Cố Thiên Quân ngồi trên ghế rất lâu, cô ấy hoang mang lại bối rối, suy nghĩ hồi lâu, cô ấy lấy điện thoại ra, xóa toàn bộ ảnh và video liên quan đến Thời An đã lén lút lưu giữ những ngày quá.
Con tim lại trống rỗng.
Thật sự rất tra tấn.
Sau đó, cô ấy đi tìm vài bộ phim kinh dị, cô ấy thử dùng "sợ hãi" để lấp liếm cảm xúc "không chắc chắn" này, lý trí đã bay xa, cô ấy chỉ có thể trốn tránh hiện thực, trốn tránh cảm xúc chân thật trong lòng mình.
Tắt điện thoại, kéo rèm cửa lại.
Những cảnh tượng khủng khiếp nối đuôi nhau hiện lên, Cố Thiên Quân hoảng sợ vô cùng, nhưng vẫn kiên trì xem, cô ấy muốn làm tê liệt chính mình, muốn quên đi những ý nghĩ đã nảy sinh trong khi chúng không nên xuất hiện.
Lý trí còn nguyên vẹn, cô ấy vẫn còn có thể tự nhủ: Đừng sợ, đây là diễn, không có ma đâu.
Nhưng không dám thừa nhân: Vừa rồi cô ấy đã nảy sinh suy nghĩ đáng lẽ không nên có.
Hai mắt Cố Thiên Quân thất thần, cô ấy đang nghĩ: Lý trí khi nào mới có thể quay trở lại đây, mình không muốn như thế này.
Xem hết bộ này đến bộ khác, cô ấy một mực muốn khiển trách chính mình cho đến khi thương tích đầy mình.
Cô ấy không để ý, trời sắp tối.
Trong nhà Ngưu Phương Bình——
Thời An định hỏi Cố Thiên Nhiên, khi nào dì Cố sẽ tới, nhưng nghe Cố Thiên Nhiên nói: "Ông nội, chị đã hứa với con là trưa nay sẽ tới mà, chắc chắn là bị công việc trì hoãn."
Ngay cả những nếp nhăn trên mặt Ngưu Phương Bình cũng cho thấy ông không vui đến thế nào, "Con chỉ đang nói giúp con bé thôi."
Cố Thiên Nhiên không khuyên được, liền cầu cứu Thời An, "Thời An, dì nói ông không nghe, con khuyên ông đi."
Thời An gật đầu, ngồi bên cạnh Ngưu Phương Bình, "Ông cố, sao ông không vui vậy ạ?"
Ngưu Phương Bình cực kỳ tủi thân, "Thiên Quân không tới thăm ông."
Cố Thiên Nhiên vội vàng chêm lời, "Ông nội, sao ông lại thêm mắm dặm muối thế, chị con nhất định không phải cố ý không tới, con gọi điện cho chị ấy rồi, cứ tắt máy mãi, chắc là chị ấy đang bận."
Nghe vậy, Thời An liền nhíu mày, "Tắt máy?"
Cố Thiên Nhiên: "Đúng vậy."
Sau đó, Thời An liền lơ đãng, khó khăn lắm mới dỗ được Ngưu Phương Bình cười, cô kéo Cố Thiên Nhiên sang một bên, nhỏ giọng nói, "Dì Thiên Nhiên, dì nói dì ấy hôm nay sẽ tới à?"
Cố Thiên Nhiên: "Ừ, chị ấy nói là buổi trưa tới, nhưng gần tối rồi, điện thoại vẫn không liên lạc được."
Thời An phản ứng lại, "Buổi trưa, hôm qua không phải dì nói với con dì Cố buổi tới mới tới sao?"
Toi rồi, lộ tẩy rồi.
Cố Thiên Nhiên đỡ trán, đánh trống lảng, "Vậy chắc là dì nói nhầm, ôi, đâu có quan trọng, con xem làm gì có ai tắt máy cả ngày trời đâu chứ, dì không dám nói với ông cụ, không liên lạc được với chị ấy, dì lo lắm."
Thời An không quá tích cực, vì cô quả thật đang rất sốt ruột, "Hay là con đi tìm dì ấy thử."
Cố Thiên Nhiên: "Dì đi với con." Nhưng thấy Ngưu Phương Bình đỏ mắt mong chờ nhìn sang, cô nàng lại nói: "Dì vẫn nên ở lại đây với ông nội."
