ngủ. Hôn lên trán thằng nhóc, Diễm thì thầm.
_Chúc con ngủ ngon…!!
Tắt đèn, Diễm nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Bà Hoa quan tâm hỏi.
_Thằng nhóc ngủ rồi à…??
_Vâng, nó vừa mới ngủ…!!
_Chắc là cu cậu hôm nay đi chơi rất vui…!!
Diễm cười nhẹ.
_Dì không biết nó hét to như thế nào đây. Cháu thấy có lỗi với nó quá, cháu hay bận viện nên ít khi đưa nó đi chơi….!!
_Cháu yên tâm, nó là một thằng bé thông minh, và hiểu chuyện. Nó sẽ không trách cháu đâu…!!
_Cháu biết, vì nó càng ngoan ngoãn và có hiếu, cháu càng cảm thấy có lỗi với nó hơn…!!
_Thôi cháu đừng tự trách bản thân mình nữa, cháu nói chuyện chiều nay đi gặp Quân cho Dì nghe đi. Dì tò mò muốn biết biểu hiện của Quân khi gặp cháu như thế nào…??
Diễm buồn rầu nói.
_Anh ấy vẫn không nhận ra cháu là ai. Nói thật cháu cảm thấy nhẹ lòng vì anh ấy không nhớ ra được mọi chuyện, cháu sợ sẽ phá hỏng cuộc sống hiện tại của anh ấy. Anh ấy đã kết hôn, anh ấy đang sống hạnh phúc và vui vẻ. cháu không muốn cháu là một bóng ma trong cuộc đời của anh ấy. Cháu đành đóng vai là một người xấu, một kẻ lạnh lùng khi chia cắt tình cảm cha con của anh ấy và thằng nhóc. Cháu hy vọng khi lớn lên thằng nhóc sẽ không trách cháu….!!!
Diễm khóc nức nở. Bà Hoa ôm lấy Diễm, bà an ủi.
_Cháu đừng buồn, thằng nhóc sẽ hiểu cho cháu. Cháu rời bỏ bố của nó và không nói cho nó biết bố của nó là ai chỉ vì cháu có nỗi khổ riêng. Một đứa con ngoan, có hiếu và thấu hiểu như thằng nhóc, nó sẽ không oán giận cháu đâu….!!
Diễm sụt sịt.
_Cháu cũng mong là thế. Cháu sợ lắm, cháu chỉ sợ anh ấy mà nhớ ra bây giờ, anh ấy sẽ hận cháu suốt đời, chưa hết nhỡ đâu anh ấy vì muốn trả thù cháu, anh ấy cướp thằng nhóc của cháu thì sao. Cháu phải làm sao bây giờ…!!
Bà Hoa cũng lo sợ không kém gì Diễm. Quân là người như thế nào bà Hoa hiểu rõ. Bình thường Quân là một người rất tốt, Quân luôn quan tâm đến người khác, nhưng một khi Quân bị người khác phản bội hay đối xử bất công với Quân, Quân sẽ không buông tha cho kẻ đó.
Bây giờ Quân đã kết hôn, cơ hội để Diễm quay về với Quân không còn nữa nhưng còn thằng nhóc, Quân có quyền tranh giành quyền nuôi con với Diễm, với một người có tiềm lực kinh tế mạnh như Quân, Quân lại thông minh, hiểu luật, nếu ra tòa, cơ hội để Quân thắng kiện là rất cao. Cuối cùng người bị thiệt thòi nhất là thằng nhóc, nó là người ở giữa, là người bị bố mẹ nó tranh giành. Thằng nhóc sẽ bị tổn thương và đau khổ, dù có chết Diễm cũng không để điều này xẩy ra, nhưng có ai đảm bảo là Quân sẽ không khôi phục lại được trí nhớ.
