Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Nhượng………
Tiêu Nhượng!!!
Thẩm Ý lập tức ngồi thẳng dậy, chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao Tiêu Nhượng tự nhiên lại add mình? Làm thế nào cậu ta lại biết QQ của mình?
Đêm hôm khuya khoắt, sẽ không phải là lừa đảo chứ!
Đầu óc đang rối loạn, chợt thấy hàng chữ nhỏ phía dưới: nguồn group QQ – lớp cấp . Đây là group chat của bọn họ. Nhìn lại tên nick QQ “Hôm nay chẳng muốn đi học/lên lớp” của đối phương, avatar là hình một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, phía trên dùng chỉ bạc thêu một câu tiếng Anh, king of the world. Cô như nhớ ra điều gì, mò lên Weibo xem, quả nhiên, bức ảnh Tiêu Nhượng vừa đăng, cậu ta cũng đội cái mũ lưỡi trai có thêu chỉ bạc như vậy.
Cho nên, đây thực sự là QQ của Tiêu Nhượng? Cậu ta add mình làm gì?!
Cô run tay, nhấn đồng ý, màn hình lập tức hiện ra khung chat của hai người. Hô hấp của Thẩm Ý trở nên gấp gáp, muốn nói chuyện lại không biết nên nói gì, lúc đang xoắn xuýt hết cả lên thì bên kia ra tay nhắn tin tới: “Hoá ra cậu còn chưa ngủ à.”
Ngữ khí rất tự nhiên, giống như lúc hai người con ở trường học thuận miệng nói chuyện phiếm, Thẩm Ý đọc dòng tin nhắn, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng của mình cũng trấn tĩnh lại.
Cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó dùng hai tay nghiêm túc gõ chữ trả lời: “Còn chưa tới giờ, xét thấy cậu cũng là người không thường lên lớp, học sinh lớp đâu có ngủ sớm như vậy?”
Tiêu Nhượng có vẻ không ngờ tới bỗng nhiên sẽ bị lớp trưởng cà khịa, một lúc sau mới trả lời: “Ngại ghê ngại ghê, là tại tôi đã thoát ly khỏi quần chúng nhân dân. Là tại tôi không có thường thức.”
Thẩm Ý mường tượng ra biểu cảm khi nói câu này của cậu, cô hé miệng cười: “Không đùa với cậu nữa, trễ như vậy rồi, tìm tôi có chuyện gì không?”
Cô cảm thấy Tiêu Nhượng nhất định là có việc gì đó, nói không chừng đây còn là việc gấp, nếu không cậu ta ở bên ngoài bận bịu như vậy, sẽ chẳng có thời gian mà add nick QQ mình lúc đêm hôm khuya khoắt thế này được.
Song, giữa hai người bọn họ thì có thể có việc gì khẩn cấp?
Tiêu Nhượng: “À, tôi chỉ muốn hỏi xem, sau khi tôi đi, thầy cô giáo có giao bài tập mới không?”
Thẩm Ý: “……….”
Đã ra đến bên ngoài còn băn khoăn chuyện bài tập, thích học đến thế à???
Cô thầm ngạc nhiên.
Còn đang sững sờ, bên kia lại gửi tới nhãn dán mấy con mèo cùng con chuột đang phình bụng cười to, lúc này cô mới phát hiện là mình vừa bị trêu đùa, làm Thẩm Ý thấy vừa bực vừa buồn cười.
“Chẳng phải cậu đang ghi hình tiết mục sao, có vẻ rảnh nhỉ……. không nuốt nổi đồ ăn đêm ở Trường Sa?”
“Tôi không ở Trường Sa nhé. Cứ coi như có, người đại diện cũng không cho phép tôi ăn bữa khuya, vậy nên về vấn đề này, xin thứ cho tại hạ không thể trả lời lớp trưởng đại nhân.”
Không ở Trường Sa? Cô nghe nói ngày hôm qua Tiêu Nhượng đi quay chương trình, nên theo bản năng cho rằng cậu ta vẫn còn ở đấy, không nghĩ tới đã nhanh chóng đi rồi.
“Vậy bây giờ cậu ở đâu?”
“Cậu đoán xem.”
Đây là…….. câu trả lời kiểu gì vậy? Gương mặt của Thẩm Ý như bị bỏng.
Không biết có phải ảo giác của cô không, nhưng giọng điệu này của Tiêu Nhượng khiến cô cảm thấy dường như cậu ta….… đang trêu chọc cô.
Phía bên kia, Tiêu Nhượng ngồi ở bên cửa sổ, phía sau cậu là cửa kính sát đất độ, có thể nhìn thấy sông Hoàng Phố đã lên đèn, tòa tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông lặng lẽ đứng sừng sững trong đêm, tỏa sáng lung linh.