Thời An: "Vâng."Nói xong, sau khi tạm biệt với hai ông bà, Thời An bèn rời đi. Nhưng khi sắp tới nhà Cố Thiên Quân, cô mới chợt nhớ ra: Chúng ta đã là người xa lạ, nếu gặp mặt thì nên nói gì?
Nhưng thực sự quá lo lắng cho cô ấy, Thời An không băn khoăn quá nhiều, quyết đoán bắt xe tới nhà Cố Thiên Quân, nhưng cô ấy không có ở nhà, Thời An còn muốn đến bệnh viện, đến những nơi mà cô ấy có thể sẽ tới.
Không cần thiết phải gặp mặt.
Nhìn từ xa, biết cô ấy bình an là được rồi.
Thời An cũng không thấy đây là việc bé xé ra to, cô rất sáng suốt, vì trong lòng cô, không có gì quan trọng hơn Cố Thiên Quân.
Dù tái xế lái xe rất nhanh, nhưng Thời An vẫn cảm thấy quá chậm, xem đồng hồ, rồi lại nhìn giờ trên điện thoại, không hiểu vì sao, trong lòng cô lại hoảng loạn vô cùng.
Không mây, không cây cối.
Thời An lại nhớ cô ấy, không, từng giây từng phút cô đều nhớ cô ấy, chỉ là tại khoảnh khắc này, cảm giác ấy quá đỗi mãnh liệt.
Lại nói thêm một lời sáo rỗng nữa.
Ngoại trừ Cố Thiên Quân, không ai có thể khiến cô trở nên như vậy.
Trong lúc Thời An sốt ruột chờ đợi thì cuối cùng cũng tới điểm đến. Cô thần tốc xuống xe, gần như chạy lên tầng, trong tâm trí cô chỉ có một ý nghĩ——
Dì Cố nhất định không được bị làm sao.
Thời An làm gì cũng luôn nhìn trước ngó sau, nhưng lúc này, cô ấy không nghĩ đến những chuyện lộn xộn, cô quá lo lắng cho Cố Thiên Quân, lo lắng đến mức có thể vứt bỏ mọi sự yếu đuối trong tính cách.
Vì vậy, khi Thời An đứng trước cửa nhà Cố Thiên Quân, cô gõ cửa không chút do dự, khi cửa được mở ra, những giọt nước mắt trong đáy mắt Thời An chạm vào vệt đỏ từ đáy mắt Cố Thiên Quân——
Ngay cả hơi thở cũng trông thật thừa thãi.
Cố Thiên Quân trong mắt Thời An, gương mặt trắng như tuyết, đôi tay trắng trẻo, đồ ngủ trắng thuần, thuần khiết như một đóa sen trắng, cô ấy vẫn xinh đẹp, cao quý như ngày nào.
Thời An không dám nói chuyện với cô ấy, cô sợ báng bổ vẻ đẹp này, giống như cô không dám báng bổ thần linh. Cô nhìn biểu cảm từ kinh ngạc chuyển sang ngạc nhiên của Cố Thiên Quân, sau đó là mất mát, cuối cùng toàn bộ hóa thành chớp nhoáng.
Sau đó, Cố Thiên Quân cúi đầu. Một đóa sen trắng ủ rũ, sẽ khiến con người ta thương xót, càng khiến con người ta yêu thương hơn.
Những sợi tóc vương vãi che khuất đôi mắt Cố Thiên Quân, thử mở miệng mấy lần, nhưng đều không thành công, dường như cô ấy đang đấu tranh với thứ gì đó, khi cô ấy lùi lại một bước nhỏ khó nhận thấy, Thời An nghẹn ngào gọi: "Dì Cố."
Cố Thiên Quân không ngẩng đầu, cơ thể thoáng run rẩy.
Thời An vô thức muốn đỡ cô ấy.
Cố Thiên Quân né tránh, phản ứng rất lớn.
Tưởng rằng Cố Thiên Quân bài xích sự đụng chạm của mình, Thời An tủi thân, đến nỗi giọng nói trở nên càng thêm nghẹn ngào, "Dì Thiên Nhiên không gọi được cho dì, sợ dì có chuyện nên con mới tới xem thử."
