Chạng vạng, Viên Tiêu tan tầm về đến nhà, Thang Viên đang ngồi trên sô pha cầm máy tính bảng xem bách khoa toàn thư giáo dục con cái.
Thấy Viên Tiêu trở về, Thang Viên lại nhớ đến lời ghi chú đầy xấu hổ kia, nhịn không được mà nắm chặt hoá đơn đặt hàng mình giấu trong túi hơn một chút.
Không thể bị phát hiện, mình, mình còn muốn xem là bảo bối nữa, nội tâm Thang Viên thầm nghĩ.
Viên Tiêu đi đến trước mặt Thang Viên, đặt một nụ hôn lên trán cậu, hỏi: “Bữa tối muốn ăn cái gì? Anh đi làm, cháo trứng vịt Bắc Thảo cùng thịt nạc được không?”
Thang Viên cười gật đầu đáp: “Dạ, được.”
Ăn cơm tối xong, Nắm Tuyết Nhỏ không thuận theo mà vây quanh hai người không tha, muốn đi ra ngoài chơi.
Từ khi Thang Viên mang thai, số lần Nắm Tuyết Nhỏ được dẫn đi dạo đã giảm bớt.
Viên Tiêu lấy một chiếc áo khoác lông vũ siêu dày từ trong phòng ngủ ra mặc cho Thang Viên, lại quấn cho cậu một chiếc khăn quàng cổ, mới vừa lòng nắm một người một chó ra khỏi nhà.
Ban đêm mùa đông rất lạnh, nhưng cũng may tối hôm nay không có gió, dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu xuống vườn hoa của tiểu khu, cái lạnh của mùa đông dường như cũng dần rời xa thế giới nhỏ bé này.
Viên Tiêu dắt Nắm Tuyết Nhỏ, xem nó đào một cái hố đi tiểu, Thang Viên vừa cười vừa chụp ảnh, còn cảm thán:
“Nắm Tuyết Nhỏ lớn lên thật nhanh, lại qua hai tháng nữa, có phải nó sẽ to hơn trong ảnh chụp rất nhiều không?”
Viên Tiêu: “Giống Samoyed chính là như vậy, hình thể lớn, cũng trưởng thành nhanh, chờ bé con sinh ra, Nắm Tuyết Nhỏ hẳn đã biến thành Nắm Tuyết Lớn, đến lúc đó, làm anh của bé, trọng trách trông bé con đành phải giao cho nó.”
Nắm Tuyết Nhỏ đúng lúc hướng Viên Tiêu sủa hai tiếng, thật giống như bày tỏ mình muốn thoái thác nhiệm vụ gian nan này, chọc Viên Tiêu mỉm cười, lại dắt nó chạy hai vòng quanh vườn hoa.
Thang Viên ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ bọn họ, chờ bọn họ chạy hai vòng trở về, Viên Tiêu thở ra khói trắng, nói:
“Dắt chó đi dạo quá mất sức, chờ nó lại lớn hơn, có khả năng em cũng dắt không được.”
Anh lại tiến lên nắm lấy tay Thang Viên, cảm giác hơi lạnh, lập tức dắt tay cậu chuẩn bị về nhà.
Thang Viên cúi đầu nhìn nắm tay của hai người, một cái tay khác tự nhiên xoa xoa bụng nhỏ còn bằng phẳng của mình.
Nửa khuôn mặt chôn trong khăn quàng cổ, ấp úng hỏi: “Viên Tiêu, anh thích bé con không?”
Viên Tiêu quay đầu nhìn về phía Thang Viên, anh nghe rõ lời cậu nói, nhưng vẫn mang ý xấu muốn nhìn Thang Viên đỏ mặt hỏi anh vấn đề này lần nữa, cho nên giả điếc hỏi lại:
“Cái gì? Em nói lại đi, anh không nghe rõ.”
