Diễm lo lắng hỏi Hồng.
_Chị sao rồi, có cần em và anh Trường đến thăm chị không…??
Hồng cười.
_Em đừng ngốc thế, hai anh em vừa từ bệnh viện về, nên ở nhà nghỉ ngơi đi…!!
_Nhưng để một mình chị ở bệnh viện, em sợ chị có bị làm sao lấy ai lo cho chị…!!
Hồng giả vờ kêu lên.
_Con nhóc kia, ý em muốn chị bị gì thật hả…??
Diễm vội đỡ lời.
_Em chỉ lo cho chị thôi, em không có ý mong chị bị bệnh, nếu chị xảy ra chuyện gì anh trai em làm sao mà sống được…!!
Hồng đỏ bừng mặt.
_Em đừng có lẻo mép nữa, hai anh em đang làm gì thế…??
_Bọn em chuẩn bị ăn cơm, chị yên tâm sau khi ăn xong, em sẽ bảo anh Trường mang cháo hầm thịt gà cho chị…!!!
Hồng cười khúc khích.
_Em có bị làm sao không, chị đã ăn cơm tối rồi, bây giờ chị vẫn còn no, chị làm gì còn chỗ chứa nữa…!!
Diễm than thở.
_Chị phải cố ăn cho mau lành bệnh, nếu không anh trai em không tập trung làm được việc gì…!!
Hồng biết cho đến thời điểm này Diễm vẫn chưa biết được gì, nếu sau khi biết được sự thật không hiểu Diễm còn có thể gắng gượng được nữa không. Hồng tự an ủi, thôi thì bình yên được ngày nào hay ngày ấy, cuộc sống của Diễm đã có quá nhiều khổ đau rồi, ngay cả Trường cũng thế hãy cho họ thời gian sống vui vẻ bên người thân, biết rằng sớm muộn gì sự thật cũng sẽ bị vạch trần, ông Đăng sẽ không để yên cho gia đình Diễm. Nhưng bao giờ chuyện đó xảy ra hẵng hay, còn bây giờ hãy để cho họ tận hưởng không khí gia đình sau bao nhiêu năm xa cách, sau khi xảy ra quá nhiều chuyện, họ khó khăn lắm mới nhận được ra nhau.
Từ lần cùng Diễm đi tìm Trường, Hồng đã coi Diễm như một người em gái nay Trường là anh trai của Diễm, tình cảm của hai người càng thêm khăng khít, gắn bó.
Hồng động viên Diễm.
_Em cũng cố mà ăn vào, dạo này trông em xanh xao và mệt mỏi quá, nếu em mà ngã xuống đây lấy ai chăm sóc cho bố em và anh Trường, em cũng biết bố em không thể tự chăm sóc được bản thân, anh Trường bị suy gan giai đoạn cuối, anh ấy cần em, em có hiểu chị đang nói gì không…??
_Dạ, em biết…!!
_Cố gắng lên em nhé…!!
_Vâng…!!
_Chúc em ngủ ngon…!!
_Chúc chị ngủ ngon…!!
Cúp máy, Diễm thở dài, đúng là Diễm còn quá nhiều trách nhiệm, ông Hải đang cần Diễm chăm sóc, nếu muốn cho Trường quả thận của mình, Diễm phải có sức khỏe, nếu không Diễm không thể làm được điều đó.
Suy nghĩ kĩ, Diễm nhanh chóng tắm gội, thay quần áo rồi xuống ăn cơm cùng cả nhà. Diễm vốn không phân biệt ai là chủ ai là tớ, ai Diễm cũng đối xử thân ái nên bữa ăn nào Diễm cũng ăn cùng mọi người, buổi tối hôm nay lần đầu tiên trong đời Diễm cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy có niềm vui trọn vẹn sau mười tám năm, Diễm cũng sắp bước sang tuổi mười chín rồi.
Trường cũng có cảm giác giống như Diễm, tuy rằng được cha mẹ nuôi thương yêu nhưng vẫn không thể bằng được cảm giác ở bên người thân ruột thịt của mình.
Diễm gắp thức ăn cho ông Hải, cho Trường, Diễm cố gợi chuyện để bữa ăn diễm ra trong không khí ấm cúng, vui vẻ. Kết thúc bữa ăn, Diễm phụ bà Hoa rửa bát, còn ông Hải và Trường được Diễm bưng hai tách cà phê, cả hai đang ngồi ngoài phòng khách.
Dù biết nói gì ông Hải cũng không hiểu nhưng Trường vẫn phải nói.
_Chắc là ông ngạc nhiên lắm vì tôi chính là con đẻ của ông. Dù có hình dung, tưởng tượng hàng trăm, hàng nghìn lần, tôi cũng không bao giờ nghĩ ông là cha của tôi…!!
_Ông có biết tôi căm hận ông đến mức độ nào không, tôi từng muốn ông chết đi, muốn ông quỳ xuống mộ mẹ tôi xin tạ tội với bà nhưng bây giờ tôi không còn có ý giết ông nữa, tôi vẫn sẽ hận ông, căm ghét ông vì một người cha vô trách nhiệm như ông mà mẹ tôi phải chết, tôi phải sống khổ sở trong mười bốn năm, tôi sẽ căm hận ông suốt kiếp, dù ông là cha tôi, tôi cũng không bao giờ gọi một người như ông là cha, chúng ta sẽ vẫn sống như trước, vẫn coi nhau như hai kẻ xa lạ. Tôi hy vọng là ông hiểu những gì mà tôi đang nói…!!
