Edit: Bé Lá
Beta: TH
Lúc Nghê Thanh tỉnh lại, cô thấy vầng trăng tròn vành vạch treo trên đỉnh đầu ngoài cửa sổ.
Mồ hôi ướt đẫm không ngừng tuôn lên tóc mái, bết dính trên trán cô. Trên người dính dính nhớp nhớp, đêm hè cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Cô thở dốc một lúc.
Nhìn ánh trăng tròn trong sáng như ngọc trên bầu trời đêm, Nghê Thanh tưởng như mình vẫn đang đắm chìm trong mộng chưa tỉnh lại.
Thậm chí bây giờ cô vẫn chưa thể phân rõ đây là thực hay ảo.
“Sao vậy?”
Cô không ngờ sẽ đánh thức người nằm ngủ bên mình.
“Đánh thức anh à?”
“Ừ.” Người đàn ông dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, anh vớ lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, mở ra xem: “Mới mười hai giờ thôi, vừa ngủ được có một lúc, em gặp ác mộng hả?”
Nghê Thanh gật đầu, đó sao chỉ có thể là ác mộng…
Khoảnh khắc tuyệt vọng lúc rơi xuống vách đá quá mức chân thực, Nghê Thanh cảm thấy mình sắp không thở nổi.
“Tần Việt.” Cô không nhịn được gọi tên người bên cạnh.
“Ơi? Anh đây.”
Tần Việt nhờ ánh trăng nhìn thấy trán Nghê Thanh đẫm mồ hôi lạnh. Anh ngồi dậy, ôm lấy Nghê Thanh, những nụ hôn rơi xuống trán cô liên tiếp: “Đừng sợ, anh luôn ở bên em mà.”
Nước mắt Nghê Thanh không nén được rơi xuống.
Anh thở dài, nâng mặt Nghê Thanh lên, chăm chú nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô: “Đáng sợ đến vậy hả? Kể cho anh là em mơ thấy gì được không?”
“Em mơ thấy…” Giọng nói Nghê Thanh có phần nghẹn ngào: “Em mơ thấy chúng ta, A Duyệt, Đổng Y Lan và Kiều Yên Nhiên, có cả em họ anh nữa, cùng nhau đi đến một nơi gọi là trấn Thanh Bình. Về sau, liên tục đều có người chết… Chúng ta… chúng ta vừa mới thổ lộ tình cảm, lúc anh cứu Tần Lam đã rời xa em mãi mãi…” Cô kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong mơ.
Cô vốn không phải người yếu đuối thích khóc, nhưng cơn ác mộng này quá mức chân thật. Nước mắt cô rơi xuống như mưa, không cách nào ngừng lại.
Nghê Thanh nhào vào lồng ngực ấm áp của Tần Việt, ra sức cảm nhận nhiệt độ trên người anh.
Dường như làm thế có thể giúp cô quên được sự sợ hãi và đau đớn trong mộng khi nhiệt độ cơ thể Tần Việt ngày càng biến mất.
Nghe được lời của Nghê Thanh, sắc mặt Tần Việt lập tức biến đổi.
Anh an ủi: “Đó chỉ là mơ thôi, em nhìn anh đi, không phải anh vẫn khỏe mạnh sao?”
“Không chỉ có vậy.” Nghê thanh lắc đầu: “Em còn mơ thấy em đã sống lại một lần… Lần đầu trong đoàn chỉ em còn sống, A Duyệt bị người hại chết, còn anh vì cứu em nên… mới chết.”
Cô khó khăn ôm chặt lấy Tần Việt: “Sau đó em đã hiến tế linh hồn mình cho ác thần, cầu nguyện mọi thứ quay trở lại, chỉ để em có thể thay đổi kết cục. Nhưng… Sống lại lần nữa, dù em có thể thay đổi câu chuyện, A Duyệt vẫn sống, nhưng anh… anh vì cứu Tần Lam…”
“Vậy cũng chỉ là mộng…” Tần Việt vỗ về sống lưng Nghê Thanh, giống như đang dỗ con vậy, từ từ nói: “Chúng ta đã kết hôn hai năm rồi, em hẳn rất rõ chuyện này… Vì thế, không phải sợ nữa.” Anh khẽ cười: “Anh nghĩ có lẽ do em tăng ca quá mệt mỏi nên mới gặp ác mộng thôi…”
“Nhưng mà…” Giấc mộng đó quá thật.
