Mười Tám Vị Ngọt

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lên cấp ba, năm lớp và thêm hai tiết tự học buổi tối, lớp tăng thêm một tiết, h mới tan học, cho nên tối hôm đó khi Thẩm Ý về đến nhà đã sắp tới h.

Cô mở cửa nhà một cách khó nhọc, lại phát hiện đèn ở phòng bếp sáng lên, không khỏi kêu: “Mẹ?”

Sở Tuệ ló nửa người từ phòng bếp ra nhìn, thấy con gái thì cười nói: “Đã về rồi à, mẹ làm bữa khuya, ăn rồi hẵng ngủ nhé.”

Là bánh trôi gạo nếp hoa quế, một đám nho nhỏ, trong veo ngon miệng, đặc biệt hấp dẫn trong đêm khuya. Thẩm Ý vốn đã đói bụng, ngửi được hương vị này thì bụng nhất thời reo vang, cô ăn trước vài miếng mới hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ở nhà, không phải tối nay tăng ca sao?”

Bánh trôi gạo nếp hoa quế

Sở Tuệ là y tá ở khoa phụ sản, bình thường bận rộn công việc, thường xuyên phải tăng ca trực đêm.

“Mẹ đổi với người khác. Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học, sợ con trở về đói bụng nên làm chút đồ ăn cho con.”

“Cái gì mà ngày đầu tiên đi học chứ, cũng có phải là ngày đầu tiên con vào cấp ba đâu. Cũng vào năm cuối cấp rồi, mẹ còn sợ con không thích ứng kịp à?” Thẩm Ý nói, “Đổi ca với người ta lại thành thiếu ân tình của họ, lần sau mẹ đừng làm thế nữa.”

Đối với lời khuyên của con gái, Sở Tuệ gật đầu, khiêm tốn thụ giáo: “Được, lần sau không thế nữa.”

Nhưng Thẩm Ý biết, nói nhiều hơn nữa bà cũng chưa chắc đã nghe. Cô thở dài, trong phòng khách bật TV, chiếu xong quảng cáo, chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

“Ơ, Tiểu Ý, đây không phải là bạn học của con sao?” Sở Tuệ nhìn TV, kinh hỉ hỏi.

Trên TV đang phát chương trình thực tế hot nhất gần đây – “Bay lên nào thiếu niên”, Tiêu Nhượng cùng bốn nam ngôi sao trẻ tuổi khác đảm nhiệm vị trí khách mời cố định, nội dung chương trình là năm con người này ở các địa điểm khác nhau trên cả nước tham gia mạo hiểm, hoàn thành thử thách mà tổ sản xuất chương trình đề ra. Thực ra không thể gọi là một show thú vị được, đa phần các trò chơi đều không có gì hay ho, chỉ là vì khách mời cố định đều là những tiểu thịt tươi đang hot trên mạng, đặc biệt là Tiêu Nhượng, mỗi kỳ được chiếu lên là hình ảnh đẹp trên đó của cậu đều được chia sẻ một cách điên cuồng.

Đây là chương trình phát lại, nội dung là trạm dừng đầu tiên ở Bắc Kinh, Tiêu Nhượng đứng trong đội ngũ hô to vọng về phía Trường Thành phía xa. Trời xanh mây trắng, núi cao gió thổi, cậu mặc áo sơ mi trắng cùng quần bò đen, trên trán còn buộc một chiếc vòng màu đỏ, vài sợi tóc rủ xuống, từ xa nhìn lại, quả nhiên là mĩ thiếu niên bước ra từ tranh vẽ.

Thẩm Ý lại cảm thấy lòng mình trầm xuống một cái, cô gần như là luống cuống lấy điều khiển đổi sang kênh khác.

“Làm sao vậy con? Sao không xem?”

“Con… con xem qua tập này rồi.”

“Mẹ chưa xem mà. Bật lại đi, mẹ còn muốn xem Tiêu Nhượng.”

