Bay từ Việt nam sang Mỹ phải mất mười tám tiếng nên Quân và Loan hơi ngán, tuy nhiên Loan lại vui vẻ chấp nhận thời gian bay dài dằng dặc này, chỉ cần có Quân bên cạnh, chuyện gì Loan cũng có thể chịu đựng được.
Máy bay vừa cất cánh được một lúc, Quân bắt đầu dở máy tính ra làm việc. Loan tò mò hỏi.
_Có việc gì quan trọng lắm hay sao mà anh chăm chỉ thế…??
Mắt không rời màn hình, Quân đáp.
_Thời gian bay rất dài, anh muốn tranh thủ xem xét lại công việc, anh không muốn bị bỡ ngỡ khi bay sang đến nơi…!!
Loan hơi buồn, nếu nói chuyện với Quân, Loan sợ Quân sẽ bị phân tâm, không tập trung được, còn nếu không nói gì Loan cảm thấy tủi thân. Cuối cùng Loan chọn giải pháp mượn một tờ báo. Loan chăm chú đọc, còn Quân tập trung vào làm việc.
Bay được bốn tiếng, Loan muốn ăn gì đó, tiếp viên hàng không mang rượu, gà rán và mì ý cho hai người. Ăn xong mệt mỏi, Loan lăn ra ngủ, còn Quân tiếp tục làm việc. Lúc Loan thức dậy, Quân đã ngủ từ khi nào rồi. Máy tính đã được Quân cất vào cặp ở bên cạnh. Loan muốn mượn máy tính của Quân nhưng sợ Quân hiểu lầm nên lại không dám, máy tính của Loan, Loan đã cất ở trong va ly nên không thể lấy. Loan đành ngắm phong cảnh ở bên ngoài từ cửa sổ.
Hai giờ sáng tính theo giờ Việt nam, hai người mới đến nơi. Loan và Quân không phải lo tìm chỗ ở vì ông Trần đã mua một căn biệt thự ở đây, Quân không thích phải mang ơn ông Trần nên Quân đang tìm kiếm cho mình một khách sạn để ở, sau đó Quân sẽ tìm cách thuê cho mình một căn hộ.
Loan không hề biết được dự định này của Quân. Loan tưởng Quân sẽ cùng mình sống trong căn biệt thự của gia đình. Nếu Loan biết được, Loan đã không vui như bây giờ.
Căn biệt thự nhà Loan mua nằm trên một đồi thông. Căn biệt thự này là do bố của Loan mua của một người bạn. Quân thấy nó có từ lâu đời rồi. Biệt thự được bao quanh bởi một khu vườn nhỏ, trước sân có một hồ bơi, ghế đá. Quân thích nơi này nhưng nó không đủ để giữ chân Quân ở lại.
Quân đã du học bốn năm ở Mỹ, nên Quân đã làm quen được với ẩm thực, văn hóa và lối sống của người Phương Tây. Nhìn khung cảnh này, Quân không thấy lạ lẫm gì, đối với Quân, sống ở đâu cũng thế thôi, nơi nào mang lại cho Quân cảm giác ấm áp và tình yêu, nơi đó sẽ là nhà của Quân, còn nếu không Quân có thể sống ở bất cứ nơi nào.
Sợ con gái nhớ nhà và không quen được với thức ăn ở đây nên ông Trần đã thuê một bà giúp việc người Việt, ông đã cho bà ấy đi cùng với Loan sang Mỹ cách đây mấy năm khi Loan về nước, nhiệm vụ duy nhất của bà là giữ cho căn biệt thự được sạch sẽ và sáng sủa, nay Loan sang đây, bà giúp việc không còn phải sợ cô đơn nữa.
Chênh lệch múi giờ nên Quân cảm thấy mệt mỏi. Sau khi được bà giúp việc sắp xếp lại mọi thứ trong phòng, Quân đi ngủ. Loan cũng mệt không kém gì Quân nên cả hai không kịp ăn uống gì đã chìm sâu vào giấc ngủ.Diễm cũng giống như Quân, cũng từng sống ba năm ở Mỹ nên Diễm biết khá nhiều về thành phố San Diego, Diễm thích sống ở thành phố này. Diễm bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cây cầu bắc qua biển, vẻ cổ kính của những căn biệt thự, vẻ đẹp quyến rũ của biển, của cây, của hoa, và nơi đây cho Diễm cảm giác như đang sống tại nhà, Diễm yêu cái nắng chói chang, yêu không khí có mùi mặn của biển, Diễm yêu tất cả những thứ thuộc về thành phố này. Lúc còn là sinh viên, Diễm thường hay la cà đến những viện bảo tàng và phòng triển lãm tranh. Diễm say mê những tác phẩm nghệ thuật.