“Em còn nhớ hai năm trước sau khi tốt nghiệp chúng ta đã đến nơi nào để kết hôn không?”
Nghê Thanh hơi sửng sốt, cô cẩn thận nhớ lại, nhưng trong đầu chỉ toàn sự hỗn loạn.
“Chỗ đó với trấn Thanh Bình mà em nói hình như tương tự nhau…”
Tần Việt vừa nói như vậy, trong đầu Nghê Thanh mới hiện lên một vài ký ức mông lung.
“Được rồi.” Tần Việt cười, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái: “Nếu hai chúng ta đều tỉnh rồi, có phải nên làm một ít chuyện… không?”
Nghê Thanh nghe thấy vậy lập tức quên béng chuyện vừa rồi, gò má đỏ ửng lập tức lan ra lỗ tai.
“Sao vẫn dễ xấu hổ như vậy?”
Tần Việt hôn lên môi cô, sau đó xoay người nằm xuống: “Được rồi, tối nay không làm khó em nữa. Em quên rồi sao, chúng ta đã nói sáng ngày mai là thứ bảy, sẽ đến bệnh viện thăm Nghê Duyệt bị gãy xương mà.”
Nói xong đã ngủ say mất.
Nghê Thanh còn định hỏi thêm, ví dụ như tại sao cô lại không nhớ chút nào về quá khứ của hai người. Nhưng thấy Tần Việt đã ngủ, cô không muốn đánh thức anh, đành ôm chặt lấy rồi ngủ thiếp đi.
Thật là tốt. Mặc dù gặp ác mộng, nhưng khi tỉnh lại còn có người mình yêu nhất làm bạn.
Ngày hôm sau lúc mặt trời lên cao Nghê Thanh mới tỉnh lại, dường như lâu lắm rồi cô không được ngủ ngon rồi. Có lẽ Tần Việt nói đúng, cô gặp ác mộng là do tăng ca quá mệt mỏi.
Cô hít một hơi thật sâu, nghe thấy bên cạnh có tiếng cười khẽ của Tần Việt: “Dậy đi, bé heo nhỏ lười biếng.”
Anh nhéo chóp mũi Nghê Thanh, hài lòng nhìn trạng thái ngây ngốc lúc này của cô.
Nghê Thanh nghĩ sao trước kia mình không nhận ra Tần Việt có một mặt như vậy nhỉ. Cô không kịp phản ứng với cử chỉ hết sức thân mật này của anh, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.
“Không phải nên đến bệnh viện thăm A Duyệt hả?” Nghê Thanh cố gắng giả vờ nghiêm túc, nhưng khóe miệng cong lên đã bán đứng tâm trạng vui vẻ của cô lúc này.
Cơn ác mộng khiến cô sợ hãi đã hoàn toàn biến mất, dọc đường đến bệnh viện trên mặt Nghê Thanh vẫn luôn nở nụ cười ngây ngô.
Dường như Tần Việt cũng rất vui vẻ, tay của hai người nắm chặt một chỗ, giống như đôi tình nhân đang yêu đương nồng nhiệt.
Bệnh viện của Nghê Duyệt chính là hạng mục lớn mới hoàn thành của quê Nghê Thanh mấy năm gần đây. Cơ sở vật chất bên trong đều là hạng nhất, nhất là vườn cây xanh bên dưới cho người bệnh đi dạo, vào mùa hè nhìn rất có sức sống. Sống trong môi trường như vậy, bệnh trạng có lẽ cũng khỏi nhanh hơn.
