Mười Năm

chương 12: xả lũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe đâu sau đó, tới cuối cùng gã Đoàn Hồng Vũ vẫn phải đền cho cô gái kia một ít tiền thì mới yên chuyện. Dư âm của cuộc đấu tranh vũ trang dần dần lắng xuống, áp lực, gánh nặng của cuộc sống, năm tháng gian khổ đã nhanh chóng đập tan cơn sóng ký ức thấm đẫm vị máu ngày ấy. Trong chớp mắt đã đến vụ mùa ngày thu, một đoàn xe tải hãng Giải Phóng Bài chở rất nhiều quân lính về thôn.

Ở cửa sổ Mạnh Tiểu Bắc nghe thấy tiếng reo hò của các bác gái quây tròn dưới lầu, bảo binh lính bộ đội gần đó đều đã trở về rồi, trông thấy xe quân đội đi qua cổng nhà máy.

Mạnh Tiểu Bắc quay người chạy đi, một chân đá văng màn cửa chạy ra ngoài, âm thanh vang lên ầm một tiếng rõ vang.

“Sớm muộn gì khung cửa nhà mình cũng bị mày đá nát!”. Từ đằng sau Mạnh Kiến Dân gọi: “Mày làm gì đấy? Mẹ mày nấu xong cơm rồi, ăn cơm đã!”

Mạnh Tiểu Bắc chạy xuống lầu, không quay đầu.

Từ phòng bếp Mã Bảo Thuần liếc mắt nhìn, khẽ nói: “Chắc Thiếu Đường về rồi.”

“Đừng cản nó.”

“Để nó đi, nó bướng bỉnh cố chấp như thế, mình không cản được đâu.”

Vẫn là mẹ hiểu rõ nhất lòng con, Mã Bảo Thuần lắc đầu, vẻ mặt phức tạp sâu xa…

Xe tải với xe quân đội xanh lá nhuốm bụi đất liên tiếp dừng bên đường, quân lính nhảy xuống tháo bỏ vũ khí cùng lều bạt bao bố.

Mạnh Tiểu Bắc chạy dọc trên đường, nghển mắt tìm Thiếu Đường của cậu trong từng chiếc xe, từng hàng từng hàng lính lướt qua trước mắt mình.

Lốp xe tải cứng chắc như cối xay, bị bùn dính đặc quánh. Nửa phần dưới xe quân đội gần như toàn là bùn, sắp chẳng nhìn ra rõ màu, đường đi gian khổ vô vàn.

Mạnh Tiểu Bắc ngó thấy một gương mặt quen thuộc, gọi ngay lập tức: “Chú Tiểu Bân, Thiếu Đường đâu ạ?”

Từ trong xe, Tiểu Bân vừa ló đầu ra đã nhìn ngay thấy Tiểu Bắc, cổ họng khàn đến độ không nói nổi, ra sức chỉ tay ra hiệu: Đằng sau xe, ở đằng sau.

Mạnh Tiểu Bắc quay qua phía đuôi xe, vừa quay ra đã đâm vào lòng của một người cao gầy, khiến đối phương lảo đảo. Cậu lùi đầu ra tiếp tục chạy, chạy được vài bước rồi đột ngột dừng lại, vội quay đầu lại!

Đến cậu cũng xém không nhận ra được!

Hạ Thiếu Đường cũng quay sang, lạnh lùng hỏi: “Tìm ai đấy?”

Mạnh Tiểu Bắc ngẩn người cong cong khóe miệng, mặt nghệch ra.

Thiếu Đường không đội mũ quân đội, tóc dài, đầu đinh mà giờ tóc đã rậm rạp hết cả, mắt choán đầy tơ máu, người gầy sọp đi, da trên cổ đều nhăn hết lại.

Mạnh Tiểu Bắc cười, gọi một tiếng thật to: “Đường Đường!!!”

