Diễm sợ hãi hỏi.
_Anh không sao chứ...??
Quân nhăn nhó.
_Em thử bị ngã như anh xem em có bị đau không...??
Diễm rủa.
_Cho anh chết, ai bảo anh dám trọc tức tôi...!!
Ôm ngang lưng Diễm, Quân cười.
_Em có biết em đang ở trong tình trạng nào không. Anh nghĩ dù có bị ngã đau một chút nhưng anh cảm thấy mình rất có lợi...!!
Diễm đỏ bừng mặt, Diễm nằm đè lên người Quân, bị ôm chặt thế này đúng là khó thoát. Diễm nghe con tim của Quân đang đập nhanh, Diễm vừa cảm thấy sợ, vừa cảm thấy hạnh phúc, người ta nói khi ở gần bên một ai đó, nếu trái tim của người đó vì mình nên đập thật nhanh thì chỉ có một cách giải thích duy nhất, người đó đang yêu mình, đang cảm thấy rung động.
Nhắm mắt lại, Diễm thấy bình yên, thấy được che chở, một phần cảm xúc đang phản bội lại Diễm, chúng không còn nghe lệnh của lí trí nữa, chúng đang hướng về người đàn ông có lúc tỏ rõ là một thiên thần, có lúc lại lạnh lùng như ác quỷ này.
Quân dịu giọng nói.
_Em sẽ tha thứ cho anh chứ...??
Diễm nằm im không nhúc nhích. Quân hỏi.
_Em bị làm sao thế, sao em không trả lời anh...??
Diễm đã ngủ mất rồi, lúc nào cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy tâm hồn mình bình yên, Diễm dễ dàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Cố gắng nhỏm dậy, Quân đặt Diễm nằm lên giường. Vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Diễm, Quân buồn rầu nói.
_Anh càng ngày càng yêu em, càng muốn có em, nếu phải đi xuống địa ngục để có được trái tim em, anh cũng chấp nhận, nhưng anh không nỡ biến cuộc sống của em thành địa ngục giống như anh, sau khi anh khỏi, anh sẽ để cho em đi, cảm ơn em vì đã chăm sóc anh, coi như em đã thay cha em trả ơn cho anh, anh không nên đòi hỏi thêm ở em bất cứ điều gì nữa...!!
Khoác áo cánh bên ngoài, cầm điện thoại, Quân co ro đi xuống lầu. Bà giúp việc thấy Quân đã tỉnh, bà vui mừng hỏi.
_Cậu thấy trong người thế nào...??
_Cháu không sao...!! Tại sao Dì lại đến đây...??
_ Lúc nãy cô ấy bận đi mua thức ăn, sợ cậu không có ai trông nom nên cô ấy mới gọi Dì tới...!!
Quân gật đầu.
_Cháu hiểu....!!
Bà giúp việc tò mò hỏi.
_Cậu có chuyện gì buồn à...??
Không muốn người khác biết chuyện của mình, nên Quân hỏi sang chuyện khác.
_Bố mẹ cháu bao giờ về...??
_Hình như là ngày hôm nay...!!
_Cũng đã lâu rồi, bố mẹ cháu không được đi du lịch cùng nhau...!!
_Bà chủ dành hết thời gian lo cho cậu, ông chủ làm việc suốt ngày ở công ty, nên họ không thể đi đâu được...!!
Bà thăm dò.
_Bao giờ cậu và cô Diễm cưới nhau. Dì thấy cô ấy rất yêu cậu, nhìn cách cô ấy chăm sóc cho cậu, tôi có thể hiểu được...!!
Quân cay đắng đáp.
_Cháu cũng mong sớm được kết hôn với cô ấy...!!
Bà giúp việc do không hiểu mối quan hệ thực sự giữa Quân và Diễm là gì nên bà mới hỏi Quân câu đó, nếu bà biết được chắc bà sẽ không hé răng nửa lời.
Không muốn nhắc đến vấn đề đau lòng này nên Quân vội đi ra phòng khách, đôi mắt Quân càng ngày càng buồn, cố vui vẻ, cố tỏ ra hạnh phúc, nhưng Quân hiểu bản thân mình sẽ không thể có được một ngày vui vẻ hạnh phúc nữa vì khi Diễm đi, Diễm sẽ mang linh hồn của Quân theo.
