Sau khi bỏ ra ngoài, Tống Tiểu Tình gửi một tin nhắn cho Phó Quân Hạo, bảo anh đưa Đậu Đỏ về Tống Trạch, cô đã bắt taxi về trước đợi anh. Tin nhắn này chủ yếu để báo lại hành tung của cô cho anh an tâm, ngoài ra không có ý gì khác. Cô tin chắc rằng có Phó Quân Hạo ở đó nên cô mới mặc nhiên mà bỏ về trước như vậy
Tuân lệnh phu nhân, Phó Quân Hạo không dám chậm trễ mà đưa Đậu Đỏ về nhà. Cửa xe vừa hé mở, Đậu Đỏ đến một chữ cũng không nói, nét mặt lo lắng chạy thẳng lên lầu
Tống lão gia ngồi xem tin tức ở chính sảnh, thấy Tiểu Tình và Đậu Đỏ kẻ trước người sau, không ai nói câu nào liền đoán chắc rằng có chuyện.
Thấy Phó Quân Hạo nhanh chân tiến vào, ông không khỏi tò mò mà hỏi anh
"Tiểu Tình với Đậu Đỏ lại có chuyện gì rồi phải không cháu?"
Phó Quân Hạo nhoẻn miệng cười, đáy mắt lại lộ ra tia bất đắc dĩ mà đáp lại lời ông
"Dạ không có vấn đề gì to tát, chỉ là hai người họ đều không nỡ xa nhau"
"À...Cũng khó trách, Tiểu Tình vốn xem Đậu Đỏ không khác gì máu mủ của mình. Lần này xa cách không biết bao giờ mới có dịp gặp lại"
Bầu không khí xung quanh tỏa ra trầm lắng đến đáng sợ, nhưng trước cửa một căn phòng nào đó, bóng dáng bé con vẫn thậm thà thậm thụt
Cộc...cộc
Cộc...cộc
Đậu Đỏ mặt bí xị đứng trước cửa, đôi khi lại vì lo lắng mà cắn cắn ngón tay, đến cuối cùng vẫn hạ quyết tâm gọi lớn
"Mẹ Tiểu Tình"
Đứng đợi một lúc, vẫn không thấy Tiểu Tình hồi đáp, bé con lại gọi lớn tiếng hơn
"Mẹ Tiểu Tình"
Tống Tiểu Tình cô vẫn im lặng, bên trong phòng cô ngồi im lặng trên giường, khi nghe Đậu Đỏ gọi lại giả vờ như không nghe thấy
Đậu Đỏ ức quá chạy xuống dưới sảnh lớn nhờ sự giúp đỡ của Phó Quân Hạo
"Ba cho Đậu Đỏ hỏi một chuyện được không?"
Phó Quân Hạo mỉm cười xoa xoa đầu bé con "Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy, con nói thử nghe xem"
Đậu Đỏ đắn đo một lúc mới chậm rãi nói "Giữa Đậu Đỏ và mẹ Tiểu Tình, ba thấy ai quan trọng hơn"
"Đối với ba cả hai đều quan trọng" Phó Quân Hạo không suy nghĩ lâu mà trả lời ngay
Thật ra mẹ Tiểu Tình của con vẫn quan trọng hơn một chút xíu.
"Vậy ba gọi mẹ Tiểu Tình ra giúp Đậu Đỏ được không?" Đậu Đỏ làm vẻ mặt cầu xin mong đợi sự ra tay trượng nghĩa của anh
"Được rồi, để ba gọi mẹ Tiểu Tình ra giúp con, chịu không?" Cuối cùng thì Phó Quân Hạo anh minh một đời vẫn không chịu nổi từ "ba" thoát ra từ miệng của đứa bé gần năm tuổi ấy
Haizzz
...
