Trong phòng tối tăm đốt trầm thủy hương, ta không thắp đèn, âm ti hơi u tối, ánh sáng xám tro nhạt theo chấn song cửa sổ chiếu xuyên vào, tựa như ánh trăng chốn nhân gian. Thiếu niên ngồi trên đài gỗ đàn hương có hoa văn chỉ búi một chỏm tóc bộ dáng trẻ con, tướng mạo nam hài có sống mũi cao nhỏ, vầng trán hẹp dài, gương mặt rõ ràng trẻ con mềm mại nhưng ngũ quan nghiêm túc, mặt mày linh khí thanh tú ẩn chứa một nửa sự tang thương từng trải. Cậu ta trừng mắt nhìn, ngũ quan sáng sủa, da thịt trắng ngần đến nỗi có cảm giác gần như trong suốt, hoa văn trên tay áo trắng toát không có gió mà nhẹ nhàng lay động.
Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Thái Bạch Tinh Quân, ta mới phát hiện thì ra thần tiên thật sự sẽ tỏa sáng.
Chỉ cần bề ngoài thì thiếu niên này đã tỏa sáng như tiên nhân rồi.
Toàn thân phong thái trong trẻo yên tĩnh, khiến cho lòng người sinh ra sự kính sợ – thân thể tiên nhân tóc bạc trước mặt xinh xắn, ngồi trên đài. Thái Bạch Tinh Quân nhìn ta nói, giọng nói trầm ổn hoàn toàn ngược với vẻ thiếu niên bề ngoài: “Mẫu Đơn cô nương, đã lâu không gặp.”
“Tinh Quân đại giá quang lâm tệ xá, tiểu nữ được ưu ái mà kinh sợ.” Ta lẳng lặng nói: “Xin hỏi có chuyện gì? Bất kỳ việc gì Mẫu Đơn có thể làm được xin Tinh Quân cứ phân phó.”
Thái Bạch Tinh Quân nhìn ta một hồi, ta ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh, hắn nói: “Ngươi đứng lên trước đã.”
Ta đứng lên, đỉnh đầu bạc trắng của hắn chỉ tới eo nhỏ của ta.
Hắn lại nói: “…Ngươi ngồi xuống trước đi.”
Ta kéo ghế ngồi xuống, tầm mắt ngang với hắn.
Thái Bạch Tinh Quân nói: “Mẫu Đơn cô nương còn nhớ bản tiên, bản tiên thật sự rất vui.” Dừng một chút, lại nói tiếp: “Cô nương còn nhớ điều mà trước đây bản tiên đã giao cho cô không?”
Ta hạ tầm mắt, cung kính nói: “Từng câu từng chữ Tinh Quân nói Mẫu Đơn đều nhớ rõ.”
“Vậy thật tốt quá! Bản tiên có một chuyện cần nhờ vả Mẫu Đơn cô nương…”
Ta im lặng chờ hắn nói đoạn sau, hắn lại dừng lại, mặt mày đè ép thật giống như kẻ ra ngoài chơi đùa quá mức rồi suy nghĩ xem làm sao để tiếp cận mẫu thân để bàn giao đứa bé. Một lát sau, hắn nói, âm thanh nhẹ hơn, ánh mắt đặt trên người ta nhàn nhạt mà hư vô.
“Bảy trăm năm rồi, Mẫu Đơn cô nương.”
“Vâng, chỉ có điều với thượng thần mà nói việc đó cũng chỉ là thoáng qua thôi.” Ta nhìn bức bình phong ngẩn ngơ xuất thần lại nhẹ nhìn hắn, bình tĩnh nhìn kỹ khuôn mặt thuộc về thiếu niên kia.
“Tinh Quân đại giá quang lâm, có phải ngụ ý người hôm nay ta phải gặp chính là người?”
Lúc ta nhìn thấy Thái Bạch Tinh Quân liền hiểu rõ. Trên thế gian này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp tự lừa mình dối người như vậy.
Nghĩ lại vẻ mặt của hắn nhìn ta hôm nay, đó là thực sự đã quên ta rồi.
Thái Bạch Tinh Quân thấy ta không tập trung tinh thần, chau đôi mày trẻ con, do dự một chút rồi nói: “Ta biết như vậy là oan ức cho cô nương, chỉ có điều nếu làm xong chuyện này, tâm nguyện của Mẫu Đơn cô nương cũng sẽ được sáng tỏ.”