Tòa tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông bên bờ sông Hoàng Phố
Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông là một tháp truyền hình ở Thượng Hải, Trung Quốc. Tòa tháp tọa lạc bên bờ sông Hoàng Phố thuộc Lục Gia Chủy, quận Phố Đông, đối diện với Bến Thượng Hải. Công trình này được khởi công xây dựng vào năm và hoàn thành vào năm . Với độ cao m, đây trở thành công trình cao nhất Trung Quốc suốt năm liên tục từ năm đến năm , trước khi bị soán ngôi bởi Trung tâm Tài chính Thế giới Thượng Hải.Cậu đợi mấy phút mà vẫn chưa thấy bên kia trả lời, không khỏi nghi hoặc nghiêng đầu, câu hỏi này có gì khó lắm sao?
Thực ra hôm nay cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Tối hôm qua giờ đến Trường Sa, ở khách sạn chỉ ngủ ba tiếng đã bị dựng dậy trang điểm làm tạo hình, sau đó ghi hình tiết mục lúc giờ, kết thúc công việc là lập tức lên máy bay đi Thượng Hải. Ngày mai ở chỗ này cũng có hoạt động cả ngày, có việc còn cần tương tác cùng người qua đường, đến lúc đó không biết có dẫn tới hiện tượng chen lấn vây xem không, cậu chỉ cần nghĩ đến là trước mắt đã tối sầm lại.
Trước giờ khai màn vốn định làm vài thứ khác để thả lỏng đầu óc, vừa mở QQ lại thấy group chat của lớp. Cậu hiếm khi dùng QQ, bình thường bất luận là bàn bạc công việc hay là liên hệ với bạn bè trong giới, tất cả bọn họ đều dùng WeChat. Sở dĩ thỉnh thoảng còn lên QQ xem, chủ yếu là bởi vì group chat này, cô giáo sẽ thông báo tin tức và bài tập ở trong này. Tuy nhiên cậu rất ít khi nói chuyện, cũng may group chat này cũng không rôm rả gì, bởi vì thầy cô giáo bộ môn đều ở đây. Nhưng Tiêu Nhượng biết, có một cái group chat không có thầy cô giáo, mặc dù cậu không có ở trong đó, nhưng vào ngày khai giảng, cậu tận mắt thấy Trương Lập Phong chụp ảnh bài tập Toán gửi vào trong group chat này.
Bài tập Toán được chụp lại……… là của bạn ngồi cùng bàn mới của cậu.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cô bạn đeo kính, có khuôn mặt yên tĩnh trầm mặc, ánh mắt chuyên chú khi nói chuyện với cậu, nghĩ đến đây Tiêu Nhượng chợt cong môi cười. Rõ ràng mới chỉ qua một ngày, mà cảm tưởng như cuộc sống sinh hoạt nơi trường lớp đã cách cậu rất xa. Mỗi khi mệt mỏi, Tiêu Nhượng chỉ muốn trở lại những ngày như vậy.
Bị cảm xúc thúc đẩy, cậu mở phần thành viên trong group chat, tìm tới nick của cô, xin kết bạn. Thật không ngờ chỉ mới trò chuyện chưa đầy hai câu, cô bạn này đã im lặng, mình nói sai gì rồi sao?
Cậu xem lại cuộc đối thoại vừa rồi, vẫn chưa hiểu, đành phải chụp một bức ảnh phong cảnh bên ngoài, tự mình bật mí: “Tôi đang ở Thượng Hải.”
Trong bức ảnh là tòa tháp truyền hình Minh Châu Đông Phương trong bóng đêm, Thẩm Ý không nghĩ tới cậu sẽ gửi ảnh chụp tới, đưa tay chạm nhẹ một cái, bức ảnh lập tức phóng to toàn bộ màn hình. Cô mơ mơ màng màng nghĩ, hoá ra cậu ta đang ở Thượng Hải, cô còn chưa đến đó bao giờ. Đây là cảnh sắc mà cậu ta nhìn thấy, bọn họ bây giờ đang ngắm chung một phong cảnh.
Một giây sau cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, vỗ vỗ đầu mình, cô đang suy nghĩ gì vậy? Toàn nghĩ ngợi lung tung!
Để che giấu, Thẩm Ý không còn cách nào khác là chuyển đề tài: “ Hôm qua vẫn ở Trường Sa, hôm nay đã đi Thượng Hải, bay tới bay lui kiểu này chắc là mệt lắm nhỉ?”
“Chịu thôi, công việc của nghệ sĩ chính là như vậy. Cậu không biết đâu, tôi đối với sân bay còn quen thuộc hơn so với nhà mình, sớm đã tập thành quen với chuyện không có nơi ở cố định.”
“Hóa ra là thế, chả trách lần này cậu đi mà không nói tiếng nào với tôi. Bỏ đi, tôi không trách cậu nữa.”