"Tiểu Tình, con gái cưng của em gọi kìa. Đừng giận nữa, ra đây đi mà" Phó Quân Hạo đứng trước cửa phòng của cô, vừa gõ cửa vừa gọi to thế nhưng người trong kia cứ nhất nhất không thèm niếm xỉa tới hai người lớn nhỏ bên ngoài
"Tiểu Tình, có nghe anh nói không?" Phó Quân Hạo bất đắc dĩ nói lớn một câu, không gọi được cô ra thật mất mặt vì sự nhờ cậy của Đậu Đỏ
Đậu Đỏ đập cửa phòng gầm gầm "Mẹ Tiểu Tình, đều là người lớn cả rồi, có phải nên ba mặt một lời nói cho rõ hay không?"
"Mẹ mà còn như vậy là con sẽ...sẽ đứng ở đây cả đêm" Đậu Đỏ đem chính bản thân mình ra đều dọa Tiểu Tình vì bé con tin rằng cô sẽ không để bé phải đứng bên ngoài cả đêm
Quả thật lời nói này có chút tác dụng, Tiểu Tình ngồi trong phòng lớn tiếng nói vọng ra bên ngoài
"Con đứng đó không sợ con ma lưỡi dài liếm đầu con sao?"
Đậu Đỏ cứng đờ người, bị cô nói đúng điểm yếu, vẻ mặt có chút hoảng sợ, bé ngước lên nhìn Phó Quân Hạo rồi đột nhiên nảy ra một ý hay
"Con mới không sợ con ma lưỡi dài, vì tối nay ba Quân Hạo sẽ đứng trước cửa với con. Ba quỳ còn con sẽ ngồi đây đợi"
Phó Quân Hạo "..."
Con cũng quá đáng quá rồi đó...Ba có làm gì đâu sao phải quỳ
"Đậu Đỏ...ba có thể giúp con gọi mẹ Tiểu Tình ra nhưng sẽ không quỳ ở đây với con"
Đậu Đỏ cảm thấy ngay cả Phó Quân Hạo cũng bắt đầu lung lay ý chí, bé vội níu tay anh "Ba...ba...nghe con nói nè..Bây giờ mẹ Tiểu Tình đang giận lắm...con là phận nữ nhi, làm sao có thể bắt con chịu cực khổ mà quỳ cả đêm ở ngoài như thế được. Còn ba thì khác nha"
Phó Quân Hạo nhướn mày, ánh mắt thâm dò nhìn Đậu Đỏ, đề phòng bất trắc
"Ba thì thế nào"
"Hmmmm...Ba là đấng nam nhi, còn là ba của Đậu Đỏ nữa, dĩ nhiên việc quỳ gối xin lỗi này phải ưu tiên cho ba rồi" Đậu Đỏ nói như thật, chẳng hề có ý trêu chọc. Ngược lại vẻ mặt còn nghiêm túc hơn mức bình thường rất nhiều
Phó Quân Hạo "..." Mặt đen xì đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu bé con "Ai đã nuôi cấy cái mầm mống hoang đường này vào đầu con vậy hả?"