Đối với việc mang thai bé con, Thang Viên cảm thấy đây là một niềm vui bất ngờ, nhưng cậu không biết liệu Viên Tiêu có thích đứa nhỏ này hay không, bao gồm cả việc trước đó cậu đối với Viên Tiêu là niềm vui bất ngờ hay nỗi sợ hãi bất thình lình, cho nên Thang Viên thấp thỏm hỏi lại Viên Tiêu một lần:
“Anh, anh có thích bé con của chúng ta không?”
Viên Tiêu nhìn ánh mắt chờ đợi của Thang Viên, mỉm cười dịu dàng, nâng cằm cậu lên, dán môi mình xuống đôi môi mềm mại.
Hai đôi môi lành lạnh vì nhiệt độ không khí bên ngoài quá thấp, dần dần, dần dần ấm lên.
Dưới thúc dục của Nắm Tuyết Nhỏ, hai người mới lưu luyến không rời mà tách ra, Thang Viên động tình đặt tay lên eo Viên Tiêu, hiện tại đỏ bừng mặt cũng luyến tiếc buông ra.
Viên Tiêu dán sát vào tay cậu thì thầm: “Thích, sao lại không thích chứ, bé con của chúng ta, vì sao không thích được.”
Sợ Thang Viên cảm lạnh, Viên Tiêu vừa dẫn Thang Viên về nhà, vừa nói:
“Anh dự tính từ chức ở công ty trong nhà, một lòng quản lý công ty hiện tại của anh, sau đó cũng có thể chăm sóc em tốt hơn.”
Thang Viên kinh ngạc: “Anh muốn từ chức? Không phải anh nói đây là khảo nghiệm ba dành cho anh sao? Anh đừng vì em mà làm như vậy, em có thể tự chăm sóc mình, sẽ không xảy ra vấn đề nào đâu.”
Viên Tiêu cũng đoán được Thang Viên sẽ có phản ứng này, nên giải thích thêm:
“Anh đáp ứng ông ấy làm phần công việc này ban đầu cũng chỉ là muốn chứng minh cho ông thấy, mấy năm nay chuyện ông vẫn luôn cưỡng bách anh làm có rất nhiều sai lầm. Nhưng chuyện này cũng không phải chỉ ở công ty mới có thể làm được, anh tự mình kinh doanh công ty cũng có thể cho ông nhìn thấy năng lực của anh. Cho nên em đừng quá để ý, rời khỏi vị trí này chỉ là vấn đề thời gian, toàn bộ lý do không phải hoàn toàn ở em.”
Nghe thấy lời giải thích này, Thang Viên mới thoáng buông lỏng tâm tình.
Viên Tiêu lại nói: “Cho nên anh tính ăn tết thì trở về nhà một chuyến, một là vì chuyện công tác, hai là muốn cho hai người gặp mặt, cũng nói cho ông ấy biết chuyện em mang thai.”
Thang Viên có thể lý giải, bọn họ dù sao cũng là cha con, ngày tết quan trọng như vậy nhất định phải trở về thăm hỏi phụ huynh.
Nhưng hình tượng nghiêm khắc của ba Viên Tiêu vẫn luôn khắc sâu trong lòng Thang Viên, ít nhiều cũng có chút sợ hãi, không biết ba Viên Tiêu có thể chấp nhận mình hay không, có thể chấp nhận bé con của bọn họ hay không.
Về đến nhà, máy sưởi trong nhà vẫn hoạt động, vào phòng tựa như về với mùa xuân.
Viên Tiêu nhìn ra được Thang Viên căng thẳng, vừa giúp cậu cởi áo khoác vừa kiên nhẫn trấn an:
“Em không cần phải cảm thấy áp lực, tất niên chúng ta đến đó ăn bữa cơm rồi trở về, sẽ không ở lại quá lâu, hơn nữa có anh ở đây, sẽ không xảy ra vấn đề gì hết.”
Lúc này Thang Viên mới phục hồi tinh thần, cởi áo khoác lông vũ dày rộng ra, “Dạ” một tiếng, vươn cánh tay, nhón chân ôm lấy cổ Viên Tiêu, thăm dò, tiếp tục nụ hôn làm cậu mê muội kia.
~Hết chương ~