Trường ra về. Chờ Trường đi khỏi, Quân gọi cho một nhân viên ở bệnh viện.
_Chào chú…!!
_Chào cháu…!!
_Chú làm ơn cho cháu hỏi cô gái mà cháu nhờ chú để ý dùm đã ra về chưa ạ…??
_Cô ấy đã ra về được một lúc rồi…!!
_Cảm ơn chú…!!
Biết gọi điện cho Diễm, thế nào Diễm cũng không nghe máy nên Quân đành chịu, hôm nay người đi theo Diễm có việc bận nên không thể tiếp tục, thành ra Quân phải nhờ một nhân viên ở bệnh viện để ý dùm, biết là sẽ rất nguy hiểm nếu để Diễm đi đâu mà không có người bảo vệ từ xa, nhưng Quân còn có một đống công việc cần giải quyết nên không thể đi.
Lẽ ra Kiên sẽ đi thay nhưng Kiên vừa được Quân giao nhiệm vụ đi về một vùng miền núi, phải mất một thời gian may ra cậu ta mới về được.
Rời công ty Quân, Trường lái xe thẳng đến nhà Diễm. Trường ngập ngừng trước cổng, Trường nửa muốn vào nửa lại ngại không dám nhưng nếu không làm theo lời Quân, Trường sẽ không bao giờ biết được sự thật. Quân nói đúng nếu Trường muốn mọi người xung quanh Trường được bình yên nhất là Diễm và Hồng, Trường phải tuyệt đối im lặng, phải âm thầm điều tra ra sự thật. Khi mọi chuyện được sáng tỏ, lúc đó Trường sẽ chất vấn ông Đăng sau, nếu ông làm quá hay có ý định hại người thật sự, bắt buộc Trường phải giao ông cho cảnh sát.
Cuối cùng Trường bấm chuông cổng, bà Hoa do được Quân gọi điện dặn từ trước nên bà ra mở cổng ngay khi nghe tiếng chuông.
_Chào cậu…!!
_Chào Dì, cháu có thể vào trong chứ…??
Mở rộng hai cánh cổng, bà Hoa nói.
_Cậu vào đi…!!
Trường dắt xe máy vào trong sân. Trường run giọng hỏi.
_Ông Hải có nhà không Dì…??
_Ông ấy đang ngồi trong phòng khách…!!
Ông Hải bây giờ trông ngây ngô như một đứa trẻ lên năm, thấy người lạ ông ta co người lại vì sợ hãi, mắt Trường đỏ hoe, lòng xúc động trào dâng, nếu ông Hải thực sự là bố đẻ của Trường thì đây đúng là một bi kịch, một điều quá sức chịu đựng đối với hệ thần kinh của Trường.
Thấy ông Hải co rúm người lại vì sợ mình, lòng Trường đau thắt, càng nghĩ Trường càng đau, càng hận, người đàn ông này đã khiến Trường phải sống mười bốn năm trong khổ đau, trong sầu hận, đột nhiên bây giờ Trường lại phát hiện ra người đàn ông này có thể là cha đẻ của mình. Đúng là trên đời này không còn điều gì khiến Trường phải đau đớn, phải căm hận hơn.
Trường ngồi đối diện với ông Hải, mắt ông mở to nhìn Trường không chớp. Trường đau khổ hỏi.
_Ông có nhận ra tôi là ai không…??
Ông Hải sau mấy giây kinh hoàng, ông ngây ngô cười như một đứa trẻ, nhưng sau đó ông lại la hét, kí ức hôm nào ở trước sân nhà Trường làm ông sợ hãi. Bà Hoa vội bảo Trường.
_Cậu về đi, cậu còn ở đây nữa, ông ấy lại bị ngất xỉu ở đây thì khổ, phải khó khăn lắm ông ấy mới tỉnh lại được, nếu lần này ông ấy bị ngất nữa, sợ rằng ông ấy sẽ không sống được. Nếu ông ấy có mệnh gì, cô Diễm cũng sẽ sống không được yên…!!
Đưa cho Trường một túi bóng bằng nhựa nhỏ, bà Hoa nói.
_Cậu Quân dặn tôi khi nào cậu đến thì giao lại sợi tóc này cho cậu. Cậu cầm lấy rồi đi đi…!!
Trường thở dài.
_Hắn đúng là một con cáo, chuyện gì hắn cũng đã tính trước được hết mọi thứ, xem ra trong trận chiến này, đúng là tôi đã thua hắn thật rồi….!!
Trường vừa đi ra cổng, Diễm về nhà. Nhìn thấy Trường, Diễm sợ hãi trách Trường.
_Anh đến đây làm gì, anh biết là bố em không thể chịu đựng được đả kích, sao anh còn cố đến, anh định để bố em ngất thêm lần nữa hả…??
Trường trấn an Diễm.
_Em đừng lo, bố em không sao đâu, tại lâu rồi anh chưa tới thăm ông nên anh đến đây để tạ lỗi…!!
_Em hiểu, anh về bệnh viện thăm chị Hồng luôn à…??
_Ừ, anh đi đây…!!
Dắt xe ra cổng, vẫy tay chào Diễm, Trường lái xe đi. Lòng Trường đau nhói nếu thật sự Diễm là em gái của Trường, thì Trường cảm thấy có tội, sao anh trai lại có thể đi yêu em gái, cũng may Diễm và Trường chưa làm gì có lỗi nếu không cả hai sẽ không thể sống mà không cảm thấy tội lỗi, cảm thấy bóng đen lúc nào cũng bao quanh lấy mình, biết đâu vì đả kích này Diễm tự sát thì sao.
Nếu Diễm là em gái của Trường, Trường và Diễm không thể, và không bao giờ đến được với nhau, phải chăng Trường nên đến với Hồng, vò đầu bứt tóc, Trường phát điên, số phận của Trường sao mà le và khổ thế này.