Vì yêu thích hội họa và văn chương, Diễm đã lén ông Hải học thêm về hội họa và văn chương. Diễm dành hàng giờ ở thư viện để đọc sách, dành cả ngày bên giá vẽ. Diễm không đả động gì đến sách về kinh tế, cũng may nhờ có trí nhớ tốt Diễm đã thi được tấm bằng xuất sắc, mặc dù Diễm không có niềm đam mê với nó, Diễm chỉ học cho có, Diễm cố gắng vì Diễm muốn ông Hải vui lòng.
Trong thời gian đi học, Diễm đã xin vào làm việc trong một nhà xuất bản. Diễm đã dần làm quen với công việc in ấn và viết sách. Diễm quá say mê với văn chương và hội họa. Diễm biết viết văn cần một trí nhớ tốt, và khả năng cảm thụ của mỗi người. Diễm đã bán được mấy tác phẩm nhưng nó không đủ để gây tiếng vang, Diễm nhận ra, Diễm còn thiếu nhiều thứ. Diễm đang cố hoàn thiện chính mình. Diễm tin rằng một ngày không xa, Diễm sẽ thành công.
Sau khi ổn định chỗ ở, ngày Diễm đi làm, đêm Diễm đi học thêm. Diễm không có ngày nghỉ, bà Hoa luôn than phiền với Diễm.
_Cháu làm việc cũng làm việc vừa phải thôi, nếu mà Trường biết được, cậu ấy sẽ bay sang đây đón cháu về….!!
Diễm mỉm cười.
_Dì đừng lo, chỉ có làm việc cháu mới sống được, còn nếu không, cháu sẽ héo rũ mà chết…!!
Diễm thuê một căn hộ nhỏ, giá tiền không đắt lắm nên Diễm có thể trả được. Dù được Trường hỗ trợ về mặt kinh tế, Diễm cũng không muốn dựa hoàn toàn vào Trường, Diễm muốn tự lập. Diễm đã xác định sẽ phải sinh con và nuôi con một mình nên ngay từ bây giờ, Diễm đã tích cóp dần cho tương lai.
Diễm khổ sở nhất là mỗi lần Trường gọi điện sang hay Diễm gọi điện về, Trường luôn ca cẩm, luôn khiến Diễm điên đầu với những câu trách móc, và những lời giáo huấn dài vô tận. Chỉ khi nào nói chuyện với Hồng, với ông bà Vincent, và thằng nhóc Nicolas, Diễm mới cười nổi. Nhiều khi tức quá, Diễm rủa Trường là một ông cụ non, hậu quả Diễm bị Trường mắng xối xả, Trường dọa nếu Diễm không sống nghiêm chỉnh, không khỏe mạnh hay đày đọa bản thân. Trường sẽ đích thân sang đón Diễm về Úc. Diễm phải nói gãy cả lưỡi, Trường mới tha cho lỗ tai của Diễm.
Có một ông anh quan tâm và lo lắng cho mình, Diễm vừa cảm thấy hạnh phúc vừa bực mình. Diễm thấy Trường sao mà giống Quân như thế, cả hai đều coi Diễm là trẻ con nên hơi một tí, họ lại cho mình cái quyền kiểm soát đời sống của Diễm. Cũng may Trường không độc đoán như Quân. Trường tuy hay can dự vào đời tư của Diễm nhưng còn cho Diễm có quyền lựa chọn nếu Trường cho đó là điều đúng đắn, còn Quân thì không bao giờ có chuyện nhượng bộ, Quân sẽ ép Diễm làm đến cùng.
Diễm vừa đi làm vừa đi học, lại mang thai nên rất mệt mỏi. Nhưng chưa có lúc nào tinh thần Diễm lại tràn đầy năng lượng và phấn khích như bây giờ.