Tiểu Tình vừa kịp nghe đủ cuộc trò chuyện của hai người trước cửa, cô nhịn không được mà bật cười. Ngay sau đó, cánh cửa phòng cũng được mở ra
Phó Quân Hạo "Phù...Không cần phải quỳ rồi" Anh thở một hơi dài, lấy tay vuốt vuốt ngực mình như vừa thoát khỏi cơn đại nạn
Tiểu Tình tựa vai vào cạnh cửa, vẻ mặt dửng dưng giả vờ không quan tâm. Đậu Đỏ ranh ma bước đến ôm lấy chân cô, đôi mắt long lanh ẩm lệ
"Mẹ Tiểu Tình, mẹ đừng giận nữa mà. Đậu Đỏ biết sai rồi"
Tiểu Tình cúi xuống nhìn Đậu Đỏ, nghiến răng nghiến lợi mà nói "Con đó...sao cứ ép buộc mình phải khổ sở như vậy? Chỉ cần con vui vẻ là được"
Đậu Đỏ ngước mặt nhìn Tiểu Tình, chu chu cái miệng xinh xắn nhỏ nhắn "Con vui khi mẹ vui, miễn là mẹ đừng giận thì Đậu Đỏ sẽ vui"
Tiểu Tình bật cười nhéo nhẹ cái mũi tí hon của con gái yêu "Chỉ giỏi cái miệng" Cô nói xong lại vô ý mà thở dài, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều "Đã chuẩn bị đầy đủ đồ chưa, để mai ra sân bay rồi mà phải quay lại lấy thì phiền phức lắm"
"Cái đó có mẹ con chuẩn bị rồi, mẹ Tiểu Tình cứ an tâm" Đậu Đỏ vui mừng vừa nói vừa cười mà nhào vào lòng cô nũng nịu
"Vậy thì con đi ngủ sớm đi, mai lại dậy không nổi" Tiểu Tình càu nhàu nhưng Đậu Đỏ lại níu lấy áo cô, luyến tiếc nói "Hay là tối nay con ngủ lại phòng mẹ nha"
"Về phòng con ngủ đi, mẹ không muốn bị con đánh thức vào sớm mai" Tiểu Tình thẳng thừng cự tuyệt khiến Phó Quân Hạo có chút bất ngờ nhưng ngay sau đó liền hiểu ra.
Cô sợ chỉ cần ôm Đậu Đỏ ngủ thêm một đêm thôi sẽ không nỡ để bé con rời xa mình. Thường thì đêm cuối bên nhau mới chính là đêm đau khổ nhất
"Vậy mẹ không đưa Đậu Đỏ ra sân bay sao?" Đậu Đỏ mặt bí xị, xụi lơ tràn trề đau khổ
Tiểu Tình liếc mắt nhìn một cái ngay sau đó lắc đầu cự tuyệt "Không, con tự đi đi" Nói dứt lời cô quay vào cửa phòng cũng theo đó mà đóng "gầm" lại
Thấy Đậu Đỏ đau lòng đứng đờ ra đó, Phó Quân Hạo không nhịn được mà cúi xuống bẹo má bé con
"Đừng lo, mai ba sẽ đưa mẹ Tiểu Tình đến sân bay tiễn con"
Đậu Đỏ ngước đôi mắt đỏ ửng lên, mếu máo hỏi lại Phó Quân Hạo "Ba nói thật ạ?"
"Ba lừa con làm gì...Ưm..thế này, con về phòng mình ngủ trước đi, ba sẽ khuyên mẹ Tiểu Tình của con rồi ngày mai đích thân ba sẽ áp giải mẹ Tiểu Tình của con đến sân bay, có chịu không?"
Khuyên mãi Đậu Đỏ mới chịu ngoan ngoãn gật đầu mà trở về phòng ngủ, Phó Quân Hạo lái xe trở về biệt thự Hoàng Nhật Triều, sau đó cũng không đề cập vấn đề gì với Tiểu Tình
Tiểu Tình cô không thể chợp mắt được, trong lòng luôn dao động, cô không rời xa Đậu Đỏ, một lần cũng không muốn. Nhưng Tống Ái Như nói đúng, cô có tất cả, còn chị ấy chỉ có một mình Đậu Đỏ, không lý nào Tiểu Tình cô lại cướp con gái của người ta, có trách thì trách Đậu Đỏ không phải là cô đứt ruột sinh ra.
Đã đến lúc phải buông tay rồi.
...
Sáng hôm sau, Tống Tiểu Tình bị đánh thức bởi chuông điện thoại, mãi đến gần sáng vì quá mệt mỏi cô mới ngã lưng ngủ được một chút, không ngờ chưa thoải mái được bao lâu đã bị làm phiền
"Alo" Bộ dạng ngáy ngủ của cô qua điện thoại khiến Phó Quân Hạo hết cách mà bật cười "Tống tiểu thư, cô còn ngủ sao?"
