Phương án tuyên truyền Viên Tiêu biên soạn lấy được hiệu quả rất tốt, mấy ngày nay trang web liên tục đạt được độ phổ biến cao, lượng người dùng đăng kí cũng tăng vọt.
Rất nhiều người đọc mở ra tác phẩm của Sát Thủ Lưu Ly đều bị hấp dẫn, sôi nổi tìm kiếm tiểu thuyết có thể loại tương tự, làm một số tác phẩm kỳ thật nội dung không tồi lại bởi vì thiếu người đọc nên bị mai một giờ được bộc lộ hết thảy.
Ở cuộc họp ban, Trương Duẫn Phi cũng dành mấy lời khen ngợi cho Viên Tiêu, còn phân phối thêm hai tác giả số liệu không tồi về dưới quyền quản lí của anh.
Viên Tiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh tiếp nhận khen ngợi và nhiệm vụ, cũng tỏ vẻ sẽ tiếp tục nỗ lực.
Buổi chiều khi thư ký Tiểu Vưu của Viên Giang Minh tới đưa văn kiện cho trưởng phòng Trương, còn truyền đạt lại một câu của Viên Giang Minh cho anh.
Thư ký Vưu: “Chủ tịch nói trên phương diện công tác ngài biểu hiện không tồi, hy vọng ngài có thể không ngừng cố gắng, nhưng cũng mong ngài không cần bởi vì đắm chìm trong vinh quang mà quên nghiêm khắc với bản thân, đến cuối cùng sẽ chậm trễ chuyện càng thêm quan trọng.”
Viên Tiêu đang bàn chuyện công tác với hai tác giả sắp tiếp nhận phụ trách, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trả lời:
“Công việc của tôi tôi đương nhiên sẽ làm tốt, không cần ông ấy lo lắng, càng không cần khích lệ, công tác cùng sinh hoạt cái nào nặng cái nào nhẹ tôi có thể tự mình lựa chọn, trên phương diện này ông ấy là một kẻ thất bại, không có tư cách giáo dục tôi.”
Viên Tiêu nâng mắt nhìn về phía thư ký Vưu, lạnh lùng nói: “Những lời này mong cậu nói với ông ấy y nguyên.”
Thư ký Vưu đi rồi, Viên Tiêu tiếp tục nói chuyện cùng tác giả.
Bởi vì hai tác giả đều ở công ty viết tiểu thuyết hai năm rồi, cho nên Viên Tiêu cũng không cần giảng giải các hạng mục với họ nữa, chỉ là đơn giản cùng bọn họ tiến hành một cuộc giao tiếp, nói chuyện để hiểu thêm về đối phương.
Trong đó có một vị tác giả bút danh là Thanh Điền, là một cô gái rất lễ phép, nói về việc xuất bản tiểu thuyết hay một vài chuyện phiếm liên quan đều khá thoải mái mới mẻ, bầu không khí nói chuyện giữa hai người thực hòa hợp, sau khi nhận biết lẫn nhau, đối phương lấy lý do muốn gõ chữ, lễ phép kết thúc đối thoại.
Vị tác giả còn lại là Kiều Nương Tử, trước khi Viên Tiêu liên hệ thì cậu ta đã chủ động chào hỏi.
Kiều Nương Tử là một Omega nam, cậu ta từng nghe người khác nói, Viên Tiêu là một Alpha nam tính thành thục vì vậy đã nổi lên sắc tâm với Viên Tiêu, chủ động tìm anh nói chuyện phiếm, hàn huyên rất nhiều chuyện không liên quan đến công việc.
Kiều Nương Tử hỏi Viên Tiêu đã kết hôn chưa, Viên Tiêu nói rồi, đối phương trầm mặc một hồi, rồi lại hỏi rất nhiều vấn đề khác.
Hỏi Viên Tiêu thích ăn gì, mặc trang phục của hãng nào, chờ cậu ta bàn chuyện xuất bản tiểu thuyết có thể nhờ Viên Tiêu giúp hay không.
Đối với việc tư, Viên Tiêu một mực không trả lời, nói đến công tác mới đáp lại, anh là biên tập phụ trách cậu ta nên sẽ tận lực giúp đỡ xử lý hết thảy sự vụ.
Đến giờ tan tầm, vốn dĩ xuất phát từ lễ phép, Viên Tiêu không muốn kết thúc trò chuyện trước, nhưng bởi vì đối phương vẫn luôn không có dự tính kết thúc đối thoại nên anh lễ phép nói cho Kiều Nương Tử đã đến giờ tan tầm, có vấn đề gì về sau có thể tìm anh.
Kiều Nương Tử gửi tới mấy sticker níu kéo, trong đó có một hình ảnh nội dung còn phi thường lộ liễu, Viên Tiêu nhăn chặt mày, không để ý tới nữa, cầm lấy áo khoác rồi lái xe về nhà.
Về đến nhà, Thang Viên đang ở ban công tỉa lá tưới nước cho mấy chậu hoa, Viên Tiêu từ phía sau ôm lấy eo nhỏ, nghiêng đầu hôn lên sườn mặt cậu một cái.
Sau khi Thang Viên thấy Viên Tiêu, cậu cười nói: “Em vừa mới xới đất làm bẩn quần áo, anh đừng ôm.”
Viên Tiêu buông Thang Viên ra, giúp cậu phủi đất cùng lá cây trên người, lại nói với cậu:
“Thang Viên, anh xin nghỉ ba ngày, ngày mai chúng ta cùng đi nước F du lịch nhé.”
