Đó là chuyện cách đây đã lâu lắm rồi.
Có một lần ta bị bệnh, là cảm lạnh rồi lại lên cơn sốt, Thương Âm tự mình chăm sóc ta, tắm rửa cho ta còn đút cơm cho ta ăn nữa, khoảng thời gian đó khả năng nấu nướng của chàng tăng nhanh như gió. Chàng biết ta kén ăn, nên cân nhắc nấu những món khác nhau, một ngày ba bữa dinh dưỡng thanh đạm không giống nhau, ngay cả ăn khuya cũng có thể làm đến bốn, năm món ăn.
Ta không kìm được mà hỏi chàng: “Chàng làm được nhiều kiểu nấu súp lơ như vậy ở đâu thế? Học lúc nào nhỉ, sao thiếp không biết?”
Lúc ấy chàng mới sắp xếp ổn thỏa cho ta xong, hiếm khi thấy chàng cầm chén trà nóng ngồi dưới gốc cây xem sách nghỉ ngơi, thấy ta đi tới, đặt quyển sách xuống rồi vén mấy sợi tóc rủ trên gò má của ta về phía sau tai.
“Khoảng thời gian buồn chán ở nhà trước đây, khá lâu rồi, thấy cũng chẳng có gì hay ho nên học, suy nghĩ một chút thấy chi bằng nấu lên, cho nàng nếm thử.” Chàng cười cười:“Cũng may mà nàng thích.”
Rất lâu sau này ta mới nghĩ ra, từ “ở nhà” kia, đại khái chính là cung điện Trùng Hoa của Thái tử trên Cửu Trùng Thiên, là nơi bích ba Long Thúy Tiên Vân mênh mông cực kỳ cao quý.
Một đêm cả người ta lên cơn sốt rất khó chịu tỉnh lại, phát hiện chàng ở cuối giường, ôm hai chân của ta, chỉ cách một tầng chăn đơn mỏng áp mặt lên mà ngủ.
Ta vô cùng giật mình, vừa xấu hổ, vừa lúng túng lại vừa không dám tin, chàng là một người đàn ông mà, chàng ở trong lòng ta vẫn là nam tử mi thanh mục tú, không nhiễm khói bụi trần gian kia mà.
Sáng sớm hôm sau lúc ăn cháo xong, chàng mới vười nói: “Bởi vì nàng đó, nếu không thoải mái hoặc muốn tỉnh dậy, chân sẽ bắt đầu cử động trước, vậy nếu như Mẫu Đơn có chỗ nào không thoải mái mà tỉnh lại, ta lập tức có thể biết ngay rồi.”
Mặt ta đỏ ửng, cảm động đến nỗi mũi cay xè: “Nhưng mà như thế…không tiện lắm, đó là chân mà, vừa bẩn vừa hôi nữa.”
Thương Âm hơi nhếch mày lên: “Hôi chỗ nào, chân nhỏ như thế, lại trắng nõn nà, ngược lại ta còn cảm thấy rất thơm nữa, chỉ hận không thể cắn một phát thôi.”
“Chàng nói bậy, xú trùng tử chàng đó.”
Hôm sau thì ta khỏi bệnh, lúc mới làm chuyện vợ chồng, Thương Âm nắm bàn chân nhỏ của ta cắn một phát, thở dài nói: “Thơm quá.”
Ta quở trách chàng một chút, liền bị chàng cắn đến mẫn cảm, nhỏ giọng thở hổn hển.
Sau đó đôi môi chàng hôn xuống từng chút từng chút một, một mạch hôn dọc theo từ dưới chân đến chỗ xấu hổ kia…
Sau khi ta khỏi bệnh rồi, Thương Âm ngày càng lười nấu cơm hơn, chỉ thỉnh thoảng xuống bếp, đại khái toàn bộ thời gian là vẫy tay muốn đầu bếp bọn họ làm. Chỉ có điều đêm khuya ta thường xuyên đói bụng, yếu ớt oán trách chàng mấy câu, chàng bèn xoa đầu ta, bước xuống giường, trời mùa đông cũng đành phải xỏ giày vào, phủ thêm áo khoác lạnh bước qua những cơn gió gia buốt nơi tiểu viện mà làm cho ta một lồng bánh bao thịt nóng hổi, hay là một nồi bánh bơ thơm ngọt tươi ngon bưng lên, hoàn toàn không còn chút phong độ công tử như ngọc không dính khói bụi trần gian thường ngày nữa.