Bắt đầu từ hôm nay cuộc sống của Diễm trở thành địa ngục, Diễm không sợ Quân trả thù mình nhưng thằng nhóc vì Diễm sẽ bị kéo vào cuộc chiến này, Diễm không thể làm gì để bảo vệ được nó. Thằng nhóc là con của Quân là không thể chối cãi, dòng máu, ADN của nó đều là của Quân và của Diễm.
Diễm ôm lấy đầu, Diễm quá mệt mỏi, quá đau khổ. Diễm đã mất đi nhiều thứ nhưng mà xem ra, ông Trời còn muốn lấy đi nốt mọi thứ còn xót lại của Diễm, nếu Diễm mất thằng nhóc, Diễm tồn tại trên đời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Diễm cố gắng làm việc, cố gắng sống vì thằng nhóc, nếu không có nó, Diễm sẽ héo úa dần rồi lịm tắt như một ngôi sao thật xa ở trên trời.
Buổi tối Loan gọi điện cho Quân. Từ khi gặp Diễm và thằng nhóc, hình ảnh của họ luôn ám ảnh Quân. Quân không tài nào dứt ra được, Quân càng cố quên, cố không nhớ đến họ, Quân càng muốn biết về họ nhiều hơn.
Quân hiện đang sống ở khách sạn New World. Quân có sở thích kinh doanh bất động sản, sau khi khách sạn này làm ăn thua lỗ phải đóng cửa, Quân đã mua lại của ông Wilson – chủ cũ của khách sạn. Quân cho sửa chữa lại, rồi thay đổi cách thức kinh doanh cũ. Sau hai năm, mọi chuyện cũng đã đi vào hoạt động ổn định. Bây giờ khách sạn đã có được một lượng khách mới và cũ khá nhiều.
Khách sạn nằm trong khuôn viên không rộng lắm, khách sạn New World của Quân có thể gọi là một khách sạn mini, gồm mười bốn phòng, một nhà hàng nhỏ dưới tầng trệt, cà phê, và thức ăn luôn được phục vụ tận tình, Quân đã thuê một đầu bếp người Ý đến nấu ăn phụ vụ khách hàng. Quân có thể tự hào với công việc kinh doanh của mình.
Công việc chính của Quân không phải là kinh doanh khách sạn. Quân hiện là giám đốc của tập đoàn sản xuất ô tô liên doanh General Motor, vốn đầu tư không chỉ của ông Trần mà còn gồm nhiều các nhà đầu tư khác, họ không có tài quản lý kinh doanh nhưng họ có tiền, họ muốn tiền của mình ngày càng sinh sôi nên họ mới đầu tư vào tập đoàn General Motor, họ thuê những người có tài và nhiều tham vọng như Quân về làm việc cho họ. Sau bốn năm, họ có thể yên tâm với những gì mà Quân đã làm được cho họ.
Quân thích làm chủ, Quân không thích chỉ đơn giản là một người làm thuê cho họ nên ngay từ đầu, Quân đã xác định mục tiêu cho mình, nhờ số vốn đầu tư của ông Trần, Quân trên danh nghĩa là một cổ đông của công ty nhưng tất cả đều thuộc quyền sở hữu của ông Trần, sau này Quân đã dần trả hết số nợ mà Quân đã vay của ông Trần, bây giờ Quân hoàn toàn làm chủ cổ phần của mình, Quân không nợ ông Trần gì cả, nếu có nợ, Quân chỉ nợ ân tình của ông mà thôi.
Ông Trần càng ngày càng thích Quân. Quân là ứng cử viên sáng giá cho chức chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia của ông. Ông Trần cũng giống như Quân, ông luôn tìm kiếm cơ hội được mở rộng phạm vi kinh doanh của mình.
Sau bốn năm chờ đợi, cuối cùng Quân và Loan cũng đi đến hôn nhân. Bà Phương có thể thờ phào nhẹ nhõm, bà không còn phải lo lắng hay phải phàn nàn về bất cứ chuyện gì nữa. Quân đã lấy Loan đúng như nguyện vọng của bà, Diễm cũng không còn thấy xuất hiện trong cuộc sống của Quân. Diễm đã hoàn biến mất. Trong thời gian chờ Quân trở về tổ chức lễ cưới, bà Phương cùng Loan đi khắp nơi, họ hợp nhau nên có nhiều chuyện để nói và làm cùng nhau.