Về việc này cô vốn đã gần như hết giận, sau khi nói chuyện cùng Tiêu Nhượng thì cũng đã hiểu đôi nét cách sống của cậu, vậy nên lại càng chẳng có gì để giận dỗi cả. Do đó, khi nói câu này là cô phát ra từ sự chân thành.
Bên kia im lặng một lát rồi nhắn lại: “Cậu…….. trách tôi? Cậu hy vọng lúc tôi đi nói với cậu một tiếng?”
Thẩm Ý sững sờ, lúc này mới kịp định thần vừa nãy mình đã gửi cái gì, lại là gửi cho ai, cô lập tức trợn tròn mắt.
Trời ơi là trời, đầu óc mày bị rút gân rồi sao? Mày cho mày là gì của cậu ta, dựa vào đâu lại nói lời này? Còn không trách cậu ta, cứ làm như……….. mày thật sự chẳng muốn để cậu ta đi……….
Xong rồi, cậu ta sẽ không hiểu lầm chứ!
Tay chân cô bấn loạn thu hồi lại tin nhắn, một giây sau lại nhận ra mình vừa làm một chuyện còn ngu ngốc hơn. Cậu ta đã thấy rồi, rút về còn có ý nghĩa gì? Sẽ chỉ làm mọi chuyện càng tệ đi!
“Không phải! Tôi gõ nhầm! Cậu đừng coi là thật, tôi thực sự không nghĩ gì đâu!”
Cuối cùng cô quyết định không gõ bằng tay nữa, trực tiếp gửi tin nhắn thoại. Sau khi gửi đi thì khẩn trương nhìn vào màn hình, cầu nguyện Tiêu Nhượng nghe ra trong sự chân thành trong giọng nói của mình, tuyệt đối đừng có mà hiểu lầm cô!
Đợi chừng một phút, trên màn hình rốt cuộc cũng xuất hiện tin nhắn mới, cậu cũng gửi tin nhắn thoại.
Thẩm Ý hít sâu, đưa điện thoại đến bên tai, run rẩy bật lên.
Gần nửa đêm, trong căn phòng im lặng, cô nghe được giọng con trai chững chạc đàng hoàng, thanh âm rõ ràng đang nhịn cười: “Được, tôi biết sai rồi. Lần sau mà đi, nhất định sẽ chuẩn bị sớm báo cáo với cậu…………”
A a a a a a a a a a a a a!
Thẩm Ý thẩy tay ném điện thoại lên giường. Cô dựa lưng vào bàn, nhìn chằm chằm vào nó một phút đồng hồ, thực sự cô chẳng còn dũng khí để nghe xem cậu ta nói thêm gì nữa.
Cố ý. Nhất định là cậu ta cố ý.
Cậu ta cố ý trêu chọc mình!
Tuy nhiên vẫn trách cô, trách cô nói sai…….. Không, trách cô ngay từ đầu, không nên chấp nhận lời yêu cầu của cậu ấy!
Thẩm Ý chạm vào gương mặt nóng hổi của bản thân, rốt cục bi phẫn đứng dậy, trốn ra khỏi phòng.
Tiêu Nhượng đợi năm phút, người bên kia như thể đã bị quái vật bắt đi, không hồi âm lại. Cậu không kiềm chế được mà bật cười, lại nghe thấy một giọng nói khá nhỏ: “Tại sao em còn chưa ngủ? Ngày mai còn phải dậy sớm đấy!”
Người đại diện xử lý xong mọi việc là đến đây, phát hiện ông trời con đáng nhẽ phải ngủ từ nửa tiếng trước này mà giờ vẫn còn đang ở phòng khách nghịch điện thoại, nói với vẻ ngạc nhiên: “Chẳng phải suốt dọc đường em đều bảo mệt? Lái xe vì em mà gần như tăng vận tốc đến cực hạn, kết quả về đến nơi lại không ngủ, đang nhắn tin với ai?
Tiêu Nhượng đứng dậy, duỗi lưng một cái, nháy mắt rồi cười đáp: “Bí mật”
Có lẽ là tuần đầu khai giảng trôi qua quá thoải mái, những ngày tiếp theo, Thẩm Ý chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Tiêu Nhượng không đến trường, bất kể nam nữ hay già trẻ cuối cùng cũng có thể vứt bỏ tạp niệm, chăm chỉ học hành, mỗi ngày đều là ba điểm trên một đường thẳng từ lớp học, nhà ăn rồi về nhà.
