Đây là lần đầu tiên Mạnh Tiểu Bắc bị một mình thầy giáo Ngữ văn gọi vào trong văn phòng nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ. Một bên bàn làm việc của Tiêu Dật đặt bình trà màu đỏ ối cổ xưa, chứng tỏ y rất chú trọng tới sự văn vẻ tao nhã. Không ngờ, thầy Tiêu lại còn rót một chén trà mời Tiểu Bắc uống nữa chứ?!
Hôm nay, mọi chuyện hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của Mạnh Tiểu Bắc. Thầy Tiêu không hề phê bình cậu, hoàn toàn chẳng nhắc đến chuyện bức tranh bậy bạ kia, vờ như không phát hiện.
Suốt lúc nói chuyện Mạnh Tiểu Bắc ngồi trên ghế dựa cúi đầu vò tóc, cắn môi, siết vạt áo phông, điệu bộ cực kỳ xấu hổ.
Thầy Tiêu đeo mắt kính hình vuông to, hỏi toàn những chuyện lung tung đâu đâu: “Mạnh Tiểu Bắc, thầy nghe nói em từ Thiểm Tây chuyển đến đây, học bổ sung ở trường mình?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Vâng.”
Tiêu Dật: “Giờ cha mẹ em vẫn đang làm việc tại Kỳ Sơn hả? Sắp tới chắc chưa về đây được nhỉ? Bình thường chắc không thể quan tâm tới việc học tập, ăn uống sinh hoạt hàng ngày của em ha?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Có lẽ vẫn chưa về được ạ, cũng không quan tâm tới em được.”
Tiêu Dật: “Thế giờ em ở Bắc Kinh là ở cùng với ông bà nội hả?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Dạ.”
Ánh mắt Tiêu Dật sâu xa, giống như anh cả nhẹ nhàng quan tâm: “Cha mẹ không thể chăm sóc em, bình thường cuộc sống cô đơn buồn tẻ lắm phải không? Cha mẹ Kỳ Lượng bỏ nhau, cũng giống em thiết hụt yêu thương quan tâm ruột thịt, chẳng trách đôi bên lại thân thiết như vậy, như hình với bóng.”
Mạnh Tiểu Bắc sờ mũi: “…”
Thầy Tiêu nói chuyện rất nhã nhặn, giọng điệu thương xót quan tâm, nhưng cách nói này không hợp tai Mạnh Tiểu Bắc cho lắm, làm cho mũi và lỗ tai cậu đều ngứa ngáy khó chịu, cực kỳ muốn hắt xì vào khuôn mặt tuấn tú của đối phương.
Chính vậy mà Mạnh Tiểu Bắc bưng chén trà sét nung lên uống, không ngờ nước trà cực kỳ đắng. Cậu “phì” một cái phun hết một nửa hớp trà, bị sặc, ho dữ dội. Bình thường cậu đều uống nước trực tiếp từ vòi dẫn mà!
Mạnh Tiểu Bắc cầm áo may ô lau khóe miệng, đến là nhếch nhác.
Tiêu Dật bật cười nói: “Em đừng căng thẳng!”
Mạnh Tiểu Bắc khổ sở: “Không, em đâu có căng thẳng… Trời ơi, trà của thầy thật sự khó uống chết đi được!”
Tiêu Dật cười rõ tươi: “Trà Lục An đấy!”
Tiêu Dật bỗng nhiên nghiêng người qua, ánh mắt ẩn chứa sự bí ẩn và giễu cợt: “Thôi coi như bỏ qua chuyện này. Em đừng sợ hãi, chớ có run. Cả một buổi chiều lo lo sợ sợ, hãi lắm hả?”
Mạnh Tiểu Bắc quệt mồm, trong lòng cảm kích, xấu hổ ngại ngùng, không tài nào nói rõ ràng.
Tiêu Dật vỗ vỗ cánh tay cậu: “Tiểu Bắc, sau này nếu xảy ra chuyện gì trong cuộc sống, hay có tâm sự muốn tìm người chia sẻ, cứ tới tìm thầy. Thầy rất muốn lắng nghe giúp đỡ em…”
Mạnh Tiểu Bắc vô thức lùi về sau một bước, từ sau hàng tóc mái nhìn thầy Tiêu, da gà da vịt nổi hết trên cánh tay. Cậu không có thói quen tiếp xúc thân thể với người khác.