Về đến bệnh viện, Trường không đi gặp Hồng ngay, Trường muốn nhờ bệnh viện làm xét nghiệm ADN cho mình. Sau khi hoàn tất thủ tục, Trường gõ cửa phòng bệnh của Hồng.
Được Diễm động viên, nói chuyện nên Hồng đã khuây khỏa nhiều, Diễm còn ép Hồng phải ăn no nên bây giờ Hồng đang chìm vào giấc ngủ say.
Thấy Hồng đã ngủ, bịch túi bóng thức ăn đã vơi đi nhiều, Trường thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Hồng cũng đã chịu ăn. Cả ngày hôm nay, Trường không có gì vào bụng nên Trường đóng cửa phòng bệnh của Hồng lại, Trường đi tìm một quán ăn ven đường.
Khi Trường vừa rời khỏi, có một thanh niên gõ cửa phòng của vị bác sĩ mà lúc nãy Trường đưa hai sợi tóc một của ông Hải, một của Trường cho ông ta làm xét nghiệm. Sau vài câu trao đổi ngắn ngủi anh ta ra rời đi.
Cuộc chiến giữa hai cha con ông Đăng bắt đầu, không biết người cuối cùng thắng là ông Đăng hay Trường, người ở giữa làm trọng tài trong trò chơi này là Quân, nếu Quân thiên vị về bên nào thì bên ấy tất sẽ thắng nhưng Quân có thực sự muốn làm như thế không hay là Quân lại muốn cả hai đều đánh nhau đến thương vong rồi tự diệt lẫn nhau.
Đang ngồi ăn cơm trong một cái quán ven đường, ông Đăng gọi điện cho Trường, vốn không muốn nghe, cũng không muốn gặp lại ông sau những gì mà Trường vừa mới phát hiện ra nên Trường cúp máy, mặc chuông điện thoại réo liên hồi, Trường vẫn ngồi ăn như không.
Trường đang nhai cơm mà cảm tưởng như đang nuốt sỏi đá ở trong mồm, thức ăn có vị đắng như thuốc độc, Trường cố nuốt cho xong, trả tiền, Trường về bệnh viện.
Trường không nghe máy, ông Đăng gầm lên đầy tức giận.
_Thằng này định chống đối mình chắc, đây là lần đầu tiên nó dám không nhận của gọi của mình, không lẽ nó đã biết được điều gì rồi…!!
Lo sợ, bất an khiến tâm trí ông ta không được yên, mặc dù luôn cho người đi theo dõi Trường ở khắp nơi nhưng ông ta vẫn không yên tâm. Lần đầu tiên ông ta mới có cảm giác bất an thế này, xem ra kế hoạch trả thù của ông ta mãi mãi không thể hoàn thiện được vì bị Quân chen ngang, nếu không có Quân, ông ta đã không phải khổ tâm như bây giờ.
Bọn thuộc hạ do ông phái đi xử lý Quân đều đã bị bắt hết cả, ông ta hốt hoảng nghĩ chẳng mấy chốc người bị bắt tiếp theo sẽ là ông ta, nếu ông ta không nhanh tay ép Trường kết hôn với Diễm hoặc có thể thực thi được kế hoạch trả thù của ông ta, ông ta sẽ không can tâm bị bắt hay bỏ trốn như năm xưa, ông ta chán kiếp sống chui lủi như ngày trước lắm rồi, càng nghĩ ông ta càng căm giận Quân, nếu không giết được Quân, ông ta thề ông ta sẽ tìm cách trả thù Quân bằng mọi giá, gia đình của Quân có bao nhiêu người ông ta đều nắm rõ, ông ta cũng biết Quân rất yêu Diễm,chỉ cần bắt được một trong số ba người này, ông ta sẽ có cách khử Quân.
Không thể đợi chờ được nữa, ông ta muốn thúc đẩy nhanh kế hoạch trả thù của mình. Nếu Trường dám phản lại ông ta, ông ta sẽ loại bỏ Trường, gia đình ông Hải, Hồng. Ông ta đã mất gần hết tất cả rồi, trước khi bị tiêu diệt, ông ta cũng muốn họ phải đi theo ông ta.
Lúc sáng đến thăm Quân ở bệnh viện do cãi nhau với Quân nên bà Phương vẫn chưa hỏi được tình trạng bệnh tình của Quân.
Trên đường về ông Trương không hề nói một câu với bà Phương, về đến nhà ông đi luôn vào phòng làm việc, ông ở trong đó đến chiều cũng không buồn ra. Bà Phương thui thủi ngồi một mình ngoài phòng khách, bà cảm thấy cô độc, buồn chán, cảm thấy bị bỏ rơi. Bây giờ bà mới nếm trải cảm giác bị cô lập trong chính ngôi nhà của mình là gì, một mình bà ngồi đây không ai nói chuyện cùng.
Bà đang suy nghĩ lại hành động của mình, bà cũng nhớ lại chuyện ngày xưa. Bà thấy ngày xưa bà còn tàn nhẫn hơn Diễm gấp trăm ngàn lần, không những bà làm tổn thương ông Trương quá nhiều mà ngay cả ông Tiến cũng vì bà cho đến tận bây giờ không lấy được ai. Bà khóc nức nở, bà biết bà đã sai, bà nên buông tay đi thôi. Nhưng trước khi làm điều đó bà cần nói chuyện riêng với Diễm một lần, vì trong lòng bà, bà không bao giờ chấp nhận Diễm làm con dâu. Bà chấp nhận Diễm vì Quân và vì ông Trương, dù sao họ cũng là hai người thân duy nhất của bà, nếu bà làm quá quá, bà sẽ mất tất cả.