Sở Tuệ rất thích Tiêu Nhượng. Hai năm trước, Thẩm Ý vừa thi đậu Thất Trung, khi bà biết hai người họ cùng học một lớp liền nói: “Tiêu Nhượng, chính là cậu bé từng đóng người con trai trong ‘Nhật ký của mẹ’ sao? Cậu bé cũng lên cấp ba rồi, trưởng thành rồi, con không biết ngày xưa thằng bé đáng yêu như thế nào đâu… Này Tiểu Ý con cố gắng nha, biết đâu lại được làm bạn cùng bàn với cậu bé!”

Giọng điệu lúc ấy của mẹ cũng giống như bây giờ, nếu bà biết tối nay mình vừa mới cự tuyệt cơ hội được ngồi cùng bàn với cậu ta, thì sẽ phản ứng thế nào…

Cảnh tượng trong văn phòng tầm chiều muộn lại hiện ra trước mắt, cô không tài nào tưởng tượng được, bản thân hiếm khi nói xấu sau lưng người khác một lần lại vừa vặn bị bắt gặp!

Không không, Thẩm Ý thầm sửa lại trong lòng, cô chỉ là nói không muốn ngồi cùng bàn với Tiêu Nhượng chứ đâu có nói xấu gì cậu ta.

Tuy rằng, cả hai đều không khác gì nhau…

Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của mình khi nói “Không muốn trợ giúp việc học tập của bạn ấy”, Thẩm Ý cũng không dám suy đoán ý nghĩ của Tiêu Nhượng, cậu ta sẽ cảm thấy mình là người như thế nào? Một cô lớp trưởng chỉ biết lo cho bản thân, thờ ơ với bạn học, ích kỷ, không có chút gì gọi là “tình thương mến thương” với bạn bè?

Nếu lúc ấy giải thích thì tốt rồi, đằng này trên thực tế cô lại vô cùng lúng túng mà chạy đi, một câu cũng chưa dám nói, lúc chạy qua Tiêu Nhượng cô còn cúi đầu, sau đó cả tiết tự học cũng không dám liếc về phía cậu ta một cái.

… Đúng là vô dụng!

Thẩm Ý ở trên giường xoay người một cái, nương theo ánh trăng nhìn tới chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường đã gần rạng sáng, vậy mà cô còn chưa ngủ. Che cái trán thở dài một tiếng, cô bỗng xoay người ngồi dậy. Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy. Trốn tránh không phải là cách, mình phải đi tìm Tiêu Nhượng giải thích rõ ràng. Buổi sáng cậu ta nhận nhầm người còn có thể thoải mái nhận lỗi, mình nhất định cũng có thể làm được!

Làm giống như cậu ta, làm như một người lớn vậy!

Thẩm Ý hạ quyết tâm, ngày hôm sau cô đến trường từ sớm, sau đó… cả ngày cũng chả tìm được cơ hội.

Sau ngày khai giảng, toàn bộ khối lớp sẽ tiến hành một lần khảo sát học lực. Ngày đầu tiên kiểm tra Văn – Toán, ngày thứ hai kiểm tra ngoại ngữ. Tin báo tới một cách đột ngột, mọi người bị đánh đến trở tay không kịp, vừa vào lớp đã điên cuồng học thuộc.

Dương Việt Âm vừa học vừa suy sụp, “Mày nói xem nhà trường có ý gì, báo trước cho bọn mình biết thì chết à? Đằng này lại cứ thích chơi đột kích!”

Quan Việt Việt: “Giờ tao không rảnh bận tâm tới trường mình, tao chỉ muốn cảm tạ trời đất cảm tạ vận mệnh của tao, bởi vì cuộc thi lần này có Tiêu Nhượng rồi!!!”

Niềm vui sướng của Quan Việt Việt quả thực giống như sóng biển trào dâng. Trong tổ đội ba người họ, thành tích của Thẩm Ý hằng năm luôn đứng nhất lớp, Dương Việt Âm thì ở lưng chừng không cao không thấp, chỉ có Việt Việt cô là thảm nhất, luôn đứng nhất từ dưới đếm lên. Cũng vì thế mà mỗi lần có kỳ thi cô lại mong ngóng Tiêu Nhượng có thể tới, bởi vì một người mà cả học kỳ cũng không lên lớp được mấy bữa, chỉ cần Tiêu Nhượng tham gia cuộc thi là cậu ta sẽ trở thành người đội sổ, nếu cậu ta không tới thì kẻ đó sẽ biến thành Quan Việt Việt.