Đương nhiên sau đó thầy Tiêu còn nhắc từ sau trong giờ học không được vẽ bậy nữa! Lần này không khiển trách em, chỉ nhắc nhở qua. Đoạn từ sâu bên trong giá sách y lôi ra vài quyển sách, nào là “Tập thơ mười bốn câu” của Shakespeare, tiểu thuyết “Chết ở Venice” của Thomas Mann, rồi còn có tiểu thuyết “Lời thú tội của người đeo mặt nạ” của Mishima Yukio,… chồng lên nhau đưa cho Mạnh Tiểu Bắc, bảo cậu về nhà đọc xong rồi viết cảm nghĩ đưa trước giờ Ngữ văn tiếp theo, sau đó lại đến văn phòng tâm sự với thầy!
Mạnh Tiểu Bắc ôm chồng sách ra về, mặt ngửa lên trời đau khổ, đúng là khóc không ra nước mắt. Cha mẹ ơi nêu cảm nghĩ!!! Chẳng bằng bắt ông đây đứng phạt rồi viết ba ngàn chữ kiểm điểm còn hơn, sở trường của ông chính là viết kiểm điểm, chớ đọc tác phẩm nổi tiếng rồi viết cảm tưởng ông đây mù tịt!
Một tuần sau đó, nhà trường tổ chức cho học sinh đi bệnh viện gần đó kiểm tra sức khỏe trước khi tốt nghiệp trung học.
Kiểm tra sức khỏe lần này là quy định của cục giáo dục, cả khối phải tham gia. Kiểm tra các mục thông thường, như chiều cao, cân nặng, thị lực, xem xét có thương tật gì không, hơn nữa còn kiểm tra tình trạng dậy thì, ghi chép số liệu để viết vào hồ sơ tốt nghiệp.
Con trai con gái mỗi nhóm rẽ về một hướng khác nhau.
Bọn con trai cười xấu xa, khe khẽ thì thầm với nhau: “Sao lại phải tách nam nữ lớp mình ra nhỉ, không biết bọn con gái kiểm tra cái gì thế ta?!”
Kỳ Lượng trong đội nói: “Này, mày đi cùng mà xem, thế là biết ngay bọn nó kiểm tra cái gì!”
Đám con trai khác nói: “Bộ dạng tao thế này, tao làm sao vờ chen vào được. Kỳ Lượng, mày có khả năng trà trộn vào đám con gái đó nhất đó, mày giúp bọn tao dòm coi!”
Kỳ Lượng: “Muốn chết à, biến mẹ mày đi!”
Đám con trai được dẫn vào một phòng lớn, bên trong có ba bác sĩ nam đang ngồi. Chẳng mấy chốc, cả lũ đã biết phải kiểm tra gì.
Bác sĩ bắt họ cởi đồ!
Quần cũng phải cởi, mỗi người phải lột hết chỉ còn sót lại quần lót.
Một đám con trai thì từ thầm to nhỏ tới tức giận rồi cuối cùng cười vang. Mẹ nó, sao bắt bọn tui cởi quần vậy, muốn làm cái gì, tắm rửa sạch sẽ cho lên bàn mổ hả?
Mặt mấy người bác sĩ lạnh tanh, không cảm xúc uống trà, chẳng thèm nhìn lên, cũng chẳng giải thích gì. Ở đây, không có học sinh nào có vấn đề riêng tư khó nói, chẳng có quyền gì, bảo em cởi thì em cởi, nói nhiều cũng được tích sự gì?
Kỳ Lượng cúi đầu, lặng lẽ nói với bạn bè xung quanh: “Mày coi trong bảng kiểm tra có cột “tình trạng dậy thì”! Bọn con gái lớp mình nhất định cũng kiểm tra cái này.”
Mạnh Tiểu Bắc lạnh lùng giễu cợt: “Kiểm tra thì kiểm tra, ông đây sợ cóc gì? Hay mày sợ hả?”
Kỳ Lượng lườm cậu: “Tao sợ? Tao đếch thèm sợ nhé!”
Hai người sỉ vả, chụm đầu rỉ rả tai nhau. Cả một hàng con trai đều cởi hết quần, chỉ còn mặc mỗi quần lót tam giác nhỏ khêu gợi. Từng người từng người xấu hổ ngại ngùng che tay ở phía dưới, được bác sĩ điểm danh nộp bảng điền, lần lượt kiểm tra từng mục…
Kiểm tra tình hình dậy thì, con gái thì đo số đo vòng ngực, mông, con trai thì kiểm tra đặc tính sinh dục thứ cấp, () cùng với sự phát triển của cơ quan sinh dục. Mạnh Tiểu Bắc hẵng còn đang đứng trong nhóm đang đợi đến lượt lên thớt. Cánh cửa phía sau nhẹ nhàng được đẩy ra, Tiểu Bắc quay đầu nhìn, không hiểu sao Tiêu Dật lại vào đây được.