Ta mặt không cảm xúc nhìn hắn.
“Phiền Tinh Quân nói kỹ càng hơn.”
“Điện hạ đã phạm luật trời, phải trải qua ba tình kiếp. Đã qua kiếp thứ nhất, chính là đứa bé ăn xin mà cô nương nhìn thấy trên nhân gian ấy.
Ba tình kiếp? Phạm luật trời? Ta ngẩn ra, không kiềm chế được hỏi ra lời: “Người đã làm gì?”
Không phải y không phải ở trên trời làm Thái tử điện hạ cho tốt ư?
Tinh Quân lãnh đạm nhìn ta một chút, ta cúi đầu im lặng, đây vốn không phải chuyện ta nên biết.
“Lần trước người hạ phàm đã có hôn ước với công chúa Chiêu Cẩm, lần này công chúa Chiêu Cẩm muốn theo người hạ phàm vào vòng luân hồi chỉ vì cảm động tấm lòng cầm sắt chi hòa của người. Cô nương hãy thay thế công chúa Chiêu Cẩm giành được trái tim của người, công chúa Chiêu Cẩm sẽ tự mình hỗ trợ cô nương đầu thai chuyển kiếp.” Hắn lại nhướn mắt: “Bản tiên nhớ không nhầm bảy trăm năm trước cô nương đã muốn đầu thai làm người rồi. Chỉ tiếc…..”
Ta cúi đầu nhìn sợi dây nhỏ màu trắng trên ngón tay mình: “Ý Tinh Quân là muốn ta khiến cho người yêu Chiêu Cẩm công chúa là được?”
Thái Bạch Tinh Quân chỉ nói: “Ty Mệnh Tinh Quân tự nhiên sẽ sắp xếp cho cô nương chuyển thế vào một gia đình tốt.”
Nhân gian Giang Nam thật tốt, tháng hai cỏ mọc én bay, rượu Xuân Yên bên hồ Dương Liễu.
Trời xanh, côn trùng bay bay, những đám mây chậm rãi tản ra khắp bầu trời quang đãng.
Tiếng khóc thê lương từ trong một gia đình giàu có, ta nhấc linh hồn của ông lão trong nhà này đi nhìn lên bầu trời. Thời tiết thật đẹp, công việc hôm nay coi như đã làm xong, bấm đốt ngón tay tính toán, hôm nay cũng là sinh nhật mười tuổi của y sau khi đầu thai.
Ta cũng nên đi nhìn y một chút, huống hồ thượng thần đã truyền đạt cho ta dù là việc dở tệ nhất cũng phải hoàn thành.
Ta dùng pháp thuật cách không gian hiệu triệu Tiểu Hắc, chỉ trong chốc lát hình tròn ánh sáng trắng trước mặt có động tĩnh.
“Phủ tướng quân.” Hắn nói.
“Ồ?” Kiếp trước bản thân thích là nữ nhân để gả cho tướng quân, kiếp này lại tự mình đến nhà tướng quân, thật thú vị.
Ta phiêu dật đi đến phủ Tướng quân.
Phủ tướng quân đang rất náo nhiệt.
Cũng phải thôi! Đây là sinh nhật mười tuổi của con trai nối dõi duy nhất của Phiêu Kỵ tướng quân, đương nhiên là phải long trọng một chút. Ta nhìn vị tướng quân kia dầu mỡ đầy mặt, chỉ sợ rằng vị đại tướng quân kia yêu chiều y quá mức.
Thôi bỏ đi, thái bình thịnh thế, không cần phải thực sự trở thành anh hùng.
Hậu viện phủ tướng quân cây xanh bóng mát, núi giả đá lạ, hàng liễu bên kia hồ nhỏ đung đưa theo chiều gió, mặt nước dao động nhẹ nhàng phát ra những gợn sóng nhỏ. Lại đi vào trong một chút nữa, nhìn thấy phòng ngủ tướng quân ở tiểu viện.