Lòng Quân đang đau thắt lại, trái tim đang vỡ vụn vì bức tranh hạnh phúc đang dần tan biến đi. Diễm càng đối xử tốt với Quân, Quân càng cảm thấy mình là một kẻ độc ác, nếu cứ giữ Diễm ở bên cạnh mình, lương tâm kêu gọi Quân hãy thả cho Diễm đi nhưng trái tim, cảm xúc của Quân lại muốn giữ chặt Diễm ở lại. Vò đầu bứt tóc, Quân không biết nên làm thế nào cho đúng, cho vẹn cả đôi đường.
Khả năng Quân có được Diễm trong cuộc đời này gần như bằng không, Diễm chăm sóc Quân, làm mọi việc cho Quân cũng giống như cách Diễm chăm sóc bọn trẻ, đối với Diễm bệnh nhân ai cũng giống như ai, biết được sự thật Diễm thành thạo trong cách chăm sóc người khác vì Diễm dành ba năm ở bệnh viện, Quân vừa yên lòng vì Diễm không phải là một cô gái hư hỏng, lẳng lơ, Diễm là một cô gái tốt bụng, nhân hậu, nhưng nó cũng chứng tỏ một điều, Quân không là gì cả, Quân không khác bọn trẻ bị bệnh kia bao nhiêu. Bây giờ Quân cũng tưởng Quân đang là một bệnh nhân của Diễm.
Quân nợ Diễm ơn cứu mạng, nợ Diễm một lời cảm ơn công ơn chăm sóc, ân tình này Quân cần phải trả, Quân nên trả tự do cho Diễm hay là nên tha cho anh trai và bố của Diễm. Quân không muốn Diễm phải khóc, phải đau vì mình nữa, Quân nhận ra dù không được ở bên cạnh Diễm nhưng một nụ cười của Diễm còn đáng giá hơn mười năm sống bên nhau mà không có được một chút hơi ấm, tình yêu và hy vọng. Quân sợ chính tay Quân sẽ giết chết Diễm trong sầu muộn khi giam giữ Diễm trong một cái lồng giống như người ta đang giam giữ một con chim nhỏ.
Quân sẽ để cho Diễm đi nhưng không phải là bây giờ, Quân muốn giữ Diễm ba tháng sống bên cạnh mình, sau ba tháng, Quân sẽ để cho Diễm đi, lòng đã quyết như thế, Quân thở ra một hơi, bấm số đi động của ông Trương, Quân muốn ông bà yên tâm đi du lịch.
_Chào bố...!!
Nghe giọng của Quân, ông Trương vui mừng hỏi.
_Con không sao chứ...??
_Con chỉ bị sốt nhẹ thôi...!!
_Còn làm cho mẹ con đi du lịch mà cứ đòi về mấy lần, bố mẹ dự định sáng mai sẽ về nhà sớm...!!
Quân vội nói.
_Bố mẹ không cần gấp gáp như thế, con đã khỏe rồi, bố mẹ hiếm khi được đi nghỉ cùng nhau, nên tận hưởng thời gian này đi, đừng vì con bố mẹ mất đi kì nghỉ của mình...!!
_Nếu con đã khỏe lại rồi, bố mẹ sẽ ở lại thêm...!!
Bà Phương từ trong phòng tắm đi ra. Bà cau mày hỏi.
_Ai gọi điện cho ông thế...??
_Thằng Quân. Bà có muốn nói chuyện với nó không...??
Bà Phương vội cầm lấy điện thoại.
_Con đã khỏe chưa...??
_Con khỏe rồi, mẹ và bố ở đó chơi thêm đi, bố mẹ không cần phải về nhà vội....!!
Biết con trai không sao, bà Phương thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên bà vẫn chưa hết ác cảm với Diễm.
_Con không muốn bố mẹ về sớm vì con sợ bố mẹ làm phiền con và con bé đó chứ gì...??
Quân cười.
_Mẹ thật hiểu con...!!
Bà Phương muốn quát Quân một trận cho hả giận nhưng tìm được một cô gái sẵn lòng chăm sóc cho người yêu, ở cạnh bên người yêu khi gặp khó khăn không phải là dễ, về điểm này bà không hề chê trách gì Diễm mà có phần ngợi khen, tuy nhiên bà không nói ra.
_Con khỏe, mẹ có thể yên tâm. Con hãy tự chăm sóc mình, bố mẹ sẽ ở thêm vài ngày nữa rồi mới về...!!
_Vâng, chúc bố mẹ vui vẻ...!!