Trong lòng lay động, sóng sánh giống như sóng nước.
Ta lật bảng từ vựng CET- ra, giũ một cái, các giấy gói kẹo muôn màu muôn sắc bay ra phấp phới giống như bươm bướm, lấp lánh dưới ánh nắng buổi chiều.
Đều là kẹo bạc hà vị mù tạc, mà Tần Hoan cho ta, tổng cộng là ba mươi hai miếng, mỗi lần bóc vỏ ra là làm phẳng rồi kẹp vào trong sách ngay, ta đây đã ngủ gật bao nhiêu lần rồi, nội tâm hơi tự trách một tý.
Ta muốn gấp một con hạc giấy, nhưng đã từ bỏ ngay lập tức, khó quá, thế là gấp một con thuyền nhỏ.
Tần Hoan trông thấy vậy, bèn lập tức tịch thu cả con thuyền và ba mươi mốt miếng giấy gói kẹo của ta.
"Đọc sách!"
"Được rồi."
Một lát sau, nàng gấp một con muỗi cho ta, chính là con hạc giấy được gấp từ một phần tư miếng giấy.
Đây là huyễn kỹ (thi triển tài nghệ của bản thân) một cách trần trụi (không che đậy giấu giếm).
Trong nháy mắt ta nhớ tới người Hỏa Tinh bạn trai cũ của nàng.
Chia tay rồi nha, chia tay rồi.
Có phải ta....!có thể quan tâm nàng nhiều hơn không?
Có thể nàng cũng nhớ tới, nên không gấp nữa, mà cất giấy gói kẹo của ta vào trong sách rồi kẹp lại.
"Ngươi có đồng ý với lời mời của ta không?"
"Lời mời gì?"
"Ngày mai cuối tuần chúng ta đi chèo thuyền đi."
"Sao ngươi hễ muốn làm là làm, ngươi đã học thuộc lòng từ vựng xong chưa?"
"Học thuộc lòng xong rồi, học thuộc lòng nữa là sẽ ngu ngay, đi đi, bên hồ còn có món giò heo Hải Vương Tinh trứ danh ăn khá ngon."
"Được."
Tan học buổi chiều, chúng ta đi tìm phòng tự học, kết quả toàn bị chiếm hết chỗ, không còn một chỗ trống nào cả, có phòng học rất quá đáng, toàn là sách, nhưng không có một người nào cả.
"Làm thế này cũng thật quá đáng."
"Chúng ta đi qua tòa nhà khác nhìn xem."
Ta chẳng nói câu nào, tới gom toàn bộ sách của phòng học đó lại rồi đặt lên bục giảng.
Sau đó tức giận mà ngồi xuống chỗ cao nhất trong giảng đường, Tần Hoan nhìn một chút, rồi ngồi xuống bên cạnh ta.
"Đọc sách đi" ta mở cuốn mô phỏng (đề thi) ra, nếu như chỉ là đi ăn cơm hay đi vệ sinh, hoặc chiếm chỗ ngồi thì cũng không sao, nhưng đây lại chiếm cả dải thật là vô lý, tự tư tự lợi.
Các bạn học nhộn nhịp bước vào cửa rồi đều quay qua quay lại tìm chỗ ngồi y hệt nhau giống như phát hiện ra mỏ vàng, có người ngồi xuống đọc sách, có người quăng một quyển sách xuống để chiếm chỗ ngồi rồi lại rời đi.
"Bạn học" ta bất ngờ hét một tiếng.
"Ngươi không nhìn thấy dòng chữ nghiêm cấm chiếm chỗ ngồi dán trước cửa à? ta đã gom toàn bộ sách dùng để chiếm chỗ ngồi của cả phòng học này lại rồi đặt lên bục giảng, nếu ngươi đặt xuống, ta sẽ lập tức gom ngay."
Toàn bộ người có mặt trong phòng học đều quay đầu lại, nhìn ta giống như nhìn quái vật, có không ít người thu dọn đồ đạc một tý rồi rời đi ngay.
Ta nhìn Tần Hoan, thấy nàng không nhúc nhích, nhưng bắt đầu nói chuyện.
"Chắc họ lo lắng một lát nữa người khác nói rằng sách là do họ gom."
"Ta ngồi ở đây ai làm nấy chịu."
