“Tiểu Hắc, xong chuyện kiếp này là ta sẽ đi đầu thai, vậy ngươi,…” Ta chớp mắt mấy cái rồi mỉm cười với hắn, “Trước khi ta đi đầu thai, ngươi để ta nhìn xem ngươi có dáng vẻ gì lâu một chút được không?”
Ta cảm giác được người hắn cứng đờ. Thân ảnh nam nhân kia trong màn đêm cũng nhạt nhòa như vậy. Ta nhớ tới lúc hắn mới dạy ta rất nhiều phép thuật xong, hắn dẫn ta đến đại địa ngục Huyết Trì lấy đèn lồng hoa bắt quỷ. Hắn đã nói, nếu đã quyết định trở thành Vô Thường thì phải hiểu rõ thế sự vô thường,() người duy nhất bảo vệ được mình chỉ có chính bản thân mình mà thôi.
(thế sự vô thường, ý nói mọi chuyện trên đời đều có thể thay đổi thất thườngchứ không hề ổn định.)
Hắn còn nói, Mẫu Đơn, hãy quên người đàn ông kia đi. Tình yêu chẳng qua là thoáng chốc, chỉ có ngươi vẫn còn là tốt nhất thôi.
Như vậy tính ra thì hắn là sư phụ của ta đấy chứ. Ta nhìn một vầng ánh trăng sáng trên trời, đang định nói mấy câu trêu chọc đùa giỡn hắn, thì nam nhân lại mím chặt môi từ trong miệng phun ra một chữ: “Được.”
“Hả…?”
“Được.”
Tiếng Tiểu Hắc nhàn nhạt trong gió, trong ánh trăng lúc ẩn lúc hiện tản đi.
Ta ngẩn người, đứng trên nơi cao gió lớn mà lưỡng lự, mấy sợi tóc bên tai tung bay. Nhưng ngoài miệng lại nói: “Đây là tự ngươi nói đó nha, đến lúc ấy ngươi đừng hòng giở trò.”
“Được.”
“Vậy ta đầu thai xong kiếp ấy rồi, ngươi tới đón ta được không?” Vào lúc ấy ta chẳng hề nhớ ra rằng mình đã uống canh Mạnh Bà rồi, không còn nhớ hắn được. Vừa nghĩ tới việc có thể nhìn thấy được khuôn mặt thật của Cố Thương đại nhân tâm tình ta đã rất tốt rồi.
“Được.”
Ta lại điệu đà xoay người, ra hiệu một hồi, trên người mặc bộ trang phục cung nữ màu trắng, đai thắt ngực màu hồng nhạt, hỏi: “Thân thể này của ta có đẹp không?”
“Đẹp.”
Ta nhíu mày, bình tĩnh nhìn cái mặt nạ đen sì kia của Tiểu Hắc, “Hôm nay ngươi làm sao vậy? Cảm giác ý vị cũng thay đổi.”
Vậy mà Tiểu Hắc lại nhếch nhếch khóe môi, cong lên thành nụ cười, ta nhìn lại cảm thấy thật là quen thuộc. Trong trí nhớ của ta hắn cực kỳ ít cười, bây giờ nghĩ lại, từ khi ta đảm nhận việc làm bà mối từ kiếp trước cho Thái tử gia, chuyện ta và Tiểu Hắc cùng hợp tác làm việc cũng ít đi hẳn. Chính vì thế ta nghĩ nếu sau này mà không phải đi đâu thì sẽ cùng hắn đi chơi một chuyến. Hắn nói: “Vậy trước đây ta có ý vị gì?”
“Ngươi luôn trừng mắt nhìn ta khinh bỉ, nói ta xấu, còn nói ta vung quăng bỏ vãi, nói ta thuần gia, còn nói ta đáng đời không tìm được nam nhân để gả. Ta nói cho mà biết, ta không tìm nam nhân để gả thì chẳng lẽ không tìm được nam sủng chắc?”
Tiểu Hắc liếc ta một cái, lại bắt đầu khinh bỉ: “Với cái bộ dáng kia của ngươi mà còn muốn dưỡng nam sủng.”
Ta đạp một cước qua: “Cố Thương, ngươi khinh người quá đáng!”
Hắn tránh, ta đạp, hắn lại tránh, ta lại đạp. Cứ giẫm đạp vậy đến mức các viên ngói kêu lộp cộp lộp cộp, cuối cùng còn suýt ngã xuống nữa. Thấy vậy, Tiểu Hắc vốn cách xa chỗ ta lại thoáng cái đến trước mặt ta, nắm lấy tay áo ta kéo về phía ngực hắn. Cuối cùng ta cũng có thể thuận lợi đạp hắn được một cước.
