Quân liến mép.
_Anh muốn kiểm chứng xem em thành thực đến mức độ nào…??
Quân cúi xuống, hai người lại hôn nhau, Diễm nhủ thầm.
_Có thể bây giờ em chịu thua anh nhưng cũng có ngày em sẽ đánh bại được anh, anh hãy chờ đấy…!!
Diễm ôm Quân thật chặt, cả hai đắm chìm trong nụ hôn. Quân thì thầm.
_Vì em quyến rũ anh nên em phải chịu trách nhiệm, chúng ta phải mau tổ chức lễ cưới thôi…!!
Diễm biết là có muốn hoãn lại cũng không yên được với Quân nên gật đầu.
_Vâng, tùy anh…!!
Quân cười.
_Em càng ngày càng biết nghe lời rồi đấy…!!
Lòng tự trọng của Diễm bùng lên. Diễm đe dọa.
_Em từng nói em không phải là một cô vợ dễ bảo nên anh hãy liệu chừng, anh mà ăn hiếp em quá, em sẽ phản công lại…!!
_Em đừng lo anh không phải là một thằng ngốc, anh đã có cách trị được tính ngang bướng và trẻ con của em, nên em có muốn chạy trốn khỏi anh cũng không chạy được đâu…!!
Không cần Quân phải nhắc, Diễm là người hiểu hơn ai hết khả năng của Quân. Cả đêm hôm qua, Hồng và Trường nói chuyện với nhau, bệnh viện chính là nơi làm họ nhận ra tình yêu của mình, Trường sung sướng với tình yêu đang chớm nở, vui sướng biết mình sắp làm cha, nên khuôn mặt đã bớt u ám hơn.
Hồng vừa được Trường tỏ tình, cầu hôn, vừa biết mình sắp làm mẹ, hạnh phúc đến quá đột ngột, nhiều lúc Hồng tưởng Hồng đang mơ, tưởng mọi thứ Hồng đang có đều là tưởng tượng.
Khi Quân và Diễm lên đến nơi, Hồng và Trường đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Diễm nheo mắt trêu.
_Hai anh chị đã định ngày cưới chưa…??
Trường độp lại.
_Còn hai người bao giờ thì cưới…??
Quân nheo mắt đáp.
_Nếu không phải vì cậu, tôi đã tổ chức đám cưới trong tuần này, nhưng vì lo cho cậu nên cô ấy muốn rời lại…!!
Trường cảm động vì tình cảm của Diễm dành cho mình, mối hiềm khích với Quân, Trường dần xóa bỏ, thấy em gái hạnh phúc, tìm được một chồng hết lòng thương yêu, bảo vệ. Trường không còn mong ước gì nữa. Trường cũng đang đắm chìm trong hạnh phúc của chính mình, Trường không muốn làm vật ngáng đường tìm đến hạnh phúc của Diễm, Trường muốn bù đắp lại cho Diễm sau những gì Trường đã gây ra.
Đặt giỏ thức ăn ở trên bàn, Diễm giục.
_Anh chị ăn cơm đi cho nóng, em đã nấu những món mà anh chị thích nhất, hy vọng anh chị vừa miệng…!!
Bà Hoa đã về nhà từ sáng sớm. Trường đã khuyên Hồng về nhiều lần nhưng Hồng không muốn rời xa Trường, Hồng không yên tâm khi để Trường một mình.
Nhắc đến thức ăn, Hồng bịt chặt miệng lại, Diễm vội đỡ lấy Hồng. Trường lo lắng hỏi.
_Em không sao chứ…??
Diễm thở dài.
_Chắc là em bé đang hành chị ấy rồi….!!
Quân trách Trường.
_Cậu đúng là một người cha thiếu trách nhiệm, còn không mau đồng ý tiến hành phẫu thuật để lo cho cô ấy đi…!!
Trường nhìn khuôn mặt xanh xao mệt mỏi của Hồng, Trường thấy mình có tội, nếu Trường không gây nên chuyện, Hồng đã không phải khổ sở như bây giờ, nếu không vì Trường, Hồng đã không khóc, đã không suýt mất mạng hai lần.
Không chịu được hơn nữa, Hồng đi thẳng vào nhà vệ sinh. Quân nhăn nhó nhìn Diễm.
_Anh hy vọng là khi em mang thai em sẽ không khổ như cô ấy…??
Diễm hếch mũi.
_Vậy là anh tha cho em….??
Mắt Quân nheo lại đầy tinh nghịch.
_Em đừng mong anh tha cho em, anh sẽ cùng em trải qua mọi chuyện…!!
Trường cáu.
_Hai người thôi đi được không, muốn nói chuyện tình từ thì về nhà mà nói…!!
Quân trêu tức.
_Có người đang ghen kìa…!!
Đầu Trường bốc hỏa vì Quân, Diễm vội can ngăn.
_Em không hiểu sao hơi một tí là hai người lại cãi nhau được, chuyện đó có gì đáng nói đâu, hai anh không thể giảng hòa được à…??
Quân và Trường đồng thanh trả lời.
_Không…!!
Diễm ngán ngẩm.
_Nếu hai không giảng hòa với nhau, em và chị Hồng sẽ tẩy chay hai người. Thế nào hai người có chịu giảng hòa không…??
Hồng từ trong nhà vệ sinh đi ra. Nghe loáng thoáng câu nói của Diễm, Hồng hỏi.
_Em muốn chị làm đồng minh với em vì chuyện gì…??
Diễm nói ngay.
_Anh Trường và anh Quân luôn gây chiến, chị em mình phải tẩy chay họ cho họ biết nên sống trong hòa bình là thế nào…??
Hồng cười.
_Em nói đúng, hãy để hai người đàn ông ương bướng này nói chuyện với nhau, chúng ta đi thôi…!!
_Vâng…!!
Trường kêu khổ.
_Em không được về phe con bé Diễm chống lại anh, em phải ở chung một chiến tuyến với anh…!!
Hồng hừ một tiếng.
_Mẹ con em không muốn một người cha, một người chồng cố chấp như anh….!!
Trường nhượng bộ.
_Anh sẽ sửa đổi, chỉ cần em không tìm cách tách anh ra khỏi mẹ con em là được…!!
Quân khiêu khích.
_Không ngờ một người tự kiêu như cậu mà cũng có ngày bị người khác dắt mũi, xin chia buồn…!!
Diễm hét nhỏ.
_Anh Quân…!! Anh muốn anh và anh Trường đánh nhau thì hai anh mới vừa lòng hả…??
Quân nhún vai.
_Đấy là do hắn khiêu khích anh trước…!!
Trường gầm lên.
_Tôi mà không bị đau chân, tôi đã cho cậu một trận rồi…!!
Diễm nắm lấy tay Hồng.
_Mình đi thôi chị, mặc họ muốn làm gì thì làm…!!
Hồng gật đầu.
_Em nói đúng, hai chị em mình làm sao chịu nổi hai ông chồng ương bướng, thích đánh nhau như họ…!!
Quân túm lấy tay Diễm, Trường nắm lấy tay Hồng. Cả hai cùng nói.
_Anh xin lỗi…!!
Hồng và Diễm bật cười, họ là hai người phụ nữ hạnh phúc nhất, cả hai đã tìm được hai người đàn ông của đời mình, tuy rằng hai người đàn ông này không dễ để điều khiển, không dễ bỏ cuộc, thích làm theo ý mình nhưng một khi hai người đàn ông này yêu ai, họ luôn yêu hết lòng, luôn muốn bảo vệ người phụ nữ của đời mình, đối với Hồng và Diễm như thế là đã quá đủ, quá ưu ái cho cả hai rồi.