Thang Viên vui vẻ ngẩng đầu, hỏi lại:
“Đi du lịch!? Công việc của anh sẽ không bị ảnh hưởng chứ?”
Viên Tiêu dựa vào cửa giải thích với cậu:
“Không sao hết, bởi vì kế hoạch lần trước thành công rực rỡ, cho nên trưởng phòng Trương cho anh một kì nghỉ ngắn ba ngày, hơn nữa gần đây không có công việc gì gấp, cho nên anh muốn mang em ra ngoài chơi. Lần trước cùng em nói muốn muốn bổ sung tuần trăng mật, nhưng lần này thời gian hơi ngắn, chúng ta bổ sung trước một ít, chờ về sau có thời gian, chúng ta lại hoàn thiện toàn bộ.”
Thang Viên rất hy vọng có thể cùng Viên Tiêu đi du lịch, vui vẻ gật đầu đáp ứng: “Dạ, được ạ.”
Viên Tiêu vui sướng kể với Thang Viên anh ở nước F sinh hoạt đã từng xem qua những cảnh đẹp gì, di động đặt trong phòng khách của Thang Viên đột nhiên vang lên, cậu sửng sốt một chút, tháo găng tay ra, vội chạy chạy vào phòng khách, cầm lấy di động rồi chạy lên lầu mới nhận cuộc gọi.
Thang Viên nói nhỏ: “Alo, chào ngài, vật tôi muốn đã chuẩn bị xong rồi à? Nhưng bên tôi xảy ra sự cố nhỏ, hai ngày tới khả năng tôi không đến lấy được, có thể phiền ngài chăm sóc nó hai ngày được không?”
Đầu dây bên kia đáp ứng, Thang Viên mới thở ra một hơi:
“Cảm ơn ngài, thật là phiền quá, phí bổ sung tôi sẽ chuyển qua, được, hẹn gặp lại.”
Thang Viên nhận điện thoại xong, dựa vào cửa phòng ngủ, mới nhớ tới ngày kia là sinh nhật Viên Tiêu, ngày hôm qua cậu vừa mới chuẩn bị quà sinh nhật tặng anh, Viên Tiêu lại nói ngày mai sẽ ra nước ngoài du lịch.
Lúc nãy Viên Tiêu nói chuyện này Thang Viên còn quên mất chuyện tặng quà, mãi đến khi nhận được cuộc điện thoại này.
Món quà còn nhỏ, lại bôn ba theo bọn họ hai ngày thì không tốt lắm, vậy đành phải chờ về nước rồi đưa cho Viên Tiêu, hy vọng anh sẽ không để ý, suy nghĩ xong, Thang Viên mới xuống lầu.
Trong phòng bếp, Viên Tiêu mặc tạp dề đang làm cơm tối, Thang Viên nhìn chiếc tạp dề màu hồng nhạt giá chưa đến hai hào trên người Viên Tiêu, cảm thấy vô cùng buồn cười, dự định nhảy đến bên anh muốn giễu cợt thì lại nhìn thấy Viên Tiêu đang đen mặt nấu cơm.
Thang Viên bị doạ sợ, không biết vì sao Viên Tiêu tức giận, suy nghĩ một lát cảm thấy có thể là bởi vì Viên Tiêu công tác một ngày đã rất mệt, về đến nhà lại còn phải tự mình nấu cơm nên mới tức giận, cậu lập tức cởi tạp dề trên người anh ra, buộc lên người mình, vội vàng nói xin lỗi:
“Thực xin lỗi, Viên Tiêu, em nấu cơm ngay đây, lần sau em nhất định chuẩn bị cơm trước khi anh về. Em, em là bởi vì, thấy sắc trời còn sớm, mới…”
Viên Tiêu lại đột nhiên từ phía sau ôm eo Thang Viên, đầu vùi trên cổ cậu, làm lời cậu mới nói được một nửa đã cứng ngắc nơi cổ họng.
Thanh âm buồn bã của Viên Tiêu từ trên cổ truyền đến: “Nghĩ cái gì vậy, anh làm sao có thể vì việc nhỏ này mà tức giận với em chứ, em không thích nấu cơm, về sau anh nấu còn được, làm sao có thể vì thế mà trách em.”
Tay Thang Viên đặt lên bàn tay to vây quanh bụng cậu của Viên Tiêu, nhẹ nhàng xoa xoa hỏi: “Vậy tại sao anh tức giận?”
Ánh mắt Thang Viên lại rủ xuống nhìn tạp dề màu hồng nhạt trên người, bừng tỉnh đại ngộ nói tiếp:
“A! Em biết rồi, có phải vì anh không thích tạp dề này nên mới không vui, nhưng cũng không thể trách em, khi em đi siêu thị mua tạp dề thì còn dư lại mỗi cái này, chờ lần sau được không? Em nhất định chọn cái anh thích.”
“Phụt!”
Viên Tiêu bị mạch não của Thang Viên chọc cười, hô hấp ấm áp phun lên cổ cậu, khiến Thang Viên ngứa ngày muốn cọ cọ.
Viên Tiêu vốn tức giận bởi vì Thang Viên nhận điện thoại còn muốn tránh anh, mà hiện tại đối diện với Tiểu Thang Viên ngây ngô, một chút tức giận cũng tan biến, khẽ cắn tai cậu bất đắc dĩ đáp: “Đồ ngốc.”
~Hết chương ~