“Ái da…”

Thiếu Đường bị Mạnh Tiểu Bắc bổ nhào đến, loạng choạng, lưng va vào đuôi xe, nặng nề thở dồn dập, khàn khàn trách: “Làm gì thế hả…”

Mạnh Tiểu Bắc cười như được mùa: “Hahahahaha!”

Thiếu Đường nói: “Cười hềnh hệch cái gì, cái thằng nhóc chết dẫm này…”

Thiếu Đường thật sự rất mệt mỏi, lúc gọi Tiểu Bắc là “thằng nhóc chết dẫm” cũng không giống như mọi bữa, giọng nói bị khản, nhuốm sự mệt mỏi và chán nản.

Mạnh Tiểu Bắc nhếch môi, vô tâm vô tính thốt ra một câu: “Đường Đường, cháu còn tưởng chú không quan tâm cháu nữa! Cha cháu rồi mẹ cháu đều nói chú sẽ không bao giờ đến nhà cháu ăn cơm nữa, bảo chắc chắn chú đã về Bắc Kinh rồi, không chơi với cháu nữa!”

Hạ Thiếu Đường sửng sốt một lúc, thằng nhãi vô tâm vô tính này sung sướng bán đứng cha mẹ mình thế cơ đấy!

Trong mắt Thiếu Đường lóe lên sự do dự trong tầm một giây, anh bị sự hồn nhiên, yêu thích cuồng nhiệt cùng sự dựa dẫm của thằng nhóc làm cảm động, sự chần chừ nhanh chóng biến mất, nụ cười rạng rỡ nở trên môi, như thường lệ anh lại cười lưu manh: “Vớ vẩn, chú là ai, sao chú có thể không chơi với nhóc chứ?”

Mạnh Tiểu Bắc: “Hahahaha… cháu đã nói mà… hahaha!”

Thiếu Đường khẽ hỏi: “Nhớ chú thế cơ à?”

Mạnh Tiểu Bắc: “Nhớ đến mức đau hết cả đầu nè!”

Thiếu Đường quan tâm hỏi: “Dạo này có bị bệnh không? Khỏe không?”

Mạnh Tiểu Bắc cà lơ phất phơ đáp: “Bác sĩ bảo rồi, cháu đã bị thủy đậu, quai bị, sốt ban đỏ hết lượt rồi, miễn dịch cả đời luôn, chẳng sợ mắc lại bệnh đó nữa! Ngày qua ngày chán ơi là chán! Cháu cứ đếm mãi, lần tới chắc chỉ có thể mắc bệnh tê của trẻ con nữa thôi!”

Hạ Thiếu Đường cười ầm lên, véo mạnh miệng cậu: “Chỉ giỏi nói hươu nói vượn, đúng là điếc không sợ súng mà!”

Băng tan thành tuyết, khúc mắc được gỡ bỏ, có lúc, chỉ cần một câu nói ấm áp, một nụ cười ngây thơ khờ khạo là đủ.

Trước mặt người lớn Mạnh Tiểu Bắc vẫn vô cùng ngoan ngoãn gọi “chú Thiếu Đường”, nhưng mà ngay sau đó lại chẳng e dè ngại ngùng, mất nết lúc to lúc nhỏ lúc ngắn lúc dài gọi “Đường Đường”, chẳng có quy củ gì sất. Hoặc có lẽ, sâu trong lòng cậu, ngay từ đầu, Thiếu Đường đã không giống bậc cha chú, anh vừa chẳng giống người lớn, cũng chẳng như trẻ con, anh khác với tất cả mọi người. Thiếu Đường đã tự chiếm vị thế riêng, vị trí ấy không ai có thể tranh giành, là đặc biệt duy nhất trong lòng Mạnh Tiểu Bắc.

Ba tháng không gặp, Hạ Thiếu Đường phát hiện vóc dáng Mạnh Tiểu Bắc đã khác trước, nhoáng cái đã lớn lên bao nhiêu, đôi mắt hẹp dài, con ngươi đen láy lanh lợi, tay chân cầm nắm cũng có lực phết chứ đùa.