. Đặc tính sinh dục thứ cấp: Là những đặc điểm sinh dục quanh thời kỳ dậy thì.
Kỳ Lượng liếc mắt qua nhìn, vẻ mặt lập tức hiện lên sự căm ghét: “Sao ông ta lại tới đây? Ông ta có phải kiểm tra thân thể quái đâu!”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Ông ta là trưởng ban khối mình, ông ta đi theo đội.”
Ánh mắt Mạnh Tiểu Bắc và thầy Tiêu chạm nhau. Cậu quay mặt đi, theo bản năng cánh tay che ở thân dưới, trào lên cảm giác không an toàn khó tả. Thậm chí cậu còn cảm thấy được ánh mắt đối phương vẫn luôn dán chặt mắt vào lưng mình.
Mạnh Tiểu Bắc dậy thì rất tốt, bả vai cường tráng, bắp đùi thẳng tắp rắn chắc, bên dưới lộ ra đám lông đen mờ mờ.
Cổ họng Tiêu Dật run run, không chớp mắt nhìn chằm chằm bờ lưng, cái mông cong vểnh, cơ thể khỏe mạnh tràn đầy sức trẻ của Mạnh Tiểu Bắc. Y không tiến lên, chỉ nghiêm túc đứng ở xa xa nhìn một lúc. Sau đó y đi đến hành lang ngồi, gục đầu xuống, thở dài một hơi thật sâu…
Tí cái là đến lượt Mạnh Tiểu Bắc. Cậu được yêu cầu nằm trên giường, bác sĩ nam cúi xuống, mặt khó đăm đăm như trái mướp đắng, không có cảm xúc liếc nhìn yết hầu cậu, mấy sợi râu lởm chởm thưa thớt ở phía môi trên, kiểm tra lồng ngực, cuối cùng nhìn qua bộ phận sinh dục dưới đũng quần, trên bảng kiểm tra viết chữ rồng bay phượng múa: Ưu.
Từ trong phòng kiểm tra đi ra, trên đường quay lại trường Kỳ Lượng vẫn vô cùng bực bội, dai như đỉa phẫn nộ: “Mạnh Tiểu Bắc, sao mày lại được loại ‘Ưu’?!”
Mạnh Tiểu Bắc hả dạ vênh vang liếm môi: “Tao dậy thì quá chuẩn chứ sao nữa!”
Kỳ Lượng bừng bừng lửa giận nói: “Cớ gì mà tao lại bị ‘Ưu -’, cái dấu trừ đen đủi kia là của nợ gì, chế nhạo ông đây hả!”
Mạnh Tiểu Bắc làm bộ y như thật chụp lấy khuôn mặt Lượng Lượng quay qua, cười đểu giả: “Qua đây, để ông đây ngắm khuôn mặt tuấn tú này nào.”
“Mày coi đến cả râu mày còn chẳng có, tao thấy ngay cả hạng ‘Ưu -’ cũng là châm chước lắm rồi đó!”
Kỳ Lượng chỉ vào cằm mình tức tối kêu lên: “Ông đây mọc râu rồi nhé! Rõ ràng tao có râu… mày nhìn đi, nhìn đi!”
Mạnh Tiểu Bắc cười phá lên: “Cái đó mà gọi là râu hả, trên người mày toàn lông tơ. Từ lúc lọt lòng tới giờ, mày cũng chưa thay lông!”
Kỳ Lượng tức ói máu, suốt cả đường túm lấy gáy Mạnh Tiểu Bắc, ra sức lay.
Mạnh Tiểu Bắc đút tay túi quần, rảo bước đi mau, vẻ mặt khốn nạn dữ dằn ngông cuồng, cười to nói: “Lượng Lượng, mày làm vợ tao đi, Bắc gia đây cưới mày về thị tẩm!”
…
Trong cuộc sống đôi khi sẽ có những nốt nhạc lạc quẻ, những dấu vết bất thường sót lại, nhưng khi đó đã bị Mạnh Tiểu Bắc không cẩn thận sơ sót bỏ qua, xem nhẹ chủ quan. Vấn vương trong lòng cậu chỉ có cha nuôi mà thôi.