Quan Việt Việt cảm thán: “Thật sự thì tao cảm thấy cảm lớp / này, không ai có thể so sánh được tình cảm mà tao dành cho vương tử! Ngay cả Trần Dao Dao cũng không thể!”

Thẩm Ý, Dương Việt Âm: …. Cái này thì đúng là bọn tao không thể so được.

Thẩm Ý coi trọng nhất là học tập, vừa thấy có cuộc thi là lập tức quăng chuyện khác sang một bên, thời gian nghỉ ngơi buổi sáng và giữa trưa đều dùng để ôn tập. Mãi cho đến khi thi xong môn Toán của buổi chiều, giờ tự học các học sinh đều xem Tiếng Anh và Tiếng Nhật của ngày hôm sau, cô rốt cuộc mới phân tâm nhớ đến Tiêu Nhượng.

Nguyên nhân gây ra là Quan Việt Việt tới hỏi cô một bài tiếng Anh điền từ vào chỗ trống, sau khi xong việc cô bạn bỗng nhiên lại nói: “Ê, sao lần này lớp mình còn chưa đổi chỗ ngồi nhỉ, trước đây đều là khai giảng xong một cái là đổi mà.”

Thẩm Ý đang uống nước, nghe vậy thì bị sặc, Quan Việt Việt vội vỗ lưng cô, “Mày làm sao thế? Cẩn thận một chút.”

Thẩm Ý không tự giác liếc về phía sau phòng học. Tối hôm qua, sau khi cô chạy mất tăm, cô giáo Kiều có tới đây kiểm tra tình hình trong lớp ở tiết tự học thứ ba, nhưng không hề nhắc đến chuyện đổi chỗ ngồi. Thẩm Ý hiểu cô ấy, sau khi bị mình từ chối thì cô ấy không biết nên giải quyết thế nào nên mới tạm gác chuyện này lại.

Bên ngoài là màn đêm nặng trĩu, trên đỉnh đầu là chiếc đèn huỳnh quang chiếu sáng phòng học như ban ngày, Tiêu Nhượng ngồi ở hàng cuối cùng, đang vừa đeo tai nghe vừa thấp giọng đọc nhẩm. Cậu ta đang học từ vựng hay là luyện nghe?

Thẩm Ý biết, đối với chuyện Tiêu Nhượng vì lịch trình bận rộn mà rất ít đến lớp, bên ngoài không phải không có người chê trách, cho rằng cậu ta bỏ bê bài vở. Cũng không chỉ mình Tiêu Nhượng, những ngôi sao ở độ tuổi này đều chưa từng hết bị nghi ngờ vì chuyện này. Nhưng với những gì cô đã thấy thì mặc dù thời gian Tiêu Nhượng đến lớp rất ít, nhưng chỉ cần cậu ta đến là đều học hành rất nghiêm túc.

Thời gian sau đó của tiết tự học, Thẩm Ý đều có chút tâm thần không yên, đến lúc tan học mới phát hiện bài ôn tập tự nhiên chỉ lật được vài tờ, trong lòng nhất thời cảm thấy ảo não vì sự lãng phí thời gian của mình.

Cô quyết tâm không thể trì hoãn thêm được nữa, tối nay sẽ giải quyết hết mọi chuyện, cho nên khi Dương Việt Âm và Quan Việt Việt gọi cô cùng về thì Thẩm Ý đã nói dối là có việc, bảo hai người họ đi trước. Các bạn học khác liên tiếp ra về, người trong phòng càng lúc càng ít, cô vẫn còn giả vờ thu dọn đồ đạc, đúng lúc chính là Tiêu Nhượng cũng chưa đi. Thẩm Ý hít thật sâu, đứng lên xoay người đi về phía cuối lớp, đồng thời không ngừng lẩm bẩm trong đầu những lời mà bản thân đã chuẩn bị cả buổi tối.