Mạnh Tiểu Bắc như con khỉ ba chân bốn cẳng trèo lên thùng xe, từ sau ôm lấy cổ Thiếu Đường, muốn trèo lên người anh.

Thiếu Đường né: “Người ông bẩn lắm.”

“Đừng ôm ông, con mẹ nó mười ngày rồi ông đã được tắm đếch đâu! Hôi như cú!”

Trong cổ áo quân trang của Thiếu Đường đều là đất bùn, cởi ra, giũ giũ mà như thể rắc bột. Ẩn trong áo ba lỗ quân đội là cơ bắp cường tráng, cứng rắn vạm vỡ, cháy nắng thành màu đồng. Tiểu Bắc cách anh rất gần, có thể ngửi thấy rõ mùi hôi thối trên cơ thể anh, nghe được ra là mùi mồ hôi quyện với bùn đất khô. Đây chính là hương vị trên người Thiếu Đường.

Thiếu Đường cũng chẳng thèm giữ ý hay tỏ vẻ ngượng ngùng, vò tóc Tiểu Bắc: “Giờ chú phải đi luôn, đại đội bọn chú phải đến đập chứa nước bên kia thực thi nhiệm vụ.”

“Mấy ngày nay mưa to, nước sông dâng cao, đập quá tải nước, có lẽ sẽ mở chốt để xả nước thoát lũ.

Thiếu Đường dặn dò cẩn thận: “Tiểu Bắc, nhóc nghe lời chú, không được đi bộ ở bờ sông gần đây. Về nhà nói với cha, tuyệt đối không được để cha đi câu cá ở bơi lội ven sông! Rõ chưa?”

Trước khi đi Thiếu Đường vẫn chưa yên tâm, xoa xoa khuôn mặt Tiểu Bắc, trong đôi mắt vằn vệt tơ máu ăm ắp thân thiết quan tâm, nhìn theo Tiểu Bắc đi qua đường, vào trong khu tập thể, từ cửa kính xe xa xa vẫy tay với Tiểu Bắc…

Buổi tối, trước khi xuất phát, Hạ Thiếu Đường còn cẩn thận vào khu tập thể một chuyến, ở dưới lầu vội vã nói vài câu với người ở Phòng thường trực Ủy ban, còn chẳng kịp lên lầu, từ bên dưới gọi Mạnh Kiến Dân.

Hạ Thiếu Đường vô cùng vội vàng, thở dốc, cởi mũ đập đập đất trên bám trên đùi.

Thiếu Đường hét vọng lên lầu: “Kiến Dân, tôi báo với nhà anh này, đập nước bên kia sắp sửa mở chốt xả nước, thoát lũ!”

Từ trên lầu, Mạnh Kiến Dân hét vọng xuống: “Sao, nghiêm trọng đến vậy hả?”

Thiếu Đường hét: “Sáng sớm ngày mai nhà máy các anh chắc chắn sẽ báo tin, anh nhớ cẩn thận, tuyệt đối không đến bãi sông, nước lên rất nhanh!”

Mạnh Kiến Dân vội nói: “Tôi hiểu! Cậu ở ngoài cũng nhớ cẩn thận!”

Khuôn mặt, bờ ngực đen thui của Thiếu Đường lập lòe dưới ánh sáng của ngọn đèn, anh vung vung mũ, nói vội nói vàng: “Vậy tôi đi đây!… Anh nhớ chú ý Mạnh Tiểu Bắc, đừng để nó chạy lung tung!”

“Tan học nhớ đón Mạnh Tiểu Bắc về nhà, không cho đi đâu hết!”

Trong lòng Thiếu Đường chỉ lo lắng quan tâm tới sự an toàn của Mạnh Tiểu Bắc, nhắc tới hai lần lận, nhưng lại chẳng hề nhắc tới Mạnh Tiểu Kinh. Hay có lẽ bởi vì anh thừa hiểu Mạnh Tiểu Kinh rất ngoan ngoãn thật thà, chẳng cần phải lo?