Một buổi tối nọ, sau khi tự học xong, thầy Tiêu lại gọi cậu đến văn phòng “uống trà”.
Thầy bảo cậu đến, Mạnh Tiểu Bắc ngại không dám từ chối. Hơn nữa dù thầy Tiêu biết được bí mật xấu xí đó của cậu, ấy nhưng lại không tố cáo với giáo viên chủ nhiệm. Xét trên mặt nào đó thì thầy rất châm chước rộng lượng với cậu, nên cậu thấy thầy Tiêu rất được, có tình có nghĩa.
Cơ mà thầy Tiêu này, nói tới là lắm, suốt ngày lải nhà lải nhải, nói mãi không thôi đến mức Mạnh Tiểu Bắc chóng cả mặt đau cả đầu. Mỗi lần gặp chẳng có gì ngoài việc hỏi han việc học tập, gia đình với cuộc sống hàng ngày. Chuyện gì y cũng hỏi, vồ vập muốn biết mỗi ngày cậu ăn mấy bát cơm ở nhà ăn, thích ăn nhất cái gì, vòng eo rộng bao nhiêu, đi giày cỡ nào! Rồi y lại hỏi tới quá trình cậu học phác họa với vẽ bút máy, sốt sắng muốn giới thiệu một giảng viên của Học viện Mỹ thuật với cậu, để người đó nhận cậu làm đệ tử ruột, tận tình bồi dưỡng dạy dỗ.
Sau đó thầy Tiêu liên hệ với giảng viên đó xong, hẹn địa điểm thời gian gặp mặt trong kỳ nghỉ hè. Quả thật y vô cùng quan tâm tới Mạnh Tiểu Bắc.
Tiêu Dật hỏi: “Tiểu Bắc, em có… thân với bạn nữ nào không? Có bạn gái không?”
Mạnh Tiểu Bắc vội vàng lắc đầu: “Chưa có ạ.” Trong buổi họp, chủ nhiệm lớp đã nghiêm khắc quán triệt không cho yêu sớm, mà cơ bản cậu cũng đâu có yêu bạn gái nào. Thầm thương trộm nhớ cha nuôi đã lệch lạc với đường lối chính trị, có người yêu là trái với nội quy trường học, cậu đã phạm sai lầm trong cả hai mặt thuộc tác phong sinh hoạt rồi đó!
Vẻ mặt Tiêu Dật tươi cười rạng rỡ, hai tay chồng lên nhau, gật gật đầu, lặng im suy nghĩ. Đôi mắt y ngỡ như đang nhìn xuyên suốt dòng chảy thời gian, ẩn chứa muôn vàn âu sầu khắc khoải.
Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy thầy Tiêu hơi hơi quái lạ. Trước đây cậu chưa từng gặp loại đàn ông này nên cậu chẳng thể hiểu nổi con người y. So ra, kiểu đàn ông mặc quân trang, tràn đầy khí khái phái mạnh, dũng mãnh như Thiếu Đường vẫn khiến cậu ưng mắt dễ chịu hơn.
Sau khi thi giữa kỳ, chỉ còn học kỳ cuối để học sinh nỗ lực bứt phá. Mỗi ngày chủ nhiệm lớp cậu lại ca một bài động viên tinh thần thi lên cấp, tổ bộ môn khối cậu mở hội nghị tổng động viên, tuyên truyền cổ vũ các học sinh cuối cấp, tuyên bố năm mươi em có thành tích xuất sắc nhất sẽ được ghi danh vào trường phổ thông của trường Triều Dương này.
Trưởng ban khối hứa hẹn, em nào có kết quả kỳ thi giữa kỳ ở hạng đầu, chỉ cần nguyện vọng một của em là vào trường Triều Dương này thì bất luận em thi lên cấp được bao nhiêu điểm, thi ra sao, hay thậm chí có thi tệ đi chăng nữa thì em vẫn chắc chắn trúng tuyển trường mình! Các em đừng nghĩ tới việc đăng ký học trường trung học số , trường , đến cả trường điểm thành phố cũng có học sinh không thi đậu đó! Thi lên cấp này, thành tích thường rất thất thường!
Trên đài, trưởng ban khối nói vào míc. Cô tới nói khàn cả giọng, bừng bừng khí thế, chỉ cần nguyện vọng một của các em là trường mình, kỳ thi lên cấp các em vượt qua điểm chuẩn, trường học sẽ thưởng cho mỗi em đồng! Mỗi em vượt qua đều được thưởng đồng!!!
Kỳ Lượng lẩm bẩm cảm thán: “Trưởng ban khối chúng ta, đúng là phát điên rồi!”
