Mười Sáu Năm Sau, Ta Không Còn Là Ta, Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi

chương 46: 46: chương 40

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

ĐĂNG LÚC :: NGÀY --

Tần Hoan thuộc học viện Lâm sàng, nhưng cũng thường đến cổ vũ cho chúng ta, khi nàng vừa xuất hiện, là có một tràng reo hò của đám nam sinh ở sân bên cạnh, nàng sẽ đi qua đứng đấy nhìn một lúc, Lâm sàng có hết thảy mười lớp, chỉ cần nói ra Tần Hoan, là mọi người sẽ nói ngay, "à, chính là mỹ nữ hot nhất từ lớp thứ nhất đến lớp thứ mười đúng không".

Sau này ta mới biết, đâu chỉ có lớp thứ nhất đến lớp thứ mười, mà học viện khác, khóa khác, cơ sở khác đều biết nàng.

Trong một khoảng thời gian mà chúng ta xa nhau, lúc ta đi trong sân trường, luôn có người không quen biết, có nữ sinh, có nam sinh, còn có bà chủ tiệm tạp hóa và đại thúc sửa xe đạp, kéo ta lại hỏi "nữ sinh thường xuyên ở bên cạnh ngươi đâu rồi?" Ta rất muốn trả lời một câu theo cách khó chịu "đo liên quan gì đến ngươi" (một câu chửi tục), nhưng mở miệng nói lại là "à, nàng tốt nghiệp rồi".

Cho đến khi bên cạnh ta thường xuyên xuất hiện một nữ sinh khác, mới dần dần không có người hỏi.

Tần Hoan đến, bất luận Đỗ Trọng ở ngoài sân hay ở trên sân, đều sẽ chạy tới, Đỗ Trọng, chính là lớp trưởng của lớp họ và Tần Hoan, phía sau có tiếng chửi, "tiểu tử nhà ngươi bắt bóng không?! nhìn thấy mỹ nữ thì ngay cả bóng cũng không cần rồi?!", nhưng ngay lập tức sẽ có người nói tiếp "có mỹ nữ thì còn cần bóng chi nữa...", theo sau chính là một tràng cười vang.

Tần Hoan tán gẫu với họ, chờ ta chơi xong, ta lại đánh cầu lông cùng nàng một chút để hoạt huyết, ngăn ngừa bệnh cước, xong xuôi đến tiệm tạp hóa uống ly sữa chua rồi đi tự học một chút.

Kết thúc tự học ta để Tần Hoan trở về trước, còn mình lại đến sân bóng luyện tập cú ném xa, dù sao cũng là hậu vệ, có thể ghi điểm vẫn tốt hơn, dù cho dọa người khác một chút cũng tốt.

Đôi khi Tô Mộc cũng sẽ ở trên sân bóng, hai người chúng ta lượm cho nhau và ném cho nhau, đôi khi nói chuyện phiếm, đôi khi không nói chuyện phiếm, sân bóng vào đêm khuya, chỉ có tiếng côn trùng kêu và tiếng bóng rổ rơi trên mặt đất, đập đôm đốp, giống như là tiếng vang của nhịp tim.

Những ngày yên bình cứ từ từ trôi qua, Tô Mộc hay thảo luận với ta về lớp, khóa và việc làm, chơi bóng rổ; Tần Hoan hay đi tự học và đánh cầu lông với ta, ba người chúng ta hay đi học các môn công cộng cùng nhau (là chương trình học mà bất cứ sinh viên thuộc chuyên ngành nào cũng đều bắt buộc phải học, giống như môn đại cương của Việt Nam).

Rất nhanh đã đến ngày thi đấu, loại đội cặn bã có nhân khẩu thưa thớt như chúng ta đây, chắc chắn bị loại đội hình siêu lộng lẫy như Lâm sàng kia nghiền ép đến thương tích đầy mình, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc chúng ta đánh cho học viện Dược có nhân khẩu không thịnh vượng giống nhau đến nỗi tan tành, thế là tiến vào vòng bán kết của Khoa Y một cách vừa sợ vừa nguy hiểm, đấu với học viện Y tế Công cộng.

Học viện Y tế Công cộng toàn là các mỹ nữ cao gầy, kỹ thuật tinh tế, thân hình mềm mại; đặc điểm của đội Pháp y chỉ có một từ "dũng", đây cũng là tố chất của chuyên ngành chúng ta, không có đôi chút tinh thần không sợ trời không sợ đất thì ai mà dám đăng ký chuyên ngành Pháp y chứ, không có tố chất thể lực vượt trội, thì sau này làm sao xuống cấp cơ sở vác thi thể chứ.

Nữ sinh chơi bóng rổ, cảnh tượng gần giống như chơi bóng bầu dục, ôm lôi kéo giành giật, càng quyết liệt càng dã man, vô số lần phạm lỗi, mắt kính của ta bị đánh bay hai lần, đối phương có một mỹ nữ mang kính áp tròng cũng bị đánh văng, đành phải hô tạm dừng, toàn thể nhân viên nằm bò trên mặt đất để tìm ba phút.