Hạ Thiếu Đường vừa mới chạy đi chưa được vài bước, lại hồng hộc thở quay lại, lấy từ trong túi ra hơn nửa bao thuốc Khỉ lông vàng: “Anh tiếp nhé!”

Mạnh Kiến Dân đáp: “Cậu làm gì thế, tôi không lấy của cậu!”

Thiếu Đường thét: “Ngâm trong nước rồi, lát nữa là có mùi hôi ngay, hút không thơm nữa!”

Thiếu Đường nhặt viên sỏi từ dưới đất lên, bỏ vào trong bao thuốc, lùi ra sau hai bước, khóe miệng cong cong cười.

Hai người ra dấu với nhau, Thiếu Đường bảo Mạnh Kiến Dân cách ra một bước, Mạnh Kiến Dân vội vàng nghiêng người núp ra góc ban công.

Hạ Thiếu Đường nhắm xong, từ xa ném tới. Trong không trung, bao thuốc lá vẽ một đường cong tuyệt đẹp. Mạnh Kiến Dân vươn tay bắt, ném với bắt đều rất nhanh nhẹn dứt khoát, động tác mạnh mẽ gọn gàng.

Sau đó vài ngày, nơi con sông nối liền Tây Câu với vài nhà máy, nước cuồn cuộn, tuôn trào mãnh liệt, bọt nước sủi màu đất vàng, càng lúc càng dâng cao.

Mùa hạ, mùa thu Tần Lĩnh mưa nhiều, ngập úng, ngay cả nơi thấp nhất ở khe núi cũng cuồn cuộn nước. Từng thửa ruộng lúa mì và ngô vẫn còn chưa kịp thu hoạch đều bị lũ quét nuốt chửng. Hai đập chứa nước nhỏ ở vùng trung du đã đầy, chẳng mấy chốc mà tràn, sẽ trở thành trận thiên tai nhấn chìm nhà máy. Tình hình nguy cấp chỉ có thể mở chốt thoát nước, chấp nhận hy sinh những cánh đồng bạt ngàn rau của nông dân và công xã nhân dân vùng hạ lưu.

Công đoàn nhà máy bố trí người trực quanh khu xưởng, canh gác, nhắc nhở dân làng gần đó không được đến gần bờ sông, tuyệt đối không xuống nước.

Nước lũ tạm thời rút xuống, ngó mắt qua bãi sông thấy cơ man là cá đang tung tăng bơi lội!

Có người nhân lúc rảnh rỗi, bị mê hoặc bởi đàn cá, nhảy xuống sườn núi đi bắt cá.

Mạnh Kiến Dân với vài công nhân đứng trên đê hết sức hết hơi gào thét không được nhảy xuống, mau quay về! Nước đang lên rồi!

Trong khe núi tiếng nước lũ ầm ầm, nước chảy xiết bị vách đá dựng đứng chèn ép, như thiên quân vạn mã chạy qua cầu độc mộc, dồn nén cuộn trào trong đường sông nhỏ hẹp, mạnh mẽ dữ dội, không gì cản nổi. Lúc nước lũ ập đến, bên bờ vang vọng tiếng người kêu cứu thất thanh, mọi người ba chân bốn cẳng, ném dây thừng buộc tấm gỗ, kéo những người dân đang giãy giụa vật lộn giữa dòng nước lũ ven sông lên. Quần lao động của Mạnh Kiến Dân vén tới tận đầu gối, giày đã văng mất tiêu, hai chân dính đầy bùn…

Sẩm tối mỗi ngày Mạnh Tiểu Bắc đều đứng ở cửa phòng thường trực, đợi cha.