Cuối tháng , trường học tổ chức lần thi thử thứ nhất, lại là mấy ngày tối tăm mù mịt. Thật vất vả mới hoàn thành kỳ thi, giờ cũng là lúc chào đón kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh mà người người nhà nhà trông đợi.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Thẩm Ý đi ngủ lấy lại sức, lúc tỉnh lại đã gần giờ. Hôm nay mẹ cô phải làm thêm giờ, trong nồi có bữa sáng bữa trưa mà bà đã nấu sẵn, vốn định đun nóng lên ăn, Dương Việt Âm lại gọi điện tới rủ cô đi dạo phố.
“Những gì mà tụi mình đã chịu đựng, giờ ra ngoài quăng nó đi thôi! Hết kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, lần nghỉ sau phải chờ đến Tết Nguyên Đán, chính là sang năm! Mày thật sự không tới sao? Tao và Quan Việt Việt không thể không có mày, baby à!”
Thẩm Ý hết cách, đành phải thay quần áo, ngồi xe buýt đi đến chỗ hẹn. Sau khi xuống xe phát hiện xung quanh người đến người đi, khá là đông đúc. Đây là một khu thương mại ở trung tâm thành phố, tuy rằng ngày thường cũng có nhiều người, nhưng như hôm nay vẫn là hơi lạ. Chẳng lẽ là bởi kỳ nghỉ Quốc khánh?
“Cẩn thận! Bên này bên này, mau tới đây!”
Dương Việt Âm đứng trước cửa hàng trà sữa gọi cô, Thẩm Ý chạy chậm qua: “Thế này là như nào, sao hôm nay lắm người thế?”
“Không biết nữa, hai bọn tao cũng vừa mới đến.”
Ba người đều không hiểu, cuối cùng Quan Việt Việt chuyên đi hóng hớt nói một câu: “Đi xem chẳng phải sẽ rõ, nói không chừng là có cửa hàng nào đó bốc thăm trúng thưởng đấy!”
Bọn họ vì thế mà đi theo dòng người, càng đi Thẩm Ý càng thấy không đúng, phần lớn đều là các cô gái trẻ tuổi, tốp năm tốp ba, mặt mũi đầy vui vẻ, còn có người đeo máy ảnh trước ngực. Cô cảm thấy hình ảnh này có phần quen quen, thử ngẫm lại một lúc mới nhớ ra, đúng rồi, mỗi lần Tiêu Nhượng về trường học, trước cổng trường đều là có những người giống như vậy!
Vừa nghĩ đến điều này, cô đã thấy Dương Việt Âm ở bên cạnh không nhịn được, chặn một bạn nữ đi ngang qua hỏi: “ Xin lỗi, cho hỏi những người này tới đây làm gì vậy? Hôm nay ở đây có hoạt động gì sao?”
“Bạn không biết sao? Bên này mới mở một cửa hàng của hãng Dior, mời rất nhiều người nổi tiếng tới, bọn tôi đều tới đu idol!”
Ra là có chuyện này! Dương Việt Âm âm thầm mắng mình một tiếng sa vào việc học đến choáng váng, chẳng biết gì về chuyện này, Quan Việt Việt bên cạnh tò mò hỏi: “Có những ai thế? Cậu theo đuổi ai?”
Bạn nữ kia còn chưa trả lời, Thẩm Ý đã nhìn thấy tay cô ấy cầm banner, nền màu xanh nhạt, xung quanh trải đầy ngôi sao nhỏ, ở chính giữa dùng bút màu trắng viết hai chữ cái to bắt mắt, đó là……..
Xung quanh chợt bộc phát tiếng hét khiến cô quay đầu lại, mới phát hiện mình chẳng biết từ lúc nào đã chạy tới chỗ một sân khấu nhỏ. Cuối sân khấu là một toà nhà cao tầng, được bao bọc trong bức tường bằng kính trong suốt như pha lê, cô biết đây là khu tập trung các thương hiệu cao cấp, bình thường mỗi lần đi dạo phố cô đều tránh tới những nơi này. Dùng lời của Dương Việt Âm để nói thì đây chính là “Không khí ở con đường này còn đắt hơn những nơi khác!”
Vào khoảnh khắc này, ở đây quả thực xuất hiện một cửa hàng mới, kẹp ở giữa Chanel và Prada, cửa tiệm cao lớn mà khí phái, trên bức tường logo khổng lồ ở cửa, hiện rõ bốn chữ cái: DIOR.
Điều không phù hợp với sự sang trọng và cao cấp của cửa hàng là các ô cửa được rào bằng mấy hàng rào chắn bằng sắt nặng nề. Các cô gái đều xếp hàng ở bên ngoài rào chắn, theo tiếng hò hét, cô nhìn thấy rất nhiều người đều giơ banner trong tay lên, nhiệt tình vung vẩy, nhìn qua như những con sóng bên bờ đại dương.
Cùng là kết hợp hai màu trắng xanh, ở chính giữa là hai chữ cái to, vừa bắt mắt lại quen thuộc.
TIÊU NHƯỢNG.
HẾT CHƯƠNG