Muốn Ăn Bánh Trôi Không?

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã mười hai năm đã trôi qua kể từ khi Viên Tiêu bị cha mình ép đi du học ở nước F.

Trong mười hai năm này, Viên Tiêu rất nhớ bé Omega mà anh từng bí mật gặp được năm tám tuổi.

Lần này anh vội vàng về nước cũng bởi gần một năm trước anh đã tìm thấy thông tin về Omega bé nhỏ của mình.

Cha của Viên Tiêu là Viên Giang Minh, hiện là chủ tịch của một công ty xuất bản niêm yết, và Viên Tiêu, với tư cách là người kế nhiệm của ông, từ nhỏ đã bắt buộc phải học rất nhiều kiến thức và tài năng.

Điều này khiến tuổi thơ của Viên Tiêu ngoại trừ những bài tập không có điểm cuối và những lớp học liên miên thì hầu như không có thời gian để tự do vui chơi.

Cuộc sống của anh vẫn cứ tẻ nhạt như vậy cho đến mùa hè năm anh lên tám, có hai Omega mới chuyển đến ngôi biệt thự bên cạnh, trở thành hàng xóm của anh.

Đó là một người phụ nữ và một bé con sáu tuổi, người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng luôn vâng vâng dạ dạ với ông chủ căn biệt thự kia, còn bé con thì xinh xắn tinh xảo như búp bê, đôi mắt to long lanh chớp chớp tò mò nhìn ngôi nhà mới của mình.

Từ những lời bàn tán của người hầu, Viên Tiêu biết người phụ nữ kia là vợ thứ năm của ông hàng xóm, còn người đàn ông đó là một tên alpha cặn bã không coi trọng Omega của mình cho lắm.

Nhưng bởi vì Alpha rất giàu có, nên sẽ luôn có omega muốn ôm đùi gã. Vì vậy, bọn người hầu hiển nhiên nhận định người phụ nữ kia đến đây chỉ đơn thuần là vì tiền.

Nhưng Viên Tiêu lại không nghĩ như vậy, bởi vì cậu nhìn thấy trong ánh mắt người phụ nữ nhìn Alpha có nỗi sợ hãi.

Sau khi trở về Trung Quốc, Viên Tiêu được một tài xế do Viên Giang Minh phái đến đưa tới công ty.

Bởi vì Viên Giang Minh luôn lạnh lùng và khắc nghiệt với anh, Viên Tiêu cũng không hi vọng hai cha con sẽ có một cuộc gặp gỡ ấm áp ở nhà, hoặc thậm chí ôn chuyện quá khứ, nhưng anh không nghĩ tới ngày đầu tiên anh trở về nước, ông đã giao nhiệm vụ cho anh.

Điều này khiến Viên Tiêu đang ngồi trong xe phải nhíu mày, bởi vì lý do khiến anh vội vàng trở về nước là muốn tìm Thang Viên, chứ anh không phải lãng phí thời gian vào công việc.

Mùa hè mười hai năm trước, kể từ khi mẹ con Omega chuyển đến, qua ô cửa sổ, Viên Tiêu có thể thường xuyên nhìn thấy bé Omega chơi bóng trong khu vườn của nhà hàng xóm.

Nhưng vì hầu hết những đứa trẻ ở các căn biệt thự xung quanh đều bị bố mẹ bắt ở nhà học tập nên bé luôn chơi một mình.

Cũng vì từ trước đến nay bọn trẻ không được ra ngoài chơi nên dù có bị nhốt trong nhà ra sức học tập thì Viên Tiêu cũng không cảm thấy gì.

Nhưng vì tiếng cười giòn giã bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại vọng vào, bộ não giải đề Olympic Toán học của Viên Tiêu ngày càng mất tập trung.

Cho đến một buổi chiều, khi bé Omega hứa với mẹ sẽ ngoan ngoãn chơi đùa trong vườn, âm thanh ngọt ngào lại truyền qua khung cửa sổ đang mở, Viên Tiêu rốt cuộc không nhịn được nữa.

Cậu đặt cây bút trên tay xuống, tránh tầm mắt của những người hầu, rồi bí mật mở cửa dẫn ra sân sau.

Đó là một buổi chiều đầy nắng, phía sau hàng rào, một bé con gầy gầy nhỏ nhỏ nhìn Viên Tiêu từ sân sau bước tới.

Bé ngẩng mặt phồng má, tay ôm một quả bóng màu vàng nhạt, cười ngọt ngào với cậu:

“Chào anh, em tên là Thang Viên. Anh có muốn chơi với em không?”

~Hết chương ~

Truyện Chữ Hay