"Người khác thì muốn thêm một việc chi bằng bớt một việc.
Đã có chỗ ngồi, thế thì cố gắng đọc sách đi, đừng quan tâm đến họ."
"Uhm" ta đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn còn rất tức giận.
Thoáng một cái cả buổi chiều đã trôi qua, không hề có một người nào đến lấy sách trên bục giảng, mắt thấy giờ, nhà ăn sắp đóng cửa rồi, ta và Tần Hoan khởi hành tới nhà ăn.
Mới vừa ngồi xuống chẳng bao lâu, thì Đỗ Trọng lớp trưởng của lớp Tần Hoan đã tới rồi.
"Các ngươi gom sách của phòng học A ở tòa nhà dạy học đúng không?"
"Uhm, ta gom."
"Đó là lớp Lâm sàng trước, sau khi tan học buổi sáng thì đi chiếm phòng học, buổi chiều thì đi thực tập, hiện tại ăn cơm tối xong rồi đi xem, thấy bị mất hết chỗ."
"Họ nói muốn tìm ngươi nói chuyện, chờ ngươi trước cửa nhà ăn đấy, nói lớp họ mất hết quyển sách dùng để chiếm chỗ ngồi, và bắt ngươi đền."
"Đều ở trên bục giảng đó."
"Ta biết ngươi không có lấy, vì những quyển sách này cũng sẽ được phát vào năm sau, hơn nữa quyển chắc cũng phải hơn cân, làm sao đem đi được."
"Vậy ta đến nói chuyện với họ."
"Ta thấy ngươi đừng nên đi, họ chỉ là đang nóng giận nhất thời, nhà ăn có cửa sau, ngươi rời khỏi đây từ phía sau đi."
"Ta đâu có sai, đây là muốn đánh nhau?"
"Bất luận là đánh nhau hay là cãi lộn cũng đều không tốt, đã đang nóng giận thì không có cách nào giải quyết được vấn đề."
Ta nhe răng, đứng bật dậy, nhưng bị Tần Hoan kéo lại.
"Họ đang cao hứng, không nên xung đột trực diện" Tần Hoan kéo ta lại, ta vẫn còn đang giãy giụa.
"Đỗ lớp trưởng, làm phiền ngươi nói với họ một tiếng nha, là sẽ giải thích rõ ràng, nhưng hôm nay không thích hợp.
Có thời gian chúng ta sẽ hẹn."
"Các ngươi mau rời khởi đây đi, ta đến cửa trước kéo dài thời gian với họ một chút." Đỗ Trọng trả lời một tiếng rồi ra ngoài.
"Đừng nhúc nhích, đi theo ta."
"Tại sao, ta đâu có sai đâu, ta cũng không sợ họ."
Tần Hoan lắc đầu, kéo ta rời đi, ta bất giác đi theo nàng, dọc đường đi ta nhìn chằm chằm vào góc tường hoặc nhìn đông nhìn tây.
"Ngươi đang tìm cục gạch?"
Ta không trả lời, mà nhìn Tần Hoan một cái.
Mẹ ta nói lúc ta tức giận thì ánh mắt cực kỳ đáng sợ, dữ tợn, hung ác, khác hẳn với ta lúc bình thường như thể là hai người vậy.
Lúc ta mới đi làm, có gia thuộc có ý kiến dài dòng lôi thôi về cách điều trị, bác sĩ phụ trách giường bệnh giải thích với họ cả buổi, nhưng khí thế của gia thuộc ngày càng nhiều, rồi nhanh chóng đứng dậy hất đổ bàn.
Ta nhe răng đứng dậy, ngồi xuống mặt đối mặt với cả bàn gia thuộc, rồi bắt đầu nói chuyện.
Nói chuyện hơn mười phút, thì gia thuộc tỏ ra đã hiểu, và trở về buồng bệnh, một chủ nhiệm già trong khoa nghe thấy động tĩnh bèn đứng ở ngoài cửa nghe một hồi, và nói với đồng nghiệp khác, "bác sĩ nhỏ này không tệ, áp chế được."