Nói là đợi cha nhưng mỗi ngày cậu đều hỏi, hôm nay cha có nhìn thấy chú Thiếu Đường không…

Mà nhóm người Hạ Thiếu Đường, hôm đó đã đi xuống từ đập chứa nước, cứu nạn ở vùng hạ lưu…

Phần lớn đồng ruộng của công xã Táo Lâm đã chìm trong nước, ruộng cạn biến thành ruộng nước, người trong làng khóc không ra nước mắt. Nhóm Thiếu Đường lội trong ruộng nước, khơi thông bùn đất, gặt gấp ngô lúa.

Có người dân ngồi xổm tại nhà mình, nơi đã biến thành hồ nước tự lúc nào, hút tẩu, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm về phía trước, nhận ra Thiếu Đường.

Thiếu Đường gào lên với người nọ: “Đừng ngồi trong nước, có đỉa.”

Người đàn ông đáp: “Lần trước đánh nhau với người trong nhà máy… tôi cầm liềm chém anh.”

Mặt Thiếu Đường chẳng có cảm xúc gì, mặt anh trét đầy bùn cháy đen. Anh bước tới, đỡ người đàn ông kia dậy, sau đó chân trần quay lại trong ruộng bùn, vớt đồ đạc bị nước cuốn trôi của dân…

Thiếu Đường còn lái xe đi đi lại lại giữa thị trấn và Tây Câu mấy chuyến lận, vận chuyển thiết bị vật tư, bận tối tăm mặt mũi, mấy ngày mấy đêm cũng chưa ngủ được một giấc ra hồn. Lúc mệt, anh thay ca với Tiểu Bân, ngả người trong thùng xe đằng sau xe tải, giữa những thùng hàng bằng gỗ, mê mệt hai tiếng, hốc mắt trũng sâu.

Đại đội anh liên tục chiến đấu anh dũng suốt mấy ngày đêm. Đợi đến lúc các chiến sĩ liên đội khác tiếp viện, đã định về doanh trại tập kết, nghỉ ngơi tử tế.

Thế mà đúng lúc ấy, từ đằng xa vọng đến tiếng vang dội trời!

“Rầm” một tiếng vang dội, đó là tiếng nước lũ dâng cao tới hàng mét đổ sập xuống!

Thiếu Đường quay đầu nhìn, hốt hoảng thét lên: “Tất cả lùi lại!.. Xe tải!!!”

Đê đập chống lũ được vá bằng bao tải với đá sắp vụn vỡ dưới thế nước điên cuồng, phần đá phía dưới bị nước cuốn trôi, sạt xuống. Chiếc xe tải ấy chính là chiếc xe bọn họ vừa mới lái tới, đỗ phía bên kia tường chống lũ, đã bị dòng nước mạnh mẽ tàn bạo cuốn gọn!

Tiểu Bân hít vào một hơi: “Đù mẹ tổ sư nhà nó! Vừa rồi chúng ta mà chưa xuống xe thì đã bị cuốn trôi trong dòng nước lũ, làm mồi cho cá rồi!”

Thiếu Đường thoáng giật mình, đột nhiên hỏi: “Trong xe còn đồ chúng ta mang tới từ thành phố?”

“Bọn cậu đợi ở đây đừng đi đâu!”

Thiếu Đường vứt lại một câu.

Sau đó anh quay người chạy như bay, nhảy xuống đê, đáy mắt độc màu đen ngòm, vẻ mặt lo lắng.

“Trời ơi!” Tiểu Bân đuổi theo thét to: “Thiếu Đường! Anh quay lại mau!”

Chiến sĩ trong tiểu đội bọn họ đuổi theo, mẹ nhà nó Thiếu Đường anh muốn chết à!

Đám người Mạnh Kiến Dân ở gần đó cũng nghe thấy tiếng bên này, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Có người cùng thôn gào lại: “Có anh lính trong lũ! Dòng lũ bên kia có lính!!!”