Loan dịu dàng hỏi.
_Anh có nhớ em không…??
Quân mỉm cười.
_Sao lần nào em gọi điện cho anh cũng hỏi anh câu này thế. Em muốn anh phải trả lời em thế nào….??
Loan tinh nghịch đáp lại.
_Anh chỉ cần nói nhớ em là được rồi…!!
_Anh nhớ em…!!
Loan cười khúc khích.
_Nghe anh nói, em không thấy giống anh chút nào…!!
_Thôi đừng đùa nữa, mọi người ở nhà đều khỏe cả chứ em…??
_Mọi người đều khỏe cả, bao giờ thì anh về….??
Quân nhìn bức ảnh chụp mẹ con Diễm, tự nhiên Quân muốn nói với Loan là Quân không muốn về nữa, cũng không muốn tổ chức lễ cưới nữa, Quân không muốn Loan bị tổn thương nên lại thôi. Quân cũng thấy bản thân hơi bồng bột, Quân đang đeo đuổi những ý nghĩ không nên. Diễm và thằng bé không có liên quan gì đến Quân, mặc dù biết là thế nhưng Quân vẫn muốn tìm hiểu, vẫn muốn biết mọi thứ về họ.
Quân suy tư.
_Anh sẽ cố gắng hoàn thành xong công việc trước ngày cưới….!!
Loan thở dài.
_Anh và bố em thật giống nhau, cả hai vì công việc đôi khi quên hết mọi thứ xung quanh….!!
_Em giận anh à…??
_Không em không giận anh, em chỉ sợ trong lòng anh, em mãi xếp ở vị trí sau cùng…!!
_Em đừng ngốc thế, anh tuy đam mê công việc nhưng em là vợ của anh, anh phải ưu tiên em hơn mọi thứ….!!
Loan nghi ngờ hỏi.
_Anh nói thật chứ...??
_Em bắt đầu không tin lời nói của anh từ khi nào thế…??
_Nếu anh làm được như lời anh vừa nói, em rất vui…!!
Lòng Quân đang dậy sóng, nếu bình thường thế nào Quân cũng đáp lại lời Loan bằng một câu hứa hẹn nhưng kể từ lúc gặp Diễm và thằng nhóc, Quân thấy niềm tin của mình đang bị lung lay, ý nghĩ muốn có một gia đình chỉ vì bà Phương muốn đã gần như tan biến. Quân thấy trái tim, lí trí, tình cảm của Quân đều đang hướng cả về Diễm. Nếu trước đây Quân coi sự nghiệp là mục tiêu, là ước nguyện, là tất cả những gì mà Quân có thì nay Quân nghĩ chỉ cần Diễm và thằng bé là gia đình của Quân. Quân có thể đánh đổi tất cả tài sản mà Quân đang sở hữu để có được họ.
Nếu Loan là Diễm, Loan không phải cầu xin Quân làm gì, Quân sẽ sẵn sàng làm mọi thứ cho Loan mà không cần bất cứ điều kiện hay có một chút đắn đo nào nhưng đáng tiếc Loan không phải là Diễm, hai người bọn họ không thể đổi trao thân phận cho nhau.
Quân nói chuyện với Loan thêm vài câu rồi Quân cúp máy. Quân cảm thấy ngột ngạt với tình cảm chính mình. Quân không thể tin được người phụ nữ trẻ Quân vừa gặp và thằng nhóc con của cô ấy lại khiến Quân không thể tập trung làm được việc gì thế này.
Quân đi ngủ với những suy nghĩ hỗn loạn không ngừng nghỉ, ngày mai Quân có thể gặp lại Diễm. Trên môi Quân nở một nụ cười.