Nhưng sau này ta mới biết, cách nói chuyện của cấp chủ nhiệm (trưởng khoa) phải là như thế này, gia thuộc của bệnh nhân nổi cơn thịnh nộ ngút trời mà bước vào, nhưng khi nói chuyện xong, thì quàng vai bá cổ với chủ nhiệm mà bước ra, bất chiến nhi khuất nhân chi binh ("chẳng đánh mà địch chịu đầu hàng", đây là một câu nói trong Binh Pháp Tôn Tử), ta phải thu ánh mắt của ta lại một chút (tránh cho gia thuộc và chủ nhiệm nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của tác giả).
Tam giáo cửu lưu (), lưu manh vương bát (là một lời thô tục rất phổ biến, có nghĩa là đồ du côn, đồ khốn nạn, đồ tạp chủng,...), đều là bệnh nhân của chúng ta, sau khi trừng mắt hung hãn, thì còn phải học cách cười hắc hắc.
Những ai đã từng lăn lộn trong khoa cấp cứu đều sẽ hiểu được, nếu không đã bị đánh cho không tìm thấy răng, tối tới không tìm thấy hướng bắc (không nhìn thấy đường) từ lâu rồi.
Nhưng hồi ấy ta không hề hiểu được đạo lý này, nên ta rất bất bình về việc bị Tần Hoan kéo lại.
Tần Hoan nói ta giống chó nhà nàng, hở tí là nhe răng, gầm gừ.
Ta nói thế ngươi gãi cổ ta đi, hễ gãi là ngoan, ngươi gãi mới được, người khác gãi là cắn ngay tức khắc.
Về tới ký túc xá, ta vẫn còn đang tức giận giống như con cóc, Tần Hoan hỏi ta, "vì sao lại có chuyện chiếm chỗ ngồi."
Muốn học mà không có chỗ ngồi thì mới đi chiếm chỗ ngồi, thiếu chỗ ngồi là do cơ sở hạ tầng của trường học không theo kịp với việc mở rộng tuyển sinh đại học, nếu như không mở rộng tuyển sinh đại học, thế thì có % người không đậu đại học, chẳng hạn như Tuyết Mai, vậy thì nàng sẽ lấy chồng, trong nhà dùng sính lễ của nàng để cưới vợ cho em trai nàng,
Tuyết Mai có một chị hàng xóm, điềm đạm nho nhã, vào mùa xuân, hái một bó hoa dại cắm vào trong lọ hoa ở cửa sổ, phía dưới còn lót một chiếc khăn trải bàn màu trắng viền ren móc (crochet) của nàng.
Sau đó chị không thi đậu đại học, sau đó chị đến vùng duyên hải làm công, sau đó nữa xảy ra nghiêm đả (là tên gọi tắt của một loạt các vụ "trừng trị nghiêm khắc hoạt động phạm tội hình sự" ở Trung Quốc Đại Lục, do Đặng Tiểu Bình khởi xướng), chị bị bắt vì tội mại dâm, nghe nói phát hiện ra bệnh, sau đó nữa nữa, chị mất tin tức.
Không thể nói cảnh ngộ của chị có liên quan trực tiếp tới chuyện không đậu đại học, nhưng nàng có ít sự lựa chọn hơn rất nhiều.
Ta có thể oán hận ai nào, thật ra không thể oán ai cả.
Vì mọi người đã và đang tận lực, từ quốc gia, tới nhà trường, cho đến học sinh.
Nhưng nói thì nói như vậy, chứ việc chiếm chỗ ngồi vẫn không đúng, không phải nói do thiếu cơ sở vật chất, thì có thể chiếm hữu cho riêng mình, mà là cần phải quý trọng hơn nữa, có chỗ thì ngồi xuống cố gắng mà đọc sách, lúc không đọc thì phải nhường cho người khác.
Tần Hoan nhìn thử thời khoá biểu, rồi gọi điện thoại cho Đỗ Trọng.
" giờ tối ngày mai, gặp nhau trước cửa thư viện, mọi người nói chuyện cho rõ ràng."
Lớp đó đồng ý.
"Thực ra chuyện ta khinh thường nhất không phải là chuyện muốn gây phiền phức, mà là sợ phiền phức mà ngồi xuống rồi rút lui." Tần Hoan nói chậm rãi.
"Gây phiền phức, chỉ vì tính bốc đồng nhất thời của cả lớp, nó thuộc về hồ đồ.