Mạnh Kiến Dân vịn tường chống lũ nhìn xung quanh, vẻ mặt kinh hoàng, nhảy xuống, chạy như điên…

Xe tải bị cuốn vào dòng nước, mắc kẹt tại khúc ngoặt của dòng sông, một phần chìm sâu xuống nước, phần còn lại lộ ra, giống như con thú bằng sắt bị vây trong dòng nước. Cửa xe ở vị trí phó lái đã bị cuốn trôi đi tận đẩu tận đâu.

Trên người Hạ Thiếu Đường vẫn còn mặc áo cứu sinh đơn sơ, trên lưng buộc dây thừng xù xì.

Thiếu Đường bơi rất giỏi, nhưng nước chảy dữ như vậy, dẫu bơi giỏi đên đâu cũng sao mà đọ được!

Anh vịn vào tường chống lũ, thật cẩn thận chầm chậm mò xuống dưới, cơ thể đột nhiên hẫng một cái, mọi người trên bờ hoảng hốt kêu gào!

Giữa dòng nước chảy xiết là xoáy nước, Hạ Thiếu Đường ở trong dòng xoáy giãy giụa vật lộn ngoi lên mặt nước, uống mấy ngụm nước cát, liều chết bơi về phía xe tải.

Mọi người trên bờ đều nói, anh lính này điên rồi, muốn chết à, trong xe tải có vàng hả, hay còn cái gì mà muốn bán mạng như vậy?!

Nói tới cùng, hành động này cũng bởi năm đó Thiếu Đường hẵng còn trẻ. Tuổi trẻ, đâu đủ hiểu biết, đủ trân trọng mạng sống nhỏ bé mỏng manh của mình, cũng chẳng có mấy thứ phải bận lòng, trong máu trong xương là sự kiêu ngạo, không muốn khuất phục số phận trước dòng nước lũ.

Đổi lại vài năm hay chục năm nữa, e rằng đến chính bản thân anh cũng không dám làm như vậy, hoặc lúc ấy, đã có nhiều thứ vướng bận trong lòng…

Anh bám vào một bên xe toang hoác đã bị cuốn trôi cửa, từ trong xe lục lọi, cố kéo ra một thùng đồ.

Trong xe có rất nhiều đồ bọn họ mới vận chuyển về từ thị trấn. Ngày hôm đó, Thiếu Đường cũng chẳng hiểu vì sao, lấy cái gì không lấy mà chỉ cố sống cố chết với cái thùng kia. Nước chảy dữ dội, trong dòng nước cuồn cuộn anh gắng kéo bằng được ra chiếc thùng, bị chìm xuống mấy lần lận.

Hạ Thiếu Đường cũng là dạng người ngang tàng cố chấp, can trường gan góc. Nếu anh đã muốn làm việc gì, thì nhất định sẽ không bỏ cuộc.

Trên bờ, Mạnh Kiến Dân cùng một đám người hò nhau kéo dây thừng.

Mạnh Tiểu Bắc chen vào đám người, Mạnh Kiến Dân vừa nhìn thấy thằng con, hoảng hốt đến độ buông cả dây, thét lên: “Quay về!”

Mạnh Tiểu Bắc cũng gào: “Sao Thiếu Đường lại không nghe lời như vậy! Chú cấm con chạy lung tung, mà chính mình lại nhảy vào dòng lũ?!”

Ngày hôm đó, trên bờ sông đã diễn ra cảnh tượng buồn cười thế đấy, giữa dòng nước Thiếu Đường vật lộn chống lại cơn lũ trào, trên bờ một hàng người kéo anh. Người phía sau kéo người phía trước, người đầu hàng là Tiểu Bân đang đạp vách chắn, đằng sau rồng rắn thành hàng dài.

Mạnh Tiểu Bắc với cha ở phía sau, sống chết ôm lấy lưng Tiểu Bân, sợ Tiểu Bân cũng bị cuốn trôi bởi dòng nước.

Ngón tay Mạnh Tiểu Bắc nắm chặt tới nỗi đỏ rực lên, mặt đỏ bừng bừng, thét lên: “Thiếu Đường! Mau bò lên!!!”