Tuy rằng ta không nhìn thấy, nhưng ta biết mặt của Tiểu Hắc nhất định đang tối sầm lại rồi.
Ta ở trong lồng ngực hắn cười hả hê.
Rất lâu sau này ta mới biết, tam thiên thế giới, lục đạo luân hồi này, chỉ có một mình ta dám đạp hắn như vậy, mà hắn cũng để kệ ta giày vò như thế.
Tiểu Hắc gọi ta một tiếng: “Mẫu Đơn.” Lúc nói chuyện, lồng ngực hắn khẽ rung, ta lại từ cơ thể lạnh lẽo của hắn mà cảm thấy một chút ấm áp.
“Hả?”
“Ta đi trước đây, ngươi tự chăm sóc tốt cho mình, chớ làm mất ngọc bội.”
“Ta biết ngươi quý trọng nó rồi. Sẽ không làm mất được đâu.”
Hắn cười cười, lần này thực sự là rất ấm áp: “Ngươi toàn vứt bừa bãi.”
Ta chẹp miệng, “Được rồi, ngươi đi mau đi, còn nói nữa ta ghét ngươi thật đó.”
Ngày hôm sau thị tỳ thiếp thân kia của công chúa Tuệ Nhân vẫn chưa xuất hiện, sau mấy ngày liền cũng không xuất hiện như vậy, Chiêu Cẩm công chúa giận đến tím mặt liền mời gọi Thái y đến. Thì ra nàng ta đối xử với hạ nhân cũng tốt đấy chứ.
Chỉ có điều thuốc ta hạ còn có thêm một điểm, đó là còn mang theo ít âm khí. Nghĩ đến thị nữ kia không ngừng thượng thổ hạ tả, có khả năng còn bị cả phong hàn nhẹ nữa, nhất định là không thể đi đến núi Phù Không nổi, lòng ta niệm một câu A Di Đà Phật. Ta dùng phép thuật mê hoặc, kiểm soát trí nhớ của Thái giám tổng quản. Chính ông ta đã dẫn ta bước lên bảy bảy bốn chín bậc thang bằng đá mà bước vào tẩm cung của Tuệ Nhân công chúa.
Sau khi Húc đế băng hà, Lung quốc vẫn là một đời no ấm, thái bình thịnh thế, các công chúa, phi tần trong hoàng cung kia ngoại trừ hàng đêm than phiền câu tam đấu giác() ra thì chính là ra ngoài lả lướt. Nơi được gọi là tẩm cung của công chúa là một nơi vô cùng rực rỡ. Vị công công dẫn ta tiến cung quay sang bẩm báo với công chúa một hồi, lại nói nàng thị tỳ thiếp thân kia không thích hợp như thế nào, mà nha đầu được dẫn đến lần này ngoan ngoãn ra sao, nói chuyện cung kính, tinh tế thế nào. Công chúa ung dung hoa lệ trước bàn trang điểm nheo lại đôi mắt đánh phấn thiếp màu vàng, đặt chiếc bút than đen vẽ lông mày xuống, năm ngón tay nhỏ nhắn sơn móng màu đỏ tươi. Nàng ta cụp mắt nhìn ta, vẻ mặt lành lạnh.
(cung tâm đấu giác: ý chỉ đấu đá nhau, bày mưu tính kế hãm hại nhau.)
Ta bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, kính sợ mà quỳ thật ngay ngắn.
“Ngẩng mặt lên cho ta nhìn một chút. Chiều ta phải ra ngoài, Lý công công chớ mang nha đâu nào mà nhìn không vừa mắt đến đó.”
“Công chúa Điện hạ lo xa rồi. Vì phúc phận của Hoa Nhi cô nương là hầu hạ trang phục cho công chúa, ban nãy nàng ta có nói với tiểu nhân rồi, đây là chuyện mà nàng ta có nằm mơ cũng không dám mơ tưởng đến.”
Ta ngẩng mặt lên, tự nói với mình, nhất định phải là vẻ mặt mảnh mai kính ngưỡng điển hình của các tiểu cô nương mới được.