Mạnh Tiểu Bắc cười nói: “Cô ấy có điên thì kệ cô ấy, cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta! Hai chúng ta không thuộc nhóm người dẫn đầu, hơn nữa, mày thấy chúng ta có thể thi qua điểm chuẩn của trường hả?”
Kỳ Lượng bỗng nhiên nói: “Mạnh Tiểu Bắc, điểm của mày trong khối khá cao, mày còn có điểm cộng nữa, xếp hạng lần này vẫn chưa tính điểm cộng đâu!”
Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng quan tâm mấy: “Có điểm cộng thì cũng được thêm mấy điểm chứ?”
Kỳ Lượng kinh ngạc thốt lên: “Trong cuộc thi cấp thành phố mày nhận được phần thưởng, ít nhất cũng được cộng điểm? Mẹ nó, mày còn là dân tộc thiểu số, được cộng thêm điểm nữa!”
Mạnh Tiểu Bắc cười tươi hớn hở, khóe mắt vẽ ra nếp nhăn đểu giả.
Kỳ Lượng đấm ngực giậm chân, mè nheo mắng: “Đù mẹ đù mẹ đù mẹ, mẹ nó chứ chính sách thi lên cấp này quá là bất công! Mày ăn thịt lợn còn nhiều còn dữ hơn so với người khác, ngay cả đầu heo, móng heo, đuôi heo, lòng heo mày cũng đều ăn tuốt luốt không tha cái nào, mày là người Hồi đểu, có khác mẹ gì so với người Hán bọn tao hử? Ông khinh!”
Nói thế chứ Mạnh Tiểu Bắc biết rất rõ tầm điểm thi học kỳ sau lớp chín của mình. Mặc dù có được cộng thêm tới điểm ưu tiên, thì khi tính rõ ràng, cậu vẫn không thi vào được trường điểm, mơ ước được ở lại trường khá là xa vời. Điểm thi của trường điểm phổ thông khu vực rất cao. Ngay tại thời điểm then chốt này, Tiêu Dật lại đề xuất với Mạnh Tiểu Bắc, nói sẽ giúp cậu giành lấy một suất, bởi y mến mộ tài năng của cậu, muốn cậu được ở lại trường.
Mạnh Tiểu Bắc nhận được ưu đãi mà lo lắng không yên, bởi sự quan tâm đặc cách vô lý này khiến cậu rất bứt rứt.
Một buổi tối nọ sau kì thi thử giữa kỳ, Thiếu Đường tranh thủ chạy đến nhà bà nội Mạnh ngồi một lát, thực chất là coi gần đây Mạnh Tiểu Bắc thế nào, cớ chi không gọi điện quấy rầy ông đây nữa?
Bà nội Mạnh ở phòng bếp nghiền mì sợi, coi Thiếu Đường như người trong nhà nói chuyện với anh: “Thiệu Đượng bà nói con nghe, Bặc Bặc sắp phải điền vào tờ nguyện vọng rồi, đăng ký nguyện vọng trường phổ thông!”
“Bà với ông nó cũng không hiểu mấy chuyện này, Thiệu Đượng con giúp Bặc Bặc coi xem, đừng để nó tự điền, con điền giùm nó!”
Với chuyện của con nuôi mình, Thiếu Đường cực kỳ nghiêm túc, lấy danh sách toàn bộ trường học ở Bắc Kinh so sánh đối chiếu, trường điểm thành phố thì khỏi cần nghĩ tới làm chi, ghi danh là coi như lãng phí một cơ hội. Trường điểm khu Triều Dương chỉ có mấy trường, gần nhà nhất chính là trường trung học số Triều Dương. Thiếu Đường ló đầu vào nhìn người trong phòng, chốt câu: “Tiểu Bắc, cha quyết định rồi, đăng ký vào trường bọn bây đi! Cố gắng tranh thủ được ở lại!”
Mạnh Tiểu Bắc vùi đầu làm bài thi, ủ rũ não nề, nhỏ giọng nói: “Sao nhất định phải đăng ký vào trường con?”
Thiếu Đường nhướng mày: “Trường bọn bây không tốt hả? Lần trước cha đi coi, rất tốt!”
Mạnh Tiểu Bắc rũ mắt ỉu xìu than: “Không phải vậy, con cũng không muốn ở lại trường.”
Thiếu Đường hỏi vặn: “Học sinh gốc ở trường sẽ được ưu tiên, nếu không bây cảm thấy mình có thể thi vào đâu?”