Ánh mắt Cố Thiên Quân phiêu dạt bất định, "Dì không sao."
Lạnh nhạt, kèm theo đó là cảnh giác.
Thời An nhìn vào trong nhà, "Ban ngày dì bận ạ?"
Cố Thiên Quân: "Ừ."
Trong lòng vốn đã rất đau, nhưng Thời An vẫn tìm chủ đề trò chuyện, "Bận xong rồi thì dì đến gặp ông cố đi, ông ngóng dì mãi thôi đấy, ông rất nhớ dì."
Khi nói ba chữ "rất nhớ dì", trong mắt Thời An ngập tràn thâm trầm. Dì Cố, dì có biết không, con cũng rất nhớ dì, nhưng con không thể nói ra được.
Lời trong lòng, người khác không nghe thấy.
Cố Thiên Quân cắn chặt môi, sắc mặt cô ấy lạnh lùng.
Có thể nói, Thời An đến rất không đúng lúc, bây giờ, Cố Thiên Quân không muốn nhất là nhìn thấy Thời An, vốn dĩ cô ấy đã sắp nghĩ thông suốt, nhưng Thời An lại đột nhiên xuất hiện, cô ấy lại mất bình tĩnh trong lòng.
Mơ mơ hồ hồ.
Mọi thứ dường như đã lộ ra chân tướng.
Nhưng cố Thiên Quân không muốn nghĩ theo hướng đúng đắn, mặc cho những ngày qua cô ấy nhớ Thời An đến nhường nào, hiện tại cô ấy chỉ muốn Thời An nhanh chóng rời đi.
Vì lý do đó, Cố Thiên Quân ngẩng khuôn mặt cứng đờ thành băng trong giây chốc, thanh âm không có độ ấm, "Lát nữa dì đến." Vài giây qua đi, cô ấy đưa tay ra sau lưng, đầu ngón tay dùng lực khảm vào bàn tay, nói bằng ngữ điệu lạnh lùng nhất: "Đây là chuyện của dì, không cần con lo."
Vừa dứt lời, Thời An mím môi thật chặt, lệ lập tức tích tụ trong mắt, cô kìm lại, không để nước mắt trào ra, nặn ra nụ cười, "Dì Cố, con biết, nhưng, dì có thể... đừng hung dữ với con được không?"
Bốn mắt nhìn nhau, họ đồng thời rời mắt đi.
Rõ ràng là vô cùng áy náy, rõ ràng câu "xin lỗi" đã trực chờ trên vành môi, nhưng Cố Thiên Quân không nói. Nổi tính trẻ con lần đầu tiên trong 30 năm, là đối với Thời An.
Lâu sau, Cố Thiên Quân nói: "Không còn sớm nữa, con về đi."
Khi không gặp, Thời An đã nạp cho chính mình rất nhiều súp gà, nhưng khi mặt đối mặt, cô mới phát hiện, mình hoàn toàn không thể chịu đựng được thái độ lạnh lùng như băng của Cố Thiên Quân.
Thời An lắc đầu, cô cẩn thận từng ly từng tí kéo góc áo của Cố Thiên Quân, "Dì Cố, con luôn nghe lời dì, nhưng lần này, con không muốn nghe lời dì nữa, con không đi."
Vẻ mặt Cố Thiên Quân vô cảm, "Con còn muốn nói gì nữa?"
Thời An mỉm cười lấy lòng cô ấy, "Dì Cố, dì có phải dì ghét con không?"
Cố Thiên Quân: "Không." Vừa nói, cô ấy vừa lùi về sau, bàn tay nắm lấy góc áo cô ấy của Thời An, trống rỗng.
Dáng vẻ Thời An đáng thương, cô nỉ non: "Vậy mà nói không ghét con."
Thật ra Cố Thiên Quân rất muốn đối xử dịu dàng với Thời An, nhưng cô ấy hiểu rõ, nên làm như vậy, chỉ có thể làm như vậy, thì cơ thể mới tê dại, lời nói cũng không mang theo cảm xúc, "Con nghĩ sao cũng được."
Thời An vẫn đang cười, vẫn đang gắng gượng, vẫn đang nói những lời tốt đẹp, "Con đã đưa ra rất nhiều quyết định thiếu chín chắn, cũng đã làm nhiều điều sai trái, con đã tổn thương dì, có lẽ cũng đã khiến dì buồn lòng, vì vậy, dù dì có nói gì đi chăng nữa, con cũng sẽ không giân dì, vì... dì là dì Cố của con."