Tiểu Tình gục gà gục gặt, hai mắt mở không lên "Ai vậy? Đừng phá người khác chứ?"
Phó Quân Hạo thở một hơi dài "Em ngủ đến nhũn não rồi phải không, thức dậy đi, anh đứng trước cửa nhà em này"
Tiểu Tình nghe xong liền bật người ngồi dậy, đôi mắt có chút tỉnh táo hơn liền vội vàng đến mở rèm cửa sổ ra nhìn xuống phía cổng lớn
Đúng là anh
"Anh tìm em sớm như vậy làm gì? Hôm nay cũng đâu phải là ngày gì đặc biệt" Tiểu Tình cụp mắt xuống, giọng nói yếu ớt truyền qua điện thoại
"Em đó, còn giả vờ nữa, sửa soạn đi, chúng ta đến sân bay tiễn Đậu Đỏ sang Mỹ"
Tiểu Tình đắn đo một lúc, nét mặt có chút ngượng ngập "Em...em không muốn đến đó"
"Anh hiểu tâm trạng của em, nhưng mà em thật sự không muốn gặp Đậu Đỏ sao? Lần này là cơ hội cuối cùng rồi"
"Đã nói không đi là không đi mà" Tiểu Tình cau mày, nói xong liền dập ngang điện thoại. Nhưng chưa đầy một phút sau, Phó Quân Hạo lại gọi đến, cô vẫn nhấc máy lên nghe
"Đừng bướng bỉnh nữa, anh không muốn em tiếc nuối cả đời này"
"Nhưng mà...em sợ mình sẽ không đành lòng"
"Đừng để bản thân phải hối hận, anh không muốn em phải tiếc nuối về sau. Ngoan, thay quần áo, anh đợi..." Phó Quân Hạo dùng ngữ khí vô cùng dịu dàng mà khuyên nhủ cô, anh biết cô nghĩ gì, cũng hiểu rõ đang lo sợ điều gì
Nửa giờ đồng hồ sau, Tống Tiểu Tình lót tót bước ra khỏi cổng lớn Tống trạch
"Phó Quân Hạo, anh nguy hiểm quá, nhìn rõ tâm tư của em như vậy sẽ khiến em sợ đó"
Phó Quân Hạo không đáp lại vội vàng mà nhẹ nhàng bước đến kéo cô sát vào lòng "Chú ý đến tâm trạng của em là nhiệm vụ của anh" Nói rồi anh cúi xuống hôn lên trán cô ánh mắt yêu chiều hết mực "Được rồi, lên xe đi, không thì muộn mất"
Chiếc Aston Martin phi như bay trên con đường quốc lộ lớn. Không lâu sau, cả hai đã đứng ở sân bay
Tiểu Tình đứng chôn chân tại chỗ, không có ý định bước tới. Phó Quân Hạo liếc nhìn cô ngay sau đó mỉm cười rồi nắm lấy tay cô. Tiểu Tình vô thức quay sang nhìn anh. Phó Quân Hạo vén vài sợi tóc rũ xuống của cô ra sau tai, cử chỉ dịu dàng đầy trân trọng "Qua đó đi"
Tiểu Tình nhìn theo bóng dáng của Đậu Đỏ đang đứng ở phòng đợi cùng Tống Ái Như và Tống lão gia, đôi mắt to đen láy nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó, hành động này bất giác làm trái tim của Tiểu Tình cô nhói đau
"Em...không qua đó đâu" Nói xong cô chỉ tiện cắn môi nhanh một cái như để che dấu tâm trạng rối loạn của mình. Phó Quân Hạo lại khác, anh nhanh chóng tóm được chấp niệm trong tận sâu đáy mắt cô, ngay sau đó không nói không rằng nắm tay cô kéo nhanh đi
