Mặt ông Đăng xưng vù, đôi mắt tím dặp, cơ thể bầm dập vì bị Trường đánh, khi Trường buông ông ta ra, ông ta ngã xuống như một cây chuối đổ, cảnh sát nhanh chóng còng tay ông ta lại.
Diễm gào khóc bên cạnh thi thể của ông Hải, quá đau khổ Diễm lăn ra bất tỉnh, chỉ trong vòng gần một năm kể từ ngày Diễm về nước, mọi việc không may đã dồn dập xảy ra, Diễm đổ lỗi cho chính mình, vì chính Diễm là người đã mang lại những điều không may cho mọi người.
Sau khi hoàn tất quá trình điều tra, xác của ông Hải đã được mang đi thiêu. Ngày đưa tiễn ông cũng không có nhiều người, cả đời của ông lúc nào cũng chỉ biết có danh lợi, người ta quan hệ với ông cũng vì tiền nên ông không có lấy được một người bạn thân. Ông chết trong cô độc, chết thật đau đớn.
Diễm không chú ý đến điều này, Diễm đã quá đau khổ để chú ý đến xung quanh, Diễm phải ở lại bệnh viện mất một ngày. Trường mới cho Diễm về.
Diễm và Trường không muốn ông phải bị phân tán ra hai nơi khi mà hai người phụ nữ ông làm tổn thương đều đã ra đi trước ông, đều yêu ông, họ đang chờ ông ở một nơi nào đó. Diễm và Trường đã gởi tro hài cốt của ông Hải lên chùa. Hai người hy vọng tiếng kinh kệ sẽ làm cho tâm hồn ông Hải thanh thản hơn, họ mong ông sớm được siêu thoát.
Đứng trước bàn thờ, Diễm rơi lệ, đời Diễm trải qua quá nhiều đắng cay. Diễm không còn muốn ở đây thêm một ngày nào nữa, kế hoạch đi Úc của Diễm vẫn không có gì thay đổi, Diễm mong nhanh đi ngày nào, Diễm càng nhanh quên được nỗi đau ngày đấy.
Nhìn khói hương tỏa ra nghi ngút, tiếng kinh kệ đã làm tâm hồn Diễm lắng lại. Diễm tin là ông Hải sớm tìm được nơi mình cần đến. Hy vọng ở kiếp sau, ông sẽ là một người tốt hơn, hy vọng ông không còn sống bon chen, và tham lợi như kiếp này nữa.
Diễm khóc nức nở, giọng Diễm như vang xa từ một nơi nào đó.
_Bố hãy yên nghỉ. Mọi chuyện cũng đã qua cả rồi. Từ bây giờ bố được giải thoát khỏi cuộc sống khổ ải của thế gian....!!
Trường không hề rơi một giọt lệ nhưng đôi mắt Trường đỏ hoe, lòng Trường tan nát. Trường muốn khóc, muốn gào thét nhưng Trường phải cố nén.
Đứng bên cạnh, Hồng lau hai dòng lệ bên má. Hồng an ủi Diễm.
_Em đừng đau thương quá, sẽ không tốt cho đứa bé...!!
Diễm ôm lấy Hồng, Diễm khóc òa lên. Bao nhiêu đau khổ và bao nhiêu phiền muộn, Diễm đều tuôn theo dòng nước mắt. Không khí thật tang thương. Diễm đã vĩnh viễn mất đi người cha mà Diễm vừa yêu vừa hận. Cả cuộc đời của ông đã phạm phải quá nhiều sai lầm nhưng đến lúc chết ông đã cứu mạng Diễm, nếu không có ông Diễm đã chết rồi.
Bảo, Kiên và ông Tùng cũng đến đưa tiễn ông Hải, đối với ông Hải họ không có quan hệ họ hàng gì, họ đến vì ông Hải là bố của Diễm.
Hai hàng lệ của Diễm tuôn trào, Diễm nhìn lên linh vị của ông Hải như một người mất trí, ngực Diễm thắt lại. Diễm gọi tên ông trong thầm lặng. Bức ảnh của ông như đang mỉm cười với Diễm, ông như khuyến khích Diễm hãy mạnh mẽ lên, ông sẽ luôn ở bên cạnh Diễm, bảo vệ Diễm.
Diễm không muốn rời xa ông, vĩnh viễn không muốn mất ông. Ông đã để lại cho Diễm một người anh trai, Trường sẽ thay ông chăm sóc, bảo vệ Diễm.