Bà nội Mạnh cuống cuồng nói: “Phải ở lại! Lần trước trong buổi họp phụ huynh, thầy Tiêu, giáo viên ngữ văn của Bặc Bặc còn nói rất quý Bặc Bặc, đánh giá cao Bặc Bặc! Muốn giúp Bặc Bặc nhà chúng ta giành lấy một suất ở lại trường!”
Lông mày Mạnh Tiểu Bắc ngay lập tức nhăn tít lại, cúi đầu bướng bỉnh không nói gì. Thực ra cậu không muốn nhắc tới chuyện này trước mặt cha nuôi. Thầy Tiêu đưa cho cậu vài quyển sách, cậu xem lướt qua, không thể viết nổi cảm nghĩ, cõi lòng rối loạn.
Ngày hôm đó Thiếu Đường cũng nhận ra tâm tình Tiểu Bắc nhà mình không ổn, vẻ mặt bực bội, như quả bom nổ chậm, lạ nhất là nhìn thấy cha nuôi cũng không hề thân thiết.
Thiếu Đường ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, thấy Mạnh Tiểu Bắc từ nhà xí đi ra, vội vàng vỗ vỗ vị trí bên mình, ánh mắt ra hiệu gọi con trai quý báu!
Hiện giờ Mạnh Tiểu Bắc thực sự đã ra dáng người lớn lắm rồi, ở trong phòng đi tới đi lui, tay chân dài ngoằng, vướng chân vướng tay.
Mạnh Tiểu Bắc ngồi xuống bên Thiếu Đường. Anh ôm lấy bả vai cậu xoa bóp, dỗ dành hỏi: “Sao vậy?”
Mạnh Tiểu Bắc rối bời nói: “Không có gì ạ.”
Thiếu Đường hỏi: “Học nặng quá, mệt hả?”
Mạnh Tiểu Bắc rũ mắt, trong lòng mâu thuẫn, đấu tranh thật lâu, cuối cùng vẫn không nói với cha nuôi.
Ở độ tuổi này của cậu, chuyện gì cũng thích giữ trong lòng không chia sẻ. Tâm sinh lý càng lúc càng nhạy cảm, dẫu cho ngồi đối diện cùng với người mình vô cùng thân thiết, cả người cậu cũng vẫn khó chịu bứt rứt. Trước mặt cậu là cha nhỏ, người mà cả thể xác và tâm hồn cậu đều khát khao tha thiết được gần gũi, nhưng bởi căng thẳng, si mê mù quáng mà không tự nhiên. Ấy mà nếu ở cùng với ai khác… cậu sẽ cảm thấy cực kỳ bứt rứt, phiền ơi là phiền, chỉ muốn né quách đi cho xong.
Thiếu Đường cưng chiều vỗ vỗ đùi cậu một xíu, đũng quần cậu đã ngứa ngáy, chim nhỏ rục rịch ngóc lên, cực kỳ ngớ ngẩn khờ dại.
Có một lần, ngón tay thầy Tiêu cũng mập mập mờ mờ chạm vào đùi cậu. Lúc đó cậu rất khó chịu, da gà nổi rần rần, từ tận đáy lòng nổi lên sự căm ghét vô cùng dữ dội.
Thiếu Đường lặn lội đường xa, phóng qua hết nửa Bắc Kinh đến Bát Lý Trang, chính là bởi muốn gặp Mạnh Tiểu Bắc. Mặc dù miệng anh chẳng nói rõ, nhưng trong lòng còn có thể nhớ thương ai? Nói tới cùng, anh cũng sợ một ngày nào đó, con nuôi không còn thân thiết, xa cách mình.
Tối hôm đó, cả nhà ăn mì sốt, bánh bao to. Mạnh Tiểu Bắc ăn rất nhiều, tuy người cậu thì gầy nhưng sức ăn cực lớn, một người có thể ăn sạch năm cái bánh bao to, cộng thêm một bát mì sợi to nữa, ăn bao nhiêu cũng không lớn ra được tí nào.
Bà nội là người Sơn Đông, nấu ăn quả là đâu ra đấy, bánh bao chóp nặn theo kiểu người phương Nam, bốn người ăn, vỏ dày nhân to, thịt nạc trộn thịt mỡ, trong nhân đủ thứ ngon lành, ăn vào là ra vị ngay.
Thiếu Đường ăn bánh bao, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Mạnh Tiểu Bắc: “Đúng là sức ăn của bọn nhóc choai choai, ăn ngấu ăn nghiến như chết đói! Cha sắp không nuôi nổi bây rồi!”