Ta oa một tiếng ở trong chăn lén lút cười.Ta nhìn công chúa Chiêu Cẩm đang thẹn thùng ngồi bên cạnh Thương Âm không chớp mắt, ngực đau như thể bị bóp nát vậy.
Việc này đâu có là gì, đã là chuyện của bảy, tám trăm năm trước rồi còn gì. Người ta lại chẳng phải đàn ông có thể ở cùng, chẳng phải mấy trăm năm nay ta vẫn sống tốt, vẫn tiêu dao tự tại như thường đó sao.
Nên là nàng ấy, nên là công chúa cao quý trên trời, nàng ấy mệt mỏi hồng trần vì để làm bạn đầu thai với y, vì y mà nhảy múa, nàng ấy cao quý xinh đẹp như vậy, nhảy múa đẹp đẽ như vậy cơ mà. Còn ta ngoại trừ việc vì y mà sinh đứa nhỏ ra thì cũng chưa từng làm được việc gì khác, không biết thỏa mãn những yêu cầu sủng ái và hạnh phúc cho y.
Huống hồ…huống hồ, ngay cả đứa con ta cũng không chăm sóc cho tốt được nữa.
Thương Âm lộ ra nụ cười mà ta vẫn vô cùng quen thuộc với công chúa Chiêu Cẩm – nó đã từng được biểu lộ với ta rất nhiều lần trước đây. Đã hơn bảy trăm năm trôi qua ta cũng không thể quên được nụ cười dịu dàng này, dường như trở lại quãng thời gian ta bị vứt bỏ, xương cốt toàn thân đau đớn tựa như bị nghiền nát vậy. Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, ánh mắt hoảng hốt, vội vàng rời khỏi yến hội.
Ban đêm ở Phong Đô tĩnh mịch.
Quỷ Hỏa màu lam âm u le lói lay động ở phía xa, ra khỏi vương phủ rồi cứ chậm rãi bước mà đến bên cầu lúc nào không biết.
Lại tới cầu Nại Hà.
Ta đưa tay lên phóng tầm mắt tới bên kia cầu Nại Hà, bên đó sương mù máu tamh trong bóng tối trở nên mờ ảo. Nghe nói uống canh Mạnh Bà xong hồn phách đi xuống cầu Nại Hà đầu thai, sẽ thấy một khối đá Tam Sinh ở gần cầu, mặt trên ghi chép về kiếp trước kiếp này và kiếp sau nữa.
Hoa bỉ ngạn bên bờ nở rộ, ta trống rỗng, đứng ở bờ sông một lúc rồi ngồi xuống, đã nhiều năm trôi qua đều giống như vậy, đầu óc hỗn độn mờ mịt. Tự bản thân hiểu rõ là nực cười nhưng chẳng còn cách nào khác, cố chấp chìm đắm trong quá khứ cùng với nữ nhân trong quá khứ kia là bất kham nhất, sẽ không ai coi trọng cả, ta tự nhận mình đã đủ đạm bạc rồi, rốt cuộc vẫn là về điểm bắt đầu thôi.
Ta cúi đầu chăm chú nhìn dòng nước, yên lặng nhìn, bỗng nhiên Thần sứ Quỷ sai đưa tay ra, kéo người hướng vào trong.
Bất kỳ linh hồn nào vào đó đều bị biến thành tro bụi như vậy, rốt cuộc việc biến thành tro bụi ấy là gì chứ, Hoài Nguyệt và phu quân nàng trước khi đi đều bình thản như vậy, dường như đó chẳng phải là chuyện đáng sợ đến thế…
Đột nhiên “ầm” một tiếng, gợn nước lăn tăn, ta lập tức lấy lại tinh thần, nóng đến nỗi theo bản năng thu tay về, mặt đất khẽ rung chuyển. Ta nhíu nhíu mày nhìn về phía tây thành Phong Đô, chỗ ấy ánh lửa sáng đến chói mắt tỏa ra trong màn đêm đen kịt, đang từ từ nhuốm dần sang đây.