Viền mắt Cố Thiên Quân vừa ướt vừa đỏ, may là trời đã bắt đầu tối, Thời An nhìn không rõ mặt cô ấy, chỉ nghe thấy giọng nói càng lúc càng mất kiên nhẫn của cô ấy, "Chuyện qua cả rồi, đừng nói nữa."
Thời An kiên cường, dưới bóng tối, mới dám rơi lệ.
Cô hết sức kiềm chế, nhưng vẫn khẽ thút thít hai tiếng, "Dì Cố, con biết dì cố ý, dì nói chuyện với con tử tế có được không, chỉ một câu thôi, nói xong con sẽ đi ngay."
Cô khóc, cô ấy cũng khóc.
Cố Thiên Quân nói: "Dì thật sự rất bận, con đi đi."
Cô ấy rất muốn ôm Thời An, nhưng cô ấy đã diễn quá lâu rồi, không thể từ bỏ vào phút chót được, không vì thứ gì mà, mà chính là vì "Mình là dì Cố của con bé, mình phải là một người dì đúng cách".
Một bước cũng không thể đi sai.
Cố Thiên Quân đặt tay lên tay nắm cửa, trong bóng đêm, Thời An vẫn trông thấy động tác của cô ấy, cô nhạy cảm nói: "Dì không muốn nói chuyện với con nữa sao, dì muốn đóng cửa sao?"
Cố Thiên Quân: "Ừ."
Nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng Thời An đã bình tĩnh, "Dì Cố, nói với con một câu thôi, chỉ là một câu tạm biệt thôi cũng được, con hứa, sẽ không bao giờ tới làm phiền dì nữa."
Cố Thiên Quân không nói gì.
Thời An lặng lẽ chờ đợi, không biết đã qua bao lâu, cô tuyệt vọng cầu xin: "Dì Cố, con xin dì đấy, được không?"
Cố Thiên Quân cuối cùng cũng chịu mở lời, cô ấy nói: "Dì cũng xin con, chúng ta vĩnh viễn đừng gặp lại nữa."
Khắp mặt Thời An đều là nước mắt, "Tại sao?"
Sau đó, chỉ có tiếng cửa đóng đáp lại cô.
Thời An yếu ớt tựa vào cửa, như vậy cũng tốt, cuối cùng cũng có thể khóc thoải mái rồi, cuối cùng cũng hết hi vọng rồi.
Thời An bật cười.
Con biết vì sao, vì con yêu dì, dì cố, không cần tuyệt tình như vậy. Con biết mà, con là một kẻ hèn nhát, con không dám làm gì cả.
Tuyết rơi rồi.
Thời An đã rời đi, Cố Thiên Quân bước ra.
Người phụ nữ giống như đóa sen trắng này, trong mùa đông giá rét, mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, chân trần xỏ dép lê, đi dưới trời tuyết âm mười mấy độ, cô ấy trắng bợt hơn cả mùa đông.
Cố Thiên Quân lảo đảo đi về phía trước, tuyết dày truy đuổi sau lưng cô ấy, cơ thể lạnh lẽo, trong lòng càng lạnh lẽo hơn, cô ấy nói, "Mình thích tất cả những thứ màu trắng, chúng sẽ khiến tôi trông rất sạch sẽ."
Phạm tội thì phải chuộc tội.
Cô ấy thà trực tiếp chuộc tội, chứ không chịu thừa nhận——
Cô ấy đã rung động trước Thời An.
Đêm nay tuyết rơi trên vai, người tản; sáng mai tuyết tan thành nước, duyên tận.
Trên mặt đất là những dấu chân lộn xộn, Cố thiên Quân sắp bị ý thức đạo đức trong lòng kết ản tử, cô ấy thút thít cùng trời tuyết, khi chân tay buốt giá đến tê tái, cô ấy cảm thấy không thể chịu nổi nữa mới trở về nhà.
Cố Thiên Quân rõ ràng hơn bất cứ ai: Tội lỗi, không đếm nổi.
Tội gì?
Cố Thiên Quân vẫn cố chấp: Tôi không biết.
Tuyết ơi, hãy rơi đi.
Tôi, thật sự không biết.