Diễm tự hào vì bản thân Diễm có thể đứng trên đôi chân của mình, có thể tự nuôi sống được bản thân, và đang chuẩn bị cho tương lai. Diễm cũng tích cóp được khá nhiều tiền từ công việc viết lách, dịch sách, và bán tranh. Diễm yêu nghệ thuật, yêu văn học, được làm công việc mình yêu thích, Diễm thấy tinh thần thật sảng khoái. Diễm đang háo hức chờ đứa con mình ra đời từng ngày.
Nhờ một xuất học bổng ở trường nên Diễm không phải đóng học phí, Diễm chỉ phải lo tiền sinh hoạt hằng ngày, tiền thuê nhà. Mặc dù Diễm đã cố từ chối không nhận tiền của Trường nhưng Trường vẫn nhất quyết gởi sang, ngay cả Hồng cũng gởi tiền cho Diễm, tính ra thì Hồng và Trường rất giàu. Trường nhờ ông bà Vincent và cha mẹ Hồng giúp vốn nên đã mở được một công ty riêng, còn Hồng có mấy cửa hàng thời trang, chưa hết mấy mẫu vẽ mà Diễm gởi cho Hồng, Hồng đã cho người may theo những thiết kế này, kết quả khách hàng rất ưa chuộng, việc bất tiện nhất là công việc kinh doanh ở Việt nam khiến Hồng phải đi đi về về nhưng Hồng vẫn vui vẻ vì đó là sở thích của Hồng.
Lúc nào có thời gian rảnh dỗi, Diễm thường hay chat với Hồng và Trường. Hồng thường xuyên liên lạc với Diễm vì mấy mẫu vẽ, vì chuyện con cái, cả hai đều đang mang thai nên có nhiều thứ cần nói với nhau. Trường nhớ em gái, lo lắng, nên thường xuyên khuyên bảo, cũng may Diễm không ở gần nếu không Diễm phải rát lỗ tai. Diễm thường hay trêu đùa Hồng là Trường đã bị Hồng biến đổi thành ông cụ non kể từ khi hai người lấy nhau. Hồng chỉ mỉm cười không nói gì.
Hồng đang hạnh phúc, đang chìm đắm trong mật ngọt của hôn nhân, đúng như Hồng nghĩ, Trường là một người chồng tuyệt vời. Lấy được Trường, Hồng không còn mong mỏi gì nữa. Hồng hài lòng với cuộc sống hôn nhân của mình.
Hồng và Trường đều tránh nhắc đến Quân mỗi lần họ gọi điện, chat hay nhắn tin cho Diễm. Diễm biết họ đang nghĩ gì, Diễm cảm kích họ vì điều đó. Diễm luôn hứa với họ là Diễm sẽ sống tốt, Diễm đang thực hiện ước mơ của mình. Diễm sống không chỉ cho bản thân Diễm mà còn cho đứa con trong bụng của Diễm nữa. Dù không có được tình yêu của Quân, và không có Quân bên cạnh, Diễm vẫn mạnh mẽ vươn lên. Giống như cái cây trong gió bảo, dù có bị thương tích đầy mình, nhưng cái cây đó vẫn không bao giờ đổ, nó đang hướng đến ánh nắng mặt trời và đang che chở cho những cây con, Diễm cũng đang làm thế vì con mình.
Công việc bếp núc, đi siêu thị mua đồ, dọn dẹp nhà cửa đã có bà Hoa lo nên Diễm không phải làm gì, bà giống như mẹ của Diễm, lần đầu tiên đến đây bà không quen đường xá và ngôn ngữ nhưng sau mấy tháng sống ở đây. Bà đã làm quen dần với nó, bây giờ bà đã biết đường đến siêu thị và nói được mấy câu tiếng anh cần thiết để hỏi mua hàng.
Ở lớp học buổi tối, Diễm đã làm quen với một anh chàng người Mỹ, gốc Việt tên là John. John là một chàng trai khá thú vị và dễ chịu. John đã dạy cho Diễm nhiều thứ về nghệ thuật vẽ tranh, và văn học. John cũng giúp đỡ Diễm rất nhiều trong học tập. Đối với Diễm, John đơn giản chỉ là bạn.