Hơn nửa tinh binh canh giữ Phong Đô đã đi tới Vương phủ Tần Nghiễm, thần tiên Quỷ vương cũng đang ở phủ Tần vương. Ta cân nhắc bọn họ đã hứng thú với việc mở yến hội như vậy rồi, đành nhanh chóng đi tới chỗ sự tình phát sinh, đến nơi nhìn lên thì thấy cổng thành Tây kia cùng với bốn phía viện lạc đã thành một biển lửa, ngọn lửa đỏ rừng rực, như thủy trều dâng trào, mùi khét sực mũi cùng với những đốm lửa tùy tiện bay tán loạn khiến bước chân của ta dừng lại một chút, những quỷ môn ở lại thì tản ra né tránh xung quanh.
Ta chăm chú nhìn lên, thấy chữ viết trên tấm bảng hiệu của Thôi phán quan đã bị thiêu đến mờ ảo. Lúc này một đám lửa giữa không trung tiến mạnh trước mặt ta, ta vung tay áo dập tắt, ngẩng đầu lên, trong biển lửa có một con hùng thú hai đầu bốn mắt cao khoảng ba trượng, mắt to như chuông đồng, hai tai dựng đứng, dưới chân ngọn lửa hỏa vân vây quanh, đang ngẩng đầu ưỡn ngực rất uy phong, Lưu Tinh Hỏa Vũ tách tách bắn lên, nhiệt khí sáng rực, những đốm lửa bắn ra tung tóe.
Hẳn là hồn thú cửa phía Tây này đã bị chấn động.
Âm tào địa phủ Phong Đô chính là nơi chủ chốt, cũng là con đường mà cả thế giới rộng lớn nhất định phải chuyển thế luân hồi qua, trừ Thần chi Đế Quân của Cửu Trùng Thiên vạn vạn năm vũ hóa trở về kia ra, cứ ba mươi sáu ngày lại đi qua cầu Nại Hà một lần. Chính ví nguyên do này mà kết giới phòng thủ Đại Tạng Bồ Tát rất coi trọng, từ vạn năm trước ngoài kết giới ở mười tám tầng địa ngục ra thì bốn phiến cửa thành Phong Đô còn bố trí thần thú trấn hồn để phong ấn nữa, có tác dụng trừ tà, an hồn trấn quỷ. Đồng thời cũng tách Phong Đô khỏi những vùng hoang dã không sạch sẽ kia, ngăn chặn những thứ không phải người cũng chẳng phải quỷ tiến vào Phong Đô.
Ta ở đây đã tám trăm năm, chỉ có trăm năm trước Địa ngục xảy ra đại họa bảy năm, khi đó Tiểu Hắc tiêu diệt quỷ đã giải từ hai con thần thú phong ấn bảo vệ đô thành, khí mạch bên ngoài vẫn an tường vô sự vì thạch tượng ở ngoài tĩnh thủ cửa thành, chuyện tương tự như vậy sao lại còn xảy ra nữa chứ.
Có ai đó đã động vào phong ấn, hoặc là nên nói, có cái gì đã làm kinh động thần thú ở Phong Đô đang say ngủ ư?
Chuyện ở thành Uổng Tử gần đây đã hao tổn của ta khá nhiều tâm lực, ta xách đèn lồng tiến lên, lấy kiếm Đăng Lạc ra, những nhánh hoa mẫu đơn quấn xung quanh, nhanh chóng đâm tới.
Mấy lần hạ xuống giao tranh, ta một mặt khống chế thế lửa lan tràn, một mặt đè hồn thú trấn giữ xuống đều không phải là những việc dùng ít sức mà được. Ta nghiêng người tránh, thần thú gào thét từ bên trong liên tục phun ra những mũi tên lửa, đèn lồng Mẫu Đơn căn bản không tới gần được nửa thân thần thú Liệt Diễm. Mà thần thú dường như chịu phải kích thích nào đó, cũng không có đi hành hạ dân chúng, thấy ta thì lập tức dùng hỏa pháo nhằm vào truy đuổi bức tử ta. Da thịt nóng ran cực kỳ khó chịu, ta liếm đôi môi khô nứt, trong lòng thầm cân nhắc chờ thời cơ sẽ lấy đèn trong địa ngục Huyết Trì cực hung dữ kia ra để phân cao thấp với con thú này. Chỉ tiếc vừa đánh với nó được mấy hiệp đã bị hỏa thế khống chế, một mạch xuyên tới không trung.