Tuệ Nhân hé hé đôi mắt đan phượng, hàm dưới hơi vểnh lên rất có khí chất, khuyên tai lấp lóe ánh kim, “Mang đi đi. Nhìn khuôn mặt yêu mị này thật khiến lòng người không thoải mái. Đi ra ngoài người khác lại tưởng bổn cung dẫn theo yêu tinh mất. Công công, đổi nha hoàn khác cho ta.”
Ta nghiến răng muốn gãy cả luôn, vội vàng bày ra dáng vẻ sợ hãi, mắt nhanh chóng nặn ra nước mắt, mặt ta trắng ngần thế này giống yêu tinh chỗ nào, lại vội vàng dập đầu với công chúa. Công chúa không thèm để ý đến ta, tự mình ở đó tô vẽ lông mày, mặc kệ để Lý công công dẫn ta ra ngoài.
Vừa mới bước qua thềm cửa, lại bị gọi lại, “Đưa nàng ta tới đây, ta muốn nàng ta.”
Ta và Lý công công lại vội vàng cung kính quay lại.
“Nha đầu này mà bị phụ hoàng và đám hoàng huynh nhìn thấy không phải là sẽ bị thu về sao.” Tuệ Nhân công chúa hững hờ nói, “Thôi thì cứ để ở đây đi.”
Ta sâu sắc phát hiện Tuệ Nhân công chúa giữ ta lại không phải vì công công nói ta ngoan ngoãn lanh lợi, mà vì nàng ta không ưa mặt ta. Mà vì nàng ta không ưa mặt ta nên lúc hầu hạ nàng ta, đa phần là ta phải cúi mặt.
“Ngươi tên gì?”
“Hoa Nhi ạ.” Chẳng lẽ ta nói ta tên Mẫu Đơn, cái tên yêu mị như vậy, chỉ sợ nàng ta lại cho mặt ta thành hoa luôn mất.
Nàng ta nói: “Bổn cung muốn biết tên thật của ngươi kìa.”
Ta nghĩ nghĩ, mạo nhận một cái tên, trong lòng nói lời xin lỗi với Tiểu Hắc, “Nô tỳ họ Diệp, tên gọi Thanh Hoa.” Diệp Thanh Hoa, trong lành biết bao.
“Sau này bổn cung sẽ gọi ngươi là Thanh Nhi nhé. Tương Tư, Như Ý.” Nàng ta quay đầu gọi hai thị nữ kia tới, rồi nói với ta: “Quy củ trong cung ngươi cũng biết rồi đấy. Lý công công nói ngươi là một người lanh lợi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
“Dạ.” Ta ngoan ngoãn cúi đầu.
Núi Phù Không nằm ở phía Bắc Lung quốc, lúc đoàn người hoàng cung đến nơi kết thúc chặng đường thì đã là buổi chiều. Đã là cuối mùa xuân mà cảnh trong núi vẫn là hoa đào tháng , không khí ẩm lướt se lạnh đến nỗi cả lồng ngực lành lạnh. Xung quanh núi Phù Không là rừng cây xanh biếc chẳng khác nào được ngâm sâu trong hồ nước xanh biêng biếc vậy. Chim muông từng đàn bay khắp núi Phù Không.
Dòng suối luồn khe núi. Lầu gác Lăng Không được xây dựng theo thế núi nhìn rất rộng lớn mà trang nghiêm. Dọc theo con đường các bậc tháng đá uốn lượn lên trên là tới Long Vân tự.
Ta lấy ngọc bội Bích Vân Long Văn ra xâu vào một sợ dây đỏ rồi đeo trước ngực. Vừa bước qua cửa lớn liền nghe thấy từng hồi Phật âm, một dòng hơi ấm dễ chịu từ ngọc bội ngấm tràn vào trong ngực bảo vệ tâm mạch. Ta ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu hoàng kim có ghi Long Vân tự kia, lại nhìn vào trong chùa. Toàn bộ trong chùa là những đám khói mây màu vàng lượn lờ mà người phàm khó có thể nhìn được. Phật pháp vô biên, chỗ này thật sự không phải là nơi mà một ma nữ nên đến.
Tuệ Nhân công chúa giá lâm, trong chùa hiển nhiên là kính cẩn nghênh đón. Tuệ Nhân công chúa mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng, ống tay áo màu xám, chuẩn bị một lượt để đến điện Thăng Long tế bái. Đại điện tráng lệ, ta đang định bước vào điện theo công chúa thì phía sau có một tiếng nói: “Vị thí chủ này, xin dừng bước.”