Tiểu Tình nhận ra hành động cưỡng ép này của anh, cô rụt tay lại nhưng vô dụng, anh nắm tay cô rất chặt
"Phó Quân Hạo, em đã nói không qua đó mà"
"Đừng dối người gạt mình, đừng sợ, dù sao cũng đến đây rồi cứ qua đó trước đã" Phó Quân Hạo nói một cách rất thản nhiên, tựa hồ như ép buộc lại không phải ép buộc
"Phó Quân Hạo, em..." Tiểu Tình còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, sự đấu tranh giữa việc đi và không đi đã giày vò cô từ tối qua đến giờ. Nào ngờ còn chưa kịp phản ứng cô liền phát hiện chân mình bị ôm lấy, hành động này chỉ có Đậu Đỏ mới làm với cô
Vừa kịp nhìn xuống, bên tai đã vang lên tiếng trẻ con the thé đến đau lòng "Mẹ Tiểu Tình...cuối cùng con cũng đợi được mẹ"
Giờ phút này, cô gần như một con rối không có sức lực, hai chân mềm nhũn, đau lòng cúi xuống ôm lấy Đậu Đỏ "Mẹ xin lỗi, không đến muộn chứ?" Do kìm chế bản thân nên giọng nói lại có run rẩy, đến cuối cùng cô vẫn không thể nhẫn tâm không nhìn Đậu Đỏ
"Mẹ đến là được rồi. Tối qua con đã suy nghĩ rồi, giờ con chỉ tạm định cư bên Mỹ một thời gian thôi, bao giờ con rảnh sẽ về tìm mẹ. Vì vậy, mẹ không được buồn, cũng đừng nhớ Đậu Đỏ quá. Con biết bản thân mình rất đáng yêu nên rất có thể mẹ Tiểu Tình sẽ nhớ Đậu Đỏ lắm lắm. Nếu một ngày nào đó mẹ thật sự nhớ con, nhớ nhớ nhớ đến mức không chịu được vậy thì hãy lấy hình Đậu Đỏ ra xem, như vậy sẽ không phải nhớ nữa"
Tiểu Tình đang bất ổn lại bị câu nói này chọc cười. Cô đưa tay bẹo vào đôi gò má tròn trịa của bé con như muốn trừng phạt "Tôi mới không thèm nhớ cô, được rồi, mẹ sẽ không buồn, qua đó nhất định phải thường xuyên gọi điện thoại về cho mẹ, có biết không?"
Đậu Đỏ ngoan ngoãn gật đầu, chạy về phía Tống Ái Như kéo cô đi lại chỗ Tiểu Tình. Hành động này khiến Tống Ái Như ngượng không chịu được nhưng vẫn phải đánh tiếng trước "Tiểu Tình, chị với Đậu Đỏ chuẩn bị đi, qua đó rồi sẽ gọi điện về cho em, em nhớ giữ gìn sức khỏe"
Biểu cảm của cô với Tống Ái Như vẫn là lạnh lùng, cổ họng phát ra "Ừm" một tiếng như để đáp lại, ngoài ra một cử chỉ dư thừa cũng không có
Tống lão gia lúc này cũng rời khỏi phòng chờ vip mà bước đến chỗ Tiểu Tình, ông nhận ra bầu không khí căng thẳng nhưng khác thường giữa Tống Ái Như và Tống Tiểu Tình
Tống Ái Như bất giác hiểu ra, liền quay sang nói với Tống lão gia "Bác à, bác nhớ giữ gìn sức khỏe, có Tiểu Tình chăm sóc bác cháu cũng yên tâm phần nào"
"Được rồi, cứ yên tâm qua đó sinh sống đi, nhớ gọi điện về thường xuyên đó" Tống lão gia cẩn thận dặn dò
"Chị sang Mỹ nhớ chăm sóc Đậu Đỏ thật tốt, đừng để nó ăn quá nhiều đồ ngọt, Đậu Đỏ ngủ rất hay có thói quen đạp chăn rơi xuống đất, chị nhớ canh chừng mà đắp lại"