Ngoài Quân ra, Diễm không thể yêu được ai khác nữa. Tình bạn của họ ngày càng bên chặt. Diễm bây giờ không phải là một cô gái ngây thơ như ngày trước, trải qua quá nhiều sóng gió đã dạy cho Diễm hiểu thế nào là tình đời, thế nào là yêu, thế nào là hận.
Đến tháng thứ bảy, mọi người trong lớp và chỗ làm thêm mới biết Diễm mang thai. Do tạng người Diễm nhỏ nhắn nên đến tháng thứ bảy trông Diễm như đang mang thai tháng thứ tư. Diễm trách bản thân lười ăn, hay bỏ bữa và hay ốm yếu nên Diễm sợ khi sinh đứa bé ra nó sẽ là một đứa trẻ còi cọc. Để sửa chữa sai lầm của mình. Ngày thứ bảy và chủ nhật nào Diễm cũng cùng bà Hoa đến bệnh viện học cách làm mẹ, tìm hiểu chế độ dinh dưỡng khi đang mang thai và sau khi sinh em bé ra.
Mặc dù trước đó Diễm có đọc hàng loạt sách về thời kì mang thai và cách nuôi dạy con, Diễm thấy vẫn còn chưa đủ. Diễm muốn mọi thứ phải thật hoàn thiện.
Diễm muốn đứa con mình sinh ra phải thật khỏe mạnh, Diễm chỉ mong nó bình thường giống như những đứa trẻ khác, nó không nên thông minh quá nhưng ước nguyện này của Diễm xem ra khó thực hiện được vì Quân và Diễm đều là hai con người thông minh, đứa bé sẽ phải mang gien của hai người, do thường xuyên đi khám thai định kì nên Diễm biết mình sẽ sinh con trai. Một dòng lệ nóng hổi chảy trên má Diễm mỗi lần Diễm nhìn hình chụp siêu âm của thằng bé. Diễm có thể nhìn thấy hình dạng của thằng bé, cái thai đã được bảy tháng tuổi, chỉ còn hai tháng nữa thôi, Diễm sẽ sinh nó ra.
Hôm nay chủ nhật nên Diễm không phải đi làm, cũng không phải đi học. vừa mới sáng sớm Trường đã gọi điện thông báo hôm nay Hồng sẽ sinh nên Diễm và bà Hoa lo lắng không yên. Ông quản gia hoàn toàn hài lòng với cuộc sống ở nông trại. Mỗi lần gọi điện về cho ông, ông đều khoe ông sống rất khỏe mạnh và đã tăng lên được mấy kí, Diễm mừng cho ông và hạnh phúc vì ông không sao.
Bà Hoa chắp tay cầu nguyện.
_Cầu chúa ban phước lành cho cô ấy, cầu mong đứa bé được bình an…!!
Diễm xoa nhẹ vào bụng, lòng Diễm cũng đang hồi hộp lo sợ. Càng gần đến ngày sinh, Diễm càng lo lắng hơn. Diễm nhăn nhó nói.
_Cháu không biết khi đến lượt cháu mọi chuyện có suôn sẻ không…??
Bà Hoa trấn an.
_Cháu đừng lo, đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh nên sẽ không sao đâu. Chẳng phải bác sĩ cũng khẳng định với cháu về điều này hay sao…??
_Cháu biết nhưng cháu vẫn cứ lo. Cháu không làm sao dứt bỏ được những suy nghĩ không hay đó ra khỏi đầu…!!
Bà Hoa cười.
_Nhìn cháu kìa, lúc đầu Dì khuyên cháu nên ở bên Úc để Trường và Hồng lo cho cháu, cháu nhất quyết đòi ra đi, sao bây giờ cháu lại run sợ….??
_Cháu nghĩ người phụ nào mang thai gần đến ngày sinh cũng có tâm trạng giống như cháu thôi….!!
_Dì hiểu cảm giác của cháu nhưng cháu phải mạnh mẽ lên. Cơn vượt cạn sẽ chóng qua thôi, nếu cháu sợ đau cháu có thể mổ…!!
Diễm lắc đầu đáp.
_Cháu muốn con cháu phải được sinh tự nhiên, cháu muốn nó được khỏe mạnh, cứng cáp…!!!
_Nếu thế cháu còn than phiền gì nữa. Dì thấy cháu đã chuẩn bị tinh thần cho mọi chuyện rất tốt. Dì tin là cháu sẽ làm được….!!