Ta quay đầu lại, chính là lão Phương trượng ở đây. Vóc dáng cao gầy, áo bào màu trắng khoác chiếc áo cà sa đỏ, chòm râu bạc trắng khẽ rung theo gió. Tim ta đập thình thịch, nhìn theo công chúa, Tương Tư và Như Ý bước vào vẫn chưa từng dừng lại. Ta vẫn đứng trước cửa điện, xoay người lại rồi hành lễ một cái với Phương trượng.
Chỉ nghe Phương trượng nói, âm thanh vẫn trong trẻo như vậy, “Có thể nói chuyện với thí chủ một lát được hay không?”
Ta nghĩ thầm đạo hạnh của vị hòa thượng này thật sự là cao thâm, vậy mà cũng nhìn ra được, đúng là không thể khống chế ý thức của hắn thì phải chịu vậy, thế là ta nhẹ cúi chào một cái rồi theo ông ta qua một bên.
Đoàn người tham gia tế tự khá dài, ta thuận miệng nói: “Phương trượng có việc gì xin mời cứ nói, lát nữa tiểu nữ còn phải theo hầu Công chúa Điện hạ nữa.”
Vị hòa thượng lại hành lễ một cái, “Xin hỏi trong nhà thí chủ có người thân nào tu hành Phật pháp không?”
“Tiểu nữ là nữ tỳ của Tuệ Nhân công chúa, tên là Diệp Thanh Hoa, trong nhà đã không còn cha mẹ.”
Ông ta bình tĩnh nhìn ta, chắp tay hành lễ A di đà Phật, “Thí chủ, nơi đây là Phật môn thanh tịnh, thí chủ có ngàn vạn nỗi khổ tâm trong lòng cũng không nên tới đây cầu quả. Người sống một đời, những thứ như yêu thương, biệt ly, thù hận kéo dài thì cầu không được, buông cũng không được. Nếu thí chủ đã thoát khỏi hồng trần, hà tất phải cố miễn cưỡng một kết quả không đạt được như vậy chứ?”
Ta cười lạnh một tiếng, trong lòng thăm dò xem ông ta đã nhìn ra được mấy phần: “Phương trượng nói chuyện cũng thật là vừa chua xót lại nhã nhặn. Ta chỉ là theo Tuệ Nhân công chúa mà tới đây, ông bây giờ vẫn chưa từng ra tay thu bắt ta. Chỉ có điều ta nghĩ không ra tu vi của ta thì làm sao, ta cũng không có gây ra chuyện xấu gì, nhưng xem ra phần từ bi của Phật môn là muốn ta rời đi là tốt nhất sao?”
Phương trượng thoáng thay đổi sắc mặt, lát sau lại than thở một tiếng dài: “A di đà Phật. Tuệ căn của cô nương quá sâu nặng, thần khí quanh quẩn bên người, nhưng sắc mặt lại hàm chứa một vòng quỷ khí, kiếp trước hẳn là người tu tiên, hà tất phải chấp nhất như vậy. Ý lão nạp là nếu cô nương bằng lòng, lão nạp nguyện làm lễ siêu độ xuất gia cho cô nương.”
Thì ra ông ta vòng đi vòng lại là muốn nói chuyện này, ta nở nụ cười nhu hòa hơn, “Ta không muốn tu tiên thành Phật, ta chỉ muốn chuyển kiếp làm người. Kiếp này ta đã không tìm được người thật lòng yêu thương ta, nhưng kiếp sau sẽ tìm được.”
Không có tình yêu ta vẫn có thể sống rất tốt. Nhưng ta vẫn muốn làm người phàm, một người vô cùng bình thường.
Phương trượng im lặng, vuốt vuốt chòm râu.
Ta thấy ông ta không còn muốn nói thêm nữa, thầm nghĩ hẳn là chấp nhận rồi. Ta thân là một âm sai, tu vi không mỏng, đa phần thường sẽ bị nhận nhầm là yêu ma quỷ quái, mấy trăm năm qua ta cũng đã quen rồi. Những pháp tăng bị ta ngược đến mặt mũi bầm dập cũng không phải ít, chỉ có điều hiện tại cơ thể này của ta có phần phải hạn chế. Ta cúi người vái chào ông ta, sau đó xoay người đi về hướng Chiêu Cẩm công chúa. Rồi ta lại đột nhiên xoay người, nói rành rọt từng từ từng chữ với phương trượng: “Tiểu nữ chỉ là một cô gái mà thôi, những oán khổ si sân hồng trần, tiểu nữ đều rõ cả. Cảm ơn phương trượng.”