Vé tàu của Hạ Tri Thư đi Thẩm Dương, sau đó sẽ trung chuyển đến Hàng Châu. Cậu đã lên kế hoạch rồi, nếu như không chữa bệnh nữa, tiền của cậu có thể thuê nhà nửa năm tại Hàng Châu.
Bây giờ mới mười rưỡi trưa, cách thời gian khởi hành còn khá lâu.
Hạ Tri Thư rất kiên trì, cậu bị mài mòn đến mức am hiểu nhất là chờ đợi. Phòng chờ tàu rất nhiều người, cậu phải đứng dựa tường một lúc lâu, cũng không thấy mệt mỏi lắm, chỉ thấy trong lòng vắng vẻ quạnh hiu.
Kỳ thực Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc đến mức này đã có nhiều người lường trước được. Mẹ cậu đã từng nói rằng hai người đàn ông sẽ không có cách nào lâu dài, mẹ Tưởng Văn Húc nói hai người họ sẽ không gắng nổi qua tuổi ba mươi.
Thậm chí đến cuốn sách kia của Giản Trinh cũng có một câu như vậy – anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.
Nhưng chỉ có hai người trong cuộc lừa mình dối người quấn quýt si mê đến tận bây giờ, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cảnh đôi người đôi ngả.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã hơn mười hai giờ trưa. Hạ Tri Thư đứng hơi lâu, thân thể rất mệt mỏi bèn đi mua nước uống.
Bỗng cửa vào phòng chờ bắt đầu huyên náo, một người đàn ông mặc áo khoác dài màu xám vội vàng xông tới, phía sau có mười mấy vệ sĩ mặc áo đen. Anh đang nói chuyện với hai nhân viên nhà ga, những người còn lại tay cầm một tấm hình, đúng là tới tìm người.
Hạ Tri Thư kinh ngạc đứng một bên, cậu vốn đang hiếu kỳ đã xảy ra chuyện gì khiến nhiều người làm lớn chuyện như vậy. Nhưng lúc cậu quay người nhìn người đàn ông cao to mặc áo khoác xám kia mới phát hiện đó là Ngải Tử Du.
Ngải Tử Du liếc mắt là thấy Hạ Tri Thư, anh bước nhanh tới, hầu như lúc Hạ Tri Thư vừa lấy lại tinh thần đã nhìn thấy người đứng trước mặt.
“Hạ Tri Thư, con mẹ nó em làm tôi sợ muốn chết!” Ngải Tử Du tức đến hai mắt đỏ ửng.
“Em về có phải xong rồi không? Không chữa bệnh nữa hả? Nói nhẹ nhàng quá, không bằng em cứ nói thẳng là mình muốn tự sát cho thoải mái!” Ngải Tử Du nắm chặt tay Hạ Tri Thư, không hề để ý đến ánh mắt của người khác: “Em ra ngoài mang cái gì? Túi em đâu? Lọ thuốc của em ở đâu?!”
Hạ Tri Thư nhíu chặt mày, cậu giãy dụa: “Bác sĩ, anh đừng như vậy.”
“Đúng, đúng là tôi bị coi thường! Em đã nói rõ ràng cho tôi biết rồi, nhưng tôi cứ nhất định phải bám theo gây phiền phức cho em đấy!” Ngải Tử Du lôi Hạ Tri Thư ra ngoài: “Ban đầu tôi còn tưởng em muốn làm chuyện ngốc nghếch gì, nên dẫn vệ sĩ và bác sĩ tới phá cửa nhà em. Nếu như tôi không dùng di động định vị để tìm được em, có phải em sẽ định tự chết ở bên ngoài không?”
Hạ Tri Thư không muốn đi cùng anh, cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi tình cảnh hỗn loạn này, lại bị một người đàn ông vô cớ oán giận quấy nhiễu, tính tình có tốt đến đâu cũng không nhịn được.
“Tôi có chết ở đâu cũng là do mình tính! Một bác sĩ như anh không lo chữa trị cho các bệnh nhân khác đang chờ, lại đi học xã hội đen phá cửa nhà người khác bắt người đi ư?”