Tiểu viện rộng rãi, sạch sẽ, có trồng hoa đào, lúc này hoa đào chưa có, trên cây điểm xuyết trên từng tầng lá xanh biếc mềm mại, chiếc bàn đá dưới một gốc cây xanh biếc, trên mặt bàn đặt một ngọc thanh trường kiếm, bốn chiếc ghế đá điêu khắc thần thú. Ta nhìn thấy một bé trai mặc bộ xiêm y tơ lụa màu xanh đen, bên hông giắt một bạch ngọc trên đai lưng màu bạc, bản thân phải đi gặp mặt khách mời, thế nhưng lại nằm nhoài trên bàn mà ngủ.
Gió thổi qua, trong tiết trời xuân những sợi bông nhỏ rơi trên lông mi và gò má cậu bé.
Cả sân ngoài y ra không còn ai khác, tiếng gió thổi phía sau càng lộ ra vẻ yên tĩnh.
Ta ngồi xuống cạnh y, bé trai ngũ quan còn chưa trưởng thành, mái tóc đen xòa trên gò má, tinh tế tỉ mỉ, xinh đẹp thanh tú như thiếu nữ tuổi mười tám.
Thương Âm khi còn nhỏ, quả nhiên có bộ dáng giống như ta tưởng tượng.
Ta ngồi đối diện nâng mặt y, lấy ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn, thật mềm mại, như chiếc bánh bao vậy.
Ta cười khà khà hai tiếng, dùng sức sờ một cái…..
“A!”
Tỉnh rồi.
Thương Âm bé phiên bản thịt viên mở mắt ra, ngây người trong chốc lát rồi đôi mắt đột nhiên mở to, theo bản năng nắm lấy kiếm ngọc trên bàn đá.
Ta nhìn thấy dáng vẻ của chính mình trong đôi mắt y, hiện ra hình dáng bản thân mình, một thân y phục đỏ tươi thêu hình con bướm, cây trâm trên búi tóc có đóa mẫu đơn nở rộ ung dung, mắt ngọc mày ngài, đôi hồng da trắng, trang sức sơ sài, còn xách theo một chiếc đèn lồng đỏ tươi nữa.
Muốn bao nhiêu tục mị có bấy nhiêu tục mị, muốn bao nhiêu yêu mị có bấy nhiêu yêu mị.
Chỉ có điều, trong mắt y nhìn thấy là công chúa Chiêu Cẩm nguyên bản dung nhan tuyệt sắc.
“Cô là ai?”
Y đờ đẫn người trong chốc lát rồi cất lời, âm thanh trong trẻo.
Ta mỉm cười, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước miếng nơi khóe miệng y.
“Ta tên Mẫu Đơn, là tiểu tình nhân kiếp trước kiếp trước kiếp trước kiếp trước của ngươi.”
Hai hầu gái tướng quân là hai thiếu nữ búi tóc, trên người mặc quần áo tơ lụa trong phủ, khuôn mặt thanh tú, một trái một phải đi vào tiểu viện.
“Thiếu gia ngài ở chỗ này, để nô tỳ tìm được rồi.”
Cậu bé đứng trước bàn đá, chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú trắng ngần lộ ra.
Hai cô hầu gái cúi đầu cung kính nói: “Tướng quân đại nhân và phu nhân đang chờ ngài đấy, hôm nay ngài là nhân vật chính đừng ở đây trốn tránh nữa.”
“Biết rồi, vẫn chưa tới giờ.” Y đáp lại: “Các ngươi lui xuống trước đi, ta đã bảo là không thích người khác tới quấy rầy rồi mà.”
Hầu gái vừa nhìn thấy ngọc kiếm trên bàn đá, liền che miệng lại cười nói: “Thì ra thiếu gia ở đây là để luyện kiếm. Thân thể thiếu gia không tốt, chớ để thân thể suy yếu khiến phu nhân lo lắng.”
“Biết rồi.”
Y nhàn nhạt đáp lại.
Hai cô hầu gái thướt tha rời đi, Thương Âm bé nhìn ngó nghiêng rồi ngẩng đầu nhìn lên phía cây hoa đào cao nhất kia.
“Đi rồi.”
Ta đẩy nhánh cây xanh mướt lộ ra cả khuôn mặt, nhìn y cười hì hì, Thương Âm ngẩn ra, chẳng khác gì một đứa bé: “Nữ nhân này, như vậy còn ra thể thống gì nữa, mau mau xuống đây.”
Tiếng nói non nớt, nhưng ngữ điệu phát ra lại không hề hợp, đáng tiếc cho khuôn mặt đáng yêu như bánh bao ấy.