Nếu như không phải biết rõ bây giờ bọn họ đến thăm người bệnh, có lẽ Nghê Thanh đã nghĩ hai người đến công viên chơi.
Nhưng, lúc hai người sắp quẹo vào tòa nhà, khóe mắt cô bỗng thấy một bóng người quen thuộc đang cười nói ầm ĩ.
Nghê Thanh nắm chặt tay Tần Việt.
Bóng dáng kia, rất giống người cô nằm mộng… Nhạc Thanh Nguyên!
“Sao vậy em? Gặp người quen hả?” Nhận thấy Nghê Thanh không bình thường, Tần Việt dõi theo ánh mắt cô, chỉ thấy một người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn…
“Không ạ. Chắc em nhìn nhầm thôi.” Nghê Thanh lắc đầu. “Nhạc Thanh Nguyên” chỉ là một nhân vật trong mơ của cô, sao có thể tồn tại thật sự chứ?
Vừa rồi, có lẽ cô nhìn nhầm rồi.
“Đi thôi anh.” Nghê Thanh cười khẽ một tiếng. Tuy trong lòng biết đêm qua chỉ là mơ, nhưng cô vẫn không khỏi bị ảnh hưởng: “A Duyệt ở tầng mấy vậy?”
“Ở tầng sáu, khoa chỉnh hình. Anh nhớ hai ngày trước Nghê Duyệt gọi điện, có nói con bé ở phòng .”
Tần Việt xem sơ đồ thang máy bệnh viện bên cạnh, cảm thán: “Không biết Nghê Duyệt đi đứng thế nào mà có thể bị xe điện đụng gãy xương.”
Hóa ra là như vậy, Nghê Thanh thầm nghĩ.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao cô không thể nhớ ra ký ức về đám cưới của hai người, cả nguyên nhân Nghê Duyệt nằm viện nữa chứ?
Nghê Thanh không phải người đãng trí, ngược lại cô ghi nhớ rất tốt. Ở tuổi hai bảy, Nghê Thanh vẫn có thể nhớ rõ chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm trước.
Một chuyện cỏn con cô còn nhớ rõ, huống chi đây là chuyện lớn?
Vì thế mới nói, loại ký ức mơ hồ này rất ít khi xảy ra với Nghê Thanh.
Nếu không phải Tần Việt gợi lên, sợ cô có nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nhớ ra những chuyện này. Nhưng Nghê Thanh không chút nghi ngờ lời Tần Việt là thật hay giả.
Không chỉ bởi việc anh lừa cô chẳng có ích gì, nhiều hơn nữa là cô tin tưởng Tần Việt.
“Phải rồi, hôm qua anh nghe em kể về cơn ác mộng, hình như chỉ cần hiến tế linh hồn oán hận cho ác thần thì hắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em…” Tần Việt cảm thấy có chút hứng thú với giấc mộng đó.
Nghê Thanh gật đầu, nhớ lại tình tiết trong mộng, cô không có cảm xúc mấy nhưng vẫn giải thích với anh: “Em mơ thấy kiếp đầu tiên em muốn thay đổi mọi thứ… Bằng lòng trở lại quá khứ lúc em chưa biết chuyện gì hết, nhưng em lại hay gặp phải những ác mộng kỳ lạ, hoặc là sinh ra ảo giác. Vì thế cuối cùng… Mọi thứ lại như trước, trong lòng em rất tuyệt vọng…” Bởi vì mơ đến cuối cùng, cô sống lại nhưng vẫn không thể thay đổi cái chết của Tần Việt.
“Nhưng tốt quá, đó chỉ là mơ…”
“Giấc mộng này chân thực quá.” Nghê Thanh xốc lại tinh thần, cười nói: “Mặc dù toàn bộ giấc mộng đều rất kinh khủng, khiến em hoảng sợ. Nhưng em nhớ trong mộng anh có nói sẽ dạy em hấp bánh bao, nói nếu như anh cầu nguyện ác thần, sẽ cầu cho chúng ta sinh tử một chỗ…”
Tần Việt nhìn chăm chú đôi mắt cô: “Hiện tại cũng vậy, anh cũng hy vọng chúng ta có thể sinh tử bên nhau.” Anh giơ tay xoa lấy mái tóc Nghê Thanh.