Mạnh Tiểu Bắc ra sức nhai, lẩm bẩm nói: “Có mỗi vậy mà không nuôi nổi? Cha chê con ăn lắm sao?”
Thiếu Đường cười nhạt nói: “Bây ăn dữ dội thế chứ chiều cao cân nặng so với cha còn kém xa.”
Qua đôi mắt một mí, Mạnh Tiểu Bắc liếc cha nhỏ: “Sao cha ăn ít vậy, cha mới ăn có hai cái bánh bao? Cha chê bà nội nấu ăn không ngon hử?”
Thiếu Đường tự giễu: “Già rồi, sắp tới nơi rồi, sao ăn dữ dội được nữa? Bây coi cha cũng tuổi đấy chắc?”
Mạnh Tiểu Bắc khẽ giọng nói: “Thực sự con cũng chỉ coi cha như tuổi.”
Thiếu Đường: “…”
Chỉ bởi một câu nói này, bữa cơm đó Thiếu Đường cực kỳ hiếu thắng, lại cố ăn thêm một cái bánh bao to nữa!
Hiện giờ thật không được như xưa, ăn nhiều dạ dày sẽ rất khó chịu, phải đi đi lại lại ở hành lang. Lần đầu tiên trước mặt Bắc Bắc, Thiếu Đường thấm thía sự chua xót đau đớn trong câu nói “thời gian không chừa một ai”. Anh sắp tuổi rồi, qua vài năm nữa, thật sự cơ thể sẽ không thể cường tráng mạnh mẽ như Mạnh Tiểu Bắc, chẳng thể trị thằng nhóc thối đó rồi.
Trên môi bà Mạnh Tiểu Bắc dính lá rau, tai nghễnh ngãng, không nghe được hai người đang lảm nhảm cự nự gì trên bàn cơm…
Buổi tối trước khi đi, bà nội Mạnh đột nhiên ngại ngùng kéo Thiếu Đường đến phòng bếp, bộ dạng thần thần bí bí, thỏ thẻ nói: “Thiệu Đường, bà nói con nghe chuyện của Bặc Bặc.”
Thiếu Đường gật đầu: “Bà nói đi ạ.”
Anh tưởng rằng chuyện nộp tiền đăng ký học, tiền với anh không là vấn đề.
Bà nội Mạnh nói: “Lần trước trường Bặc Bặc kiểm tra sức khỏe, sau đó giáo viên nó có nói với phụ huynh nhà chúng ta, nói con trai đó, cái đó phải làm tiểu phẫu.”
Thiếu Đường không nghe quá rõ: “Phẫu thuật gì cơ ạ? Kiểm tra sức khỏe Tiểu Bắc có vấn đề gì ạ?”
Bà Mạnh vội vàng xua tay: “Không không… Chỗ đó có vấn đề! Giáo viên nói, con trai như nó đó, dậy thì rất nhanh, chỗ ở bên dưới đó, có thể phải cắt bao quy đầu!”
Thiếu Đường nghẹn họng suýt nữa thì sặc: “…”
Bà nội Mạnh coi con nuôi như con ruột, nói với con ruột chuyện cháu trai mình, có gì mà phải ngại đâu! Vẻ mặt bà nội Mạnh cực kỳ nghiêm túc đứng đắn, kéo cánh tay Thiếu Đường, nói rõ ràng đâu ra đấy: “Ở chỗ thôn bà cũng có tập quán này, cháu đích tôn từ khi sinh ra đến một tuổi, đều ra viện y tế cắt! Nhưng Mạnh Kiến Dân không biết, lúc Tiểu Bắc còn nhỏ quên không cắt cho nó!”
Thiếu Đường mím môi, bàn tay nắm lại che ở khóe miệng, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ: “À, ra là chuyện này ạ.”
Bà nội Mạnh nói: “Chứ còn chuyện nào nữa, bà nói với ông nội nó rồi, bà sợ Tiểu Bắc ngại bà, nên bà nói chuyện này cho con, để con xử lý giúp nó có được không!”
Thiếu Đường: “Con giúp nó xử lý?”
Bà nội Mạnh chỉ tay vào trong phòng: “Nghỉ hè có thời gian, con dẫn nó tới bệnh viện Triều Dương, kiểm tra cho nó!”
Thiếu Đường ho một cái: “Chuyện này nhất định, nhất định phải làm sao?”