Không biết ông Hải có hiểu không nhưng đôi mắt ông đang đỏ, lòng ông đang đau, có lẽ ông cũng đã hiểu được một phần nào, ông biết rằng người thanh niên đang ngồi nói chuyện với ông kia là con của ông, cậu ta căm ghét ông, không muốn nhận ông là cha, vì ông là một người cha vô trách nhiệm, một người cha tồi tệ.
Ông muốn giải thích, muốn nói cho Trường hiểu, muốn cầu xin sự tha thứ của Trường nhưng ông không biết nên nói gì, nên bắt đầu từ đâu, nếu còn tỉnh táo cũng chưa chắc ông chấp nhận một người con trai như Trường.
Rửa bát xong, Diễm bước ra phòng khách, biết căn nhà này không thuộc về mình nữa nên Diễm bảo Trường.
_Ngày mai em sẽ dọn đi…!!
Trường kinh ngạc hỏi.
_Tại sao…!!
Diễm thở dài đáp.
_Căn nhà này là do bố của chúng ta lấy của người khác, bây giờ người ta lấy lại thì bố con em phải dọn đi thôi…!!
Trường càng nghe càng cảm thấy lùng bùng lỗ tai nhưng Trường không kinh ngạc chút nào vì Trường hiểu ông Hải, một con người tham lam như ông thì chuyện ông đi cướp của người khác cũng đâu có gì là lạ, chẳng phải gia đình Trường vì ông Hải nên mới bị tán gia bại sản đó sao.
Trường đề nghị.
_Căn nhà anh đang ở tuy không được rộng rãi lắm nhưng cũng đủ chỗ cho mọi người, hay là em dọn đến nhà anh sống đi…!!
Diễm lắc đầu.
_Em không muốn làm phiền anh, em sẽ dọn đến nhà chú Hùng sống tạm vài hôm, sau đó em sẽ đưa bố sang Mỹ…!!
Trường buồn rầu hỏi.
_Em định đi thật à, chúng ta vừa mới nhận nhau sao em lại bỏ đi sớm như thế…??
Diễm mệt mỏi đáp.
_Anh có biết lí do vì sao em còn chần chừ chưa muốn đi không là vì em lo cho anh, em muốn chờ anh phẫu thuật xong em mới đi, nếu anh thương em, anh đồng ý đi anh nhé, ngày mai hai anh em mình sẽ đến bệnh viện làm xét nghiệm, em và anh là hai anh em sẽ không có vấn đề gì đâu…!!!
Trường lắc đầu.
_Nhưng anh không muốn lấy một quả thận của em, em đã ốm yếu như thế này nếu còn cho anh một quả thận của em nữa làm sao em đủ sức khỏe để sống tiếp…!!
Diễm khóc nức nở.
_Vậy anh muốn thế nào, anh muốn chết có đúng không, sao anh tàn nhẫn thế, em vừa mới được sống trong cảm giác có anh trai ruột, anh nỡ bỏ rơi một mình em sao…??
Lòng Trường tan nát, trước kia Trường còn có lí do để từ chối tấm lòng của Diễm nhưng bây giờ hai người là anh em, Trường cần phải sống để bù đắp cho Diễm, cần phải sống để bù đắp cho Hồng, trách nhiệm trên vai Trường còn rất nhiều, Trường không thể chết bây giờ được, Trường còn phải đưa ông Đăng ra trước pháp luật vì hành vi giết vợ con của ông, Trường không thể để một người nguy hiểm như ông Đăng sống ngoài vòng pháp luật.
Trường còn quá nhiều việc cần phải làm, đúng là Trường không thể chết bây giờ. Diễm nói thêm.
_Nghe lời em đi, anh còn phải lo cho chị Hồng nữa, đừng để chị buồn khổ vì anh, anh không thấy chị ấy yêu anh nhiều như thế nào hay sao, anh không thể tàn nhẫn bỏ ra đi như không có chuyện gì trong khi còn nhiều người đang trông mong vào anh…!!
Trường đau khổ nói.
_Anh biết nhưng anh không muốn cướp đi cuộc sống hoàn thiện của em…!!
Dựa đầu vào vai Trường, Diễm trách móc.
_Anh đừng có ngốc, mất một quả thận em đâu có chết nhưng nếu mất anh em mới không sống được, em từng nói trong lòng em anh là người quan trọng thứ hai, là người em không bao giờ muốn mất. Anh có thể vì em, vì bố, vì mẹ anh, vì chị Hồng, anh đồng ý làm phẫu thuật được không anh…??
Trường im lặng không nói gì, đôi mắt Trường nhìn ông Hải không rời, mặc dù không chấp nhận ông làm cha nhưng Trường không thể không chấp nhận Diễm làm em gái, vì không có người em gái nào tốt và đáng yêu hơn Diễm.