Nhưng những người thờ ơ, ích kỷ và nhát gan đó, đọc sách một cách ma mộc bất nhân (có phản ứng chậm chạp hoặc lãnh đạm với những sự việc ở bên ngoài), dù môn chuyên ngành có giỏi đi nữa thì có ích gì, sau này làm sao làm bác sĩ đây."
Ngày đầu tiên mà tất cả sinh viên ngành y bắt đầu vào học, thì đều phải giơ tay phải lên, tuyên thệ trước mặt Hippocrates, "sức khỏe giao phó, tính mạng phó thác" (có nghĩa là "sức khỏe của người đã giao phó, tính mạng của người đã phó thác cho nhân viên y tế"), bao gồm những sinh viên học Pháp y như chúng ta, mặc dù không ít đối tượng thuộc nghiệp vụ của chúng ta đã không còn sinh mạng để có thể phó thác.
Khi tuyên thệ có rất nhiều bạn học nước mắt lưng tròng, nhưng không phải người tuyên thệ nào cũng phù hợp làm công việc này.
Cửa mở, Tô Mộc tới.
"Nghe nói ngươi tranh cãi với lớp Lâm sàng trước?"
"Uhm" ta gật gật đầu, trong mắt đã không còn hung ác nhiều như vậy.
"Trời ơi, sao mà ngươi ngu như vậy hả.
Ta đến khai thông với lớp trưởng của họ một tí, nói lời xin lỗi thôi, thì chuyện này sẽ qua."
"Không được, để tự ta giải quyết đi, không nên kéo lớp chúng ta vào." Ta hơi khó chịu.
"Ta không để bụng việc bị kéo vào, nhưng xin lỗi thì không thể được, mặc dù nói phương thức và phương pháp khá thô bạo, nhưng, ta thích, rất hả hận." Phương Phương từ trên giường nhô đầu ra nói.
"Mọi người đều biết chiếm chỗ là không đúng, nhưng đây đã thành một tập tục, có những lúc, chỉ có thể thuận thế mà làm, rất nhiều tình huống không thể phân biệt được đúng sai, để đánh giá việc làm đó như thế nào, thì công tự lương tục () là một tiêu chuẩn không thể xem thường."
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy cái từ công tự lương tục này.
"Đây không phải thuận thế mà làm, mà là thông đồng làm bậy."
"Đặc lập độc hành (miêu tả chí hướng và đức hạnh cao quý, có lập trường kiên định của một người, cũng phiếm chỉ một người đặc biệt, khác với số đông) tương đối dễ bị hiểu lầm, tạo thành những tổn thương không đáng có, mặc dù ý nghĩ ban đầu của ngươi là tốt."
Ta nghe người ta nói, khi bước ra xã hội, thì góc cạnh (thể hiện tài năng) sẽ bị mài phẳng, càng mài nhanh, càng dễ đục (bị vẫn đục, không trong sạch), có một số luật rừng nhất định phải tuân thủ, nhưng, cuộc sống như thế thì có ý nghĩa gì nữa chứ, ta có thể chọn cách easy, là cuộc sống thoải mái, nhưng ý nghĩa của sinh mệnh nằm ở chỗ sống một đời thoải mái thôi sao?
Không, ta phải thực hiện những thứ mà ta muốn, ta phải kiên trì với những thứ mà ta muốn kiên trì, ta có thể nằm gai nếm mật, có thể ủy khúc cầu toàn (tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục), nhưng mục tiêu nhất định phải có ý nghĩa.
Còn loại thói xấu chiếm chỗ ngồi này được xem như là lương tục sao, đôi khi chưa hẳn chủ lưu là có đạo lý, nếu không làm sao có thể có loại thuyết pháp là chân lý luôn nằm chắc trong tay của một số ít người chứ.
"Tô Mộc, ta nhất định phải nói chuyện với người của lớp họ, để tự ta tới nói chuyện." Ánh nhìn hung ác trong mắt ta lộ ra nữa rồi, Phương Phương chui vào trong chăn cái vèo, Tô Mộc không nói gì, mà trở về ký túc xá.
Thích nói chuyện thì nói chuyện, không đạt được thỏa thuận thì kéo bè kéo lũ đánh nhau thôi.