Bà nội Mạnh trừng mắt nhìn Thiếu Đường, hỏi vặn lại: “Chẳng lẽ hồi bé con không cắt hả?”
Đây là vấn đề rất riêng tư, Thiếu Đường thật sự không thể chịu được. Đàn ông trưởng thành rồi cũng biết xấu hổ đó! Bà nội dùng vẻ mặt tự nhiên kinh nghiệm đầy mình trừng anh, khiến ngay lập tức anh đỏ bừng cả mặt.
Bà nội Mạnh nói: “Hồi Mạnh Kiến Dân mới được ba tháng, bà đã đưa nó đến nhà y tế nhà máy số hai cắt cái đó rồi! Bà bảo con này, đàn ông đều phải cắt đi, chứ không sau này Bặc Bặc lấy vợ bất tiện trong chuyện đó rồi không hạnh phúc đâu. Chuyện này con vẫn chưa hiểu, phải chú ý đó!”
Thiếu Đường bối rối tới mức bật cười, bà nội thật sự thương yêu cháu trai…
Bà nội Mạnh cũng cười, thẳng thắn đập Thiếu Đường: “Hai cha con con đều đi tới bệnh viện cắt cái đó đi!”
Thiếu Đường cúi đầu sờ mũi, cười ngượng nói: “Vâng, vâng… con biết rồi.”
Anh vừa định vào phòng nhẹ nhàng trao đổi với Mạnh Tiểu Bắc chuyện cắt hay không cắt bao quy đầu, đột nhiên dừng bước, trong đầu sực nảy lên điều gì đó, quay lại hỏi: “Mẹ nuôi, giáo viên nào của Tiểu Bắc nói với mẹ chuyện này ạ?”
Bà nội Mạnh đáp: “Chính là giáo viên đó ở lớp Tiểu Bắc đấy!”
Thiếu Đường kinh ngạc: “Chủ nhiệm lớp Tiểu Bắc là nữ mà? Nói với con trai chuyện này?”
Bà nội Mạnh xua tay: “Không phải chủ nhiệm nữ lớp nó, là nam, chính là người quản lý công việc khối nó đó, còn bảo muốn giới thiệu Bặc Bặc, cho nó được giữ lại trường đó!”
Thiếu Đường sâu sắc thấu đáo, nghĩ một lúc, đột nhiên nhíu mày, trầm giọng nói: “Giáo viên đó… kiểm tra từng học sinh nam trong lớp nó ạ?”
Bà nội Mạnh cũng không rõ: “Chắc không phải vậy… người kiểm tra sức khỏe bọn nó là bác sĩ mà?”
Thiếu Đường: “Tiểu Bắc nói sao ạ?”
Bà nội Mạnh: “Bà hỏi nhưng nó không muốn nói! Nó xấu hổ với bà!”
Từ lúc đó Thiếu Đường bắt đầu nảy sinh sự nghi ngờ và mâu thuẫn, nói trắng ra là bởi anh rất quan tâm Mạnh Tiểu Bắc. Chuyện riêng của bọn con trai choai choai như Tiểu Bắc, một giáo viên trong trường sao có thể xen vào? Thậm chí còn quan tâm sâu sắc, kỹ càng hơn người làm cha nuôi như anh. Rồi còn lo tới chuyện hạnh phúc trong chuyện đó của Mạnh Tiểu Bắc? Hạnh phúc của Mạnh Tiểu Bắc liên quan tới chuyện chim nó?!
Anh coi Bắc Bắc như vật báu, cưng chiều chăm bẵm lớn lên từng này, bộ dạng thân thể như nào, nói thật đến bản thân anh còn chưa tỉ mỉ nhìn, ấy vậy mà lại bị người khác nhìn rồi, sờ cũng sờ luôn rồi?
Tình cảm như dòng nước lặng lẽ chảy suốt từng ấy năm, tựa như tay trái nắm tay phải, quen thuộc bình thản, đôi khi cũng cần có một chút kích thích từ bên ngoài. Giống như đầm nước đang tĩnh lặng yên bình, bỗng nhiên có một con cá hồi chó xuất hiện, khiến cho tất cả loài vật trong ao trào lên sự bất an khủng hoảng khi một giống loài khác xâm lược lãnh thổ của mình, sự bình tĩnh bấy lâu ngay lập tức vỡ tan tành.
Lúc này, trong lòng Thiếu Đường đột nhiên cảm thấy bức bối, khắp cả cơ thể bừng lên sự khó chịu bực bội đặc trưng của cánh đàn ông.