Thần thú đạp đạp bước chân, biển lửa mãnh liệt cuồn cuộn dựng lên thành một bức tường nóng rực, gần như che kín nửa bầu trời, lách tách tiếng những nổ tung trong không khí, lửa che ngợp bầu trời mà cuộn xoáy tới. Ta nhanh chóng lùi lại, hai tay niệm lực súc chú, hơi nóng cuồn cuộn đỏ rực nhằm xuống đỉnh đầu ta mà dội xuống như thể muốn nuốt chửng lấy ta.
Lòng ta thầm kêu không hay rồi, vội vàng đổi thành kết giới tịnh khí, lúc này đột nhiên lại có một cánh tay từ bên cạnh ta duỗi ra, chìa tới trước mặt ta, đối địch lại với hơi thở lượn lờ của Hỏa Long đủ để che phủ cả nửa đô thành kia, bàn tay ấy dựng thẳng lên.
Ống tay áo kim văn trắng bạc, những khớp xương bàn tay rõ ràng, ngón tay mảnh khảnh, móng tay mượt mà.
Màu sắc ánh sáng nhợt nhạt tản ra trong làn nước, không rõ dáng hình, ta còn chưa kịp phản ứng, bước chân còn muốn lùi lại phía sau không đứng vững, liền cứ thế nhào vào lồng ngực của người kia. Mà thế lửa khổng lồ cực nóng trước mặt đột nhiên hóa thành một trận hải triều băng xanh nguội lạnh, sóng nước phủ xuống, ào ào ào, bọt nước tí tách rơi xuống liên tục, cả người ta ướt đẫm.
Ta bị ngâm giội đến nỗi lạnh thấu tim, ban đêm khói lửa đỏ rực dần dần tản đi, mưa xuống, từng hạt to tròn êm dịu, óng ánh trong suốt như viên trân châu trắng ngần trong rặng san hô ở Đông Hải Long Cung.
Người đằng sau nghiêng người tự mình chắn ngang giữa ta và hồn thú trấn giữ, ta ngơ ngác nhìn mái tóc dài màu đen tung bay trước mặt, là mái tóc của đàn ông, nước quanh người y chưa thấm, trong tay thay đổi mấy động tác ra hiệu. Vân Yên từ trong lòng bàn tay tản ra, một thanh kiếm màu đen đặt trong tay, chuôi kiếm cũng là màu đen, y cắm xuyên kiếm vào lòng đất, rồi liền mặc kệ để nó cuồng bạo lao tới phía thần thú, còn mình thì một tay ôm qua eo ta thuấn bộ rời đi.
“Hả…còn thanh kiếm kia…”
Ta ngơ ngác ngoảnh đầu lại, còn chưa dứt lời, một luồng sáng tỏa ra bốn phía do những vết nứt làm thanh kiếm dưới mặt đất rộng lớn lại trồi lên. Những vết nứt uốn lượn như con rắn, đùng một cái đánh ra một tia sáng trực tiếp bắn thẳng lên không trung, nhằm chính giữa con thần thú ở bên này, tưởng chừng đó đơn thuần chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi, ta trơ mắt nhìn con thú to lớn cao ba trượng kia trong phút chốc hóa thành tro bụi hư vô tản ra khắp nơi, bị nước mưa hủy diệt.
Kiếm đen đã sớm biến mất ngay tại chỗ, đang ở trong tay của người con trai bên cạnh ta, lại được Vân Yên che lấp không còn thấy được nữa.
Ta nghe thấy tiếng người, hẳn là binh sĩ đang chạy tới.
Ta chính là vì tốc độ mà Thương Âm giải quyết hồn thú trấn giữ mà im lặng, người Thương Âm dừng lại, nháy mắt chúng ta dịch chuyển tới rừng cây hòe trong thành Đông. Ta vừa nhìn, khung cảnh tĩnh mịch, đánh giá xung quanh thì hẳn là lũ quỷ nhi đều đã bay tới thành Tây xem náo nhiệt rồi.
Gió vừa thổi lên, bóng cây lay động, tóc và quần áo đẫm dính sát vào người, ta không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Y ngẩng đầu nhìn ta.