Ta cảm thấy ta là một người Thủy Tinh không điển hình, người Thủy Tinh tuân theo nguyên tắc có thể động khẩu (cãi nhau) chứ tuyệt đối không động thủ (đánh nhau), có thể cãi lộn ba tiếng đồng hồ, mỗi ngày cãi lộn ba tiếng đồng hồ, cứ thế cãi lộn suốt ba tháng, nhưng không động thủ.
Nhưng hồi nhỏ ta đánh lộn rất hung hãn, bởi vì ra tay độc ác, lại còn chạy nhanh.
Nên khi đánh người khác, thì người khác không đánh được ta, thường có bạn nhỏ khóc được gia trưởng dẫn đến tìm gia trưởng, trong nhà tưởng rằng đường ca đánh, rốt cuộc bạn nhỏ đang khóc nói, không phải hắn, là con nhỏ đó.
Sau này đột nhiên trở thành học sinh ba tốt, là tấm gương cho mọi người học tập theo, nên không tiện đánh nhau.
Ban đêm ta đang muốn lên giường, thì Tần Hoan hỏi một cách yếu ớt từ trên giường, "quên bán thú nhân nhanh như vậy sao?"
Trời ơi, má ơi, ta nhanh chóng quay người nhảy lên giường của nàng.
Nằm được một lát, ta bèn hỏi nàng "nếu ngày mai đánh nhau thật thì làm sao bây giờ, ta có thể bị liệt suốt đời không?"
"Ngươi mà bị liệt thì ta hầu hạ ngươi, ngủ đi, đừng quan tâm người khác nghĩ như thế nào, bản thân cảm thấy đúng là được rồi." Tần Hoan sờ sờ đầu cừu của ta.
- ---------------------------------------------------
CHÚ THÍCH
() Tam Giáo Cửu Lưu: có nghĩa là "ba đạo chín phái".
Tam giáo ( đạo) gồm: Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo.
Cửu lưu ( phái) gồm: Đạo gia, Nho gia, Âm Dương gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.
Ngoài ra, Cửu lưu được chia thành cấp bậc là Thượng Cửu lưu, Trung Cửu lưu và Hạ Cửu lưu, để biểu thị giai cấp của xã hội phong kiến.
- Thượng Cửu lưu gồm: nhất lưu là Phật tổ, nhị lưu là thần tiên, tam lưu là hoàng thượng, tứ lưu là quan, ngũ lưu là các lão (cách mà quan hai tỉnh Trung Thư Xá Nhân và Môn Hạ Thị Trung của triều Đường gọi nhau), lục lưu là tể tướng, thất lưu là tiến sĩ, bát lưu là cử nhân, cửu lưu là giải nguyên (người đỗ đầu trong khoa thi Hương).
- Trung Cửu lưu gồm: nhất lưu là tú tài, nhị lưu là thầy thuốc, tam lưu là họa sĩ, tứ lưu là rối bóng, ngũ lưu là đàn hát, lục lưu là bói toán đoán mệnh, thất lưu là tăng, bát lưu là đạo sĩ, cửu lưu là cầm kỳ.
- Hạ Cửu lưu gồm: nhất lưu là con hát, nhị lưu là xuy cổ thủ (người chơi nhạc cụ trong những nghi thức, nghi lễ nào đó), tam lưu là xiếc thú, tứ lưu là thợ cạo đầu, ngũ lưu là mở nhà tắm (công cộng), lục lưu là chà lưng, thất lưu là thợ làm bàn chân (giống thợ làm móng hiện nay như cắt móng chân, xử lý vết chai trên bàn chân, xoa bóp bấm huyệt bàn chân,...) bát lưu là phối giống, cửu lưu là kỹ nữ.
Từ cách giải thích ở trên thì ta có thể hiểu Tác giả đang ám chỉ "đủ hạng người trong xã hội theo ý cười chê".
() Công Tự Lương Tục: Công Tự là trật tựcông cộng, chỉ trật tự chung cần thiết cho sự tồn tại và phát triển xã hội của mộtquốc gia.
Lương Tục là phong tục lương thiện, chỉ đạo đức chung cần thiếtcho sự tồn tại và phát triển xã hội của một quốc gia.Công Tự Lương Tục là hành vi của các chủ thể dân sự cần phải tuânthủ theo trật tự công cộng, phù hợp với phong tục lương thiện, không được tráivới đạo đức chung của trật tự công cộng và xã hội của một quốc gia..