Tô Mộc và ta phối hợp rất lưu loát, triển khai trận đánh giằng co với Y tế Công cộng, ngươi đến ta chạy, điểm số thay nhau tăng lên.

Trong ba phút cuối cùng, chúng ta còn kém ba điểm, đối với các nữ sinh thi đấu mà nói, đã là một khoảng cách rất lớn rồi, dù sao một trận toàn sân (thi đấu bóng rổ v) thông thường cũng đã có cách biệt tới hai mươi điểm.

Y tế Công cộng muốn có hiệu số bàn thắng bại nhiều hơn, nên hơi vội, tiền phong chính (tiền đạo chính) chuyền về hơi chút chần chừ, ta lập tức cắt bóng, Tô Mộc đang chạy về phần sân trước của đối phương (là phần sân nhà của đội mình), nàng không nhìn thấy ta cắt bóng, ta chuyền hay không chuyền?

Vừa cắn răng, vừa dùng sức ném bóng về hướng Tô Mộc, Tô Mộc đột nhiên dừng gấp rồi quay người giống như sau lưng có mọc ra mắt, chìa tay để móc bóng, tiếp theo chính là một cái ba bước lên rổ, nhẹ nhàng đi vào vành, cái hiểu ngầm này đây, còn giun đũa hơn giun đũa trong bụng của ta.

Quanh sân phá lên tiếng reo hò như sấm dậy, đối phương hô tạm dừng, còn kém một điểm, còn có bốn mươi lăm giây, thông thường các nữ sinh chơi bóng đều sử dụng phòng thủ liên phòng, để tiết kiệm chút sức lực, nhưng ta thì không, dựa vào thể lực tốt mà chơi phòng thủ một kèm một, chạy trong bốn hiệp, tiêu hao rất lớn, chỉ có mức hai tay chống lên đầu gối mà thở dốc, mồ hôi như mưa, cẳng chân bị chuột rút, răng bị đau nhức, lỗ tai kêu vo ve không ngừng, tầm mắt đã hơi mờ.

Mọi người vây thành một vòng tròn, Trác Mã chỉ đạo cho chúng ta: "trong một phút cuối cùng, Y tế Cộng cộng chắc chắn sẽ nhìn chết Tô Mộc, chúng ta phải bình tĩnh, bất luận là ai, một lát mà có cơ hội là ném ngay lập tức".

Mọi người khoác vai nhau, hô lớn tiếng "cố lên", sau đó một lần nữa ra sân thi đấu với tinh thần thấy chết không sờn.

Quả nhiên, hai hậu vệ cộng một trung phong của Y tế Công cộng kèm Tô Mộc chặt vô cùng.

Tô Mộc có được bóng, nhưng lại không có cơ hội ra tay, ta chạy mismatch để mở ra khoảng cách, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta một cái, ta hiểu ngầm trong bụng, nàng chuyền về, ta nhảy ném, bóng từ bên ngoài vạch ba điểm đi vào vành gọn gàng (swish – một cú ném bóng đi vào lưới mà bóng không chạm bất cứ thứ gì ngoại trừ lưới).

Chúng ta thắng rồi, ta bị tung lên không trung, mặt trời sáng loáng rất chói mắt.

Có một trò chơi sinh hoạt tập thể, là để cho một thành viên đứng trên băng ghế, ngã úp lưng ra sau, phía sau là đồng đội dùng tay tạo thành một tấm lưới, đỡ lấy hắn, là sự huấn luyện tín nhiệm lẫn nhau giữa các thành viên trong đội, ta dám ngã, là vì chắc chắn có các ngươi sẽ đỡ lấy.

Ta từ không trung rơi xuống, nằm trong lòng các đồng đội, mở mắt ra, là từng gương mặt tươi cười trẻ tuổi và hưng phấn, ta một lần nữa nhắm mắt lại, mệt quá, ta đã hư thoát rồi.

Lúc mở mắt ra một lần nữa bởi vì đau dữ dội, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tô Mộc, nàng đang dùng sức bấm nhân trung của ta, Trác Mã ở bên cạnh tát mặt ta bốp bốp, "Thảo Dã Thảo Dã, tỉnh tỉnh", "mấy chị gái, đủ rồi đủ rồi, móng tay của các ngươi nên cắt đi, ta không sao".

Lời còn chưa dứt, thì đã có một thau nước lạnh đổ lên đầu, nhìn kỹ một chút, trong tay Phương Phương cầm một thùng nước tinh khiết rỗng.

Ta mà không tỉnh lại thì đoán chừng chắc sẽ bị nện ngực ngay tại chỗ, cấp cứu của các ngươi chính là học như thế ư? Muốn làm chết người đây mà, ôi trời, nếu như phải hô hấp nhân tạo, thì sẽ là vị mỹ nữ nào tới làm đây? Đợi một tý, tại sao nghĩ đến chính là mỹ nữ, mà không phải là một soái ca nào chứ.......

Truyện Chữ Hay