“Nhưng mà, thật may đây chỉ là mộng. Chỉ là mộng…” Nghê Thanh lẩm bẩm.
Cô rất hạnh phúc.
Nếu như những thứ trong mơ đều xảy ra tại hiện thực này, Tần Việt cứ vậy mà chết trước mắt cô, cô nhất định cũng tuyệt vọng như thế.
“Chủ đề nặng nề như vậy, thôi đừng nói nữa.”
Đứng trong thang máy đang đi lên, đột nhiên Nghê Thanh thấy ngột ngạt chật chội, khiến cô không thể thở được.
Nghê Thanh hít sâu một hơi, nhưng cô lại thấy bức tường thang máy phản chiếu… một gương mặt máu me đầm đìa.
Giống hình dáng Tần Việt chết lúc cô nằm mộng.
“Đúng là tăng ca quá mệt rồi, lại còn gặp ảo giác nữa.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Lắc đầu ngẩng lên nhìn vách tường, thấy trên mặt Tần Việt nở nụ cười.
Cô đã nói là ảo giác mà. Nghê Thanh thở phào nhẹ nhõm, siết chặt đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ.
“Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.” Tần Việt mỉm cười: “Cho dù chết cũng không thể tách rời.”
Lúc thang máy dừng lại, nơi bàn tay hai người đan lấy, cặp nhẫn trên ngón áp út của cả hai sáng lấp lánh rực rỡ.
Trong truyền thuyết, ngón áp út liền tim. Vì thế, hai bàn tay nắm lấy nhau, chính là tình yêu sâu sắc nhất.
Mà bọn họ, dù sinh hay tử, mãi mãi sẽ ở bên nhau.
TH: Hiu nó SE rồi còn kiểu đúng chất kinh dị =))))) cứ tưởng tượng ra cảnh Nghê Thanh nắm tay Tần Việt với khuôn mặt be bét máu trong thang máy. Đọc khúc đầu chắc hẳn ai cũng cười xuề cuối cùng chỉ là mơ đúng không? Mị cũng y hệt thế. Tất cả chuyện chết chóc đều là sự thật và cuối cùng, có lẽ Nghê Thanh đã xin Ác Thần thực hiện mong muốn của mình, cô muốn được “sống” trong giấc mộng của mình với người thân và người mình yêu nhất.
Tác giả có chia sẻ vài điều, mình ngại edit hết nên chỉ tóm tắt đôi chút:
Đại khái là mới đầu viết rất hăng nhưng đến giữa thì phải không ngừng giải quyết những mắt xích mình tạo ra liên quan đến lịch sử nhưng đồng thời cũng không ngừng sáng tạo thêm nhiều vấn đề mới. Lúc viết nhiều lúc cảm giác truyện đi lệch hướng, muốn mau mau kết thúc nhưng đến cái kết thì lại chẳng vừa lòng.
Ban đầu định cho đôi chính HE nhưng xét thấy họ trải qua nhiều chuyện thế mà còn sống được đúng là hào quang không bao giờ chết của nam nữ chính quá. Cho dù họ vô tội nhưng vẫn phán cái chết cho họ (đến đây toai xin phép gọi nhân vật quyền lực nhất không phải Ác Thần mà là tác giả).
Bạn bè nói cái kết này thảm quá nên tác giả nảy sinh ý và viết ra cái ngoại truyện này. Rồi sao? Nó vẫn ám ảnh vãi nùi. =))))
Cuối cùng chúc mọi người đón Halloween vui vẻ~ Đây là món quà dành tặng các bạn. /. Cảm ơn ai đã đón đọc đến đây, chắc đếm trên đầu ngón tay quá. =))))) Hãy đón chờ tác phẩm tiếp theo của tụi mình nhé.
HOÀN