Diễm cứ mãi nhìn ảnh của ông Hải không rời, Diễm đã quá khóc quá nhiều, đã khổ quá nhiều. Trái tim của Diễm như muốn tan ra từng mảnh, Diễm đã mất hết tất cả. Diễm đã đánh mất tình yêu, mất cha, mất nhà, mất tài sản, thứ còn sót lại duy nhất giúp Diễm vẫn còn gắng gượng sống là Trường và đứa con đang thành hình trong bụng. Ông Trời vẫn còn chưa muốn Diễm chết, ông vẫn còn để lại cho Diễm một người anh và một đứa con. Diễm cần phải tiếp tục đi hết con đường đời của chính mình, Diễm không được bỏ cuộc.
Bảo, Kiên và ông Tùng đã giúp Diễm rất nhiều, nhờ có họ mọi chuyện đều giải quyết một cách nhanh chóng. Diễm quá mệt mỏi nên không làm được gì. Diễm phải dựa hoàn toàn vào Trường và ba người bọn họ. Diễm cảm động vì họ đã không bỏ Diễm khi gia đình Diễm gặp chuyện. Diễm phải cảm ơn Quân vì Quân đã mang đến cho Diễm những người bạn thật tốt.
Đứng trước sảnh đường, nhìn khói hương tỏa ra nghi ngút. Diễm quỳ xuống, nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực. Diễm lắng nghe tiếng kinh kệ, lắng nghe con tim đang đập trong lồng ngực, lắng nghe cuộc sống của mình sao mà lắm chua cay.
Hồng quỳ bên cạnh Diễm, Hồng không nói gì. Hồng muốn làm chỗ dựa cho anh em Diễm. Trường khóc trong thầm lặng, hôm nay Trường đưa tiễn một người cha, mấy ngày nữa, Trường phải đưa tiễn một người cha nữa.
Do tội trạng của ông Đăng quá nặng nên ông bị tuyên án tử hình, ba người bạn thân, đã lần lượt cùng nhau ra đi trong vòng mười bảy năm, cả ba đều bị giết chết, bố mẹ Quân bị ông Hải và ông Đăng giết. Ông Hải bị ông Đăng giết chết. ông Đăng bị pháp luật giết chết.
Trường không muốn đi thăm ông Đăng, không muốn gặp mặt ông ta.Trường muốn quên đi quá khứ của mình.
Sau khi gửi tro hài cốt ông Hải lên chùa, anh em Diễm cùng mọi người ra về. Lòng Diễm mênh mang buồn, Diễm thấy cuộc sống của con người ngắn ngủi qua, chỉ một nhát dao, mạng sống của một con người vĩnh viễn ra đi. Danh lợi, phồn hoa có là gì khi người đó chết đi. Cả đời, ông Hải đã cố tranh giành, tước đoạt của cải, mạng sống của người khác để cuối cùng ông không còn gì cả, ngay mang sống của mình cũng bị người khác cướp mất.
Mấy ngày sau đó, Diễm nằm trên giường im lặng, không nói gì, cũng không muốn ăn gì, bệnh viện là nhà của Diễm, nếu không vì đứa con, và vì những người thân xung quanh mình, Diễm đã buông xuôi rồi. Bảo và Kiên thường xuyên đến thăm Diễm, họ đã động viên Diễm rất nhiều.
Tin tức ông Hải bị giết chết đã được đăng tin trên các báo. Nhờ sự giúp đỡ của Bảo, hình ảnh của Trường và Diễm không bị đăng trên báo. Diễm và Trường không muốn trở thành vấn đề bàn cãi của dư luận.
Thời gian đó, Quân nằm dưỡng bệnh trong bệnh viện Gia Mỹ, hàng ngày Loan, bà Phương và ông Trương đến thăm nom và chăm sóc Trường. Bà Phương đã thành công trong việc đẩy Quân và Loan đến gần nhau hơn. Lần nào Loan đến, Quân và Loan đều nói chuyện rất vui vẻ. Bà Phương tin là bà đã thành công.
Ông Hải chết chỉ có mình ông Trương đến viếng, còn bà Phương không đi, bà không muốn nhìn thấy mặt Diễm. Bà nghĩ một mình ông Trương đi là được rồi. Nhìn thấy Diễm tiều tụy, xanh xao và đau khổ. Ông Trương cảm thấy bất nhẫn, ông muốn che chở cho Diễm nhưng ông là một người cha, ông không muốn con trai ông bị bất hạnh. Ông có thể hỗ trợ cho Diễm về mặt kinh tế, còn chuyện tình cảm của Quân. Ông không tiện can thiệp vào.