Ta thích thú ngồi trên cây lắc lư đôi chân, ngươi nữ nhân này? Lời này quá mức cao ngạo, đã bao nhiêu năm không ai còn coi ta là con gái nữa, đã sớm được người nhà tu luyện rồi.
“Ta không xuống được, ngươi đón ta được không?” Ta cười ha ha.
Khuôn mặt y nhỏ nhắn, thân thể nhỏ bé căng cứng.
“Ngươi đón ta nhé?” Ta nhìn thân thể vốn dĩ nhỏ bé của y từ trên xuống dưới.
“….”
Y nhìn ta chằm chằm.
“…Đùa chút thôi.” Không được bắt nạt trẻ con, chúng ta phải kính già yêu trẻ. Ta nhẹ nhàng nhảy xuống phủi phủi quần áo rồi xoay một vòng trước mặt y, góc váy đỏ tươi tung bay.
“Ê, có phải ta rất đẹp hay không?”
Vẻ mặt y rõ ràng là không muốn nói chuyện với ta.
Ta nhìn sang phía cổng, không biết những đại nhân kia bọn họ đã đi vào lúc nào, ta ngồi trên bàn đá chống mặt nhìn y: “Ngươi không sợ ma à?”
Thương Âm bé ngẩn ra, nhìn ta có chút ngốc nghếch một hồi rồi mới nói: “Ngươi là yêu tinh.”
Ngữ điệu khẳng định.
Ta gật gù: “Uhm, ta là yêu quái, còn là yêu quái ăn nội tạng trẻ con nữa.”
Y nói: “Cô đến là để ăn ta?”
Ngữ điệu bình thản đến nỗi khiến ta thất vọng, theo dự đoán của ta y phải mở to hai mắt oa oa khóc lớn quỳ xuống xin tha nói, đại tiên thịt ta tuyệt đối ăn không ngon, không nên ăn ta, vân vân các thể loại chứ.
Thương Âm bé có một đôi mắt đen lớn, tựa như hai hồ nước sâu trong suốt, y cứ nghiêm túc nhìn ta trân trân khiến ta không biết trả lời ra sao, suy nghĩ một hồi liền mỉm cười nói: “Nếu như ngươi đáp ứng ban đêm cưới ta làm nương tử, vậy ta sẽ không ăn ngươi nữa.”
Y hấp háy đôi mắt, trên khuôn mặt trắng ngần hiện lên nét ửng đỏ.
Ta rất đắc ý.
Ngồi với y một lúc thì hầu gái kia tới mời y vào tiền đình, trước khi đi bầu trời xanh thẳm, gió nhẹ rì rào thổi qua những cây hoa đào làm đung đưa những cành cây nhỏ.
“Ta không muốn đi đến đó.”
“Đến đâu?”
“Sảnh đường.”
“Hôm nay không phải sinh nhật của ngươi ư? Còn có rất nhiều khách mời nữa, không phải à?”
“Bọn họ đến không phải vì sinh nhật của ta, chỉ là nhân cơ hội lấy lòng cha ta thôi.”
Ta nghẹn lời, thằng bé này, sau này như vậy sao được: “Thì ít nhất ở đó còn có người thân của ngươi cùng đón sinh nhật chứ?”
“Không có.” Thương Âm bé nhìn sang, vẻ mặt thờ ơ trúc trắc: “Mẫu thân không ở đó, nhị nương mới sinh đệ đệ cho cha ta, làm sao mà nhớ tới ta được.”
Lúc ấy ta mới nhớ ra, sắp qua mười năm nhân gian, Chiêu Cẩm công chúa chuyển kiếp thành quận chúa sinh được con trai, vốn dĩ hô hấp không còn lại được thái y cứu trở vể. Đây là đời Thương Âm thứ hai, tướng quân tuấn dật tiêu sái năm đó bây giờ đã trở thành người mặt đầy dầu rồi, khi đó ta còn bắt gặp cảnh y nắm tay thê tử mình bi thương không kiềm chế được, bây giờ đã nâng cốc tán gẫu với hoạn quan rồi cưới thêm mấy vị tiểu thiếp nữa.
Quả nhiên lòng người dễ đổi, nhưng ta cũng không thể đòi hỏi vị tướng quân kia cả đời chỉ trông coi một khối linh bài mãi được.