"Sức khỏe Đậu Đỏ từ nhỏ đã không tốt, nguyên nhân là gì chắc chị cũng nhớ nên tuyệt đối không nuông chiều Đậu Đỏ ăn kem nhiều"
"Đồ dùng của Đậu Đỏ phải được khử trùng trước và sau khi sử dụng, chuyện này tôi nghĩ có lẽ không làm khó được chị"
"Còn một chuyện nữa, Đậu Đỏ đã gần năm tuổi rồi, nên cho bé đi học mẫu giáo để chuẩn bị"
Tiểu Tình thoát chốc đã dặn dò xong, Tống Ái Như thì bất ngờ đến mức không kịp đáp lại lời của cô, còn Tống lão gia cùng Phó Quân Hạo cũng ngạc nhiên không kém
Đây là lần đầu tiên Tiểu Tình nói chuyện với Tống Ái Như nhiều câu như vậy, bất giác khiến Tống Ái Như không biết phải trả lời thế nào, cô chỉ còn biết gật gật đầu lia lịa
Tiểu Tình cúi người xuống, kéo mép áo khoác trên người Đậu Đỏ cho kín lại "Còn con nữa, phải ngoan ngoãn một chút, không được chạy lung tung, nếu có gì không vui có thể trực tiếp gọi điện thoại về kể cho mẹ"
"Dạ...Đậu Đỏ sẽ ngoan, sẽ nghe lời mẹ" Nói xong bé mỉm cười nhìn cô "À...mẹ cúi thấp xuống một chút" Tiểu Tình không biết bé con này lại ranh ma gì nhưng vẫn cúi người làm theo
Đậu Đỏ nhón gót chân lên ôm cổ Tiểu Tình rồi hôn lên má cô một cái "chụt", mùi sữa đâu đó lại vô tình lưu lại trên má cô.
Tiểu Tình bật cười ôm lấy Đậu Đỏ, trong lòng lại dâng lên một xúc cảm khó chịu, ngay sau đó liền buông bé ra
Đậu Đỏ chạy đến trước mặt Phó Quân Hạo "Ba ơi, hay là để Đậu Đỏ hôn ba một cái"
Phó Quân Hạo mỉm cười hết cách "Được thôi" anh cũng cúi thật thấp người xuống, ngay sau đó liền cảm nhận được đôi môi ướt át nhỏ xíu chạm vào má mình, trái tim lại run lên liên hồi vì hạnh phúc
Tống lão gia thấy vậy liền lắc đầu, biểu lộ vẻ mặt buồn lòng "Xem ra Đậu Đỏ nhà ta quên mất ông già này rồi"
Đậu Đỏ lanh mảnh mà chạy đến trước mặt Tống lão gia, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay ông "Cháu làm sao có thể quên ông ngoại được, Đậu Đỏ thương ông nhất" Tống lão gia cúi người xuống hôn lên má Đậu Đỏ
Khi chuyến bay thông báo sắp khởi hành, Tống Ái Như nắm lấy tay Đậu Đỏ chào tạm biệt mọi người rồi dắt bé đi.
Bóng dáng hai người nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất hoàn toàn. Tiểu Tình nhìn hai cái bóng một lớn một nhỏ tuy đi cùng nhau nhưng lại cô độc đến lạ thường, Đậu Đỏ trước khi biến mất khỏi tầm mắt, bé đã quay lại nhìn Tiểu Tình khiến cô không khỏi xót xa, lòng ngực quặn đau như bị ai đó cầm dao gạch nát
Tiểu Tình ôm lấy ngực mình, vô thức ngã vào lòng của Phó Quân Hạo.
Cuộc chiến này cuối cùng cũng kết thúc, Đậu Đỏ đã rời xa cô.