Cả khuôn mặt Mạnh Kiến Dân đầy bùn đất, lo lắng đến nóng ruột tức giận: “Sao cái cậu Thiếu Đường này liều sống liều chết, ngang tàng gàn dở thế không biết, người quan trọng hay vật quan trọng, cậu ta ngốc tới nỗi không biết tính à?”

Tiểu Bân nói: “Trong thùng là sữa bột với bột mạch nha, là đồ dinh dưỡng trong thành phố cấp cho chúng tôi!”

Mạnh Kiến Dân bảo: “Cậu ta ăn ít đi một hộp thì có làm sao đâu, nhưng người mà bị lũ cuốn rồi thì còn cái gì?!”

Tiểu Bân thét: “Tôi cũng gàn anh ta rồi, nhưng anh ta dữ dằn cứng rắn tới thế, ngang y con lừa! Anh ta nói phải lấy bằng được sữa bột với bột mạch nha để đưa cho Mạnh Tiểu Bắc nhà bác!!! Đù mẹ anh ta, đúng là thằng điên!!!”

Mạnh Kiến Dân ngẩn ra, dây thừng siết chặt, như muốn khảm sâu vào những ngón tay đỏ bừng…

Một chân Hạ Thiếu Đường giẫm lên bãi bùn trên sông, đứng trụ, quân trang áo khoác đều đã bị nước lũ cuốn trôi, cúc áo sơ mi bị đứt, áo mở phanh ra, lộ ra lồng ngực, bởi gồng sức quá độ nên cổ nổi rần rật gân xanh, giống như những thớ thịt cuồn cuộn dữ tợn trên mình thuồng luồng.

Bản thân anh cũng biết mình có thể đi lên, không có gì đáng ngại. Lúc anh vẫn đang ngâm mình giữa dòng nước, mắt nhìn thấy cha con Mạnh Tiểu Bắc trên bờ, khóe miệng cong cong nở nụ cười, nhìn đến là vênh váo.

Thiếu Đường xiêu vẹo khênh thùng, gắng sức vác trên vai, đầu nghẹo sang một bên, nỗ lực giữ thăng bằng. Anh ngoan cường siết chặt dây thừng, bước chầm chậm, từng bước từng bước một lội qua bùn, đi lên bãi sông.

Mạnh Kiến Dân là người rất tình cảm, trước con sông Vị cuồn cuồn sóng vỗ, từ xa xa ông nhìn thấy người ấy, chẳng biết làm sao mà nước mắt cứ thế rỉ ra chảy xuống.

Mà Mạnh Tiểu Bắc, thằng nhãi từ trước tới giờ chưa từng biết khóc là gì, cực ghét khóc nhè, chỉ cảm thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ. Có một thứ tình cảm hoàn toàn xa lạ, từng giọt từng giọt ấm nóng từ mắt chảy ngược vào trong, rơi xuống, thấm sâu vào trái tim cậu…

Hoặc là, ở độ tuổi này, Tiểu Bắc vẫn chưa thấu hiểu được.

Rồi cũng sẽ có lúc cậu rơi nước mắt, chỉ là chưa đến thời điểm đó mà thôi.

Mấy nhánh sông của sông Vị đều có lượng nước dồi dào, bùn cát ứ đọng thành những đụn cát khổng lồ có thể cuốn trôi vài tấn kim loại đồ vật rơi vào dòng nước trong tích tắc.

Ngay sau đó lại vang lên một tiếng nổ đùng đoàng khiến mọi người hãi hồn khiếp vía. Hai chiếc xe tải bị chìm, kẹt giữa đường sông bị nước lũ xô dồn dập đến mức vỡ tan, đầu xe, thành xe cùng lốp xe, mỗi thứ văng một nơi. Cơn lũ mạnh mẽ dữ dội cuốn theo cát vàng, quét qua những năm tháng gian khổ của cả một thế hệ, xuôi về sông Trường Giang…

Truyện Chữ Hay