Ngải Tử Du ngừng lại, từ trên cao chăm chú nhìn vào mắt Hạ Tri Thư, dáng vẻ ôn hoà tao nhã mặc áo khoác trắng chăm hoa lan thường ngày không còn, bá đạo ngang ngược như thủ lĩnh băng cướp: “Nhiều người như vậy mà tôi chỉ muốn trị cho em, do đó em không thoát khỏi tôi đâu.”
Ngải Tử Du đột nhiên ôm Hạ Tri Thư vào ngực, không cho cự tuyệt, nhưng ngữ khí vẫn ôn nhu và thâm tình: “Lần đầu tiên tôi học xã hội đen đi bắt người, bắt em đến nơi em muốn đến, có được không em?”
Hạ Tri Thư cảm thấy thực sự không có cách nào xử lý, cậu cũng lần đầu biết được bác sĩ này tuỳ hứng lên lại khó chơi như vậy. Từ lúc anh đi vào đây, Hạ Tri Thư liền cảm thấy mình sắp nổi tiếng trong cái nhà chờ nho nhỏ này rồi.
“Anh thả tôi ra… Tôi có thể ra ngoài nói chuyện với anh.” Hạ Tri Thư chỉ có thể chịu thua.
Ngải Tử Du nở nụ cười, quả nhiên thả Hạ Tri Thư ra: “Đi thôi.”
Sau khi ra ngoài mới phát hiện Ngải Tử Du bày ra trận thế lớn đến mức nào, bảy, tám chiếc Hummer dàn hàng ngang trước cửa nhà ga, Ngải Tử Du vừa gọi điện thoại vừa mở cửa trước một chiếc xe để Hạ Tri Thư ngồi vào.
“Anh, tìm được người rồi, những người kia và xe cứ về chỗ anh đi, cho em mượn một chiếc là đủ… Được, bye bye, lúc về mời anh đi uống rượu nhé.”
Hạ Tri Thư ngồi ghế cạnh tài xế, còn chưa kịp nói gì đã bị Ngải Tử Du dùng ngón tay đặt lên môi.
“Em nhắm mắt lại đi.” Ngải Tử Du mê hoặc.
Hạ Tri Thư chỉ có thể phối hợp. Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đợi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, đột nhiên cảm thấy trên môi có xúc cảm ướt át lạnh lẽo kỳ lạ. Cậu sợ hết hồn, vừa mở mắt lại mắt to trừng mắt nhỏ với một con mèo, mũi của nó đối diện với miệng cậu.
Bác sĩ đang nắm gáy mèo cười trêu tức: “Em đang nghĩ cái gì đấy?”
Mặt Hạ Tri Thư hơi đỏ, đột nhiên nhận ra: “Đây không phải là mèo nhà tôi à?”
Ngải Tử Du thả mèo xuống ghế sau, Hạ Tri Thư mới nhìn thấy còn có ba con mèo đang ngủ: “Tôi đến nhà em thấy không có ai mới biết hoá ra em muốn bỏ đi. Nhưng mèo thì sao, em định để chúng nó chết đói ư? Người kia…”
“Cũng không phải là người tốt lành gì.” Ngải Tử Du ngập ngừng, không dám nói lung tung.
Hạ Tri Thư nghe cũng hiểu, im lặng một lát mới trả lời: “Nói chung là cảm ơn anh.”
Ngải Tử Du vẫn chưa quên chính sự: “Em đi đâu vậy?”
Hạ Tri Thư nghe đến chuyện này mới nhớ lại, đau lòng cho tấm vé tàu của mình: “Tôi muốn đi Hàng Châu.”
“Rất tốt,” Ngải Tử Du cười: “Anh trai tôi có một trang trại trồng trà ở Long Tĩnh Đường, cảnh vật rất đẹp, để tôi lái xe đưa em đi.”
Hạ Tri Thư lấy làm kinh hãi, đường quá xa là một, trong kế hoạch của cậu không có người khác là hai.
Nhưng bác sĩ lại vô cùng phấn khởi: “Đi một chút, trước cứ về chỗ tôi đón Nhị Cẩu đã, nó cũng thích chỗ đó lắm, cũng rất thích mèo con… Và rất thích em.”
__________