Tuy nhiên, không đợi cô đến gần, Tiêu Nhượng đã đứng lên, vác ba lô lên vai. Cậu thấy cô thì nhướng mày cười rồi nói: “Lớp trưởng, tớ đi trước đây. Bạn cũng mau chóng về đi nha.”

Sau đó Tiêu Nhượng cũng không ngoảnh đầu lại mà ra về.

Trong phòng học vắng tanh, Thẩm Ý nhìn bóng dáng cậu bạn rời đi, tâm trí vẫn ì ạch không quay lại.

Bị ghét rồi.

Thẩm Ý buồn bã bước khỏi trường. Lớp vốn về muộn nhất, cô cứ kéo dài mãi nên trước cổng trường đã gần như chẳng còn ai, ngay cả quán ăn vặt bên đường cũng bắt đầu dọn hàng. Cô vô thức nhìn về phía trước, trong đầu còn đang suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô cảm thấy nhất định là mình đã bị Tiêu Nhượng ghét bỏ rồi, chẳng qua là cậu ta không muốn nói toẹt vào mặt, cho nên vừa nhìn thấy mình đã lập tức bỏ đi.

Thẩm Ý có chút khổ sở, cũng có chút tủi thân. Cô rất muốn túm Tiêu Nhượng lại để nói rõ ràng với cậu ta, rằng cô không phải loại người như cậu ta nghĩ, các bạn nhờ cô giảng đề, mượn vở ghi của cô, cô đều chưa bao giờ từ chối. Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ tới, Tiêu Nhượng cũng chẳng thèm quan tâm đến cô, cơ hội giao tiếp giữa hai người lại ít như vậy, chỉ sợ cậu ta sẽ phải mang theo ấn tượng này mà tốt nghiệp.

Có lẽ, đợi đến nhiều năm về sau, khi Tiêu Nhượng giành được Ảnh đế, mở công ty, trở thành siêu sao thiên vương, đi lên đỉnh cao của đời người thì cậu ta vẫn còn nhớ chính mình từng có một lớp trưởng thực, thực, thực dụng!

“Này cô bé.”

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng người đang đoan đoan chính chính cản trở cô, Thẩm Ý mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy đối phương là một người đàn ông trung niên tầm ba, bốn mươi tuổi. Ánh đèn đường tà tà chiếu tới, trên phố im lặng vắng bóng người, Thẩm Ý còn chưa kịp hỏi người này có chuyện gì, chỉ thấy gã đàn ông kia cởi bỏ áo gió, lộ ra thân thể lõa lồ bên trong.

Thẩm Ý: “………”

Trong đầu cô dường như có vô số viên đạn nổ tung, Thẩm Ý không thể tin nổi thứ mà bản thân vừa nhìn đến. Cô muốn bỏ chạy nhưng toàn thân giống như bị đóng băng, chấn động quá lớn đã làm cô mất đi phản ứng, chỉ có thể chôn chân đứng tại chỗ.

Khi cô đã khủng hoảng tới đỉnh điểm thì gã kia lại tiến về phía này từng bước, dường như muốn đến gần chỗ cô.

Thẩm Ý nhất thời hồn vía lên mây! Ông, ông, ông ta… Ông ta muốn làm gì? Đừng tới đây, đừng tới gần tôi… Cứu với!

Một bàn tay từ phía sau bỗng nhiên vươn tới rồi che lại đôi mắt của Thẩm Ý. Cùng lúc đó cô cũng nghe được tiếng mắng chửi đầy phẫn nộ của một nam sinh: “Cởi cái má nhà ông, có bệnh thì về nhà mà trị! Ông có tin tôi thiến tiểu họa mi của ông không!”

Sau khi tung ra những lời ngoan độc, cậu lại cúi đầu, dùng âm thanh ôn như làn gió mát nói với cô: “Đừng sợ, có tớ ở đây. Tớ sẽ bảo vệ bạn.”

Thẩm Ý: “…”

HẾT CHƯƠNG

Truyện Chữ Hay